Lời editor muốn thông báo: Bắt đầu từ chương này tôi xin phép Ninh Hiểu Phong = Y
: Còn Thẩm Thịnh Khuynh = Hắn.
Vốn tôi tính để ngược lại như từ đầu truyện nhưng hắn thì không hợp với Hiểu Phong lắm, nên tôi muốn đổi thành “ cậu “ nhưng lại rất cổ thì không hợp past 2, nên là tôi quyết định để hai anh đổi cho nhau. Những chương khác từ 1 -> 8 sau này beta lại tôi sẽ đổi.
Khi hai người đến Khánh Văn Đường, Đại chưởng quầy – Thái Kế Nhân vội vàng chạy đến tiếp đón: ” Đại thiếu gia! Đại thiếu nãi nãi! Xin mời vào bên trong, ta đã chuẩn bị trà! “
Thẩm Thịnh Khuynh hỏi hắn: ” Phức Nhi, em có muốn đi nghỉ một lát không? “
Ninh Hiểu Phong hoàn không có ý định nghỉ ngơi nữa, vì vậy lắc đầu nói: ” Chúng ta đã đi ra ngoài lâu lắm rồi! Vẫn nên mua hết đồ rồi quay về sớm thôi! “
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu cười cười: ” Những đồ đã chuẩn bị, thúc cho người đem ra đi. Phải rồi, mấy ngày nữa ta tính mở một gian phòng dược bên trong viện của ta. Thúc giúp ta chuẩn bị tất cả các dược liệu và hương liệu. Đến lúc đó, ta sẽ phái Bạch Thuật đến lấy đi một ót trước. Về những khoản phải tính Thái thúc cũng không cần lo lắng, đương nhiên sẽ trả tiền! “
Thái Kế Nhân cười nhận lời: ” Đã nhớ kỹ! Những chuyện Đại thiếu gia phân phó ta chắc chắn cho người hoàn thành! ” Tiểu nhị cũng Bạch Thuật cùng bê những nguyên liệu trước đó đã phân phó ra. Đại chưởng quỹ tự mình nhận lấy, hai tay đưa về phía Thẩm Thịnh Khuynh: ” Đồ đại thiếu gia cần đều ở chỗ này, đều là những nguyên liệu thượng phẩm. Đại thiếu gia mời người xem qua! “
Thẩm Thịnh Khuynh nhìn Bạch Thuật một cái sau đó mới nói: ” Trước kia thân thể của ta không được tốt, không cho cách nào giúp phụ thân xử lý được việc làm ăn. Ngày hôm nay, cuối cùng thân thể ta cũng tôt lên được một chút. Nên tự nhiên phải từ dược liệu và hương liệu trước, sau đó mới từ từ đi lên. Hôm này, muốn người giúp chuẩn bị mấy loại hương liệu cũng vì chuyện này. Nếu có người đến hỏi, Thái Thúc, người chỉ cần nói thẳng như vậy. Nếu như ai đến tìm thúc gây phiền toái, thúc cứ sai người nói cho ta biết! “
Thái Kế Nhân đem đồ trong tay đưa cho Bạch Thuật, nghe được những lời Thẩm Thịnh Khuynh nói, ông cũng không phải người không biết đạo lý, lập tức cười nói: ” Những chuyện này ta biết. Cũng không có người dám đến nơi này của ta gây chuyện. Ngày mai, ta sai người đưa cho thiếu gia một sách về hương và dược liệu. Đều là ta thu thập được từ trước đây bây giờ. Chắc chắn hữu dụng với Đại thiếu gia và Đại thiếu nãi nãi! “
Rời khỏi Khánh Văn đường, Ninh Hiểu Phong cảm nhận được sắc mặt của Thẩm Thịnh Khuynh không được tốt cho lắm: ” Đại…Thịnh Khuynh! Nếu không khoan hãy trở về nhà. Quay lại cửa hàng nghỉ ngơi một lát, sắc mặt của ngươi không được tốt! “
Trầm Thịnh Khuynh lắc đầu nói: ” Không cần! Cứ như thế này trở về đi! Không thể chỉ qua một ngày đã có thể chạy nhanh khắp nơi mà không bị gì cả! Ta không có chuyện gì, chỉ là máu trong người không đủ dùng thôi! Em đừng lo lắng! “
Mặc dù hắn nói không cần lo lắng, nhưng lòng Ninh Hiểu Phong vẫn hoảng sợ, luống cuống nói: ” Ngươi có muốn ăn cái gì đó không? ” Không biết có phải y hạ đường huyết hay không? Nếu đúng như vậy, ăn một ít kẹo sẽ tốt hơn! Nhưng lời này đến cổ họng, Ninh Hiểu Phong lại không thể nói ra.
Thẩm Thịnh Khuynh khoát tay tỏ ý không cần, cười nói: ” Hiểu Phong, em đỡ ta trở về! Ta tự có chủ ý của mình! “
Dọc đường trở về Thẩm gia, Thẩm Thịnh Khuynh lộ ra vẻ tiều tụy, khó thở. Sắc mặt hắn càng ngày càng kém. Làm cho Ninh Hiểu Phong sợ hết hồn hết vía. Cũng may Khánh Văn đường cách Thẩm phủ không quá xa. Bọn họ dọc theo con đường cũ trở về. Lúc đến cửa lớn của Thẩm gia, Thậm Thịnh Khuynh vẫn chịu đựng được.
Trở về viện của mình, Ninh Hiểu Phong nhanh chóng sai Bạch Thuật đi pha một chén nước mật ong đem đến. Còn cậu trên mặt đủ loại lo lắng đỡ tay Thẩm Thịnh Khuynh trở về phòng, đem người đỡ lên giường: ” Hay kêu đại phu đến khám được không? Ngươi như thế này ta không thể yên tâm được! Môi cũng trắng bạch rồi! “
Thẩm Thịnh Khuynh cầm lấy tay Ninh Hiểu Phong, vỗ lên mua bàn tay của y: ” Không cần đến chúng ta phải đi, chỉ một hồi nữa cũng tự có đại phu đến! Lại phải uống mấy thang thuốc, nhưng mà như vậy cũng tốt có thể giảm được bớt chuyện phiền toái! Cũng may, hai ngày nữa phòng bếp nhỏ trong viện có thể hoàn thành rồi! Đến lúc đó, ta đường đường chính chính mượn hào quang của em để ăn, không cần phải sai Bảy Tử đi mua đồ ăn nữa! “
Ninh Hiểu Phong cau mày: ” Ngươi lấy thân thể của mình ra để đối đầu với họ, không phải biện pháp tốt. Cuối cùng, người thắng bọn họ nhưng thân thể của ngươi cũng không còn tốt nữa. Không bằng như vậy. Chuyện ta điều chế hương, ngươi cũng không có ý định sẽ giấu mãi. Không bằng ta điều chế một loại hương có thể giúp thân thể của ngươi điều dưỡng, ngươi thấy sao? Toa thuốc điều chế tự mình điều chế có thể đảm bảo được an toàn, sau này ngươi cũng không cần uống mấy thứ dược không đảm bảo kia nữa! Tuy chỉ uống ba phần, nhưng đối với thân thể của ngươi sẽ không tốt! Hơn nữa, ngươi như thế này, một nửa do ăn uống không đầy đủ tạo thành! Từ nay, việc ăn uống của ngươi ta tự mình làm, cũng đừng để bản thân mình bị đói. Ta cũng đã thử qua những vị thuốc kia mùi vị rất khủng khiếp! “
Nghe Ninh Hiểu Phong càm ràm một hơi dài, Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: ” Cảm ơn em đã nghĩ cho tôi! “
Ninh Hiểu Phong lúng túng, trên gương mặt đỏ như lên cơn sốt. Một đại nam nhân, mối tình đầu cũng không có. Ngay cả khi là hài tử cũng chưa thầm mếm qua ai. Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người có quan hệ thân thiết với y, còn nói sẽ ở bên y. Sống những ngày thật tốt với người nam nhân. Làm sao một chút tình cảm cũng không có chứ? Huống chi là phu phu danh chính ngôn thuận.: ” Ta đương nhiên phải nghĩ cho người rồi! Nếu như ngươi ngã xuống, ta sẽ không còn ai để dựa vào. Đến lúc đó, ai có thể giúp ta nghiên cứu dược và hương liệu chứ? Ta còn trông cậy vào ngươi để có thể trở thành đại sư, sau đó có thể kiếm được thật nhiều ngân lượng đấy! “
Thẩm Thịnh Khuynh cười: ” Muốn kiếm ngân lượng cũng không phải khó. Nếu ngươi muốn sẽ có đủ biện pháp. Ta để Thái chưởng quỹ chuẩn bị dược liệu, chính là cho ngươi có cơ hội thuận lợi mà dùng. Đối với người ngoài sẽ cho rằng thân thể ta tốt lên muốn bắt đầu tìm hiểu và dược và hương liệu! Nếu em có thể làm ra được hương phấn, ta sẽ mua một cửa hàng nhỏ. Cũng xem như đó là ta tặng cho em! Tất nhiên tiền em kiếm được đều là của em. “
Ninh Hiểu Phong mở to hai mắt nhìn hắn: ” Tất cả đều là của ta? “
Thẩm Thịnh Khuynh gật đầu: ” Đó là chuyện tất nhiên! Mấy chuyện nữ nhân em không cần phải suy nghĩ nhiều, những người đó không gây ảnh hưởng quá nhiều đến em. Ở trong cái nhà này, em nếu không tự mình kiếm được ngân lượng thì không thể sống. Đồ cưới của em, ruộng đất ngàn mẫu gì đó ta cũng biết nó như thế nào. Em nếu muốn dùng những thứ họ cho để kiếm được ngân lượng là điều khó khăn. Ta tuy bây giờ trong tay không có nhà cửa cũng không có gia nghiệp trong tay. Mỗi tháng chỉ cần được mấy đồng bạc, sẽ không đủ dùng. Cho nên em có tay nghề, ta giúp em buôn bán. Nhưng tiền dù em có kiếm được hay không, ta vẫn muốn để người khác có thể nhìn thấy tay nghề của em! “
Ninh Hiểu Phong đột nhiên cảm thấy trên vai mình có một gánh nặng to lớn, nhưng cũng khiến y tự tin lên không ít: ” Ta nhất định sẽ cố gắng! Ngươi trước tiên nằm nghỉ đi! Ta đi lấy nước mật ong cho ngươi, sao vẫn chưa có người đưa đến chứ? “
Không phải Mộc Tùng lấy nước mật ong khó khăn, mà lúc Mộc Tùng đi đến phòng bếp vô tình đụng phải Lưu thị.
Hôm nay, Lưu thị sau khi nhận được tin Thẩm Thịnh Khuynh sau khi sức khỏe tốt lên, có tâm trạng mang theo Ninh Phức rời Thẩm gia đi tuần tra cửa hàng, bà ta vừa tức lại vừa nôn nóng. Vốn chỉ muốn tìm một nam thêm để xung hỷ cho hắn, ít nhất có thể làm cho bệnh tình của Kiều thị và Thẩm Thịnh Khuynh trở nên nặng hơn. Nhưng không nghĩ đến khi hôn sự này thành công, lại khiến cho hai cái gai luôn ở trong lòng ba ta có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Nếu quyền lực trong tay mình có thể bị nam nhân chỉ mới vào cửa xung hỉ cướp mất, vậy công sức của bà ta sẽ tiêu tùng hết. Buổi sáng, bà ta sai nhi tử đến Khánh Vân đường thăm dò xem hôm qua Thẩm Thịnh Khuynh đến đấy làm gì, rồi lại nghe được nô tài bên người quản gia báo lại. Đại thiếu gia muốn mở phòng bếp nhỏ ngay lập tức, cũng là đến để lấy bạc.
Theo lẽ thường thì đây là chuyện bà ta không thể bắt bẻ, cũng không thể vô lý mà bác bốn. Nhưng nếu bắt bà ta mỗi tháng cầm mấy trăm lượng bạc cho Thẩm Thịnh Khuynh, bà ta chắc chắn không cam lòng. Bà ta luôn mong ngóng Thẩm Thịnh Khuynh chết sớm, sau đó gia sản trong nhà sẽ thuộc về bà ta và hai đứa con trai. Để cho bà ta phải bỏ tiền ra. Tuy rằng nó không phải của bà ta, nhưng đã sớm xem nó là của mình. Nó đau như kiểu lấy một miếng đồng cố gắng cắt một miếng da vậy. Bà ta sau khi làm xong chuyện, nghe nói quản gia đang ở phòng bếp. Bà ta tự mình đi đến, đúng dịp nghe Mộc Tùng nói người chuẩn bị nước mật ong.
Nghe được Thẩm Thịnh Khuynh trên đường trở về thì thân thể bỗng nhiên không thoải mái. Lưu thị vui vẻ một trận ở trong lòng. Bà vốn nghĩ sau khi cưới nam nhân về xung hỉ, thân thể Thẩm Thịnh Khuynh có thể sẽ tốt lên. Nhưng xem ra, chỉ có tác dụng lúc đầu. Nói không chừng mấy ngày nữa bệnh tình lại trở nặng hơn thì sao. Vì vậy bà ta vui vẻ kéo Mộc Tùng đến lo lắng giả bộ hỏi thăm. Mộc Tùng cũng thể lơ bà ta mà chạy về được.
Lúc này, Ninh Hiểu Phong cùng Thẩm Thất Tử cùng đi đến phòng bếp. Vừa mới đến cửa phòng bếp, y đã nghe được tiếng Lưu thị ở bên trong nói: ” Đại thiếu nãi nãi cũng thật là. Biết rõ thân thể của Đại thiếu gia không tốt. Sao không khuyên Đại thiếu gia sớm quay về chứ. Mới chỉ thành hôn một ngày, không chịu ở trong phủ. Tương lai còn muốn như thế nào nữa đây? Lòng đúng là quá lớn! “
Cho đến tận bây giờ, Ninh Hiểu Phong không phải là người thích cùng người khác cãi nhau. Đời trước là vì cuộc sống của y không thuận tiện, cũng rất ít nói chuyện với người khác. Rất nhiều bạn bè biết được đều là qua internet. Lúc ở trên mạng, y có thể vui vẻ cùng người khác nói chuyện. Cộng thêm trò chơi cũng rất hay. Trong xương của y cũng có chút bướng bỉnh. Lưu thị, không biết là gì nhưng y vô cùng chán ghét bà ta. Cho dù, y vừa xuyên đến đây đã bị ép gả cho nam nhân hay là biết được cuộc sống ngày trước của Thẩm Thịnh Khuynh. Bây giờ, bà ta lại còn ở trước mặt nhiều mà đặt điều như vậy. Y thật sự nhịn không được, nâng cao giọng nói: ” Lưu di nương, ngươi nói những lời này không sợ người khác chỉ trỏ? Đại thiếu gia có tâm tình tốt nên dắt ta đi dạo một lát. Ta mới gả vào Thẩm gia sao có thể biết được nhiều quy củ như vậy? Nói qua nói lại, cũng phải nói đến việc ngươi quản gia không tốt? Biết Đại thiếu gia rời đi lâu như vậy, thân thể sẽ mệt mỏi. Lúc Đại thiếu gia rời nhà, đã nói rõ rằng mình xe đi đến cửa hàng để tuần tra. Sao không phái xe ngựa đến đón chúng ta? “
Lưu thị chọn trúng Ninh Phúc bởi vì y chỉ là một đứa con thứ không được cưng chiều. Vì thăm dò được y là người rất mềm yếu, dễ bị người khác ức hiếp. Xương trên cơ thể nhìn là biết nhỏ lại gầy, bộ dạng này không thể nào là phúc tướng. Không nghĩ đến lần đầu nói chuyện với bà ta, lại khiến bà ta nghẹn như vậy. Lưu thị mắt cũng trừng lớn rồi, bà ta rất nhanh liền thu lại: ” Hóa ra là Đại thiếu nãi nãi đến. Thiếu cái gì có thể phân phó người mang đến được rồi. Sao lại đích thân đến như vậy? “
Ninh Hiểu Phong cười: ” Lưu di nương cũng tự mình đi đến phòng bếp. Ta tất nhiên cũng phải tự mình đến. Mộc Tùng, nước mật ong của Đại thiếu gia đã có chưa? “
Mộc Tùng vội vàng trả lời: ” Đã có rồi, thưa Đại thiếu nãi nãi! Chẳng qua, lúc tiểu nhân trở về thì gặp Lưu di nương, nên tiểu nhân không thể quay về được! “
Sắc mặt Ninh Hiểu Phong trầm xuống: ” Đại thiếu gia còn đang chờ, cái gì có thể quan trọng hơn thân thể của Đại thiếu gia? Hồ đồ, còn không mau bưng về cho Đại thiếu gia? “
Mộc Tùng vội vàng bưng chén bên cạnh lên, hành lễ với Lưu thị. Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.
Thấy bộ dáng vẻ lớn mật của Ninh Phức, cứ như y là chủ mẫu. Lưu thị vốn không thoải mái lại càng thêm khó chịu: ” Đại thiếu nãi nãi thật là mạnh mẽ! “
Ninh Hiểu Phong cười: ” Để cho Lưu di nương chê cười rồi. Ta chỉ là lo lắng cho sức khỏe của Đại thiếu gia. Nếu như Lưu di nương không có chuyện gì khác, thì ta xin phép dùng phòng bếp để nấu cho đồ ăn cho Đại thiếu gia dùng bữa. “
Lưu thị tức đến ngực đầu. Nhưng Ninh Phức không có gì để bắt bẻ. Tình hình bây giờ không dược tốt, hơn nữa bà ta thấy Kiều thị cùng Thẩm Thịnh Khuynh cũng rất coi trọng Đại thiếu nãi nãi mới vào cửa này. Bà ta sẽ không ngu mà đi gây sự lúc này, đối với ba ta hoàn toàn không có lợi: ” Vậy ta không quấy rầy Đại thiếu nãi nãi nữa! “
Nhìn Lưu thị rời đi, Ninh Hiểu Phong mới thở ra một hơi. Thân thể căng thẳng lúc này mới thả lỏng. Dáng vẻ của y lúc nãy, tất cả người ở trong phòng bếp đều có thể thấy được. Đại thiếu nãi nãi ở trong mắt bọn họ bây giờ thật sự rất oai phong. Cho nên, một đầu bếp là nữ nhân khẩn trương tiến lại gần y hành lễ, hỏi Đại thiếu nãi nãi có gì phân phó.
Ninh Hiểu Phong bây giờ mới cảm nhận được lúng túng. Nhưng chuyện đã đến nước này, y không sai bảo giống như lúc này cùng Lưu thị đối địch. Mặc dù cũng là phân phó nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì quá đáng. Vì vậy ý nghĩ trong đầu y chuyển một cái, nghĩ đến nếu thức ăn thay đổi, có thể khiến thân thể của Thẩm Thịnh Khuynh tốt lên: ” Các ngươi làm thịt một con gà mái mập mạp. Đem đồ trong bụng cũng xử lý sạch sẽ. Đem ngâm qua với nước gạo, sau đó nhét gạo và nấm vào bên trong. Lại dùng kim châm đâm vào da, sau đó cho vào chén lớn. Trong chén phải có táo đỏ, hạt sen, ng sâm, hoàng kì cách thủy hầm liên tục hai canh giờ. Hầm xong nhanh chóng đưa qua cho Đại thiếu gia. Còn nữa, các ngươi cắt rau củ thành hình tròn dùng nồi đất nấu. Chờ nấu đến khi rau củ mềm nhũn thì đổ thịt gà vào, sau đó mới đổ nước canh gạo lên. Cái này phải làm nhanh để đưa qua cho Đại thiếu gia. Khẩu vị của Đại thiếu gia các ngươi rõ ràng hơn ta, ta cũng không nhiều lời làm gì! “
Ngày hôm nay, nữ chủ sử phòng bếp chắc lưỡi không ngừng thở dài. Ai cũng nói nhà mẹ đẻ của Đại thiếu nãi nãi, chỉ là một thương nhân nhỏ bé, trong nhà cũng chỉ là một đích tử không được cưng chiều. Nhưng sao ăn cái gì cũng là kén chọn như vậy? Gà hầm thì thôi đi. Các nàng cũng chưa phải chưa từng làm qua, chẳng qua nhồi cơm vào trong bụng gà thôi. Nhưng rau củ quả hầm ra, rồi nấu chung với thịt, còn nước canh gạo là cái gì? Các nàng cho đến bây cũng chưa tính làm qua. Nếu như làm không tốt, Đại thiếu nãi nãi trách tội thì phải làm sao? Vì vậy nữ chủ sự đầu bếp vội vàng hỏi: ” Đại thiếu nãi nãi, lão già ta chưa từng làm qua hai món người vừa nói. Không biết người muốn nấu món rau cải này hầm thành súp hay làm thành bánh? “
Ninh Hiểu Phong cười nói cho nàng: ” Đều không phải! Là nấu thành canh sền sệt. Không cần nhiều, cái này tốt cho sức khỏe của Đại thiếu gia! “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT