*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vĩnh Y

Ninh Hiểu Phong thở dài, rồi sau đó cầm lấy chiếc áo khoác choàng: “Trước tiên thì mặc quần áo tử tế, rửa mặt rồi nói, nếu không ngươi nhất định sẽ cảm thấy ta chưa tỉnh ngủ.”

Thẩm Thịnh Khuynh vốn dĩ cũng không vội, lại phát hiện Ninh Hiểu Phong là người không thể giấu diếm chuyện, vì vậy giả ngơ cười gật đầu. Sau khi cả hai đã mặc quần áo chỉn chu xong xuôi, liền mở cửa để cho người mang thau rửa mặt vào. Thịnh Khuynh phân phó Mộc Tùng và Bạng Nhi: “Hai ngươi không cần ở lại đây, không được cho phép ai vào. Ta và Đại thiếu nãi nãi có chuyện muốn nói. Điểm tâm thì chờ hai ta nói xong rồi đưa lên, một chút cũng không được phép vào quấy rầy.”

Mộc Tùng nhanh chóng đáp lại: “Thiếu gia yên tâm, hai chúng ta biết nên thế nào.”

Đóng kín cửa phòng ngủ lại, Thẩm Thịnh Khuynh còn đóng cả then cài bên trong, sau đó liền xoay người lại: “Hay chúng ta đi ăn điểm tâm trước?”

Khóe miệng Ninh Hiểu Phong run lên. Y vừa muốn nói những lời này, chỉ là Thẩm Thịnh Khuynh lại nói trước: Hay là…Ta nói trước đi. Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ nói với ngươi, ngàn vạn lần ngươi đừng có sợ.”

Thẩm Thịnh Khuynh rót cho Ninh Hiểu Phong ly nước rồi đưa tới trước mặt: “Uống miếng nước cho trơn cổ họng một chút.”

Ninh Hiểu Phong lắc đầu một cái, cảm thấy mình hiện tại sợ là có thịt rồng để ăn cũng không cảm được vị. Tại sao có chút chuyện cũng không giấu kỹ được chứ! “Cái đó …Thật ra thì ta cũng không phải là Ninh Phức, ít nhất thì hồn phách là không phải.”

Thẩm Thịnh Khuynh thật sự đã giật mình. Hắn từng điều tra qua Ninh Phức, biết gốc biết rễ nên cuối cùng mới đồng ý đón dâu. Hắn vốn là muốn kết hôn với một nam thê biết điều lại nghe lời, sẽ không bị Lưu thị lợi dụng., ở hôn lễ sẽ dành cho y đầy đủ sự tôn trọng, sau đó nuôi là được. Chẳng qua là một hộp hương hoàn kia sẽ đủ để cho hắn ý thức được suy nghĩ của hắn có chút không đúng. Về sau, hầu như ngày nào cũng đều có thể thấy Ninh Phức có chút khác thường, bao gồm cả việc y để yên cho mình gọi chính nhũ danh là Hiểu Phong, bây giờ nghĩ lại có chút quái dị. Nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ đến lại là đổi linh hồn, hắn cũng không phải là không tin chút nào vào quỷ thần, chẳng qua khi sư phụ dạy hắn, nói cho hắn quá nhiều chuyện lý thú, nói rằng rất nhiều người trong giang hồ giả thần giả quỷ, đương nhiên hắn sẽ nói là không tin. Có thể nghe những lời này của Ninh Hiểu Phong, Thịnh Khuynh có phần nào cảm thấy kỳ quái: “Chính là nói, em là Ninh Hiểu Phong?”

Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Ừ. Ta vốn tên đúng là Ninh Hiểu Phong. Ngươi cũng đã điều tra qua Ninh Phức rồi, hẳn biết y đã từng muốn chạy trốn một lần, hơn nữa lại xui xẻo đụng đầu tới hôn mê cả một ngày. Chính là vào lúc đó, ta tỉnh lại trong người Ninh Phức. Đến nỗi bây giờ Ninh Phức thật đã chết hay chưa, ta cũng không biết. Nhưng bản thân ta ban đầu đã chết rồi. Cái đó….Ngươi sợ rồi sao?”

Nói một chút cũng không thì là nói láo, nhưng nhìn điệu bộ thận trọng của Ninh Hiểu Phong, Thẩm Thịnh Khuynh cũng không có sợ hãi.”Sau khi cưới em về, so với những gì ta biết về em, cho dù thân thể chưa bình phục, em cũng không phải đối thủ của ta. Vậy sao ta lại phải sợ em đây?”

“Ách… Ngươi nói rất có lý. Vậy ta có thể coi như là mượn xác hoàn hồn. Khi vừa tỉnh lại ta cũng bị dọa sợ không ít. Bất quá ta vẫn vui mừng vì mình có thể sống tiếp, dù là ở một triều đại xa lạ, ta có thể thở, có thể cười cười nói nói, quan trọng nhất là thân thể hoàn thiện khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy. Đời trước khi còn bé ta bị liệt cả hai chân, sau này sống trong Ninh Phức, len lén trong phòng tập thói quen, sau vài ngày là có thể đi tốt.”

Nghe được kiếp trước Ninh Hiểu Phong không thể đi, Thẩm Thịnh Khuynh khẽ cau mày, lại nhìn vẻ mặt vui vẻ của y, trong lòng càng cảm thấy đau hơn. Hắn kéo gần ghế lại, đưa bàn tay ra đặt lên đầu gối Ninh Hiểu Phong: “Em và thân thể của Ninh Phức, sẽ không tách ra nữa chứ?”

Ninh Hiểu Phong lắc đầu: “Cái này ta không biết, nhưng ta cảm thấy sẽ không tách nữa. Ta không có được một chút trí nhớ nào từ Ninh Phức, hồn phách của y hẳn không có trong thân thể. Cơ thể cũng không bài xích sự tồn tại của ta, ngược lại đặc biệt thích ứng. Ta không biết gì thêm nữa. Hơn nữa những chuyện huyền ảo như vậy, chỉ sợ không có chỗ có thể hỏi, đúng không?”

Thẩm Thịnh Khuynh suy tư một chút: “Cũng không hẳn không phải là có. Bất quá tạm thời ta không thể rời khỏi Thẩm gia, chờ thêm một hai năm nữa, ta sẽ đưa em đi tìm vị đại sư kia xem đã xảy ra chuyện gì.”

“Vị đại sư kia nghe được sẽ không xem ta như quái vật mà đem đi đốt chết chứ a?” Ít nhất trong tiểu thuyết viết như vậy rất nhiều..

“Thẩm Thịnh Khuynh tay hơi dùng sức, dù có lớp vải nhưng vẫn cảm được nhiệt độ trên người Ninh Hiểu Phong, hắn trong lòng nhẹ nhõm đi không ít. “Có ta ở đây, không có ai dám đem em đi làm gì cả.”

Không nghĩ tới Thẩm Thịnh Khuynh có thể tiếp nhận nhanh như vậy, Ninh Hiểu Phong thấy hắn chẳng những còn dám đụng chạm mình, thậm chí còn che chở cho mình. Trong lòng rất cảm động, vì vậy suy nghĩ dù sao rong lòng còn có nhiều chuyện chưa thể giải thích rõm không bằng dứt khoát cùng nhau nói hết một lần đi? Đến lúc đó, cho dù vì trên người mình có hệ thống không gian đi nữa, Thẩm Thịnh Khuynh cũng sẽ không hại mình, ngay lúc vừa nói hắn cũng đã bảo đảm.

Vì vậy Ninh Hiểu Phong đã thú nhận toàn bộ hết bí mật của y. Sau khi nói xong, cũng không để ý Thẩm Thịnh Khuynh đã khiếp sợ thành dáng vẻ gì, y ực cạn ly nước y đã rót cho mình, sau đó thở dài một cái. “Tất cả bí mật ta đều đã nói. Mặc dù rất khó để khiến ngươi tin, nhưng tất cả đều là sự thật.”

Để Thẩm Thịnh Khuynh có thể hiểu hết được việc người chết sống lại hay mượn xác nhập hồn còn có thể dựa vào lời trong thơ ca mà “ví dụ”. Trong người có một không gian của riêng mình, hơn nữa còn có thể chế tạo các loại bất đồng hương phẩm, đây thực sự là vượt qua tất cả sự nhận biết của hắn. Nhưng hắn biết Ninh Hiểu Phong cũng không lừa dối hắn, hơn nữa lừa dối cũng không có chút ý nghĩa gì. “Ta..có thể tiến vào cái không gian kia của em được?”

Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Đều nói cho ngươi rồi, dĩ nhiên là có thể a. Chỉ là ta chưa từng mang người vào, không biết có thể hay không. Nếu không bây giờ đưa ngươi đi thử chút.”

Thẩm Thịnh Khuynh kéo tay Ninh Hiểu Phong: “Vậy thì thử liền bây giờ đi!”

Ninh Hiểu Phong hít một hơi thật sâu, âm thầm tiến vào không gian như thường ngày. Trong chớp mắt, thoáng một cái, trước mắt hai người như thoáng qua một cái, chưa kịp phản ứng đã tiến vào trong sân ở hệ thống không gian.

Chiếc sân phong cách cổ hiện tại cũng không có gì để Thẩm Thịnh Khuynh cảm thấy quá sợ, nhưng cái kiểu trong chớp mắt đã tiến đến một nơi khác thì quả thật rất dọa người. Sự thật đang ở trước mắt rồi, hắn không thể không tin. “Hiểu Phong, nơi này chỉ có một cái sân như vậy sao? Cánh cửa kia không thể mở sao?” Vừa nói, hắn vừa chỉ đến cửa chính của gia viên trong hệ thống.

Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Ta đã thử qua, cửa kia không mở ra được. Nhưng ta đã leo lên tường xem qua, ngoài tường cảnh sắc giống trong trò chơi y như đúc, chẳng qua là không ra được mà thôi. Bằng không ngươi với ta cùng leo lên để coi một chút đi?”

Thẩm Thịnh Khuynh khoát tay: “Vậy cũng không gấp. Không phải em nói nơi này ẩn giấu rất nhiều hương dược liệu sao, ta có thể nhìn chút không?”

Ninh Hiểu Phong hắng giọng, đem bí mật lớn nhất của mình mà nói ra, hương liệu và dược liệu trông hệ thống không gian, cùng với đó là phương pháp chế hương, đều là vốn liếng sống của y. Y cũng biết Thẩm Thịnh Khuynh sẽ cảm thấy hứng thú. “Đương nhiên là có thể. Ngươi cùng ta đi, ngay tại bên trái gian buồng trong thôi. Thật ra thì cũng coi là đều là do ban đầu ta mua được, bởi vì dược liệu thông thường ta dùng nhiều lắm, những thứ này đắt giá quá dùng không nổi, cho nên khi xuyên vào người Ninh Phức mà tới nơi này, nó thật sự rất hữu dụng. Thật ra thì trước kia ta không thể thật sự sờ qua hương liệu, cho nên tốt xấu hay thế nào đều là hệ thống nói cho ta, bây giờ nói cho ngươi, ngươi liền có thể giúp ta một tay, nhìn những tài liệu này có đáng tiền hay không.”

Hai người tiến vào trong buồng kho, bên trong tủ và những chiếc rương, Ninh Hiểu Phong đều lần lượt mở ra. Thấy các loại hương dược liệu bên trong, Thẩm Thịnh Khuynh nói không nên lời: “Thì ra phu nhân ta giàu tới như vậy.”

Ninh Hiểu Phong có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Rất đáng tiền sao?”

Thẩm Thịnh Khuynh cầm lên một khối trầm hương đen như mực. Mặc dù chỉ lớn chừng một bàn tay, nhưng sức nặng lại lên tới mười phần, phía trên được quét một lớp dầu đều tay, cầm ở trong tay, mùi thơm đã tỏa ra bay vào mũi: “Chỉ một khối này giá có thể đến ngàn lượng.”

Ninh Hiểu Phong hít một hơi thật sâu: “Mắc tới như vậy? Còn cái này.” Vừa nói, y lấy ra từ trong một ngăn kéo nhỏ một chiếc hộp, đem mở nắp ra ngay trước mặt Thẩm Thịnh Khuynh. “Cho ngươi xem.”

Thẩm Thịnh Khuynh lại giật mình: “Nếu như ta không nhầm, đây là Long diên hương sao?”
  • Chú thích:Long diên hương:


Ninh Hiểu Phong gật đầu: “Không sai! Đây là khi hệ thống mở trung tâm mua sắm đặc biệt, ta đã dùng nhân dân …Chính là dùng loại tiền ở thế giới kia để mua. Bởi vì là giới hạn nên Long diên hương dù trong trò chơi cũng vô cùng hiếm thấy, đều bị hội lớn chia ra rồi bán lại với giá cao. Ta khi đó đã mua tổng cộng sáu khối. Rất đáng tiền sao?”

Chú thích: “Nhân dân” mà Ninh Hiểu Phong tính nói là đơn vị tiền nhân dân tệ.

Thẩm Thịnh Khuynh đặt trầm hương xuống, hai tay cẩn thận cầm lấy hộp gỗ kia. “Long diên hương có ở dưới biển, chỉ có những người có phúc mới lấy được nó gần bờ biển. Hằng quốc chúng ta ít nơi gần biển, Long diên hương tự nhiên sẽ cực kỳ quý hiếm. Cũng vì khan hiếm nên từ trước tới giờ đều là cống vật cho Hoàng thất. Các thương gia buôn hương lớn có một khối thì đều trở thành đồ gia truyền chi bảo, huống chi ở đây em còn có tới sáu khối. Cái này không tiện dùng ngân lượng để đếm. Em cất đi, nếu không cần nhiều tiền thì đều không cần lấy ra.” Nói xong hắn đem hộp đậy kín lại, hai tay đưa trở về.

Thật ra thì cầm những hiến bảo thế này cho Thẩm Thịnh Khuynh nhìn, Ninh Hiểu Phong cũng không biết xấu hổ thế nào. Dù sao so với những thứ này, còn được sống là quan trọng hơn tất. Y cùng với Thẩm Thịnh Khuynh đều đã có hảo cảm với nhau, hơn nữa bây giờ đã chung một thuyền. Có thể bọn họ biết rằng thời gian quen biết nhau quá ngắn, cho dù vừa gặp đã yêu cũng không có cách nào tuyệt đối có cảm giác an toàn. Mà Ninh Hiểu Phong là người lại thiếu cảm giác an toàn: “Nếu không…Ngươi giữ đi. Nói không chừng có chỗ dùng đến nó chứ?”

Thẩm Thịnh Khuynh nghe được Ninh Hiểu Phong vừa nói như vậy, hắn liền đoán được tám, chín phần. “Hiểu Phong, em là không tin ta sao?”

Ninh Hiểu Phong lắc đầu: “Không tin ngươi cũng sẽ không nói cho ngươi những chuyện này nga. Ta bây giờ tính mạng hay tài sản, đều là của ngươi.”

Thẩm Thịnh Khuynh thở dài: “Ta biết em với ta quen nhau thời gian quá ngắn, không thể khiến em toàn tâm toàn ý mà tin tưởng. Nhưng ta, Thẩm Thịnh Khuynh, cuộc đời của ta với em tuyệt đối không phụ lòng, không liên quan tới những trân bảo. Còn nhớ lời ta từng nói với em không? Ta là muốn sống với em những ngày tháng hạnh phúc.”

Mặt Ninh Hiểu Phong liền ửng đỏ, có chút lúng túng, nhưng lại không thể không nói: “Ngươi nói gì mà lại thông minh như vậy? Ta thật sự là muốn mua chuộc ngươi, điều duy nhất ta biết chỉ có như thế. Ta không biết được sao ta lại có thể đến thế giới này, điều gì cũng không hiểu, ở Ninh gia đã vậy, lại bị gả đến Thẩm gia. Nếu như ban đầu ngươi đối với ta thờ ơ, thậm chí còn chán ghét, ta cũng không cân nhắc quá nhiều tới vậy. Nhưng hết lần này tới lần khác ngươi đối tốt với ta, ta đời trước cũng không ra khỏi nhà mình, không xác định được mình ở triều đại này có thể có năng lực độc lập sống cùng người lạ hay không. Cho nên ta thật ra rất sợ ngươi sẽ không để ý tới ta…”

Thẩm Thịnh Khuynh tiến lên ôm Ninh Hiểu Phong vào lòng: “Ta bây giờ đã tin trên trời có thần tiên, em nhất định chính là phúc tinh bọn họ ban tới cho ta, cho nên ta không sợ ngươi, càng sẽ không bao giờ bỏ qua, không để ý em. Không phải đã nói, em nói với ta những thứ này, chính là nguyện ý đường đường chính chính, hoàn toàn trở thành thê tử của ta sao? Nhưng mà ta còn chưa kịp hỏi, em có thích đàn ông hay không?”

“Ngươi hỏi cái này quá trực tiếp rồi, nhưng may mắn thay, ta có.” Ninh Hiểu Phong thật lòng cảm thấy xu hướng tính dục của mình ở cái thế giới này như đã giúp mình, nếu không đời mình đi có lẽ càng khó hơn.”

Thẩm Thịnh Khuynh cười: “Vậy ít ra ta cũng không phải làm người khác khó chịu. Hiểu Phong, sau này ta có thể mượn viện tử của em để luyện võ hay cất giấu vài thứ không? Mật thất khá xa, cũng không thể nào an toàn bằng viện của em được.”

Ninh Hiểu Phong trợn to hai mắt: “Ngươi giấu đồ ở chỗ này? Ngươi tin ta tới vậy sao?”

Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: “Vì sao lại không tin đây? Em là người ta cưới hỏi đàng hoàng về, giữa hai ta vốn cũng không nên phân chia ra.”

Kỹ năng tỏ tình của con người này nhất định phải đạt điểm tối đa! Ninh Hiểu Phong mặc dù trong lòng đang than thở, nhưng những lời này thật sự rất hữu dụng lúc này: “Vậy…nghe theo lời ngươi.”

Editor có lời muốn nói: Soft quá điii!!! Hôn hôn hôn hôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play