Edit: Lũy Niên

Ninh Hiểu Phong hoàn toàn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Cả người đều là bộ dạng ngơ ngác, không tin đây là sự thật. Thẩm Thịnh Khuynh nhìn thấy bộ dạng này của y thì cảm thấy vô cùng mới mẻ. Nhưng đối với phu thê Ninh gia mà nói thì căn bản không có gì đặc biệt. Trước kia, Ninh Phức chính loại người như vậy, đầu óc chậm chạp không nhìn ra đức hạnh gì. Nếu không chỉ cần ngồi không, cố gắng lấy lòng trưởng bối thì ngày hôm nay cũng không thật sự rơi vào con đường kia.

Lý thị càng nhìn càng phiền muộn trong lòng. Bà ta thực sự không nghĩ ra Thẩm đại thiếu gia tại sao có thể vì Ninh Phức mà làm những chuyện như vậy? Chỉ là một đứa con thứ gả đi để xung hỉ, không được nhà mẹ đẻ yêu thương đứng đằng sau cũng không có bộ dạng khuynh nước khuynh thành người người mong muốn, càng không thông minh lanh lợi, hiểu rõ mọi chuyện. Rốt cuộc có cái gì khiến Thẩm đại thiếu gia vừa ý? Hơn nữa, người người đều nói rằng Thẩm Thịnh Khuynh bệnh nặng, mấy lần thiếu chút nữa về tây thiên. Nhưng hôm nay nhìn thấy, bộ dạng kia căn bản không nhìn ra có bệnh gì, cuộc hôn sự này rốt cuộc là sao chứ?

Bà ta bên này không rõ vì sao, kế sách đã vạch trong đầu không thể dùng. Ninh Gia Doãn bên kia đã sớm nịnh nọt. Ninh Hiểu Phong nói thẳng mình có chút choáng. Ở đây quá mất thời gian. Y nói muốn đến nội trạch xem nương dọn dẹp sắp xong chưa. Sau đó, để Bạng Ninh cùng đi đến nội trạch.

Ninh Gia Doãn trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt vẫn phải là đủ bộ dạng của một trưởng bối: " Phức Nhi ở nhà chúng ta bị chiều hư, thật không hiểu quy củ. "

Thẩm Thịnh Khuynh cười nhạt trong lòng, đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài: " Phức Nhi thẳng thắn lại đáng yêu. Tính tình lại rất tốt, là một tiểu tế ngoan ngoãn. Mẫu thân của ta cũng rất thích Phức Nhi. Nói thẳng ra, là do nhạc phụ nhạc mẫu ngày thường dạy dỗ tốt. Thứ tử so với trưởng tử học thức đều không kém. Ninh gia thực sự vừa hào phóng lại vừa nhân ái. "

Lời này của hắn không khác chỉ thẳng mặt mắng chửi là bao. Ninh Phức đương nhiên xuất thân từ một gia tộc có tiếng truyền thống học tập. Nhưng người ngoài nghĩ bởi vì tiên sinh thấy y ngu dốt đần độn, lại là một đứa con thứ không được trưởng bối trong nhà yêu thương. Ai sẽ nhìn y với con mắt khác? Mà ở Ninh gia, nơi thúc thúc, bá bá, huynh đệ, tỷ muội đều ở chung một nơi. Người khác nương ít nhiều cũng là một di nương, chỉ có nương của Ninh Phức vô danh vô phận chỉ là một nha đầu thông phòng không hơn không kém. Dĩ nhiên sẽ là kẻ bị ức hiếp nhiều nhất. Lâu ngày, Ninh Phức không muốn đến học. Ninh gia cũng không có ai quan tâm y có đi học hay không. Vì vậy, nguyên chủ ngoại trừ tư thế cầm bút, nét chữ có thể tốt hơn Ninh Hiểu Phong, những thứ khác chưa chắc có thể bằng cái người xuyên không này đâu.

Hôm nay, Thẩm Thịnh Khuynh nói thẳng học thức của Ninh Phức không kém trương tử. Vậy có phải đang vũ nhục trưởng tử Ninh gia? Cái này còn phải tùy các người suy nghĩ như thế nào. Tóm lại, sắc mặt không vui của Lý thị lập tức hiện rõ lên mặt. Cũng may bà ta còn biết đến mặt mũi, lại là người nhận tiền, nhận cuộc hôn nhân này. Bà ta hiện tại chỉ có thể đè xuống khó chịu vào lòng.

Trong tiền thính, Thẩm Thịnh Khuynh ứng phó như thế nào với phu thê Ninh gia tạm thời không đề cập đến. Ninh Hiểu Phong vừa vào hậu viện, liền trực tiếp chạy thật nhanh đến nơi ở của nha hoàn, bà tử. Nương của Ninh Phức Uyển nương ở chung với nha hoàn cùng bà tử bên trong một viện lớn. Ngược lại, Uyển nương cũng có phòng riêng của mình. Nhưng so với những thiếp thất chân chính mà nói, nào chỉ kém nửa điểm?

Ninh Hiểu Phong vừa bước chân vào viện, lập tức có không ít người lên tiếng vấn an y. Nhưng người trước kia, một nửa con mắt cũng chán ghét không muốn cho y, nay lại nở nụ cười thân thiết gọi một tiếng: " Lục thiếu gia ". Ninh Hiểu Phong mặc dù không có kí ức rõ ràng của nguyên chủ. Nhưng y vẫn còn mắt để nhìn. Nhìn mấy ngày thái độ của bọn họ trước khi y xuất giá, nhìn nụ cười giả tạo bây giờ của bọn họ. Y mới chân chính hiểu được cái gì gọi là lòng người lúc ấm lúc lạnh.

Uyển nương không nghĩ đến ngày mà nhi tử lại mặt có thể cùng hiền tế đưa bản thân nàng ra ngoài phụng dưỡng. Đây đối với nàng mà nói là một loại chuộc người. Rời khỏi Ninh phủ, nàng không cần phải cả ngày qua loa, bày sắc mặt với những di nương bài tử thậm chí ngay cả nha hoàn. Lại càng không cần phục vụ, chờ đợi lão gia cùng phu nhân. Quan trọng nhất, nàng có thể thường xuyên được gặp nhi tử. Có thể quang minh chính đại nghe nhi tử gọi mình một tiếng nương. Đây đối với nàng chính là may mắn. Một may mắn to lớn chính nàng không thể ngờ được.

" Thẩm đại thiếu gia thật sự đối tốt với Phức Nhi như vậy? " Nghe Ngọc Như nói Thẩm Thịnh Khuynh yêu thương Ninh Phức, cưng chiều yêu thương. Uyển nương một chút cũng không dám tin. Nhi tử ra sao chính bản thân nàng rõ ràng nhất. Tính tình đần độn lại hèn nhát, lại sao có thể khiến người khác yêu thích?

Hạnh Nhi nhanh mồm nhanh miệng. Một bên hỗ trợ Uyển nương thu dọn đồ đạc. Một bên nói: " Phu nhân, người nên tin nhưng lời bọn tiểu nhân nói. Cô gia đối với thiếu gia đúng là khá tốt. Chẳng những đi chỗ nào cũng nắm tay thiếu gia, còn ở mọi nơi bảo bọc thiếu gia. Hơn nữa, hôm qua cô gia còn mang thiếu gia đi đến cửa hàng tuần tra. Lúc trở lại còn mang theo không ít hương liệu. Tất cả lại đều cho thiếu gia. Đúng rồi, cô gia còn cho thiếu gia một vườn hoa nhỏ..."

Ngọc Như nhẹ nhàng gõ một cái lên trán Hạnh Nhi: " Tuổi còn nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng như vậy? Những lời này trước mặt chúng ta nói thì được, nếu để người ngoài nghe thấy. Chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái cho thiếu gia. "

Hạnh Nhi le lưỡi: " Nô tỳ được biết chuyện này chỉ có thể cùng phu nhân nói. "

Uyển nương vô cùng ngạc nhiên, hỏi Ngọc Như: " Những lời này của Hạnh Nhi đều là thật sao? "

Ngọc Như gật đầu: " Chính là như vậy! Phu nhân, người đại khái có thể yên tâm. Người thử suy nghĩ, nếu như cô gia đối với thiếu gia không tốt, làm sao có thể nhanh như vậy đem người ra ngoài để phụng dưỡng? Hơn nữa, tiểu nhân nghe thiếp thân sai vặt bên cạnh cô gia nói cô gia mua cho người mười người hầu. Ra khỏi Ninh phủ, người chân chính được hưởng phúc. "

Lần này, Uyển nương càng ngạc nhiên: " Thật sự? Cái này... Cái này... Cô gia vì sao lại đối xử với Phức Nhi tốt như vậy? "

Đúng lúc ấy, Ninh Hiểu Phong cùng Bạng Nhi đi đến cửa. Nghe được lời này của nương, Ninh Hiểu Phong cười cười đẩy cửa phòng ra: " Nương, người đừng suy nghĩ nhiều. Con ở Thẩm gia rất tốt. Thẩm đại thiếu gia cùng Thẩm phu nhân đều là người tốt. Người sau này liền hiểu. "

Ninh Hiểu Phong để cho Bạng Nhi ở bên ngoài trông cửa. Trong viện có không ít người. Nếu thật sự có người nghe lén, cửa không người không được. Vừa nãy, Uyển nương cùng hai người nói chuyện không để ý điều này. Ninh Hiểu Phong phải cẩn thận. Ngược lại không phải y có nhiều tâm cơ không để người khác biết mà do bản thân y đời trước hay đời này không thích bị người khác nghe được những chuyện riêng tư của mình. Nên ở trong phủ đương nhiên phải cẩn thận.

" Phức nhi, thân thể của Thẩm đại thiếu gia như thế nào? " Thứ Uyển nương nhất chính là cái này. Nàng mặc dù vừa nãy mới hỏi qua Ngọc Như, nhưng có một số chuyện ẩn giấu bên trong Ngọc Như không biết. Phòng ở của nàng rất nhỏ, nói gì người ở trong phòng đều có thể nghe thấy. Vì vậy nàng chỉ có thể hỏi thân thể của hắn như thế nào.

Ninh Hiểu Phong không có suy nghĩ nhiều như vậy. Hỏi thân thể y liền trực tiếp trả lời. Nhưng mà, âm thanh cực nhỏ: " Thân thể của huynh ấy rất tốt. Không giống như tin đồn, người đừng lo lắng. "

Có thể Ninh Hiểu Phong nói nhỏ do ngại, nhưng ngược lại khiến cho Uyển nương hiểu lầm. Nghĩ đến Thẩm đại thiếu gia sủng ái Phức nhi của nàng như thế. Nhất định là phu phu hòa hợp. Mặc dù, nàng đau lòng nhi tử không thể lấy vợ sinh con nối dõi sau này. Nhưng có được phu quân yêu thương cũng là vạn hạnh trong bất hạnh: " Vậy thì tốt! Chẳng qua là nương cùng hai con dời di như vậy, ở nơi nào? Thẩm gia, nương không thể vào. "

Ninh Hiểu Phong trả lời: " Thịnh Khuynh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Một hồi nữa, để người đưa nương đến Trang Tửu Thượng ở tạm. Ở nơi đó có người phục vụ nương. Mấy ngày nữa, chúng con sẽ đến gặp người. Hơn nữa để đến nơi rồi, chúng ta nói chuyện sau sẽ dễ hơn. "

Ngày lại mặt không thể qua đêm ở nhà mẹ đẻ, nhưng cơm nhất định phải ăn một bữa. Chẳng qua, Ninh gia vốn không nghĩ Thẩm Thịnh Khuynh sẽ cùng Ninh Phức trở về, căn bản không đặc biệt chuẩn bị cái gì. Lúc này, mới hốt hoảng chuẩn bị. Chỉ có thể đem thứ nguyên liệu quý giá trong nhà lôi ra. Chuyện này, khiến Lý thị nhức nhối một trận.

Nhìn sơn hào hải vị trên bàn, Thẩm Thịnh Khuynh cười: " Khó trách Phức Nhi đối với ẩm thực có hứng thú. Nhạc phụ, nhạc mẫu quả nhiên đều là người thích những món ăn ngon. Một bàn sơn hào hải vị này tiểu tế ngày thường đều rất ít được thưởng thức. "

Ninh Gia Doãn cười ha hả: " Thân thể hiền tế không tốt, đương nhiên phải ăn uống thanh đạm mới có thể nhanh chóng tốt lên. Ngày thường chúng ta không xa xỉ như vậy. Hôm nay chính là để chiêu đãi hiền tế. "

Lý thị muốn biểu lộ thân thiết. Vội vàng sang người múc cho Thẩm Thịnh Khuynh một chén canh nhân sâm cùng cháo gà.

Ninh Hiểu Phong chỉ nhìn một cái liền đưa tay ngăn cản: " Mẫu thân có ý tốt, nhưng Thịnh Khuynh thân thể xương cốt không tốt. Không thể uống canh nhân sâm cũng như đồ đại bổ. Huống chi, huynh ấy còn uống thuốc. Không thể tùy tiện uống nhân sâm. "

Lý thị nhất thời lúng túng, không biết lên làm gì. Cái này không phải nói bà ta một chút cũng không quan tâm hiền tế sao? Nếu là lúc trước, bà ta có thể phạt Ninh Phức quỳ. Nhưng bây giờ thì khác, bà ta không thể làm như vậy. Vì vậy chỉ có thể âm thầm nuốt xuống cơn giận này. Còn phải mở miệng nhận sai: " Là do ta quên. Ta thấy hiền tế tinh thần sung mãn, sắc mặt vô cùng tốt. Nên quên mất chuyện thân thể của người còn khó chịu. Là mẫu thân sai, ta sai người làm cho ngươi một ít thức ăn thanh đạm. "

Nhìn xem lời này dễ nghe biết bao. Vừa có thể cứu vãn được mặt mũi của bà ta, vừa có thể khen Thẩm Thịnh Khuynh. Khóe miệng Ninh Hiểu Phong khẽ run hai cái. Trong lòng thầm nghĩ, người đàn bà này đúng là biết nói chuyện. Nhưng mà, y vừa rồi cũng không phải vì muốn làm xấu mặt Lý thị mà nói như vậy. Thẩm Thịnh Khuynh quả thực không thể uống nhân sâm.

Thẩm Thịnh Khuynh cười cười đem nhân sâm cùng cháo gà dời đến trước mặt Ninh Hiểu Phong: " Ý tốt của nhạc mẫu, tiểu tế sao có thể suy nghĩ gì? Ta đúng là không thể dùng, Phúc Nhi chỉ là muốn tốt cho ta. "

Trên bàn ăn chỉ có bốn người, bốn người tâm tư đều bất đồng. Bữa cơm này cho dù có sơn hào hải vị cũng không có tâm tư để ăn. Sau khi ăn xong, Thẩm Thịnh Khuynh lấy lí do sắc trời không còn sớm đường xá lại xa. Cáo từ rời đi.

Trước khi đi, Uyển từ giã Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân. Không cần nghe, Ninh Hiểu Phong cũng biết hai vị kia muốn nói cái gì. Đơn giản chính là bảo nàng sau này trước mặt Thẩm Thịnh Khuynh nói lời tốt đẹp về Ninh gia. Không được quên chủ, quên ân các loại.

Nhìn nướng lên xe ngựa nhỏ phía sau, Mộc Tùng tự mình hộ tống. Ninh Hiểu Phong mới yên tâm lên xe ngựa của bọn họ. Xe đi một khoảng, Ninh Hiểu Phong mới hỏi: " Chuyện của nương ta, nhạc phụ nhạc mẫu và tổ mẫu biết chuyện sẽ không tức giận chứ? "

Thẩm Thịnh Khuynh nắm chặt tay y, cười ha hả đáp lời: " Lưu thị bên kia chắc chắn sẽ có hành động. Nhưng mà, ta ngược lại đang rất hy vọng bà ta làm như vậy. "

Ninh Hiểu Phong không hiểu: "Tại sao?"

" Đương nhiều là nói nhiều sai nhiều. Nhiều năm qua, ta cùng mẫu thân ngoài mặt thỏa hiệp không đáp trả lại bà ta. Nhưng trên thực tế món đồ bà ta cho là chính mình đã nắm giữ trong tay vẫn chưa hoàn toàn nắm chặt. Được phụ thân ta sủng ái, tổ mẫu không tỏ thái độ. Tính tình mẫu thân mềm yếu. Lúc trước, thân thể của ta thực sự không tốt. Có nhiều chuyện xảy ra nên mới để bà ta phách lối đến ngày hôm nay. Tính cách của bà ta thế nào, ta đã nắm trong lòng bàn tay. Cho nên, em cứ chuyên tâm điều chế hương liệu, thuận tiện xem kịch vui là được. "

Nói nhiều nhưng chẳng khác nào chưa nói. Ninh Hiểu Phong thở dài trong lòng. Nhưng suy nghĩ một chút cũng đúng, bản thân mình biết nhiều như vậy thì có lợi ích gì? Tốt nhất không cần tham dự vào trong đó. Tuy nói, hoàn cảnh hiện giờ đối với mình không khác như nằm mộng ban ngày. Nhưng lời của Thẩm Thịnh Khuynh khiến y tin tưởng. Y chỉ việc xem náo nhiệt, vậy thì chắc chắn chỉ việc xem mà thôi: " Nhắc đến, ta khi còn ở Ninh gia không có hội thấy mấy loại hương khác. Ngươi có thể tìm giúp ta một ít thành phẩm? Ta muốn xem hương người khác làm ra như thế nào. "

" Đương nhiên có thể. Sau khi trở về, em trực tiếp phân phó Bạch Thuật là được. Bạc thì lấy ở chỗ ra. Từ nay về sau, em kiếm được chính em cất giữ. Em phải học cách nhìn, học cách nhớ. Không chỉ những chuyện quản lý sau trạch. Ngoài ra còn có, thu chi tiền bạc. Trọng yếu nhất chính là trưởng quản cửa hàng cũng phải học cho rõ ràng. Tương lai, trong tay em có nhà có đất sớm muộn cũng phải thu tiền. Những thứ này đều là của em. "

Những chuyện làm ăn như vậy, chính mình làm Ninh Hiểu Phong một chút cũng không cảm thấy phiền toái. Cho nên, y hớn hở gật đầu: " Ta tự có phương pháp giữ sổ sách. Chờ ta học xong sẽ cho ngươi nhìn. Nhưng mà, đồ cưới của ta đất....Ta nghe nói là hai núi đá, ngược lại không cần đi qua. Ngươi nói vật liệu làm từ đá có được không? Dù sao nghe nói làm ruộng cũng không thể mãi làm bằng tay. "

" Ngày khác ta thử phái người đi điều tra tình huống nơi đó. Đồ gì cũng có giá trị của nó. Được rồi, chúng ta trước không nói những thứ này nữa. Ta nhìn em lúc nãy cũng không ăn được bao nhiêu. Ta sai người chuẩn bị điểm tâm cùng trà, em dùng một chút đi. "

Nói thật, Ninh Hiểu Phong đúng ăn chưa no. Thấy Thẩm Thịnh Khuynh như có ma thuật lấy ra một chiếc hộp đựng thức ăn. Bên trong còn có bánh ngọt cùng trà, y liền há to miệng: " Bên trong xe còn có mật thất? "

Thẩm Thịnh Khuynh cười nói: " Để bên ngoài dễ dàng đổ. Cho nên một ít đồ nhỏ đều đặt cố định bên trong vách. Xe ngựa này đúng là có tường kép. Để một tháng lương khô cũng dư chỗ. Chờ khi nào thân thể của ta hoàn toàn khôi phục lại có thời gian rảnh, ta dẫn em đi đến địa phương khác. Có xe ngựa này cũng không cần nghỉ qua đêm tại khách điếm. "

Đăng bởiĐăng trongĐăng bởi phuhoanhatth

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play