Sáng hôm sau, Viên Quỳnh thức dậy đã là hơn mười giờ, nhìn thấy Ngô Phong bên cạnh còn đang ngủ say, Viên Quỳnh mặc quần áo vào, đẩy đẩy muốn đánh thức cô.
Ngô Phong bị đánh thức, mơ mơ màng màng, nói: ”Cho tôi ngủ một chút đi, tôi mệt chết đi được”.
Viên Quỳnh cười cười nhấc lên tấm chăn, tấm chăn bị nhấc lên, thân thể thon thả trắng nõn của Ngô Phong liền hiện ra, cơ thể bị che kín mấy dấu hồng hồng tím tím, có dấu hôn, có dấu bị cào, mang theo một vẻ quyến rũ không tả được.
Viên Quỳnh hài lòng nhìn kiệt tác của mình, vỗ vỗ mông cô nói: ”Chị ơi, mặt trời đã chiếu đến mông rồi, chị còn muốn ngủ hay sao~?”.
Ngô Phong duỗi người, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, lại kéo chăn lên đắp, nói: ”Em cho tôi ngủ đi, đêm qua em thiếu tí nữa dày vò chết tôi rồi, giờ còn nhẫn tâm không cho tôi ngủ”.
Viên Quỳnh nhìn bộ dáng hiện giờ của cô, trong lòng bất giác cảm thấy rất vui vẻ, vì vậy nói: ”Vậy chị ngủ tiếp đi, em đi xem xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa”.
Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài. Đi đến phòng khách dưới lầu, trên bàn ăn đã chuẩn bị xong hai phần bữa sáng: sữa, bánh mì, trứng rán, được đặt trong một cái khay. Viên Quỳnh cầm khay thức ăn, đi lên phòng ngủ, mở cửa ra nhìn thấy Ngô Phong đang nghe điện thoại, sắc mặc âm trầm.
Ngô Phong nghe điện thoại nói: ”Sao lại như vậy?”.
Viên Quỳnh không biết trong điện thoại đang nói cái gì, đem khay đặt lên tủ đầu giường, ngồi qua một bên lấy ly sữa uống.
Không bao lâu sau Ngô Phong cúp điện thoại, Viên Quỳnh hỏi cô: ”Làm sao vậy?”.
Ngô Phong đáp: ”Bành Vượng Thành gọi tới, lô hàng của hắn bị hải quan Đại Lục kiểm tra, hắn nghi ngờ có nội gián."
Viên Quỳnh đưa bữa sáng cho Ngô Phong nói: ”Ăn sáng trước đã".
Tin Bành Vượng Thành vận chuyển hàng là do Viên Quỳnh tung ra, tuy rằng nàng không biết thời gian địa điểm Bành Vượng Thành xuất hàng, nhưng mà nếu vận chuyển sang Đại Lục nhất định phải thông qua hải quan kiểm tra. Hơn nữa mấy tên buôn ma tuý này sẽ không giữ hàng trong tay quá lâu, lấy được hàng liền nóng lòng muốn bán ra. Viên Quỳnh giao hàng cho hắn ta, có thể phỏng chừng thời gian mà hắn sẽ bán hàng ra, hải quan nhận được tin tức, khoảng thời gian này tăng cường kiểm tra nghiêm mật là có thể nhanh chóng tra ra được hàng của Bành Vượng Thành.
Tuy nhiên, hàng từ Bành Vương Thành vận chuyển đến hải quan qua tay rất nhiều người xử lý, cũng sẽ không nghi ngờ đến Viên Quỳnh.
Cuốc chiến chống ma tuý luôn rất khó khăn, mấy tên buôn lậu gặp được nguy hiểm thường xuyên bỏ hàng mà chạy, người và hàng tách biệt, cho dù có bắt được hắn, hắn cũng có thể chối là ma tuý không phải của hắn. Tổ phòng chống ma tuý thường gặp khó khăn nhất là tìm ra chứng cứ, chứng minh hắn phạm tội.
Hơn nữa những tay buôn ma tuý rất ranh ma, nếu muốn bắt được chứng cứ thì phải giăng bẫy, muốn thực hiện được kế hoạch giăng bẫy thì cần phải nắm giữ được thời gian địa điểm khi hành động của đối phương. Cho nên vai trò của người cung cấp thông tin trà trộn vào bọn buôn ma tuý rất quan trọng, nhưng bọn họ cũng là người phải đối mặt với nguy hiểm lớn nhất, chỉ một chút sơ sẩy, cũng chỉ có con đường chết, cho nên tự nhiên bọn họ cũng là đối tượng được cảnh sát bảo vệ nhất.
Nhưng mà cảnh sát cũng không có biện pháp để bảo vệ những người xâm nhập sâu vào tổ chức buôn ma tuý, đa phần những người nội gián luôn phải tự mình đối mặt với những nguy hiểm khác nhau. Vào thời điểm này, cũng là lúc kiểm tra sự thông minh cơ trí và dũng cảm của một người. Cho nên người dám đảm đương vai trò nội gián này nhất định phải là người có lòng dũng cảm và trí tuệ hơn người.
Ngô Phong dường như không có tâm trạng ăn sáng nữa, nhìn Viên Quỳnh nói: ”Khoảng thời gian này mọi việc đều không thuận lợi, lần trước giao dịch cũng xảy ra chuyện, hiện tại bọn cớm càng ngày càng khó đối phó”.
Viên Quỳnh cười nói: ”Vốn dĩ chính là thiên địch, chúng ta cũng không dễ chọc”
Ngô Phong cười cười.
Thiện địch, đây là quan hệ giữa hai người bọn họ.
Vào buổi chiều, Viên Quỳnh trở lại chỗ ở, gọi điện cho A Vượng, hẹn hắn ta buổi tối ra ngoài ăn cơm. Buổi tối, hai người gặp nhau ở quán trà gần đó, vừa ăn vừa nói chuyện.
Viên Quỳnh nhìn A Vượng nói: ”Hộp đêm đường Mạc Đương Nô có cô gái tên Trình An Nhi, anh về sau giúp tôi chông chừng cô ấy, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”.
A Vượng gật gật đầu, hỏi: ”Cô ấy là gì của cô vậy?”.
Viên Quỳnh nói: ”Bạn tốt”.
A Vượng không tin lắm nhìn nàng, Viên Quỳnh liếc nhìn hắn nói:”Bạn gái cũ, cô ấy biết thân phận của tôi, cho nên anh nhất định phải thay tôi bảo vệ cô ta''.
A Vượng đùa, đưa tay hành lễ nói: ”Yes sir”.
Viên Quỳnh cho hắn một cái cốc vào đầu nói: ”Không nên đùa kiểu này”.
Đang nói chuyên, phục vụ bàn liền đi tới đưa cho Viên Quỳnh một hộp bánh dứa, nói: ”Đây là của nhà hàng tặng”
Viên Quỳnh nói cảm ơn, cầm lấy bánh dứa lên liền nhìn thấy một hình vẽ nắm tay nhỏ bằng ngón tay dưới đáy dĩa, Viên Quỳnh cười đầy ẩn ý.
Sau khi ăn xong, Viên Quỳnh kêu A Vương về trước, còn mình thì dùng đầu ngón tay chấm chén tương mù tạc ở trên bàn, viết số điện thoại của mình lên mặt bàn, dùng khăn giấy lau tay rồi rời đi.
Nàng đi ra khỏi tiệm, đi đến phía đường đối diện, quay đầu nhìn vào quán ăn, xuyên thấu qua kính thuỷ tinh nàng nhìn thấy một người đàng ông lưng hơi còng, ngồi ở vị trí nàng mới vừa ngồi, tay cầm lấy khăn giấy, vờ không chú ý lau đi dãy số trên bàn, Viên Quỳnh cười cười, trong lòng an tâm xoay người rời đi.
Trình An Nhi đi đến một ga tàu điện ngầm, một thanh niên trẻ tuổi đứng cách đó không xa, đầu tóc nhuộm tùm lum màu.
Trình An Nhi đi tới chỗ hắn, thấp giọng hỏi: ”Có hàng không?”.
Thanh niên trẻ tuổi gật gật đầu, Trình An Nhi lấy ra một xấp tiền, thanh niên trẻ tuổi lấy ra hai cái túi giấy nhỏ đưa cho nàng ta, Trình An Nhi vội lấy cất đi, xoay người định rời đi, lại bị tên thanh niên trẻ tuổi nắm lấy tay.
Tên thanh niên trẻ tuổi nói: ”Không bằng em đi theo anh đi, anh cho em hàng miễn phí”.
Trình An Nhi mắng hắn một câu: ”Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao, anh nằm mơ đi”.
Định gạt tay hắn ra nhưng không gạt ra được, tên thanh niên trẻ tuổi khinh thường nói: ”Mày nghĩ mày là thiên nga? Mày cũng chỉ là mấy con ‘gà’ thôi”.
Trình An Nhi tức giận nói: ”Thằng khốn, tao dù có là ‘gà’ cũng coi thường loại thối tha như mày”.
Tên thanh niên trẻ tuổi hung hăng nhìn nàng ta, giơ tay định đánh, nhưng là dư quang lại nhìn đến phía sau Trình An Nhi cách đó không xa có một người phụ nữ đang đứng đó. Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, tựa vai vào cây cột bên đường, mặt không chút biểu tình nhìn hắn, đường cong đôi mắt của nàng nhìn rất ôn nhu, nhưng ánh mắt lại làm cho người khác không rét mà run.
Tên thanh niên trẻ tuổi ho khan một tiếng, buông tay Trình An Nhi ra, người phụ nữ đối diện mạng theo một loại áp lực vô hình, tuy là phụ nữ, lại làm cho trong lòng hắn sinh ra một loại áp lực.
Trình An Nhi hơi kinh ngạc, nhìn thái độ khác thường của tên thanh niên rồi xoay người rời đi, mới vừa xoay người lại lại nhìn thấy Viên Quỳnh. Viên Quỳnh đang nhìn mình, trên mặt nàng có vẻ tươi cười, nhưng là nụ cười tràn ngập thất vọng cùng bất dắc dĩ.
Trình An Nhi trở nên căng thẳng, đi tới theo thói quen định mở miệng kêu: ”Lỵ………”, lại nhớ tới lời dặn của Viên Quỳnh, lập tức sửa lại kêu: ”Chị Quỳnh, chị sao lại ở chỗ này?”.
Viên Quỳnh thở dài nói: ”Tôi chuẩn bị đi gặp một người, đến trạm tàu điện ngầm thấy cô vào đây nên tôi đi theo”.
Trình An Nhi lúng túng nhìn túi xách của mình, ma tuý mới mua được giấu trong đó.
Viên Quỳnh thương tiếc nhìn nàng ấy, lại không biết nên trách nàng ta hay là trách mấy tên buôn bán ma tuý. Trước kia, Trình An Nhi là một người phụ nữ xinh đẹp, luôn có thể làm cho nàng trong lòng tràn đầy yêu quý, mà nay Trình An Nhi lại làm cho nàng cảm thấy bất đắc dĩ cùng đau đớn.
Trình An Nhi nhìn theo ánh mắt của nàng, Viên Quỳnh im lặng hồi lâu nói: ”Tôi còn có hẹn với người khác, tôi đi trước, có thời gian sẽ đến tìm cô”.
Trình An Nhi gật gật đầu, Viên Quỳnh thở dài, nàng không muốn để Trình An Nhi trầm mê trong ma tuý, nhưng nàng cũng không biết giải quyết như thế nào. Ma tuý không chỉ ăn mòn cơ thể con người mà còn ăn mòn linh hồn của họ, đối với người nghiện ma tuý, sự lệ thuộc về tình thần lớn hơn sự lệ thuộc về thể giác. Nếu muốn cai nghiện, còn khó hơn lên trời.
Có một chiếc ô tô đậu ven đường, Viên Quỳnh ngồi vào trong xe, lái xe là tài xế của Bành Vượng Thành, cùng đi theo còn có A Vượng và Tiêm Chuỷ Tử. Bành Vượng Thành buổi sáng có gọi hẹn nàng gặp mặt, còn kêu người sang đón nàng, người mà nàng có hẹn lúc này là Bành Vượng Thành.
Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê, Viên Quỳnh tới nơi, thấy Bành Vượng Thành ngồi ở một góc bàn đợi nàng, ngồi ở bàn bên cạnh là hai tên đàn em của Bành Vượng Thành, một bộ dáng vẻ lưu manh, cùng với không gian của quán cà phê đúng là không hợp nhau. Viên Quỳnh nhíu mày, quay đầu nhìn hai người đi cùng mình, cũng không khá hơn là bao.
Bành Vượng Thành thấy Viên Quỳnh đi tới lập tức đứng dậy nói: ”Cô Viên, mời ngồi, mời ngồi”.
Viên Quỳnh đi tới ngồi xuống, A Vượng cùng Tiêm Chuỷ Tử ngồi ở cái bàn kế bên.
Viên Quỳnh nói: ”Anh Bành không biết hẹn tôi ra có chuyện gì không?”.
Nhân viên phục đưa tới một ly cà phê, Viên Quỳnh bưng cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Bành Vương Thành liền nói: ”Cô Viên cùng đại tỷ có quan hệ rất tốt, đại tỷ cũng rất tin tưởng cô”.
Viên Quỳnh cười cười nói:” Anh Bành có chuyện gì cứ nói thẳng”.
Bành Vượng Thành nở nụ cười, nói: ”Cô Viên đúng là người thẳng thắng, tôi nói cái này, cô nếu nghe không đúng cũng đừng để trong lòng, cứ coi như tôi chưa nói cái gì”.
Viên Quỳnh cười gật đầu.
Bành Vượng Thành nói: ”Đại tỷ cô ấy luôn là người cảnh giác rất cao, cho dù là người thân cận bên cô ấy cũng không ngoại lệ, sẽ không tin tưởng họ một trăm phần trăm, tôi là đàn em lăn lộn cùng cô ấy đã nhiều năm, cũng không biết phía sau xuất hàng cho cô ấy là ai”.
Viên Quỳnh cười nói: ”Tôi cũng không biết”.
Bành Vượng Thành nói: ”Chỉ là hiện tại không biết, cô Viên nếu tốn chút sức lực, nói không chừng đại tỷ sẽ nói cho cô biết về người đó”.
Viên Quỳnh cười nhìn hắn, giống như không hiểu được ý tứ của hắn, nói: ”Tại sao anh lại muốn biết người đó?”.
Bành Vượng Thành nói: ”Đại tỷ lấy hàng từ người đứng đằng sau kia trước rồi sau đó mới đưa đến cho chúng tôi, đại tỷ ở bên trung gian thu được rất nhiều lợi nhuận, vì vậy khi hàng đến đây thì chúng tôi chỉ thu được rất ít lợi nhuận”.
Viên Quỳnh như trước không biểu hiện ra cái gì, vẫn chậm rãi nhâm nhi cà phê, trong lòng đã hiểu được ý đồ của Bành Vượng Thành. Bành Vượng Thành muốn hớt tay trên Ngô Phong, Bành Vượng Thành thấy Viên Quỳnh không nói gì, từ trong túi áo khoác lấy ra một túi giấy, để lên bàn, đẩy về phái Viên Quỳnh. Viên Quỳnh không quan tâm cầm lấy túi giấy, thấy một xấp thật dày, Viên Quỳnh để lại trên bàn, cười cười, tiếp tục uống cà phê.
Bành Vượng Thành nói: ”Cái này là chút lòng thành, cô Viên dành chút tâm giúp tôi, tôi còn có phần hậu tạ”.
Viên Quỳnh suy nghĩ nói: ”Chuyện này…… chị Phong là người như thế nào anh chắc hẳn biết rõ hơn tôi, chuyện này nếu lọt vào tai chị ấy, anh và tôi đều không có kết cục tốt”.
Bành Vượng Thành nói: ”Cô yên tâm, cho dù có xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không kéo cô xuống nước”.
Viên Quỳnh gật đầu, cất đi túi giấy, nói: ”Cho tôi số của anh, tối sẽ trực tiếp liên lạc với anh”.
Bành Vượng Thành cho nàng số, Viên Quỳnh đứng dạy rời đi. Viên Quỳnh ngoài mặt đồng ý giúp Bành Vượng Thành, trong lòng lại cảm thấy Bành Vượng Thành không biết sống chết, vàng đỏ nhỏ lòng son*. Ngô Phong là loại người gì, cái ót còn dài hơn con mắt** của người khác, Bành Vượng Thành có thể đấu với cô sao?
*vàng đỏ nhỏ lòng son: vàng bạc bao giờ cũng kích thích lòng tham của con người, khiến người ta không giữ được lương tâm.
**cái ót còn dài hơn con mắt: nói Ngô Phong có tai mắt sau lưng, nhìn thấy mọi việc.
Ra khỏi quán cà phê, Viên Quỳnh kêu A Vượng và Tiêm Chuỷ Tử về trước, còn mình thì chậm rãi đi về, đi trên đường gọi điện cho Ngô Phong, điện thoại được kết nói.
Ngô Phong nói: ”A Quỳnh? Hiếm thấy nha, em hôm nay chủ động gọi cho tôi?”.
Viên Quỳnh nở nụ cười, nói: ”Sao lại cảm thấy chị thụ sủng nhược kinh* vậy?”.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà ngạc nhiên
Điện thoại truyền đến tiếng cười của Ngô Phong, Viên Quỳnh lại nói: ”Có chuyện qua trọng muốn nói với chị”.
Ngô Phong: ”Ừ” một tiếng.
Viên Quỳnh liền nói: ”Bành Vượng Thành quả nhiên muốn hớt tay trên chị”.
Ngô Phong yên lặng một chút rồi cười rộ lên, nói: ”Nếu hắn muốn như vậy, lăn lộn đến bây giờ cũng được rồi, lại không biết chừng mực, hắn là muốn đi đầu thai đây mà”.
Viên Quỳnh không nói gì, Ngô Phong nói tiếp: ”Em qua đây đi, tôi ở nhà chờ em”.
Viên Quỳnh đồng ý, cúp điện thoại. Đến nhà của Ngô Phong, Ngô Phong liền đưa chìa khoá xe của cô cho Viên Quỳnh, nói: ”Chiếc xe này về sau là của em, muốn đi đâu thì lấy nó mà đi, người của tôi mà cứ đi taxi, mặt mũi tôi để đâu nữa”.
Viên Quỳnh cầm lấy chìa khoá, vô cùng hưng phấn, nói: ”Thật hay giả vậy, chiếc xe mấy trăm vạn cứ như thế cho em?”.
Ngô Phong cười nói: ”Này tính là cái gì? Chỉ là một chiếc xe cũ thôi, em làm việc chăm chỉ, tôi đổi cho em chiếc Porche mới luôn”.
Viên Quỳnh nhìn chìa khoá trong tay, nói: ”Vậy chị lái cái gì?”.
Ngô Phong nói: ”Tôi còn chiếc Ferrari”.
Viên Quỳnh cười nói: ”Vậy em không khách sáo”.
Nói xong liền đem cất chìa khoá, nhưng mà trong lòng nàng lại có chút cảm giác không giải thích được, cô có thể dễ dàng cho đi một chiếc xe hàng hiệu, cho dù có dùng tiền lương của mình tiết kiệm nàng cũng không nghĩ sẽ mua được.
Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong đang cười với mình, đuôi lông mày và khoé mắt đều tràn đầy vẻ quyến rũ làm người khác không tránh được bị nó mê hoặc. Viên Quỳnh không chỉ phải đối mặt với tất cả nguy hiểm, mà còn phải đối mặt với cám dỗ chết người.
Ngô Phong nhìn nàng không có vẻ gì vui sướng, ngược lại trong ánh mắt còn có một tầng mơ hồ, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: ”Cái này đối em có phải rất rất thụ sủng nhược kinh không?”.
Viên Quỳnh gật gật đầu nói: ”Em chưa bao giờ nhận quà có giá trị như vậy”.
Tình yêu có thể che mờ hai mắt, một người khôn khéo như Ngô Phong cũng không tránh được sai lầm tương tự. Nếu cô không thật sự yêu Viên Quỳnh, thì có thế từ trong đồi mắt chứa một tầng mơ hồ của Viên Quỳnh mà phát giác ra câu ‘quà có giá trị’ còn có một ý nghĩa khác, dường như giá trị của nó đã làm chấn động Viên Quỳnh. Nhưng cô yêu Viên Quỳnh, cho nên trong tìm thức của cô, tự giác dẫn cô đến một đáp án tốt đẹp hơn, vì thế cô chỉ nghĩ, món quà giá trị như vậy, Viên Quỳnh từ trước tới giờ chưa được nhận qua, cho nên nàng có chút không thích ứng.
Ngô Phong rất vừa lòng bộ dáng thụ sủng nhược kinh của nàng - ít nhất trong lòng cô nghĩ như vậy. Cô đi tới ngồi bên cạnh Viên Quỳnh nói: ”Một lát em gọi cho hắn nói, Nhất Đạo Môn ở phố 74 đường Thanh Lai, Thái Lan”.
Viên Quỳnh cười nói: ”Thật hay giả vây? Là bẫy sao?”.
Ngô Phong cười cười không nói gì, Viên Quỳnh cũng không có hỏi nhiều, đây là lần đầu tiên mà nàng tiếp xúc với loại tin tức này, cái gọi là Nhất Đạo Môn là tiếng lóng thường được dùng trong giới buôn bán ma tuý. Nhất Đạo Môn chính là nơi phân phối ma tuý lớn nhất, người trực tiếp lấy hàng từ đó được gọi là Nhị Đạo Môn tức là người trung gian, những kẻ lấy hàng từ người trung gian được gọi là Tam Đạo Môn.
Ma tuý thông qua Tam Đạo Môn đã muốn bớt đi rất nhiều lợi nhuận, đến tay mấy tên buôn bán nhỏ lẻ lợi nhuận thu được không bao nhiêu. Cho nên khi ma tuý được buôn bán rộng rãi ở thị trường chợ đen, mấy tay buôn ma tuý sẽ bỏ một ít tạp phẩm khác vào ma tuý, vì thế độ tinh khiết của ma tuý ở thị trường chợ đen chỉ đâu đó khoảng bốn mươi đến năm mươi.
Trong lòng Ngô Phong vẫn phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, cho dùng Hoàng Vĩ Thịnh hay là A Đạt cũng không hiểu rõ về nhân vật đứng đầu Nhất Đạo Môn và cách liên lạc với hắn, bọn họ chỉ cần nhận điẹn thoại của Ngô Phong, nói thời gian và địa điểm để đi lấy hàng.
Viên Quỳnh rời khỏi nhà Ngô Phong, cũng không trở về nhà, mà lái xe thể thao mà xám bạc đến đường Tiêm Sa Trớ, chạy dọc ven biển, lái cho thật nhanh, tính năng của xe thể thao vô cùng tốt, tay cầm rất linh hoạt, cùng với mấy chiếc xe bình thường mà Viên Quỳnh hay lái khác biệt quá lớn, ghế xe thoải mái, không gian rộng rãi, các tính năng của xe đều đầy đủ.