Hơn bốn giờ sáng, Trình An Nhi còn đang ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, từ trong giấc mộng Trình An Nhi bị đánh thức, không kiên nhẫn hỏi: “Ai vậy? Nửa đêm rồi đó có bị điên không?”.
Nhưng không ai đáp lại, Trình An Nhi nghi hoặc, đi tới mở cửa bên trong ra, cách cánh cửa phòng trộm nhìn thấy Viên Quỳnh đang ngồi dựa vào tường.
Trình An Nhi bất ngờ vui mừng, vội vàng mở cửa ra, nói: “Mau vào đi”.
Viên Quỳnh đứng dậy, xoay người đi vào, Trình An Nhi thấy nàng một tay ôm trán, trên kẽ hở ngón tay còn dính một ít máu, hoảng sợ vội vàng kéo nàng vào nhà, hỏi: “Em bị sao vậy?”.
Viên Quỳnh mệt mỏi ngồi xuống sô pha, nói: “Đụng xe bị thương, chị giúp tôi băng bó một chút”.
Trình An Nhi vội vàng đi tìm hộp cứu thương mang tới, hỏi: “Sao lại bị đụng xe? Có phải đua xe nên bị đụng không?”.
Viên Quỳnh không trả lời, Trình An Nhi giúp nàng băng bó xong cũng ngồi yên lặng một bên, Trình An Nhi nhìn sắc mặt tối tăm của nàng, cũng không biết nàng xảy ra chuyện gì, đành phải nhẹ nhàng hỏi nàng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”.
Viên Quỳnh vẫn im lặng như trước, nàng sau khi rời khỏi nhà Ngô Phong thì lái xe vòng vòng trên đường hai ba tiếng, bộ ly hợp của xe bị nàng động qua còn chưa kịp sửa xong, trong lòng nàng biết rõ nếu lái xe trong tình huống này rất dễ gặp tai nạn, nhưng vì tâm tình không tốt nên không khống chế được, còn hết lần này đến lần khác tăng tốc, kết quả là thiếu chút nữa tông vào chiếc xe đang chạy ngược đường, may là nàng phản ứng nhanh, xoay tay lái, tông vào cột đèn giao thông bên đường, tuy vậy cũng đã tránh được thảm cảnh hai chiếc xe tông vào nhau.
Trán của nàng bị mấy miếng kính thuỷ tinh vỡ làm bị thương, trên người cũng xây xát vài chỗ, nhưng nàng lại không cảm thấy đau, xe cũng bị tông hỏng, không cách nào khởi động được, nàng để xe lại đó rồi đi bộ đến nhà Trinh An Nhi.
Trong đầu nàng vẫn là hình ảnh gương mặt kích động muốn giải thích của Ngô Phong, Viên Quỳnh từ trước đến giờ vẫn chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng Ngô Phong luống cuống như vậy, buổi tối hôm nay là lần đầu tiên thấy qua.
Nhưng là Viên Quỳnh thật sự cần cô giải thích sao? Ngô Phong nghi ngờ nàng có gì sai đâu! Cô đáng lẽ không tin tưởng nàng mới đúng, bởi nàng vốn chính là kẻ thù của cô, Viên Quỳnh có tư cách gì mà yêu cầu cô giải thích?
Nhìn thấy dáng vẻ áy náy tự trách của Ngô Phong làm Viên Quỳnh đau lòng không thôi, nàng nhịn không được muốn khóc, nàng không thể không khóc cho phần tình yêu chân thành nhưng tuyệt vọng này.
Trình An Nhi ngồi bên người nàng một hồi, đứng dậy rót cho nàng ly nước, ngồi xổm bên cạnh chân nàng, nói: “Tôi không nghĩ là em sẽ đến đây, Lỵ Lỵ, tôi vẫn rất nhớ em, rất muốn gặp em, ngày nào cũng mong muốn được gặp em”.
Viên Quỳnh quay đầu nhìn nàng ta, bỗng nhiên phát hiện ra ánh mắt của Trình An Nhi đã thay đổi, dường như khôi phục lại thần sắc trước kia. Trình An Nhi kéo tay nàng, mỉm cười, trong ánh mặt tràn ngập sự ỷ lại, Viên Quỳnh thầm thở dài một hơi.
Nàng đang vì Ngô Phong mà đau lòng, nàng yêu Ngô Phong, như vậy không được, tuyệt đối không được.
Bởi vì tình yêu có thể che mờ hai mắt, làm cho nàng quên rằng Ngô Phong là một người tàn nhẫn lạnh lùng, nàng dường như đã quên mất rằng, có bao nhiêu người vì Ngô Phong mà cửa nát nhà tan, thân tình cùng tình yêu hoàn toàn bị chìm đắm giống như chất bột màu trắng chảy ra từ tay Ngô Phong.
Nhưng nếu không phải vì tình yêu che mờ mắt Ngô Phong, Viên Quỳnh làm sao có thể may mắn thành công ẩn nấp bên cạnh Ngô Phong?
Có một câu nói thường được người trên giang hồ nói: Nợ người nhất định phải trả. Ngô Phong nợ nhiều người, sớm muốn gì cô ấy cũng phải trả. Viên Quỳnh không thể tưởng tượng nổi nếu sau này Ngô Phong biết mình lợi dụng lừa gạt cô, cô ấy sẽ đau lòng đến cỡ nào? Sẽ dùng biện pháp như thế nào để trả thù mình?
Viên Quỳnh yên lặng nâng hai má Trình An Nhi lên, nhìn ánh mắt tràn ngập sự ỷ lại của nàng ta, nhìn gương mặt như thiên sứ từng làm cho mình say mê. Tự nói với chính mình, cô gái trước mắt này ỷ lại mình như thế nào, cần tình yêu của mình như thế nào, nàng nên buông Ngô Phong, nên yêu cô gái dễ khiến linh hồn sa đọa này, cô gái cần tình yêu để cứu vớt chính mình.
Nhưng tại sao trái tim của nàng lại cảm thấy trống rỗng và cô đơn đến vậy?.
Ngô Phong là người rất thông minh nhưng đôi khi cô lại bị chính sự thông minh của mình lừa gạt, cô là người muốn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, cô thận trọng, cô có thể bày mưu tính kế, nắm trong tay hết thảy ý đồ của kẻ khác, nhưng mà tình yêu không có biện pháp gì có thể tính kế, cũng không có biện pháp gì có thể nắm trong tay.
Nhìn Viên Quỳnh giận dỗi bỏ đi, trong lòng cô liền lo lắng, cả đêm không biết nên làm gì, cô lo lắng Viên Quỳnh chạy trên chiếc xe còn chưa hoàn thiện đó rồi xảy ra tai nạn. Lo lắng vết thương cũ của Viên Quỳnh còn chưa lành kịp đã bị thêm vết thương mới, giữa thống khổ và tức giận sẽ… sụp đổ mất.
Kỳ thật điều mà cô lo lắng nhất là thứ tình yêu này, cứ theo kẽ hở mà trôi đi mất.
Cô phát giác bản thân mình luôn tự lừa dối bản thân, cô luôn tự lừa dối mình phải đề phòng với Viên Quỳnh, nhưng thực tế, tim của cô đã bất tri bất giác lún sâu vào cái bẫy tình yêu của Viên Quỳnh.
Cô phái tất cả đàn em đi ra ngoài tìm người, còn nói với bọn họ: “Không tìm được Viên Quỳnh thì đừng vác mặt về đây nữa”.
Cô ngồi ở nhà một lần lại một lần gọi cho Viên Quỳnh, nhưng hết lần này đến lần khác đều gọi không được, có thể nàng vẫn chưa chịu tha thứ cho mình. Một lần lại một lần nữa gọi điện, cô muốn nói Viên Quỳnh: “Tôi tin em, tôi thật sự đã sớm coi em là người nhà của tôi””.
Nhưng mỗi lần chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……”
Cô tức giận vứt điện thoại lên ghế sô pha, Viên Quỳnh muốn làm gì đây? Chẳng lẽ cứ như vậy mà biến mất? Nghĩ như thế, trong lòng Ngô Phong liền nôn nóng sắp bốc hoả tới nơi.
Gần sáu giờ sáng, một tên đàn em gọi điện cho cô, nói rằng tìm được chiếc xe thể thao của Viên Quỳnh ở đường Đồng La Loan, chiếc xe bị tông vào cột đèn giao thông bên đường, đầu xe bị đâm hỏng, nhưng không thấy Viên Quỳnh trên xe. Bọn họ cũng không biết Viên Quỳnh có bị thương hay không, hay bị thương có nghiêm trọng không.
Ngô Phong lập tức lái xe chạy đến đó, nơi đó sớm đã có mấy cảnh sát giao thông đến xử lý, trên xe không có vết máu, Ngô Phong cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất Viên Quỳnh nếu có bị thương cũng không bị thương quá nặng.
Viên Quỳnh nằm trên sô pha ở nhà Trình An Nhi, mơ mơ màng màng một hồi liền ngủ. Trình An Nhi nằm ở trên giường nhưng không có ngủ, nàng ta nằm sát mép giường, nhìn Viên Quỳnh đang cuộn mình nằm trên sô pha. Trái tim Trình An Nhi liền mềm đi, nhớ tới trước kia lúc còn cùng Vương Lỵ Nỉ ở cạnh nhau, mình thường thường tối khuya mới trở về, mặc kệ là có trễ bao lâu, vừa vào nhà cũng sẽ thấy Vương Lỵ Nỉ cô đơn cuộn mình nằm trên sô pha ở phòng khách chờ mình.
Mỗi lần như thế Trình An Nhi liền cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng mà mình vẫn chứng nào tật nấy, vẫn thường xuyên đi ra ngoài đến tối khuya, cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa bao giờ chân chính biết quý trọng tình yêu của Vương Lỵ Nỉ. Cảm thấy tình yêu giữa hai cô gái không có tương lai.
Nhưng là hiện tại nàng ta đã gặp qua vô số loại người, nếm đủ mùi đời mới phát hiện ra rằng trong cái thời đầy phù phiếm và đạo đức giả này, có thể có được một người thật lòng thật dạ yêu mình là không dễ. Nhưng mà nàng ta cảm thấy bản thân mình không có tư cách để yêu cầu cái gì, nàng ta đã sa đọa đến mức này, thật sự cách xa Viên Quỳnh vạn dặm.
Việc Viên Quỳnh chủ động muốn quay lại với nàng ta làm cho nàng ta vui mừng không thôi, nhưng vui mừng cũng biến thành tự trách, tự trách chính mình chưa bao giờ thật lòng quý trọng tâm ý của Viên Quỳnh đối với mình, tự trách tại sao lúc trước bản thân lại không phát hiện ra Viên Quỳnh là một người có trách nhiệm có thể khiến người khác an tâm dựa vào.
Viên Quỳnh ở chỗ nàng ta ngủ không được bao lâu đã tỉnh, mở mắt ra liền thấy Trình An Nhi nằm trên giường mở to hai mắt ra nhìn mình. Nàng có chút không được tự nhiên ngồi dậy, nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi Trình An Nhi: “Mấy ngày nay thế nào?”.
Trình An Nhi ngây ra một lúc, biết nàng hỏi tới vấn đề gì, có chút xấu hổ đáp: “Tôi nhịn được hai ngày, thật sự nhịn không nổi nữa, nhưng mà tôi dùng liều rất ít, không có dùng nhiều như hồi trước”.
Viên Quỳnh mặc dù cảm thấy có chút thất vọng nhưng cũng không có trách nàng ta, nàng biết khi cơn nghiện phát tác có bao nhiêu thống khổ, hơn nữa Trình An Nhi còn là con nghiện lâu năm như vậy, thời điểm cai nghiện thực sự rất thống khổ. Loại thống khổ này không có cách nào hình dung, đầu óc choáng váng, mệt mỏi, đổ mồ hôi lạnh, thần kinh trở nên cực kỳ mẫn cảm, cả người đau nhức giống như bị kim đâm.
Những triệu chứng này xuất hiện trên người, chính là vừa đau vừa ngứa, cùng lúc xuất hiện trên cơ thể, chính là giày vò người đến chết đi sống lại. Loại đau đớn này không phải chỉ xuất hiện một ngày, nó còn kéo dài đến vài ngày nữa, thậm chí là hơn một tuần, Trình An Nhi có thể kiên trì được hai ngày đã là không tồi.
Viên Quỳnh nói: “Chỉ cần chị thật lòng muốn cai nghiện thì cái gì cũng không sợ, đợi tôi nghĩ cách đem một số loại thuốc có tác dụng cai nghiện đến cho chị, chị nhất định phải kiên trì, đừng làm tôi thất vọng”.