Tiêm Chuỷ Tử lái xe trở về nhà Ngô Phong, cho xe vào gara, xuống xe nhìn Viên Quỳnh, nói: ”Chị Quỳnh, tôi về trước”.
Viên Quỳnh cười nói: ”Anh chờ chút”.
Nói xong từ túi quần lấy ra bóp tiền, lấy ra một xấp tiền mặt, lấy một nửa đưa cho hắn, nói: ”Cầm uống trà”.
Nói xong lại đem xấp còn lại đưa cho A Vượng, nói giỡn: ”Anh cũng cầm đi uống trà, sẵn mua sữa bột cho đứa bé luôn”.
A Vượng cười cầm lấy tiền cùng Tiêm Chuỷ Tử rời đi, khi ra khỏi nhà Ngô Phong, cũng đã tách Tiêm Chuỷ Tử ra. A Vượng cầm tiền lên đếm, lại phát hiện bên trong lộ ra một mảnh giấy.
Viên Quỳnh đi lên lầu, không thấy Ngô Phong trong phòng ngủ, nhìn thấy máy tính xách tay để trên bàn làm việc trong phòng, Viên Quỳnh nhìn máy tính, xoay người đi tìm Ngô Phong.
Ngô Phong đang ở trong phòng tập thể dục của cô, tóc dài được cột thành đuôi ngựa, đang luyện tập vũ khí cận chiến, Viên Quỳnh nhìn cô mồ hôi đầm đìa, mấy sợi tóc ướt dính vào trên trán. Vì dùng sức mà môi mỏng anh đào khẽ cắn lại, chiếc mũi nhỏ xinh, mặc trên người một chiếc áo lót thể thao màu đen, chiếc quần đùi cùng màu, lộ ra vòng eo mềm dẻo lại rắn chắc, hai chân thon dài thẳng tắp.
Viên Quỳnh nhìn cô, trong lòng lại dâng lên một luồng ấm áp ngọt ngào, đồng thời cũng mang theo hương vị chua xót.
Không thể không thừa nhận người mà nàng yêu hiện tại là Ngô Phong, trong lòng nàng rốt cục Trình An Nhi có bao nhiêu phân lượng? Nàng cũng không biết, nhưng là nàng muốn nắm lấy phần tình cảm này của Trình An Nhi. Cứu Trình An Nhi cũng là cứu lấy bản thân nàng.
Mối quan hệ giữa nàng và Ngô Phong giống như ma tuý, biết rõ chỉ có duy nhất một con đường chết nhưng vẫn không thể điều khiển được bản thân tiếp tục trầm mê vào nó.
Nàng phải đem thứ tình cảm này vứt bỏ, cho dù sẽ đau lòng và khổ sở, cho dù kể từ đây về sau cũng không thể yêu được ai khác, nàng cũng không thể buông thả để bản thân mình tiếp tục trầm mê vào đó. Nàng muốn lợi dụng phần tình cảm này của Trình An Nhi nhằm khơi dạy trách nhiệm và đạo đức để kiềm chế bản thân mình tiếp tục trầm mê vào thứ tình cảm này.
Lý trí nói cho nàng biết nàng nên làm như vậy, nhưng là tim của nàng có thể chịu nghe lí trí khống chế sao? Hơn nữa nàng còn lợi dụng tình cảm của Trình An Nhi đối với nàng, bây giờ dường như nàng có hơi xấu hổ và đáng khinh nhỉ?
Ngô Phong nhìn thấy nàng trở về, bỏ vũ khí trong tay xuống, cầm lấy khăn lau mồ hôi nhễ nhại, cười nói: ”Sao rồi?”.
Viên Quỳnh cười cười, không nói gì. Ngô Phong cũng đoán ra được, Đại Cơ Lão lần này nhất định chịu thiệt, cô nhìn Viên Quỳnh, hỏi: ”Mệt sao? Nghỉ ngơi một chút đi”.
Viên Quỳnh gật gật đầu, Ngô Phong ôm bả vai Viên Quỳnh, cùng nàng trở về phòng ngủ. Viên Quỳnh đúng thật cảm thấy rất mệt mỏi, trở lại phòng ngủ liền nằm lên giường không muốn động đậy.
Ngô Phong thương yêu vuốt ve hai má nàng, nói: ”Tôi đi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay”.
Viên Quỳnh cười cười, nhắm lại hai mắt. Ngô Phong cầm điện thoại đi tới hành lang, ngồi ở bậc thang dẫn lên lầu một, gọi cho Tiêm Chuỷ Tử: ”Thế nào?”.
Tiêm Chuỷ Tử nói: ”Chị Quỳnh đúng là điên rồi, ngay trước mặt Đại Cơ Lão mà dám chặt đứt hai ngón tay của Du Bì, em thấy chị ấy không giống như là cớm”.
Ngô Phong lại nói: ”Tôi muốn hỏi là em ấy có đi nơi nào khác nữa hay không?”.
Tiêm Chuỷ Tử nói: ”Không có, xong việc liền đưa Trình An Nhi về, cũng không có đi vào nhà cô ta, em luôn đi theo bên cạnh chị ấy”.
Ngô Phong nói: ”Tốt lắm, cậu cứ để mắt đến em ấy cho tôi, biết không?”.
Nói xong liền tắt điện thoại, hỏi xong mọi việc, cô duy nhất không hài lòng với Viên Quỳnh chính là tại sao còn chở Trình An Nhi về nhà, thật là thương hoa tiếc ngọc.
Ngô Phong trở lại phòng ngủ, thấy Viên Quỳnh đã ngủ say, gương mặt của Viên Quỳnh trong thật bình yên và xinh đẹp, ghen tuông trong lòng càng lớn, cúi người hung hăng hôn lên môi nàng, để miệng mình bao vây môi nàng, dùng sức mút liếm. Viên Quỳnh bị cô hôn đến tỉnh, mờ mịt mở to đôi mắt, nhìn đôi mắt phượng khẽ híp lại gần trong gang tấc, Viên Quỳnh có chút không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngô Phong hôn nàng xong, buồn bực nói: ”Về sau không được quá gần gũi với mấy người phụ nữ khác biết không?”.
Viên Quỳnh đẩy cô ra, lười biếng xoay người, nói: ”Chị không có quyền hạn chế sự tự do cá nhân của em”.
Ngô Phong có chút buồn bực, chọt chọt cái trán của nàng, bất lực nhìn dáng vẻ lười nhác của nàng, đem chăn đắp lên người nàng, nhìn nàng nói: ”Tôi đi tắm đây”.
Ngô Phong đi tắm, điện thoại cô để ở tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông. Viên Quỳnh bị đánh thức, nhìn điện thoại đang đổ chuông không ngừng, lên tiếng kêu Ngô Phong: ”A Phong, chị có điện thoại”.
Ngô Phong nghe thấy, nói: ”Em nghe giúp tôi đi”.
Viên Quỳnh cầm điện thoại bắt máy, nói: ”Alo, cho hỏi ai vậy?”.
Điện thoại truyện đến thanh âm: ”Đại tỷ là cô sao?”.
Là giọng nói của Phạm Xương Duy, trong lòng Viên Quỳnh lập tức cảnh giác, nói: ”Chị Phong đang tắm, ông gọi lại sau đi”.
Nói xong liền tắt máy, xoay người nằm xuống, nhưng lần này nàng ngủ không nổi nữa. Phạm Xương Duy gọi điện thoại tới, nhất định là đã bố trí xong hết rồi.
Thời điểm không có việc gì, một chút việc cũng không có xảy ra, nhưng một khi xảy ra chuyện thì những việc khác cũng ùn ùn kéo tới. Viên Quỳnh vừa mới báo tin cho A Vượng biết, nhờ A Vượng nghĩ cách nói tin tức Mạc Thiệu Hoa, Phạm Xương Duy cũng liền đánh tới, tim Viên Quỳnh như thắt lại, nếu A Vượng không kịp thời thông báo tin tức cho bọn họ, thì đám người Mạc Thiệu Hoa coi như xong đời.
Nàng suy nghĩ một lúc, định gọi cho A Vượng hỏi hắn xem đã thông báo tin tức cho bọn họ chưa thì Ngô Phong cũng đã tắm xong đi ra, cô lau tóc còn ướt, hỏi: ”A Quỳnh, vừa rồi ai gọi vậy?”.
Viên Quỳnh đáp: ”Là Phạm Xương Duy”.
Ngô Phong nói: ”Hắn nói cái gì?”.
Viên Quỳnh nói: ”Hắn tìm chị, không có nói cái gì với em, em kêu hắn một lát gọi lại cho chị”.
Ngô Phong ”Ừ” một tiếng, cầm điện thoại gọi cho Phạm Xương Duy. Viên Quỳnh nằm ở một bên giả vờ ngủ, nhưng thực tế lại chú ý lắng nghe nội dung nói chuyện của bọn họ. Đúng thật là Phạm Xương Duy đã sắp xếp xong, Bành Vượng Thành đang núp trong nhà kho chuyên vận chuyển hàng hoá của một bến tàu ở Tiêm Sa Trớ. Đêm nay bảy giờ, tổ người Mạc Thiệu Hoa sẽ tiến hành hành động vây bắt, việc Ngô Phong cần làm là đợi cho bọn họ sống mái với nhau một trận, sau đó liền ra giải quyết hết thảy.
Viên Quỳnh đột nhiên cảm thấy xót xa thay cho Mạc Thiệu Hoa, hắn mỗi ngày đều xông pha trên tiền tuyến, vô số lần cùng tử thần gặp mặt, đối với chức trách tận tâm tận lực, nhưng lại không biết rằng cấp trên của mình lại bị người ta mua chuộc, đem tính mạng của bọn họ bán đi chỉ để đổi lại cái mạng chó săn rẻ rách của Phạm Xương Duy.
Ngô Phong nói điện thoại xong lại gọi cho Hoàng Vĩ Thịnh và A Đạt lại đây, Viên Quỳnh đứng dậy nói: ”Chị cứ như vậy mà đi sao?”.
Ngô Phong cười nói: ”Làm sau vậy?”.
Viên Quỳnh nói: ”Lỡ như Phạm Xương Duy lại bày kế gì nữa thì làm sao?”.
Ngô Phong nói: ”Vợ con của hắn đang nằm trong tay tôi, tôi xem hắn dám bày trò gì”.
Viên Quỳnh nói: ”Nhưng vẫn cẩn thận thì hơn, em cũng đi với chị”.
Ngô Phong lắc đầu nói: ”Em vẫn nên nghỉ ngơi đi, giờ còn đang bị thương, hành động không tiện đâu".
Viên Quỳnh nắm chặt tay cô, nói: ”Em muốn đi chung với chị, em lo lắng cho chị mà”.
Ngô Phong nhìn vào đôi mắt nàng thấy được nồng đậm lo lắng, trong lòng liền vui vẻ lên, nhưng vẫn kiên quyết nói: ”Tôi còn lo lắng cho em hơn kìa, em nếu lại bị thương lần nữa, thật sự là muốn mạng của tôi mà”.
Viên Quỳnh nghe những lời cô nói, trái tim đột nhiên nảy lên, lời nói chân thành tha thiết như vậy, lộ ra bao nhiêu tình cảm nồng đậm. Ánh mắt của nàng tràn đầy lo lắng, nếu nói là nàng diễn trò, thì kỳ thật rất nhiều thời điểm nàng căn bản không cần làm trò gì, giống như hiện tại lo lắng cho Ngô Phong, tuy rằng lòng của nàng có dự tính khác, nhưng nàng lo lắng cho Ngô Phong là thật.
Nàng như trước kéo tay Ngô Phong, nói: ”Không được, em muốn đi cùng chị, chị không thể để em ở lại trong nhà vì chị mà lo lắng, như vậy thật tra tấn người ta”.
Ngô Phong có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc cũng gật đầu nói: ”Được rồi, nhưng mà tới đó em phải đi theo phía sau tôi."