Beta: Jin_93

Sau khi Phạm Xương Duy rời đi, Ngô Phong nhìn nhìn sắc mặt Viên Quỳnh, hỏi: ”A Quỳnh, sao thế, mệt hả em?”.

Viên Quỳnh lắc đầu, nhìn vào khuôn mặt quyến rũ mang theo nồng đậm vẻ thân thiết của Ngô Phong, không hiểu sao trong lòng dâng lên một trận đau đớn, trên mặt vẫn tươi cười nói: ”Không sao, em cũng có làm cái gì đâu”.

Ngô Phong gật đầu nói: ”Không sao là tốt rồi, trở về xả xui, ra ngoài chơi đi, tôi mời, các cậu muốn đi đâu cứ chọn”.

Nói xong một tay nắm lấy tay Viên Quỳnh đi ra ngoài, thần sắc hoàn toàn không có một chút lo lắng. Viên Quỳnh nhìn vẻ mặt tản mạn của Ngô Phong, trong đầu chỉ nghĩ đến hai chữ: kiêu ngạo.

Đám người bọn họ về tới nhà họ Ngô, Ngô Phong cùng mấy người họ đem cất vũ khí. Viên Quỳnh trở về phòng ngủ, không bao lâu liền đi ra, đám người trong phòng khách nhìn Viên Quỳnh đi xuống cầu thang, ánh mắt ai cũng đều sáng lên.

Viên Quỳnh thay đổi một thân quần áo, phía trên mặc một chiếc áo ngắn tay màu cà phê ôm sát người, phía dưới mặc một chiếc quần bó ngắn, trên chân mang giày cao gót cỡ thấp, mái tóc đen dài tuỳ ý xoã tung, trên mặt tựa hồ đánh một chút má hồng, nhìn qua không có tái nhợt như vừa nãy, ánh mắt mang theo vẻ trêu trọc nhìn Ngô Phong.

Ngô Phong nhìn nàng mà tim đập loạn xạ, đường cong của Viên Quỳnh được thể hiện rõ ràng qua lớp quần áo, cả cơ thể của nàng đều thật căng mịn rắn chắc không có một tí mỡ thừa nào, đôi môi anh đào hơi tái nhợt, khoé miệng hơi hơi cong lên, dường như đang cười. Màu vàng cà phê tôn lên làn da trắng mịn của nàng, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn mang theo một tia quyến rũ cùng dụ hoặc, nhìn qua vô cùng gợi cảm.

Ngô Phong nheo mắt lại, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ vành môi, cười khẽ nhìn Viên Quỳnh, nói: ”Sao hôm nay lại mặc như vậy?”.

Viên Quỳnh đi xuống lầu, đến bên cạnh cô, nói: ”Không phải chị nói thích em nữ tính hơn sao?.

Viên Quỳnh nói xong liền cười, ánh mắt vô ý liếc qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người A Đạt hai giây, A Đạt cũng đang nhìn nàng.

Viên Quỳnh một tay ôm eo Ngô Phong, tựa vào người Ngô Phong, Ngô Phong cười đắc ý, ghé sát tai nàng, nói: ”Tôi rất thích”.

Mọi người lái xe đến hộp đêm, xuống xe Ngô Phong ôm lấy Viên Quỳnh, nhìn nàng cười nói: ”Chỗ này có biểu diễn nhảy thoát y, em có muốn xem không?”.

Viên Quỳnh xoay người nhìn cô, ánh mắt mang theo tia kỳ quái, nói: ”Chị còn dám dụ dỗ em đi xem người phụ nữ khác sao, chị quá thoáng hay là không đủ yêu em đây?”.

Ngô Phong dường như không nghĩ tới vấn đề này, đối với cô mà nói xem biểu diễn nhảy thoát y cũng giống như xem phim AV* thôi, cũng đâu có gì khác nhau, nhưng mà xem ra Viên Quỳnh không nghĩ như vậy.

*AV: phim "ứ ừ" đấy:")))

Ngô Phong đành phải nói: ”Em không muốn xem thì không xem thôi, sao lại nghi ngờ tình cảm của tôi đối với em?”.

Mọi người đi vào hộp đêm, bên trong tiếng nhạc ái muội thong dong, chính giữa vũ đài có một vũ nữ xinh đẹp đang biểu diễn múa bụng.

Mọi người chen lấn trong đám đông đi đến ngồi ở cái bàn gần vũ đài. Ngô Phong búng tay gọi nhân viên phục vụ kêu bia, lại nhìn đến Viên Quỳnh đang xuất thần nhìn cô vũ nữ múa thoát y trên vũ đài, không khỏi nghiến răng nhéo lên đùi nàng.

Viên Quỳnh đau hô một tiếng, trên cặp đùi trắng hiện ra hai vết đo đỏ, nàng quay đầu nhìn Ngô Phong, vẻ mặt vô tội hỏi: ”Chị làm sao vậy? Sao lại nhéo em?”.

Ngô Phong búng trán nàng, nói: ”Muốn tôi kêu cô ấy xuống đây chơi cùng em không?”.

Viên Quỳnh xấu hổ, cúi đầu châm một điếu thuốc, nhưng vẫn nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên vũ đài, lại phát giác cô vũ nữ ấy cũng đang nhìn về phía bên này, ánh mắt mang theo tính quyến rũ của người trong nghề. Nhưng cô ta không phải đang nhìn Viên Quỳnh mà là nhìn Ngô Phong. Viên Quỳnh liền cảm thấy kỳ quái, quay đầu nhìn Ngô Phong, Ngô Phong dường như cũng không hề phát hiện.

Hai cô gái đưa bia tới, ngồi bên cạnh hai tên đàn em của Ngô Phong, một cô gái cười quyến rũ với A Đạt, nói: ”Anh Đạt, bên kia có mấy chị em của em, có muốn gọi tới không?”.

A Đạt nói: ”Gọi hết lại đây, mọi người cùng nhau chơi”.

Tiếng nhạc kết thúc, cô vũ nữ cũng biểu diễn xong, từ trên đài đi xuống đi tới bên người Ngô Phong, nhìn Ngô Phong nói: ”Chị Phong, sao hôm nay chị lại đến đây?”.

Ngô Phong dường như ngây ra một lúc, nhìn cô vũ nữ, cười như không có nhận ra đối phương, vũ nữ ngồi bên cạnh cô, tay để lên chống cằm nhìn Ngô Phong, ánh mắt mang theo nhiệt tình.

Viên Quỳnh nhìn vẻ mặt ái muội của cô ta, trông trở nên khó chịu, hỏi: ”A Phong, cô ấy là ai?”.

Ngô Phong dường như có chút xấu hổ, nhìn nhìn cô vũ nữ, ấp úng trả lời: ”Cô ấy…..cô ấy….”.

Cô vũ nữ mang theo giọng nói lả lơi, tiếp lời đáp: ”Tôi tên Lam Kì, chị Phong trước kia từng bao tôi, còn bao tôi một đêm thật dài, chị Phong à, sao trí nhớ của chị lại kém như vậy”.

Ngô Phong xấu hổ cười cười, chính cô cũng thật là không nhớ là có chuyện đó, cô quay đầu nhìn Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cũng đang nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng, đang xem cô giải thích như thế nào, dư quang lại nhìn thấy bàn chân Lam Kì đang cọ qua cọ lại chân Ngô Phong. Viên Quỳnh không khỏi khịt mũi một tiếng.

Ngô Phong vội vàng đẩy Lam Kì ra, kín đáo đưa cho nàng ta một xấp tiền, nói: ”Bên kia có người gọi cô kìa, cô đi tiếp hắn đi”.

Viên Quỳnh cười lạnh nói: ”Khẩu vị của chị cũng thật tốt”.

Mấy người bên cạnh Ngô Phong đối với loại tình huống này dường như sớm đã nhìn quen mắt, đều tựa tiếu phi tiếu im lặng ngồi một bên uống rượu nhìn các nàng. Lam Kì cầm tiền rời đi.

A Đạt đứng dậy nói: ”Tôi đi vệ sinh”.

Nói xong liền đứng dậy rời đi. Viên Quỳnh hung hăng vứt tàn thuốc, cũng đứng dậy rời đi, Ngô Phong nắm lấy tay nàng, hỏi: ”Em định đi đâu?”.

Viên Quỳnh tức giận đáp: ”Em đi vệ sinh được không?”.

Ngô Phong bất đắc dĩ buông tay, nói: ”Nhanh quay lại nha”.

Viên Quỳnh đi đến cửa nhà vệ sinh nằm ở phía cuối hành lang, bên ngoài là nhà vệ sinh nam, bên trong là nhà vệ sinh nữ. Viên Quỳnh nhìn cô gái vừa bước ra khỏi khúc cua của hành lang, Viên Quỳnh đi tới nhà vệ sinh nam, nhẹ nhàng mở cửa ra, đúng lúc một người đàn ông đi ra, nhìn thấy Viên Quỳnh liền ngây ra một lúc. Viên Quỳnh ho khan một tiếng, nhìn bức tường bên cạnh.

Ánh mắt người đàn ông lộ vẻ kỳ quái rồi cũng rời đi, Viên Quỳnh đẩy cửa đi vào, trong nhà vệ sinh ngoại trừ A Đạt còn có một tên đàn ông khác đứng ở bồn tiểu kế bên, nhìn thấy Viên Quỳnh đi vào, ngây người nói: ”Em gái à……”

Hắn là muốn nói: ”Nhà vệ sinh nữ ở bên cạnh”.

Nhưng lại nhìn thấy Viên Quỳnh giơ lên ngón trỏ để bên miệng mỉm cười đi tới, kéo cà vạt của hắn, mím môi kề sát vào mặt hắn dường như muốn hôn, khi môi nàng gần sát môi hắn thì đột nhiên ngừng lại.

Nói với hắn: ”Anh đi ra ngoài một chút được không, em cần mượn chỗ này một chút thôi”.

Viên Quỳnh nói xong kéo cà vạt người đàn ông, đem vẻ mặt còn dại ra của hắn đẩy ra khỏi nhà vệ sinh, đến cả khoá quần cũng chưa kịp kéo. Sau đó liền khoá trái cửa nhà vệ sinh, A Đạt từ trong buồng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Viên Quỳnh đứng ở đó cũng không tỏ vẻ ngạch nhiên lắm, hắn đi đến bồn vệ sinh rửa tay, Viên Quỳnh nhìn hắn rửa tay xong, xoay người đi đến, bỗng nhiên giơ tay cho hắn một bạt tay.

A Đạt đơ ra hai giây, tức giận gầm lên: ”Cô dám đánh tôi”.

Nói xong làm bộ muốn đánh trả, Viên Quỳnh cười đi lại gần hắn, đưa tay đặt lên lòng ngực hắn xoa xoa, nhẹ nhàng vuốt ve. A Đạt ngơ ra, nhìn đôi mắt mang theo một tầng sương mù của nàng, hỏi: ”Cô muốn làm gì?”.

Viên Quỳnh lướt bàn tay qua ngực hắn, xoa xoa hai má hắn, âm thanh khàn khàn nói: ”Anh có muốn thử qua việc bị người khác dạy dỗ không?”.

A Đạt thở dồn dập, Viên Quỳnh đẩy hắn vào bồn rửa mặt một cách thô bạo, A Đạt muốn xoay người đứng lên, Viên Quỳnh liền dùng chân mạnh mẽ giẫm vào ngực hắn, làm cho hắn không thể động đậy. A Đạt bị nàng đạp thở muốn không nổi, gót giày bén nhọn của Viên Quỳnh đè mạnh vào ngực hắn, đau như muốn đòi mạng. Viên Quỳnh trước mắt mang theo gương mặt quyến rũ cùng cặp đùi trắng nõn mịn màng, A Đạt cảm thấy cơ thể nhanh nóng lên.

Viên Quỳnh mang theo nụ cười quyến rũ, một tay sờ đến bên hông hắn, cởi ra thắt lưng cửa hắn, lập tức vỗ vỗ hai gò má của hắn, nói: ”Chơi kẻ khác nhiều cũng chán lắm, không bằng đổi một lần đi”.

Nói xong đem chân dời khỏi người A Đạt, A Đạt ôm ngực vừa định đứng thẳng người, Viên Quỳnh liền giữ chặt tay hắn, dùng thắt lưng cột tay hắn vào vòi nước, cột cũng không chặt, A Đạt chỉ cần dùng sức một chút là có thể thoát khỏi.

Viên Quỳnh cười cười, xoay người đi ra ngoài, một bên nói với hắn: ”Suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói cho tôi biết”.

Bước khỏi nhà vệ sinh, Viên Quỳnh lấy điện thoại giấu trong tay ra, đây là điện thoại của A Đạt.

- --------------------------------------------------------

Cầu vote và cmt nhiệt tình để có động lực edit tiếp 🙏🙏🙏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play