Một tên Đại Lý tướng lĩnh trên thuyền phe phẩy chiến kỳ, luôn miệng rống to, ra lệnh cho đám thủy binh nhanh chóng điều khiển mái chèo, quay thuyền lách sang một bên.
Đám thủy sư cũng gồng mình, ra sức chèo, từng đợt mái chèo đập xuống mặt nước bọt bắn tung toé.
Đáng tiếc, vẫn là chậm!
Ầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, Đại Việt mũi thuyền nhắm vào chính cạnh sườn của thuyền địch dũng mãnh xông tới.
Đám thủy binh Đại Việt sau khi nhanh chóng lấy lại được bình ổn, rất thành thục lấy ra dây thừng móc câu, quăng lên thuyền địch, dùng sức kéo rồi đu mình bay sang, tiến hành đổ bộ chiến đấu.
- Quân địch tấn công lên thuyền rồi!
- A! Là ai bắn ra?!! Ta trúng tên rồi!
- Đao thuẫn thủ ở đâu, mau che chắn!
- A! Cứu mạng!!!!
Đại Lý quân đội bị đột kích liền lâm vào hoảng loạn.
Đà Giang xóc nảy, người bình thường chỉ cần đứng không cũng đủ buồn nôn, nhưng đối với đám thủy sư tinh nhuệ của Đại Việt thì hoàn toàn giống như là giẫm trên đất bằng.
Hàng loạt tiếng chém giết bắt đầu lan ra tứ phía.
Dưới sự trợ giúp của hai bên cánh cung chiến thuyền bắn yểm trợ, các thuyền tiên phong của Đại Việt liên tục xông tới, va chạm rồi liên tục tiến hành đổ bộ, giáp lá cà chiến đấu.
Âm thanh xác người rơi xuống nước tủm tủm là không khó để nghe thấy.
Thậm trí còn có một chiếc thuyền của Đại Lý bị trực tiếp đâm hỏng, đang từ từ có xu hướng chìm xuống, một đám Đại Lý quân cũng theo đó vẫy vùng một hồi, sau thì để lại cho đời một ít bọt nước rồi thoát ly chiến trường bằng cách chìm nghỉm.
Mọi chuyện đều lọt vào mắt của Chử Vạn Lý, hắn không thể không thừa nhận, ngay từ lúc bắt đầu, hắn là có chút khinh địch. Chử Vạn Lý cho rằng mình đã đủ xem trọng địch nhân nhưng kỳ thực trong nội tâm của hắn vẫn là chủ quan.
Hai trận chiến thắng dễ dàng khiến tâm lý của hắn buông lỏng.
Chử Vạn Lý kiêu ngạo và giờ hắn đang phải trả giá.
Mở to mắt nhìn trừng trừng vào đám thủy binh Đại Lý bên dưới đang bị số lượng quân cũng như chiến thuyền ít hơn là Đại Việt quân sĩ đè lên đánh, Chử Vạn Lý phẫn nộ đến râu tóc dựng ngược.
Hắn lần đầu tiên từ bỏ đi dáng vẻ thong dong, chạy lên phía trước giật lấy cờ lệnh trong tay tên tướng lĩnh chỉ huy, gào thét xuống:
- Nhanh chuyển đội hình!!! Tấn công vào hai bên cánh cung của Đại Việt thủy quân!!!
Gần như ngay lập tức, một nhóm thuyền vốn bị kẹt tại hậu phương quân Đại Lý, từ bỏ trạng thái bao bọc lấy toà Lâu Thuyền, lần lượt tách ra xông lên phía trước, lao vào hai cánh hạc của quân Đại Việt.
Ánh mắt của Chử Vạn Lý là rất tinh, rõ ràng có thể nhìn rõ, thế trận của Đại Việt thủy sư khởi sắc tất cả là nhờ vào đám thuyền tiễn này không bị động tới, đứng đằng sau chọn vị trí xạ bắn, tiễn trận áp chế quân Đại Lý cực rát, vậy mới tạo tiền đề cho cho quân tiên phong xông lên như chỗ không người.
Nay Chử Vạn Lý là muốn bẻ đi đôi cánh này!
Đứng ở phía đối diện, Quách Công Bình thấy quân địch có điều động cũng cười khẩy một tiếng, thầm nói:
“Bây giờ mới chuyển trận tấn công hai cánh của ta? Đáng tiếc, chậm!”
Ngay tức khắc, Quách Công Bình hắn nhanh chóng ra hiệu lệnh để ứng đối:
- Hai cách hạc tản ra, tự do bắn!
Đám tướng sĩ chỉ huy nhận lệnh, hướng về hai cánh cung vẫy cờ ra hiệu lệnh.
Ngay khi các chiến thuyền của Đại Lý xông tới, đám thuyền tiễn của Đại Việt bất ngờ làm một hành động để đáp trả...
Bọn hắn chạy!
Hai cánh cung tách ra, thủy sư Đại Việt vung mái chèo, điểu khiển thuyền tản sang hai bên theo hướng trái phải, phía trên thuyền, cung tiễn thủ vẫn không ngừng nhắm vào đoàn thuyền Đại Lý đang vồ vập tới không ngừng xạ bắn!
Đây là cơ bản chiến thuật trong những game đấu của thời hiện đại khi bạn nằm ở vị trí xạ thủ:
Hit and run!
Tránh đi mũi nhọn tấn công, không ngừng hướng về quân địch mà xạ kích.
Hầu hết thuyền tiễn của Đại Lý quân đang bị kẹt lại với thuyền tiên phong của Đại Việt. Không thể lao ra bắn yểm trợ, nên cung tiễn thủ của Đại Việt cũng chẳng có gì sợ hãi, liên tục theo hiệu lệnh, lắp tên, nâng cung rồi phóng!
Cứ từng hàng từng hàng cung tiễn liên tục bắn lên trên bầu trời!
Hưu Hưu Hưu!!!
Păng Păng Păng!!!
Những âm thanh khi cung tiễn phóng đi rồi va
chạm vào thuyền của Đại Lý là liên tục phát ra!
- Đội trưởng, đám người này có trơn trượt, chúng ta là bắt không kịp. - Một tên thủy binh Đại Lý hướng về gã cầm đầu của hắn uất ức mà hô lên!
Tên kia cũng một dạng đấm ngực giậm chân phẫn nộ, luôn miệng chửi khốn kiếp, rồi thúc dục đám thủy binh nhanh tăng tốc chèo, đẩy thuyền tiến lên.
Nhưng khi thuyền lao thẳng đến với vận tốc cao, khả năng bẻ ngoặt lại trở nên khó khăn.
Thuyền tiễn của Đại Việt vô cùng khéo léo, như một đấu sĩ trong đấu trường bò tót Tây Ban Nha, tay cầm tấm vải đỏ, nhẹ nhàng lừa qua con bò đang hung hăng lao tới là chiến thuyền của Đại Lý.
Cứ như vậy vờn nhau một hồi, thuyền Đại Lý không chạm được tới thuyền Đại Việt, ngược lại thuyền Đại Việt là thuyền tiễn, phía trên có hàng loạt cung tiễn thủ cùng xe bắn tên vẫn đang liên tục gây thương tổn cho Đại Lý thủy quân.
Quách Công Bình đứng ở soái thuyền thấy cảnh này cũng phải cười lên một tiếng, thấp giọng tự nhủ:
- Các ngươi nghĩ Đại Việt thủy sư bách chiến bách thắng từ xưa đến nay là vì cái gì? Còn không phải vì chúng ta có một đám thủy sư có khả năng điều khiển thuyền điêu luyện hay sao!! Ha ha!
Nhìn những chiếc thuyền được đám thủy sư điều khiển như thể tay chân, nhanh chậm tuỳ chỉnh, Quách Công Bình bỗng cảm thấy những năm gần đây hắn bỏ quá nhiều thời gian cùng công sức để đầu tư vào là hoàn toàn đáng giá.
Hắn hài lòng gật đầu một cái rồi lại tiếp tục hướng trung quân ra lệnh.
- Trận mũi khoan! Đục thẳng vào trung quân của địch!
Không còn thuyền tiễn bắn yểm trợ, Đại Việt thuyền tiên phong lợi thế cũng dần dần ngưng lại, Quách Công Bình vào chính lúc này chủ động ra lệnh chuyển trận, tập trung toàn bộ thuyền tiên phong tạo thành mũi khoan lớn, đục thắng vào trung quân, rõ ràng mục tiêu chính là Lâu Thuyền của quân địch.
Bắn người trước phải bắn ngựa, bắt giặc trước phải bắt tướng.
Quách Công Bình hoàn toàn không che giấu ý đồ nhắm thẳng đến Chử Vạn Lý!
Đại Việt thủy quân chỉ có 6000, Quách Công Bình không muốn đánh tiêu hao chiến.
Bệ Hạ đang cần hắn, hắn không có thời gian để ở lại đây dây dưa.
Chử Vạn Lý đứng tại lâu thuyền, nhìn Đại Việt thủy sư đổi trận cũng đoán được ý đồ của đối phương, con mắt trợn trừng như muốn văng ra ngoài, đột ngột cười lên một tiếng, nói:
- Tốt! Tới đây! Xem ai sợ ai!
Vừa nói dứt câu, hắn lập tức truyền lệnh ba quân:
- Tất cả chiến thuyền đều tiến lên, bao bọc đánh! Hôm nay phải cho bọn chúng biết sự lợi hại của thủy quân Đại Lý!
Ngay lập tức, hạm đội của quân Đại Lý cũng biến trận, từ trung quân, các chiến thuyền tiến lên, vươn ra hai cánh, tạo thành hình chiếc phễu, từ từ bọc lấy hai cánh của đội thuyền tiến công đang xông tới.
Số lượng thuyền nhiều hơn cho phép Đại Lý quân dùng chiến thuật bao vây tiêu diệt này.
Vào chính cái thời khắc khi thuyền chiến của Đại Lý thủy quân ép sát vào hai cánh của “mũi khoan”, mưu toan bọc lấy đánh thì cũng là lúc hai bên cánh ở hậu phương quân Đại Lý để lộ ra mạn sườn.
- Chiếu tướng! - Quách Công Bình cười gằn một tiếng rồi rút từ trong ngực ra pháo hiệu, bắn lên trên trời.
Đạn pháo hiệu bay vút lên trên trời, Oanh một tiếng, tia lửa bắn ra tứ phía.
Tất nhiên là nó chẳng có tí sát thương nào cả.
Nhưng thứ nó triệu gọi thì lại khác!
Từ hậu phương của quân Đại Lý bỗng xuất hiện những chiến thuyền của Đại Việt đã được Quách Công Bình có ẩn nấp từ lâu.
Số lượng thuyền không nhiều, nhưng đang lao đến với vận tốc cực nhanh, mục tiêu chính là đâm thẳng vào Lâu Thuyền của địch.
Nhân lúc khoảng trống vừa được mở ra, chiến thuyền của Đại Việt rất nhanh tiếp cận với Lâu Thuyền.
Chử Vạn Lý thấy vậy liền kinh hãi không thôi, vội hô hoán đám thuyền Đại Lý phía trước quay trở lại.
Đáng tiếc thuyền tiến lên thì dễ, để quay đầu thì lại rất khó khăn.
Khi đám quân Đại Lý nhận ra đằng sau hậu phương hai cánh của mình trống rỗng và có quân Đại Việt tiếp cận thì mọi thứ đã muộn.
Rầm!
Rầm!
Hai tiềng va chạm một trước một sau đinh tại nhức óc vang lên, hai chiến thuyền của Đại Việt đâm thẳng vào hai bên hông của Đại Lý Lâu Thuyền, đám binh sĩ của cả hai phe đều gặp chấn động, chao đảo như gặp động đất, phải mất một lúc mới có thể bình ổn được thân thể.
Nhưng vì thể hình chênh lệch, cú va đập này cũng không có gây nhiều ảnh hưởng đến lâu thuyền cho lắm, ngược lại vì lợi thế cao hơn, quân Đại Lý vô tình chiếm được điểm cao, nếu đứng trên sàn thuyền xạ bắn xuống thì hoàn toàn chiếm được ưu thế.
Quách Công Bình tất nhiên cũng đã tính tới điểm này, hai chiếc thuyền đâm vào lâu thuyền không có nhiệm vụ tiến hành đổ bộ.
Bọn chúng không phải loại chiến thuyền bình thường, bên trong thuyền không mang theo binh lính, thứ bọn chúng mang theo...chính là dầu hỏa!
Thật nhiều dầu hỏa.
- Châm lửa! - Một tên Đại Việt tướng lĩnh ra cho đám thuộc hạ phát hỏa rồi nhanh chóng cởi ra áo giáp, nhảy xuống sông.
Đám thủy sư Đại Việt trên thuyền cũng đẩy ra chảo lửa, quăng xuống sàn thuyền rồi cũng nhanh chóng theo tướng lĩnh của mình nhảy xuống sông.
Sàn thuyền được tẩm dầu nhanh chóng bắt lửa, khi lửa cháy vào bên trong, lan tới những hũ dầu lớn đã bị vỡ nát sau trận va đập, khi lửa vừa chạm tới, hai chiếc thuyền liền phát nổ, hỏa thế bùng phát như núi lửa phun trào.
Oành một tiếng!
Hai chiếc thuyền hoá thành hai quả cầu lửa siêu to khổng lồ phá vỡ phần thân của Lâu Thuyền, hoả thế cũng theo đó mà bắt vào bên trong, chất liệu gỗ của Lâu Thuyền gặp lửa dầu liền bùng cháy, gặp nước, đám cháy lan lại càng rộng.
Quách Công Bình đứng từ xa nheo mắt nhìn thấy toà Lâu Thuyền to lớn của Đại Lý phát hỏa, giãy dụa một hồi rồi tan vỡ, từ từ chìm xuống Đà Giang.
Hệt như chiết kích trầm sa!
Nếu Lưu Khánh Đàm cũng ở, hẳn sẽ chỉ vào mặt Quách Công Bình cười to, nói
“Ngươi rõ ràng thích dùng hỏa công đến nghiện rồi!”
...
Ở một nơi khác, khi trời đã chuyển sang buổi trưa.
Quách Vân phe phẩy ống tay áo, bước vào lều trướng, không nói không rằng vớ lấy một hũ nước trên bàn tu ừng ực!
Sau thì thở ra một tiếng, nói:
- Thật là mệt chết ta!
Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn một chút Quách Vân dáng vẻ, cười nói:
- Trở về rồi đấy à? Sao? Hàng là lấy được bao nhiêu?
Quách Vân “xí” một tiếng, ngạo kiều quay phắt đi. Đỗ Anh Vũ cũng chẳng thèm phản ứng con hàng này, chỉ cười cười chờ đợi.
Quả nhiên chẳng mất bao lâu, Quách Vân liền quay lại lườm hắn, nói:
- Lần này cha ta mà biết, chắc chắn sẽ đánh chết ta!
Đỗ tiểu tử nghe vậy thì cười phá lên, đáp:
- Ngươi chỉ là đi gặp ông ngoại của mình, có gì mà nghiêm trọng, hơn nữa chúng ta là vì Bệ Hạ mà làm, yên tâm đi, cha ngươi sẽ tha cho ngươi lần này!
Quách Vân đảo mắt nhìn hai bên, thấy không có ai mới cắn răng nói:
- Nếu không phải vì Bệ Hạ, có đánh chết ta cũng không dám đi, ngươi là không hiểu được cha ta và ông ngoại có bao nhiêu thù hận đâu!
Đỗ Anh Vũ phất tay ngăn không cho con hàng này tiếp tục thao thao bất tuyệt, tập trung vào chủ đề hỏi:
- Không nói chuyện này nữa, ta hỏi người, hàng là kiếm về được bao nhiêu?