Viên Quỳnh trong lòng sửng sốt, nàng thật không nhận ra Trình An Nhi. Trình An Nhi trước mắt nàng thay đổi quá lớn, gầy trơ xương, trên mặt trang điểm đậm, cùng với Trình An Nhi trước kia trong trí nhớ của Viên Quỳnh khác biệt quá lớn. Nhưng là Viên Quỳnh trên mặt vẫn bình thản như trước, cười nói: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ cô nhận nhầm người rồi, tôi thật sự không biết cô”.
Ánh mắt Trình An Nhi đờ đẫn một chút, ngay sau đó “À” một tiếng, đứng im một chỗ nhìn Viên Quỳnh, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cũng vẫn không nói, chậm rãi xoay người rời đi tới nắm tay người đàn ông kia, ra khỏi nhà hàng.
Ngô Phong, gắp cho nàng một đũa đồ ăn, cười nói: “Em thực sự không biết cô ta?”.
Viên Quỳnh cười lắc đầu, đem đồ ăn bỏ vào trong miệng, Ngô Phong vừa lấy khăn giấy lau tay vừa nói: “Nhưng mà tôi thấy bộ dáng cái cô Trình An Nhi kia, không giống như là đang nhận nhầm người”.
Viên Quỳnh buông đũa, để ở trên bàn, đưa mặt lại gần Ngô Phong nói: “Khuôn mặt của tôi đây không đủ tầm thường, không phải lý do để cô ấy nhận nhầm người đúng không?”.
Ngô Phong cười không nói gì, Viên Quỳnh trở nên nghiêm túc, nhìn cô nói: “Thành thật mà nói……”
Nàng ngừng lại một chút, nhìn biểu tình trên mặt Ngô Phong, Ngô Phong giương mắt nhìn nàng, chờ câu nói kể tiếp của nàng, Viên Quỳnh tiếp tục nói: “Tôi thật sự không biết cô ấy”.
Giọng nói đầy vẻ giễu cợt, nói xong lại nở nụ cười, Ngô Phong cười ném khăn tay vào mặt nàng, Viên Quỳnh lại cầm đũa tiếp tục dùng bữa.
Sau một trận chiến tâm lý vừa tấn công vừa phòng thủ, Viên Quỳnh dường như cũng không rơi vào thế bị động.
Ngô Phong đứng dậy nói: “Tôi đi vệ sinh một chút”
Nói xong xoay người rời đi, đến nhà vệ sinh, Ngô Phong lấy ra điện thoại di động gọi cho một người nói: “Tôi muốn tra một người phụ nữ tên Trình An Nhi, điều tra rõ ràng chi tiết”.
Nói đơn giản hai câu, liền cúp điện thoại, nhìn gương coi lại đầu tóc, rửa tay, lại đi ra.
Viên Quỳnh sao lại không biết suy nghĩ của Ngô Phong? Nhìn Ngô Phong từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn cô đang cười đi tới, nàng cười nói: “Nhanh ăn đi, đồ ăn đều sắp nguội hết rồi”.
Ngô Phong cười ngồi xuống tiếp tục dùng bữa. Cơm nước xong, Ngô Phong dẫn nàng đi trung tâm thương mại, khăng khăng muốn mua quần áo cho nàng. Viên Quỳnh không thể không cùng cô đi, xem xem mấy bộ quần áo, xem xong lại thử. Ngô Phong ở một bên nhìn, từng bộ quần áo đều là Ngô Phong giúp nàng chọn.
Dáng người Viên Quỳnh rất đẹp, mặc cái gì nhìn cũng rất đẹp mắt. Viên Quỳnh mặc trên người một bộ váy vàng nhạt, từ trong phòng thay quần đi ra, đi tới gương nhìn nhìn, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Ngô Phong phía sau. Nàng biết Ngô Phong luôn quan sát nàng, trong thời điểm này, dù trong lòng nàng có bao nhiêu lo lắng, cũng sẽ không biểu ra bên ngoài một chút nào, nàng cười xoay người, nhìn Ngô Phong nói: “Đẹp không?”.
Ngô Phong gật đầu, Viên Quỳnh đúng thật là mặc gì cũng đẹp, nhìn Viên Quỳnh trước mắt, cô mơ hồ cho rằng mình nghi ngờ Viên Quỳnh là hoàn toàn sai lầm.
Viên Quỳnh lại bĩu môi nói: “Cô nói thật đi, cô là chê tôi không đủ xinh đẹp cho nên mới muốn tôi ăn diện đúng không?”.
Ngô Phong cười miết cằm nàng, nói: “A Quỳnh, tôi đối với em là thật, tôi muốn đem tất cả những thứ tốt nhất cho em, nhưng tôi sợ em sẽ làm tôi thất vọng”.
Viên Quỳnh cười, nói: “Này là đang tỏ tình sao?”
Nói xong nàng lại xoay người nhìn gương, nói: “Làm cô thất vọng? Chính tôi cũng không bảo đảm, đến một ngày nào đó tôi di tình biệt luyến* cũng không biết được”.
*di tình biệt luyến: đang yêu người này, sau không yêu nữa rồi yêu người khác.
Kỳ thật trong lòng nàng biết Ngô Phong không phải đang nói về tình cảm, chỉ đành bí mật thay đổi ý tứ, Ngô Phong đi tới, ghé vào tai nàng nói: “Lạc mềm buộc chặt*, tôi rất thích em như vậy làm cho người ta giữ không được, có tính khiêu chiến”.
*Lạc mềm buộc chặt: dùng cách tinh tế nhẹ nhàng nhằm đạt mục đích dài lâu
Viên Quỳnh nhìn gương cười với Ngô Phong, Ngô Phong cũng nhìn nàng cười, nhìn qua trông hai người rất thân mật khắn khít.
Buổi tối trở về chỗ ở, trong tay Viên Quỳnh túi lớn túi nhỏ, toàn bộ đều là quần áo Ngô Phong mua cho nàng, còn có linh tinh vài món đồ trang điểm. Nàng đem mấy cái túi to ném lên giường, nhìn mấy thứ đó, sững sờ một lúc, sau đó đi tới cửa sổ, trong bóng đêm lấy ra điện thoại, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng màu xanh lam, đợi ba giây, khép lại, mở ra, đợi bảy giây khép lại, lại mở ra, đợi ba giây liền khép lại, đây là tín hiệu mà nàng cùng đồng đội dùng để trao đổi, ý nghĩa là nàng cần đối phương giúp.
Nàng lấy ra một tờ giấy viết lên đó nội dung: “Tôi gặp Trình An Nhi, cô ấy nhận ra tôi, Ngô Phong nghi ngờ, phải nhanh tìm được Trình An Nhi.”
Viết xong nàng liền vo tròn tờ giấy, bỏ vào túi rác, trộn cùng với một ít rác, liềm đem xuống lầu ném vào thùng rác.
Nàng nhớ tới ban ngày thấy được Trình An Nhi trong lòng liền bàng hoàng, nàng không thể không thừa nhận, nàng đối với Trình An Nhi vẫn là không thể quên được. Đây là tình đầu của nàng, làm cho nàng khắc cốt ghi tâm, nhớ tới bộ dạng tiều tuỵ gầy gò của Trình An Nhi, trong lòng nàng liền có cảm giác đau, đến tột cùng Trình An Nhỉ đã trải qua chuyện gì, có phải hay không chịu rất nhiều đau khổ?
Hiện tại chỉ có một mình nàng ở trong phòng, nàng rốt cục có thể yên tĩnh suy nghĩ, nàng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà không hề nghĩ đến nếu Ngô Phong tìm được Trình An Nhi, thân phận của nàng sẽ bại lộ, lấy lòng dạ độc ác của Ngô Phong, chỉ cần một phát súng, mạng chó của nàng đi tong.
Viên Quỳnh tuy biết rằng chỉ dựa vào một cái tên mà muốn tìm người ở Hồng Kông to lớn này cần thời gian, nhưng nàng vẫn rất lo lắng, ngẫm lại chính mình đang ở trong thời điểm tuổi trẻ đẹp nhất, lại không thể có được cuộc sống giống như những người trẻ tuổi khác, cứ như vậy vô tư chơi không lo gì, nàng thật không cam lòng.
Ngô Phong gọi cho nàng,bảo nàng đến một căn nhà ở đường Mạch Đương Nô, Viên Quỳnh đi tới nơi, thấy A Vượng cũng ở đó, nàng có chút ngạc nhiên, Ngô Phong đi tới cười nói: “Là tôi gọi hắn tới, về sau cho hắn đi theo em, còn có Tiêm Chuỷ Tử.”
Ngô Phong nói xong chỉ về phía người đàn ông trẻ tuổi lanh lợi, hắn chính là Tiêm Chuỷ Tử.
Tiêm Chủy Tử đi tới, cúi đầu khom lưng nói: “Chào chị Quỳnh”.
Viên Quỳnh gật gật đầu, nhìn xem xung quanh, nơi này chính là nhà kho để hàng hoá hay vận chuyển, bọn họ vận chuyển rất nhiều hàng đến đây, sau đó đóng gói phân phối khắp Hồng Kông, cũng có một phần lớn ma tuý, thông qua đường biển tiến vào Đại Lục.
Những gói thuốc viện đã đóng gọi kỹ càng, vỏ bao bì giả mạo các loại thuốc trị bệnh, trộn chung với thuốc thật, tổng cộng hơn mười mấy thùng cạc tông, Ngô Phong kêu nàng đem hàng đưa đến Bắc Giác, nơi đó có thuyền vận chuyển.
Hoàn tất chuẩn bị, Viên Quỳnh kêu Tiêm Chuỷ Tử lái xe, nàng và A Vượng ngồi trong xe, nàng nhìn A Vượng hỏi: “Là chị Phong gọi cậu đến?”.
A Vương lắc đầu, đáp: “Tôi hôm nay sáng sớm thì nhận được cuộc gọi của anh Hoàng, kêu tôi tới đây, tôi cũng không biết người vận chuyển lần này là cô”.
Viên Quỳnh trong lòng có chút bất an, nhưng mà đến cuối cùng cũng không biết nàng đang lo lắng cái gì.
Vận chuyển hàng lần này rất thuận lợi, trên đường có gặp một đợt kiểm tra, cũng không có phát hiện là ma tuý. Người nhận hàng thì Viên Quỳnh tại buổi tiệc tối kia đã từng thấy qua, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, gọi là Bành Vượng Thành, là một tên buôn ma tuý có tiếng ở Cửu Long, khi nhìn thấy Viên Quỳnh, Bành Vượng Thành có chút ngoài ý muốn, nói: “Sao lại là cô?”
Viên Quỳnh cười nói: “Sao lại không thể là tôi?”.
Bành Vượng Thành cười, Viên Quỳnh nói: “Anh Bành có cần kiểm tra hàng trước không?”.
Bành Vượng Thành nói: “Không cần, hàng của của chị Phong tôi rất tin tưởng”.
Chỗ bọn họ giao dịch là một bến cảng gần biển tên Victoria*, A Vượng cùng Chiêm Thuỷ Tử hai người, cùng với vài người của đối phương đem hàng chất lên thuyền, Bành Vượng Thành lấy ra một xấp tiền cho Viên Quỳnh, nói: “Đây là tiền thưởng cho cô, khi nào có cơ hội cùng nhau uống vài ly”.
*Victoria: thủ phủ Hồng Kông
Viên Quỳnh có lệ nói: “Được”, cầm tiền cất đi.
Sau khi xong việc, Viên Quỳnh cũng không tới biệt thự của nhà họ Ngô, mà cầm tiền đi đến một hộp đêm trên đường Mạc Đương Nô, nơi này là sản nghiệp của nhà họ Ngô, bọn họ kinh doanh hộp đêm chủ yếu là để rửa tiền, cũng dễ dàng thu nhập được một ít tin tức đường phố.
Viên Quỳnh ở phòng thay đồ tìm được Ngô Phong, cầm hai vali xách tay đựng tiền đưa cho Ngô Phong, nhìn Ngô Phong nói: “Bành Vượng Thành cho tôi một ít tiền”.
Ngô Phong mở vali xách tay ra, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn nàng, Viên Quỳnh cười nói: “Tôi cũng không tính nộp lên, chỉ là nói với cô một tiếng”.
Đôi lúc tui muốn drop chuyện vãi luôn á, lần đầu edit mà vớ phải cái bộ dài ngoằng này, còn có nhiều cảnh đánh đấm nữa chứ. Mỗi lần edit tới mấy cảnh đánh đấm lái xe lạn lách đùng đùng là tui bị xì chét:(((((
Cầu vote và cmt nhiệt tình để có động lực để bớt xì chét
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT