Danh sách điện thoại rất nhanh được gửi đến, Viên Quỳnh hiện tại đang dùng điện thoại Ngô Phong mua cho, số điện thoại cũng là cô cho. Danh sách từng tên lần lượt được hiện ra, Ngô Phong nhìn kỹ từng dãy số, nhưng cũng không phát hiện cái gì bất thường. Viên Quỳnh không có nhiều cuộc điện thoại, có mấy cái gọi cho mình, mấy cái là gọi cho A Vượng, nhưng thời gian cũng không đáng nghi, đều là trước khi xảy ra xung đột với Bành Vượng Thành.
Nhưng có một dãy số điện thoại khiến cho Ngô Phong chú ý, là số điện thoại của A Đạt, cuộc gọi lâu nhất là hơn một tuần trước, cuộc gọi cuối cùng là vào đêm qua, Ngô Phong lâm vào trầm tư. A Đạt gọi điện cho Viên Quỳnh cũng không có gì kì lạ, bởi vì bình thường bọn họ cùng nhau làm một vài phi vụ.
Nhưng mà gọi điện vào đêm qua không khỏi quái lạ đi, bởi vì đêm qua không phải bọn họ ở cùng một chỗ sao? A Đạt tại sao lại gọi điện cho Viên Quỳnh?
Ngô Phong bỗng nhiên nhớ tới lời nói lúc đó của Viên Quỳnh: ”Các người là người một nhà, em chỉ là người ngoài”.
Lúc đó cô nghe thấy trong lời nói còn có ẩn ý gì khác, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ đúng là có ẩn tình gì thật.
Ngô Phong nghĩ nghĩ, liền gửi một cái email: Tôi muốn danh sách các cuộc gọi của A Đạt, cũng gửi qua email cho tôi.
Hơn mười phút sau, danh sách các cuộc điện thoại của A Đạt được gửi tới. Ngô Phong nhìn danh sách cuộc gọi có chút đau đầu, danh sách cuộc gọi của A Đạt rất loạn, một đống số điện thoại rối tung hết lên. Ngô Phong chú ý vào mấy số điện thoại thường hay liên lạc nhất, sau đó gọi cho từng số một.
Số thứ nhất được kết nối, trong điện thoại lập tức truyền đến âm thanh ngọt ngấy: ”Alo, anh Đạt chừng anh mới tới đây?”.
Ngô Phong liền tắt máy, lại gọi cho một dãy số khác, vẫn là cùng một câu hỏi như thế.
Ngô Phong lại tắt máy, lại gọi cho dãy số tiếp theo, lần này điện thoại truyền đến giọng nói: ”Alo”.
Là giọng của một người đàn ông, Ngô Phong liền cảnh giác, cố dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: ”Alo, anh Đạt có ở chỗ anh không?”.
Điện thoại không trả lời, lập tức liền tắt máy, Ngô Phong nhìn lại danh sách điện thoại, phía trên còn có số điện thoại của Viên Quỳnh, đều là cuộc gọi đi.
Ngô Phong nghĩ nghĩ, lại gọi điện cho Thành Tử: ”Cậu xác định mấy thứ này không bị người động tay động chân chứ?”.
Điện thoại truyền đến thanh âm: ”Nếu là hacker chuyên xâm nhập hệ thống máy tính thì có khả năng này, nhưng hệ thống bảo vệ của chúng ta rất nghiêm mật, cho dù người đó có thể phá được tường lửa cũng sẽ lưu lại dấu vết, nếu muốn vô thanh vô thức động tay động chân mà không bị chúng ta phát hiện, chắc phải là cao thủ của cao thủ rồi, mà cơ hội gặp người như thế rất thấp”.
Ngô Phong tắt máy, nhìn xem danh sách điện thoại, hiềm nghi đối với Viên Quỳnh có thể cởi bỏ, nhưng thật ra A Đạt vẫn còn có điểm khả nghi, Ngô Phong nhớ kỹ số điện thoại vừa nãy, gửi số điện thoại đó qua email, kêu Thành Tử tra xem người sử dụng số điện thoại này là ai, làm xong cô liền tắt máy tính, đi xuống lầu.
Viên Quỳnh vẫn còn trong gara, thu thập một số đồ đạc cho xe của nàng, A Vượng ở một bên hỗ trợ, Ngô Phong đi qua ngồi xổm xuống nhìn Viên Quỳnh, trên mặt Viên Quỳnh dính đầy dầu nhớt.
Ngô Phong không khỏi cười rộ lên, nói: ”Em nhìn xem em kìa, làm cho mình y chang con mèo”.
Trong giọng nói tràn ngập yêu thương, Viên Quỳnh ló đầu ra khỏi gầm xe, nhìn cô cười cười, trên mặt dính đầy dầu nhớt đen, khi cười làm lộ ra hàm răng tuyết trắng.
Ngô Phong cười, vỗ nhẹ mặt nàng, nói: ”Em như vậy nửa đêm đi ra ngoài đường có thể hù chết người đó”.
Viên Quỳnh vui cười nói: ”Đến đây, hôn một cái”.
Ngô Phong cười nhạo, nói: ”Rửa mặt đi rồi hôn”.
Ngay sau nhìn đến A Vượng đang ngồi một bên, nói: ”A Vượng, đêm qua tầm bảy giờ mấy đến tám giờ cậu ở đâu?”.
A Vượng ngây ra một lúc, lập tức cười tủm tỉm, dường như có chút xấu hổ, Viên Quỳnh nhìn xem sắc mặt của Ngô Phong, lại nhìn đến A Vượng, từ gầm xe chui ra.
Nhìn A Vượng nói: ”Đừng cười nữa, cậu tối hôm qua đi đâu?”.
A Vượng nói: ”Tôi đi Tiêm Sa Trớ”.
Sắc mặt của Viên Quỳnh liền biến đổi, nhìn nhìn Ngô Phong, lại quay đầu nhìn A Vượng, nói: ”Cậu đi Tiêm Sa Trớ? Cậu đi đến đó làm cái gì?”.
A Vượng ho khan một tiếng, nói: ”Tôi….. tôi vẫn còn một chút hàng trong tay, đêm qua có người muốn mua hàng nên tôi đi đến đó, kết quả nửa đường lại gặp phải bọn cớm nên để mất hàng, thiếu chút nữa còn bị bắt, vận khí tốt nên mới tránh được một kiếp”.
Ngô Phong yên lặng đứng ở một bên nhìn A Vượng, vẻ mặt của A Vượng có chút khẩn trương, điều này làm cho Ngô Phong càng thêm nghi ngờ.
Viên Quỳnh quay đầu nhìn Ngô Phong, hỏi: ”A Phong, Phạm Xương Duy nói như thế nào?”.
Ngô Phong mỉm cười, nhìn A Vượng, nói: ”Phạm Xương Duy nói, đêm qua là A Vượng đưa bọn cớm đến bến tàu”.
Thần sắc Viên Quỳnh trở nên lạnh lùng, nói: ”A Vượng, cậu thật sự là giao hàng sao? Có trùng hợp như vậy không?”.
A Vượng càng thêm khẩn trương, dường như muốn quỳ xuống, nuốt nước miếng nói: ”Chị Quỳnh, không thể nói lung tung như vậy được, tôi còn có vợ con đó....”
Viên Quỳnh cười lạnh, nói: ”Đêm qua ở bến tàu chúng tôi cùng bọn cớm sống mái với nhau, cậu bị bọn cớm đuổi tới bên đó, cũng trùng hợp quá đi...”
Sắc mặt A Vượng càng thêm trắng bệch, bởi vì khẩn trương cùng hoảng sợ, môi có chút run run, nói: ”Tôi thật sự bị bọn cớm đuổi theo không dứt, chỉ đành phải nhắm mắt chạy đại, tôi không biết mọi người ở nơi nào mà, tôi thật sự không biết. Buổi sáng hôm nay tôi đọc báo mới biết tối hôm qua ờ chỗ đó có bắn nhau, nghe nói còn có một tên cớm chết. Chị Quỳnh, đại tỷ, tôi thề, tôi thật sự không biết, tôi còn có vợ và con nhỏ, chuyện liều mạng như vậy tôi không dám làm đâu”.
Ngô Phong vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn A Vượng, đồng thời cũng quan sát thần sắc của Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cắn cắn môi, nghiêng đầu nhìn A Vượng, nói: ”Tôi đây tin cậu là đi giao hàng, nhưng cậu hiện tại cũng không phải là một tên lăn lộn đầu đường xó chợ, tôi đưa tiền cho cậu không đủ xài phải không? Cậu còn muốn tự mình đi bán ma tuý? Cậu có hiểu quy củ không hả?”
A Vượng liền quỳ rập xuống, nói: ”Chị Quỳnh ơi chị Quỳnh, tôi biết tôi sai rồi mà, tôi chỉ là muốn mau chóng kiếm nhiều tiền một chút để dành sau này sống tốt hơn thôi, chị cũng biết đi trên con đường này mấy ai có thể sống yên ổn đến già đâu…..”.
Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong đứng bên cạnh, Ngô Phong ôm tay để trước ngực, tựa vào bên xe, Viên Quỳnh không biết cô có phải hay không tin lời nói của A Vượng.
Nhìn xe A Vương đang quỳ trên mặt đất, một cước liền đá A Vượng nằm xuống đất, thuận tay cầm cờ lê bên cạnh hung hắng đánh vào người A Vượng: ”Mày biết không, nếu không phải tại mày thì tối hôm qua tụi tao đã tiễn được cái tên Mạc Thiệu Hoa kia rồi”.
Vừa nói vừa đánh mạnh vào người hắn, cờ lê rất cứng, nặng ít nhất cũng ba bốn cân, đánh vào người cũng đủ làm gãy xương.
A Vương hai tay che lấy đầu, kêu rên thảm thiết, Viên Quỳnh khẽ cắn môi, đánh mạnh thêm mấy cái rồi mới dừng lại, quay đầu nhìn Ngô Phong, nói: ”Cậu ta là thuộc hạ của em, cậu ta sai, em cũng có trách nhiệm. A Phong, chị nếu muốn trách cũng nên trách em”.
Ngô Phong nhìn nàng, lại nhìn đến A Vượng đang run rẩy, nói: ”Cậu thật sự đi giao hàng?”.
A Vượng vội vàng nói: ”Đại tỷ, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, em chỉ là muốn kiếm thêm một ít tiền”.
Trên giang hồ cũng có quy tắc của giang hồ, A Vượng hiện tại đi theo Viên Quỳnh giúp Ngô Phong vận chuyển hàng, tương đương với buôn bán sỉ, hàng bán đi ra, chính là cho những tên buôn bán sỉ. A Vượng bán sỉ xong rồi, lại đi bán lẻ trên giang hồ gọi là vượt ranh. Nếu như bị phát hiện thường thì sẽ bị chấn chỉnh rất nặng. Thời gian A Vượng lăn lộn trên con đường này cũng không ngắn, biết hậu quả rất nghiêm trọng cho nên mới bị doạ đến quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Viên Quỳnh ở một tức giận, nói: ”Mỗi khi xuất hàng tôi đều cho cậu tiền, bình thường cũng hay cho cậu tiền uống trà cũng không ít, cậu còn chê không đủ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói tôi là người keo kiệt không trượng nghĩa, loại người như cậu chết cũng không oan uổng gì”.
Vừa nói vừa đá A Vượng mấy cái, A Vượng đau đớn rên rỉ không thôi, miễn cường quỳ lên, nói: ”Đại tỷ, chị Quỳnh, cầu xin hai người cho em con đường sống, em không dám tái phạm nữa”.
Viên Quỳnh quay đầu nhìn Ngô Phong, hỏi: ”A Phong, chị muốn xử hắn như thế nào?”.
Ngô Phong cười lạnh nói: ”Quên đi, cho hắn một cơ hội, bất quá… phải làm cho hắn nhớ lâu một tí”.