Edit: Sakura Trang

Gần đây người trên triều đình đều thấy có nguy hiểm, không khí lạnh đến đáng sợ. Quan viên đứng bên phe Tiêu Thức cao tới Trầm Tương Trầm Trường Bình thấp tới Thị sử Ngô Tĩnh liên tiếp vào ngục, hướng gió thay đổi, nếu các lão thần còn không thấy rõ thì cũng nên từ quan quy ẩn là vừa. Hơn nữa mắt thấy thân thể hoàng đế càng ngày càng tệ, bầu trời này sợ rằng không bao lâu liền phải đổi.

Mộ Sí đã lâu không được gặp Tiêu Diễn, Tiêu Diễn đi sớm về muộn, thân thể hiện tại của y đã càng ngày càng nặng, buổi sáng y còn không có tỉnh Tiêu Diễn đã vào triều, buổi tối y mệt mỏi vô cùng chìm vào giấc ngủ Tiêu Diễn cũng còn chưa trở lại. Hài tử trong bụng nhẹ nhàng động, Mộ Sí trìu mến sờ lên bụng không ngừng nhô ra từng cái trống nhỏ, ôn nhu nói “Tiểu tử, có phải nhớ phụ vương con hay không, cha cũng nhớ hắn, vậy chúng ta đợi hắn được không?” Cảm nhận được trong bụng nhẹ nhàng đáp lại, y từ từ chống eo chuyển qua mép giường ngồi xuống, kéo chăn che qua bụng, nhét một tấm đệm mềm ở dưới eo, chậm rãi lật  Trương tương tư 》 trên tay.

Lúc Tiêu Diễn trở về phủ, nhìn bên trong phòng vẫn sáng thì sợ hết hồn, chậm rãi mở cửa phòng, cởi xuống áo khoác ngoài rón rén đến gần giường nhỏ. Mộ Sí dựa thành giường ngủ, mi dài tạo thành một bóng ma, gần đây được nuôi cực tốt, một bên mặt nghiêng của Mộ Sí cũng lộ ra hồng hào tự nhiên, đường cong tinh xảo để cho Tiêu Diễn không tự chủ nuốt nước miếng, nhìn xuống y phục hơi mở lộ ngực bằng phẳng trắng nõn trước mặt hắn, hồng anh núp ở bên trong, trên bụng như cái bàn nhỏ đặt quyển《 Trường tương tư 》, Tiêu Diễn liếc nhìn trang mở ra kia: Trường tương tư trường tương thủ, bất nguyện trường tương tư, duy nguyện trường tương thủ…

Ngay cả bản thân Tiêu Diễn cũng không biết từ lúc hắn bước vào phòng ánh mắt liền không tự chủ ôn nhu, chân mày nhíu chặc một ngày ở lúc nhìn thấy Mộ Sí chậm rãi giãn ra: Khổng Dư, trước khi gặp ngươi, ta không biết còn sống có thể tốt như vậy…

Lo lắng y ngồi ngủ đau thắt lưng, vì vậy đành gọi: “Khổng Dư? Khổng Dư… Đừng ngồi ngủ ngày mai sẽ đau thắt lưng, ta đỡ ngươi nằm xuống”

“Ngô… Tử Chước, tiểu tử nhớ ngươi, hắn khiến ta chờ ngươi” mới vừa tỉnh giọng mềm mềm, bay tới trong tai của Tiêu Diễn không thể nghi ngờ là vật kích tình tốt nhất.

“Ta cũng nhớ hắn, muốn ở cạnh hắn” Hôn bụng tròn vo, hạ thân đã không tự chủ ngẩng cao.

“Như thế nào, như thế nào ở cạnh?” Mới vừa ngủ một giấc Mộ Sí dần dần tỉnh táo, tinh thần rất tốt…

“Như vậy…” Dứt lời Tiêu Diễn đưa tay về phía hậu huyệt của Mộ Sí, thật chặc… Cúi người đem Mộ Sí chìm ngập ở trong nụ hôn.

“Ách… Ngô”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play