Edit: Sakura Trang

Mộ Sí ở trong điện nhàm chán, để cho cung nữ tiểu Trúc mang y đi dạo. Ba năm ở trong cung, nhưng chưa bao giờ xem qua phong cảnh trong cung.

“Tiểu Trúc, ngươi biết Nguyệt Hoa điện ở đâu sao?” Cách nhiều năm như vậy, hiện nay rất nhiều chuyện cũng không giống nhau, không biết nhìn lại nơi cũ là tâm tình gì.

“Bẩm quân hậu, chính là ở bên kia, cách đây không xa, người đi theo tiểu Trúc là được” tiểu Trúc không hiểu tại sao có người muốn đi nhìn một mảnh phế tích, nhưng nàng chẳng qua là một nô tỳ, dĩ nhiên chủ tử nói gì nàng làm cái gì là được.

Trước mắt nào còn cái gì Nguyệt Hoa điện, suối nhỏ rừng trúc núi giả đều hoá hoang vu, ao hồ cũng thành phế tích.

Kim cổ mang mang cánh thùy ốc, kiền khôn nột nột hữu ngô lư.

Tiêu Diễn, ngươi là Vương gia, Mộ Sí liền là vương phi của ngươi… Ngươi là hoàng đế, ngươi chính là quân chủ của Mộ Sí.

“Quân hậu, trở về đi thôi, trong bụng người còn có tiểu hoàng tử, ở lâu chỗ này không tốt” Trong lòng tiểu Trúc rất thích vị quân hậu này, người xinh đẹp đối đãi người khác lại ôn hòa, người như trích tiên như vậy mỗi ngày nhìn còn không đủ, sao lại sẽ cãi nhau với Hoàng thượng chứ.

Mộ Sí khẽ vuốt cằm nói “Được” liền để tiểu Trúc đỡ trở về Trường Thanh điện.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay quân hậu đi ngự hoa viên, Trúc Khê đình, Lưu Anh đài… Còn có, còn có Nguyệt Hoa điện” Thường công công không khỏi kháng nghị trong bụng: Dầu gì ta cũng là tổng quản thái giám a, làm sao thành tiểu tặc theo dõi rồi…

Đầu bút nước chảy mây trôi chợt dừng lại, Nguyệt Hoa điện… Không biết Khổng Dư có thể khổ sở hay không a, Thường công công vẫn còn đang kháng nghị trong bụng liền cảm giác một trận gió, hoàng đế mới vừa còn đang phê duyệt tấu chương đã không thấy bóng dáng.

“Di, tiếng tiêu từ đâu tới, quân hậu người mau nghe”

Thật ra thì y đã sớm nghe được, như oán như mộ, như khóc như kể, trăn trở ưu sầu, có mấy phần thâm tình… Vòng đi vòng lại hơn mười năm cuối cùng trở về lại cảnh ban đầu, nhưng ban đầu cánh chưa đầy ta chán nản vô cùng, tường cung không ngăn cản được giao phó thâm tình, hôm nay ngươi là thiên tử ta là quân hậu, trên người lại là có huyết mạch tương liên, tại sao ta lại sợ, thiên tử ở trong suy nghĩ của ta, chính vụ trong triều, chuyện vụn vặt hậu cung, còn có các loại vấn đề về nối dõi đều cần ngươi lo hết, ta không muốn trở thành điểm yếu của ngươi, như vậy chẳng thà tương kính như tân như vậy, mỗi người tự hưởng thụ niềm vui riêng…

“Đều nói tiếng tiêu của Văn Tuyên vương hiếm có trong nhân gian, ta thấy bọn họ là không có nghe bệ hạ thổi tiêu thôi”

“Đúng nha đúng nha, tiếng tiêu của bệ hạ êm tai như vậy tại sao trước kia chưa bao giờ nghe người ta nói qua”

“Ta thấy bệ hạ là chỉ thổi cho một mình quân hậu chúng ta nghe thôi…”

Ngoài điện đã vây quanh một vòng các nô tài cung nữ bị tiếng tiêu của thiên tử mê choáng váng, nhưng cửa điện lại không có ý mở ra.

“Khổng Dư, ngươi một ngày không mở cửa ta liền thổi một ngày, đến khi ngày nào ngươi nguyện ý mở..” Tiêu Diễn còn chưa có nói xong chỉ thấy cửa chợt mở ra một chút.

“Khổng Dư ngươi đừng tức giận, ta…”

“Bệ hạ hiểu lầm, ta không có tức giận, bệ hạ một ngày trăm việc, không lẽ lại đem thời gian lãng phí ở trên người ta”

“Khổng Dư, tại sao?” Tiêu Diễn nhất không chịu được chính là bộ dáng bây giờ của Mộ Sí, lạnh lùng không cho người khác đến gần, nhưng Tiêu Diễn lại không có bất kỳ biện pháp với y.

Mộ Sí không đành lòng nhìn hắn, xoay người đi vào nội điện, tiểu tử có thể bị không khí của hai vị cha ảnh hưởng, một chút một chút biểu dương mình tồn tại, Mộ Sí âm thầm xoa xoa bụng.

Thấy Mộ Sí không quan tâm hắn hắn cũng không tức giận, người mình nuông chìu còn có thể làm sao đâu. Vì vậy nhấc chân đi vào trong điện “Khụ khụ, chính vụ đều xử lý xong, ta ở nơi này nghỉ ngơi một chút không có vấn đề gì chứ”

Mộ Sí tiếp tục không muốn phản ứng hắn, nghịch cây cảnh bên người, một cái ánh mắt cũng không có cho Tiêu Diễn.

Vị hoàng đế nào đó lúng túng tiếp tục nói “Ta và hài tử thân cận một chút không có vấn đề gì chứ” vừa nói vừa giơ tay lên muốn đưa về phía bụng như núi nhỏ của Mộ Sí.

Thân cận một chút? Mộ Sí bừng tỉnh nhớ tới những ngày bên nhau trước kia, một tay che bụng theo phản xạ lùi lại, ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Diễn.

Tay của Tiêu Diễn ngay tại ánh mắt và động tác như vậy của Mộ Sí cứng lại, hậm hực thu hồi tay cho ra sau lưng “Mộ Sí, ngươi có gì muốn nói với ta sao”

Mộ Sí kinh ngạc nhìn hắn, hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra nói “Bệ hạ kế vị không lâu, căn cơ bất ổn, hiện tại có đại thần đề nghị bệ hạ nạp phi, đây đối với bệ hạ mà nói là chuyện tốt, một có thể thu lợi thế cho mình, hai là…”

“Đủ rồi”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Diễn nổi giận với Mộ Sí, giận Khổng Dư của hắn không tin tưởng hắn như vậy, đã nói nhất sinh nhất thế nhất song nhân, mình sao lại có thể ruồng bỏ. Nhưng lại đau lòng, đau lòng Khổng Dư của hắn một lòng chỉ vì hắn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng hắn càng hy vọng Mộ Sí chỉ mình rống to không để cho mình thú người khác…

“Chúng ta nên yên tĩnh một chút đi” Cuối cùng Tiêu Diễn nói xong câu này liền đi, lưu lại Mộ Sí hoảng hốt nhìn chằm chằm bụng nhô cao của mình ngẩn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play