Edit: Lũy Niên

Beta: Vĩnh Y

Chớp mắt hai ngày trôi qua, hôm nay chính là ngày Thẩm Gia đến đưa sính lễ.

Mặc dù Ninh Hiểu Phong không thể đi ra ngoài tiền viện, nhưng y biết hôm nay là chuyện lớn của toàn phủ. Cơ hồ tất cả mọi người đều đi xem náo nhiệt, và Bạng Nhi cũng không phải ngoại lệ.

Uyển nương được phép đến bồi nhi tử, nàng sợ Ninh Hiểu Phong cái gì cũng không nghĩ được. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không có chuyện gì của nhi tử liền yên tâm, nhưng lòng vẫn có chút tắc nghẹn: " Hiểu Phong, con nói cho nương nghe, con có phải đã muốn rời khỏi cái nhà này từ lâu rồi không? "

Ninh Hiểu Phong cũng không thể nói với Uyển nương rằng con vốn không phải người nhà này, nên chuyện con lưu lại là không có khả năng, vậy nên lời đến đầu miệng liền đổi thành: "Nương, nói thật với người con đúng là từ lâu đã muốn rời đi. Ở nhà này, hai người chúng ta chính là đông không chết, đói không đến, chúng ta còn có thể đi đến đâu chứ? Muốn thi công danh nhưng con lại không có bản lĩnh đó, huống chi phu nhân cũng sẽ không cho phép hậu trạch của mình xuất hiện một kẻ có năng lực thi đỗ công danh như vậy. Tương lai, khi đại ca kết thừa tài sản, con sợ ngay cả ruộng đất, cửa hàng cũng không có được. Cuộc sống sau này có khi còn khổ hơn bây giờ. Cho nên cuộc hôn sự này của Thẩm gia coi như là giúp con chuyện này đi, để cho con có lý do chính đáng để rời nhà."

Uyển nương cau mày: " Nhưng sau này con không có cơ hội lấy vợ sinh hài tử!"

Ninh Hiểu Phong cười: " Nương, người đừng tức giận. Nhi tử từ ngày bắt đầu cuộc sống, cũng đã biết mình không hề thích nữ nhân."

Uyển nương ngay lập tức trợn to hai mắt, nàng không dám tin. Nhưng ngay sau đó, nàng liền thu lại vẻ mặt của mình, thở dài nói: "Là do nương không chăm sóc con thật tốt."

Cho dù chăm sóc tốt, nhưng nó cũng không liên quan đến việc không thích nữ nhân nha! Ninh Hiểu Phong không biết nói gì cho phải: "Nương, người đừng cái gì cũng nhận lỗi về mình.

Chuyện chúng con, hai nam nhân lập gia đình với nhau cũng không phải là chuyện mới mẻ gì. Sau này cho dù có hòa ly, nam thê cũng không mất mặt mũi. Con đến Thẩm gia, nếu như được nói không chừng có thể đi học, thi đỗ tú tài cũng được. Nhưng còn ở Ninh gia, chuyện này nhất định là không có hy vọng."

Bất kể là xuất thân như thế nào, ở cái thời đại này, đối với công danh mọi người đều rất coi trọng. Nghe Ninh Hiểu Phong nói như vậy, Uyển nương tuy trong lòng khổ sở, nhưng cuối cùng cũng lộ ra được vẻ mong đợi: " Chỉ hy vọng Thẩm thiếu gia coi trọng con, Nếu các con hạnh phúc, so với việc con dựa vào hôn sự để rời đi, nương cũng vui vẻ*! Dù tương lai...có một ngày con rời Thẩm gia, nương cũng chỉ hy vọng con chính bản thân mình có tiền đồ."

[* Nguyên văn chỗ này là 那比你靠个秀才回来还让娘开心, QT dịch ra có hai chữ " cá tú " mà tôi lại không biết cá tú là gì nên tôi sửa dịch theo ý hiểu của mình. Các bác nếu biết chỉ tôi sửa lại nhé! ]

Ninh Hiểu Phong gật đầu: "Nương, người yên tâm. Không có công danh, con cũng có thể kiếm tiền mà."

Bạng Nhi lúc này từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, không biết có chuyện gì khiến Bạng Nhi vui vẻ đến vậy.

Nhìn thấy Uyển nương, Bạng Nhi kêu một tiếng "Uyển di" rồi sau đó nói với Ninh Hiểu Phong: "Lục thiếu gia, tiểu nhân thấy sính lễ Thẩm gia không có ít! Hơn nữa Thẩm đại thiếu gia còn đưa cho người một văn cung và một cung ngựa tốt để làm lễ đính ước. Lão gia kêu tiểu nhân quay về, nói người đưa thứ gì đó để Thẩm đại thiếu gia mang về."

Ninh Hiểu Phong đối với những cái phong tục này hoàn toàn không hiểu. Nơi này rõ ràng không thuộc lịch sử của Trung Quốc thời cổ đại, hắn thậm chí còn không biết nó có tồn tại ở Trái Đất hay không, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Nếu cha của Ninh Phức bảo hắn cầm, vậy thứ kia chắc có thể lấy. Vì vậy hắn liền nghĩ đến những hương phẩm trong không gian! "

Uyển nương mở miệng hỏi: "Bạng Nhi, thật sự là lão gia bảo ngươi đến hỏi Lục thiếu gia muốn gì sao? "

Bạng Nhi gật đầu: " Sao có thể là giả chứ! Người đến đưa sính lễ là đại tổng quản của Thẩm gia. Lúc lão gia đến, vị quản gia kia còn cười nói Thẩm Đại thiếu gia rất coi trọng Lục thiếu gia! "

Ninh Hiểu Phong cũng biết có chuyện, vì vậy hỏi Uyển nương: "Nương, đại thiếu gia cùng con trao đồ, có cái gì không nên sao? "

Uyển nương lắc đầu: "Không phải không nên. Chẳng qua là nương không nghĩ đến. Dù sao Thẩm gia cưới con chỉ là vì xung...Con còn nhỏ. Hơn nữa chuyện này cũng không phổ biến. Ở Hằng quốc chúng ta, hôn sự của hai nam nhân được định ra, đa phần là từ ngày nhỏ đã quen nhau hoặc đến tư thục thì quen biết, tình cảm tốt với có thể gả cưới. Vì vậy cả hai đều trao nhau vật đính ước. Sau đó khi cưới nam thê mới có lễ trao đổi đích ước, ý của nói là sau này lấy tình cảm chân thành mà đối đãi với nhau. Mẹ không nghĩ đến Thẩm Đại thiếu gia sẽ có suy nghĩ này. Nếu thật sự có thể như vậy, con có thể sống tốt, nương cũng an tâm. "

Hóa ra là còn có chuyện như vậy xảy ra, Ninh Hiểu Phong trong lòng cảm khái. Thẩm gia này tuy không coi trong con trai trưởng nhưng mà cũng không đối xử tệ. Ít nhất mặt mũi cũng không quá tệ: " Nương, người và Bạng Nhi chờ con. Con trở về phòng lấy một ít đồ."

Uyển nương vội vàng nói: "Con ở nơi này thì có cái gì để đưa? Không bằng trên người con có ngọc bội. Tuy nó không phải vật đắt tiền, nhưng dù gì cũng là thiếp thân mang đến. Thẩm đại thiếu gia chắc cũng không quan tâm đến đồ có giá trị gì. "

Ninh Hiểu Phong cười cười: "Người yên tâm! Con có một thứ nhưng phải xử lý mới có thể đem ra được. "

Thẩm Thịnh Khuynh uống nửa chén cháo gà, sau đó khoát tay tỏ ý muốn Mộc Tùng lấy cháo gà đem đi.

Đem hộp gỗ trên án thư mở ra, một mùi thơm kỳ lạ xông thẳng vào mũi. Bên trong hộp là mấy chục viên có kích cỡ bằng viên đạn. Từ bên trong lấy ra một viên, đưa lên mũi ngửi. Ánh mặt lập tức sáng lên.

Đứng bên cạnh là gã sai vặt thiếp thân rất tò mò: "Đại thiếu gia đây là hương gì? Ngửi thật thơm, lại còn rất thoải mái! "

Thẩm Thịnh Khuynh mỉm cười, trả lời: "Tên hương này là gì ta cũng không biết, nhưng nhìn chất lượng hương liền biết không phải đồ gì quý giá. Chẳng qua người chế hương này có tay nghề rất tốt, tính phẩm chất hương bên trong, cũng được tính là thượng phẩm. Trong hộp này có ba mươi bốn viên, nếu ít thì cũng hai ba chục lượng bạc. Đối với y mà nói chắc là vật quý.

"Trước đây tiểu nhân thăm dò tin tức. Người nhà của Đại thiếu nãi nãi đối với y không được tốt. Một nô tài phòng bếp cũng dám hất mặt lên mà nhìn y. Đồ ăn cũng cùng thiếu gia, tiểu thư hoàn toàn khác nhau, cũng có thể nói đông không chết, đói không đến. Y làm sao có thể mua thứ hương mắc tiền như vậy? Thiếu gia, người đưa y cung ngựa tốt, văn cung nhưng nó là nhất thời đưa đến, y chắc chắn sẽ không có chuẩn bị! "

Thẩm Thịnh Nghiêng bỏ hương hoàn vào lại trong hộp, đập kín nắp lại, sau đó mới nói: "Ta vốn cho y sẽ tùy ý đưa một cái gì đó đáp lễ, không nghĩ đến lại thực sự dụng tâm như vậy. Xem ra, vị Ninh Lục thiếu gia này cũng không phải một người nhát gian yếu thế chỉ biết để người khác ức hiếp."

Bạch Thuật không hiểu: " Người đây là có ý gì?"

Thẩm Thịnh Nghiêng cười nói: " Ninh gia dùng dược liệu để làm ăn, thuốc và hương đồng dạng giống nhau. Tại Hằng triều xưa này đều dùng hương. Không thể thi được công danh, cũng không thể kế nghiệp gia sản, y ở Ninh gia lại như vậy, chỉ có học được cách chế dược và hương thì tương lai mới có thể có một ngày được tự lập. Y hôm nay đưa cho ta thứ này, sợ là cũng biết dụng ý của ta. "

Bạch Thuật vẫn như cũ, vẫn không hiểu gì, nhưng có thể thấy Đại thiếu gia vui vẻ, nghĩ chắc cưới được vị nam thiếu nãi nãi xung hỉ vào chắc cũng hợp ý của y đi. Dù sao đối với Bạch Thuật mà nói, chỉ cần Đại thiếu gia vui vẻ, những thứ khác không thành vấn đề. Nếu Đại thiếu gia thích Đại Thiếu nãi nãi, vậy Bạch Thuật cũng nguyện ý xem Đại thiếu nãi nãi giống như chủ tử mà đối đãi.

Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí, cúi đầu nhìn hộp gỗ, nụ cười trên mặt Thẩm Thịnh Khuynh liền rõ hơn. Tương lai sau này, sợ là sẽ rất náo nhiệt.

Thật ra thì Ninh Hiểu Phong căn bản không có biết Thẩm Đại thiếu gia đưa cung ngựa cho y có ý nghĩa gì. Y đưa cho Thẩm Thịnh Khuynh hộp hương kia chỉ là hương trung phẩm trong không gian. Đối với y cũng không phải vật quý giá, nhưng cũng không quá đơn giản. Y không biết hương kia ở nơi này có giá trị bao nhiêu, y không muốn đưa vật luôn bên người của nguyên chủ cho y. Còn những nguyên nhân khác không phải là không có, y hy vọng Thẩm Đại thiếu gia biết hắn yêu thích hương, sau này gả qua cũng có thể trò chuyện với nhau đôi ba câu liên quan đến hương liệu. Dù sao Thẩm gia ở Nam quận cũng được coi là thương nhân buôn bán dược và hương liệu lớn nhất, hắn là Thẩm đại thiếu gia cũng có chút hiểu biết đi?

Hai đại nam nhân kết hôn, lại không có tình cảm gì, coi như là sinh cùng một bầu trời, cũng không thể tự nhiên cởi giày liền nhảy lên giường. Huống chi Thẩm đại thiếu gia chính là không biết sống được bao lâu, chắc cũng không ép mình phải làm chuyện vợ chồng. Vậy nên tốt nhất đối phương cho thể cùng mình nói nhiều một chút những chút liên quan đến thời đại này, cùng với những chuyện về điều hương kia. Thật sự những thứ nghe được Bạng Nhi đều quá ít.

Hôn sự của hai nhà Thẩm- Ninh được định vào ngày mùng 8 tháng sau. Chưa tròn đầy một tháng, thời gian như vậy cũng đủ gấp. Nhưng ai cũng biết Ninh gia đem thứ tử gả cho Thẩm Đại thiếu gia để xung hỉ, ba người mai mối, sáu rương sính lễ lại đưa cung ngựa tốt là đã cho Ninh gia mặt mũi lắm rồi. Vì vậy hời gian cũng phải nhanh hơn.

Còn hơn nửa tháng, Ninh Gia Doãn cùng Lý thị để cho Uyển nương bồi Ninh Hiểu Phong. Hai người kia bởi vì sính lễ của Thẩm gia rất phong phú, nên đã lên kế hoạch đem đồ cưới của Ninh Phức đều đã chuẩn bị xong. Nô tài trong nhà không thể đưa đi, vì vậy Lý thị để cho quản gia tìm người mua một bé nam mười hai tuổi và hai bé nữ mười một tuổi. Còn có một người nữa chừng bốn mươi tuổi. Bốn người này có già có trẻ, tất cả đều gầy. Nhìn một cái không biết đã bị bán đi bao nhiêu lần rồi. Nhất là hai nha đầu sinh đôi, trên mặt đề có một vết bớt màu đỏ. Ở nơi này, chú trọng nhiều, kiêng kị cũng nhiều. Người đàn bà kia trên mặt cũng có vết bớt, đều khó có người mua, phỏng chừng cũng bởi vì cái này mới bị người khác bán đi.

Đem bốn người đi tới viện của Ninh Hiểu Phong, vốn chỉ là căn phòng có cái sân nhỏ bỗng chốc liền trở nên chật chội. Uyển nương nhìn bốn người, trong lòng không biết nên có cảm xúc gì. Nhưng một câu oán giận cũng không có chỗ để nói, chỉ có thể sai Bạng Nhi vội vàng nấu cho họ chút nước nóng để tắm, lại nói quản gia đem quần áo đến cho bốn người thay. Trong phòng bếp không biết là có cái gì, nhưng trước tiên phải kiếm thức ăn cho bọn họ ăn no. Tuy rằng những chuyện này sẽ khiến có người khó chịu, nhưng vẫn phải làm, nếu không những người này mà mang đến Thẩm gia chắc chắn sẽ rất khó coi.

Nhưng một người gầy có ăn khá hơn nữa, nửa tháng mà muốn mập cũng rất khó khăn. Huống chi Ninh Gia Doãn keo kiệt như vậy, thêm bốn miệng ăn nữa, phòng bếp chắc chỉ cho họ ăn nhiều nước mỡ, như vậy chỉ có thể chết đói.

Nhưng mà bốn người này ngược lại rất vui vẻ. Đừng nhìn đứa bé kia còn nhỏ hơn so với Bạng Nhi, nhưng làm việc cũng rất ra sức. Ít nhất có thể ăn cơm, mặc quần áo sạch sẽ, đối với họ đã là tốt lắm rồi. Ninh Hiểu Phong đau lòng, dù gì vẫn là con nít chưa lớn,liền đem thứ mà mình thật sự không ăn nổi nữa, "dưa muối" cũng đưa cho họ ăn. Vì vậy phòng bếp phát hiện, Lục thiếu gia chưa gả đi mà lượng cơm lại nhiều hơn trước, thức ăn mặn như vậy cũng có thể ăn năm sáu bát. Đây là muốn nhà mẹ đẻ nghèo trước khi gả đi sao?

Tháng sau chính là hôn sự, Uyển nương mấy ngày này được cho phép ở cùng nhi tử mà không cần trở về hầu hạ, vì vậy nàng gọi Bạng Nhi và mấy người khác gọi đến phòng: "Năm người các ngươi theo chân nhi tử ta mà gả vào Thẩm gia. Bất kể Thẩm gia tại sao mà cưới Lục thiếu gia, nhưng đều đã được Thẩm gia cưới hỏi đàng hoàng chính là Đại thiếu nãi nãi. Bạng Nhi, ngươi từ nhỏ đã theo Lục thiếu gia, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi sẽ trung thành. Hiểu Phong xuất giá, có ngươi ở bên người Lục thiếu gia ta cũng có thể yên tâm một chút. Nhớ cho kỹ đừng quên tình cảm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Có chuyện gì, đều phải nghe ý Lục thiếu."

Bạng Nhi vội vàng gật đầu: "Uyển di, người yên tâm. Lục thiếu gia đối với tiểu nhân rất tốt. Những nô tài bên cạnh thiếu gia, tiểu thư khác không thân cận với chủ tử của họ như vậy. Ta sẽ phục vụ Lục thiếu gia thật tốt, tuyệt đối không hai lòng! "

Uyển nương gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía vị phụ nhân chừng bốn mươi tuổi kia: " Vị tỷ tỷ này, ta biết nhà chồng ngươi họ Mạnh, có thể ngươi cũng người đó đã không còn quan hệ, cũng không cần phải quan tâm nữa. Không biết ngươi có thể đối xử với nhi tử của ta như con trai của mình, ngươi cũng có thể theo họ Ninh gia, ngươi có đồng ý không? "

Phụ nhân vội vàng quỳ xuống: "Được theo họ của chủ là vinh hạnh của nô tài, Ngọc Như không dám không theo. Người yên tâm, tôi sẽ nhất định chiếu cố thật tốt cho Lục thiếu."

Uyển nương thở dài: "Bọn họ đều là đám trẻ, ta không nói nhiều. Chỉ cần phục vụ tốt, bưng trà rót nước không làm cái gì sai là được. Ngươi đã đến nơi này thì ta phải dặn dò vài câu. Lục thiếu gia ở Ninh gia bị ta liên lụy không được cưng chiều, tính tình lại quá mềm yếu, gặp chuyện sẽ luôn nhẫn nhịn. Dù sao Lục thiếu gia cũng là nam nhân, đối với những chuyện ở nội trạch không hiểu nhiều. Nhất là tâm tư của nữ nhân sao thằng bé có thể hiểu? Ta ở Ninh gia xa xôi cũng không làm được gì, cũng chỉ ngươi mới có thể giúp được Lục thiếu gia."

Nghe Uyển nương an bài toàn bộ rồi dặn dò những chuyện sau khi gả qua Thẩm gia. Mặc dù nghe những thứ này có chút nhức óc đau đầu, nhưng Ninh Hiểu Phong vẫn như cũ, tâm tình rất tốt. Đời trước không có thân nhân quan tâm, sau này xuyên qua mặc dù có chút xui xẻo, nhưng có một người mẹ hết lòng vì mình, nói thế nào cũng rất tốt! Nhưng càng nghĩ y càng muốn đem Uyển Nương đi ra khỏi Ninh gia. Không biết Thẩm Đại thiếu gia ra sao, thân thể bệnh trạng như thế nào? Nếu là người dễ nói chuyện thì tốt. Nghĩ đến đây, thật đúng là chút khẩn trương...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play