Một đoàn nhân mã hơn nghìn người cùng một hàng dài xe hàng theo đuôi nhau như trường xà uốn lượn tiến đến.
Nhân mã đi đầu treo lên một tấm quân kì
Tây Đạo Hộ Quân.
Đỗ Anh Vũ tự động bỏ đi chữ lương trong lá cờ, một mặt vì quân đoàn này ngoại trừ quân lương còn vận chuyển cả quân trang cùng các loại hàng hoá nhu yếu phẩm khác.
Một mặt chính là từ Hộ Lương nghe tên liền biết là quân hậu cần, treo lá cờ đó lên như thể một miếng thịt mỡ đi động, thu hút phường đạo chích đến để trộm cướp một phen vậy.
Đơn thuần Hộ Quân là đủ rồi, chẳng cần biết bảo hộ cái gì nhưng nghe qua là đã thấy uy phong hơn rất nhiều.
Trở lại chuyện chính, Tây Đạo Hộ Lương Quân dù hơi trễ một chút nhưng cũng miễn cưỡng xem như đến điểm hẹn đúng giờ.
Chỉ có điều chi quân đoàn này ít hơn lúc xuất phát rất nhiều.
Hơn nữa dẫn đầu quân đoàn mặc dù cũng là một nam một nữ nhưng lại không phải Đỗ, Dương hai người.
Dẫn đầu đám người này là Mâu Du Đô cùng Nguyễn Thanh Trúc.
Ở ngay phía trước mặt đoàn quân vận lương, Tây Đạo bộ binh doanh trại đã dựng chờ sẵn từ lâu, phía trên lá cờ ghi một chữ Lưu bay cao phấp phới.
Cùng lúc đấy, ở phía Đà Giang, nhóm vận lương đứng tại bên bờ, quay đầu liền nhìn lấy một đoàn thuyền dài dằng dặc, chiếc đuổi chiếc bắt đang ra sức hướng về phía trước ùn ùn kéo đến.
Từ đằng xa đã có thể nghe thấy tiếng trống trận điếc tai tựa như đang muốn thông báo tập kích.
Từng tiếng gõ trống tiết tấu rõ ràng, các thủy thủ tại trống trận chỉ huy bên dưới cũng hô hào cổ động, dùng lực kéo mạnh mái chèo. Hai hàng thật dài mái chèo gỗ giống như chân con rết, nhấc lên từng đợt bọt nước, đẩy mạnh chiến thuyền gia tốc hướng về phía trước.
Dẫn đầu là chiến thuyền Cảnh Hưng lại càng như một thanh bảo kiếm đang rẽ nước mà đi, mang theo hàng dài chiến thuyền lớn bé khác nhau theo sau, uy thế như mãnh long quá giang, tốc độ cũng phi thường mau lẹ.
Đây không phải là sức mạnh của kỹ thuật, mà chính là nhờ công lao huấn luyện.
Từ ngày Quách Công Bình tiếp quản thủy sư về sau, mặc kệ là có chiến sự phát sinh hay không, hắn đều không để quân đoàn này bị hoang phế. Vì cam đoan huấn luyện hiệu quả, Quách Thái Phó gần như bỏ toàn thời gian tập trung tại doanh trại.
Tại mấy năm Quách Công Bình uy bức lợi dụ về sau, đám thủy thủ này hằng ngày đều phải xuất ra bú sữa mẹ khí lực mà liều mạng huấn luyện.
Sau mấy năm, hiệu quả liền rõ ràng, chèo thuyền động tác đều nhịp, điều khiển chiến thuyền tiến thối rẽ ngoặt điêu luyện như lão tài xế già, kỹ thuật động tác càng lúc càng thuần thục.
Đây chính là Đại Việt tinh nhuệ thủy sư.
Đại Việt thủy quân xưa nay chưa từng sợ bất cứ một đội quân nào!
Mâu Du Đô cưỡi ngựa đứng trên bờ cũng phải cảm khái “tráng quá thay!” một câu.
Hắn trong lòng lại nhen nhóm nảy sinh ra một suy nghĩ nghi vấn kì quặc
Liệu bản thân đổi từ Võ quan sang thành Văn quan là đúng hay là sai.
Sau thì lắc đầu, không để cho bản thân chìm vào sâu bên trong suy nghĩ đó nữa.
“Nếu đã quyết định thì không được phép hối hận!” Hắn thầm nghĩ.
Nguyễn Thanh Trúc cưỡi ngựa cạnh bên cũng thấy hắn có điểm lạ, liền cất giọng hỏi thăm:
- Mâu đại nhân, làm sao vậy?
Mâu Du Đô lắc đầu lần nữa, miệng đáp:
- Không có việc gì, Nguyễn tiểu thư, chúng ta nhanh chóng nhập doanh thôi, đừng để Lưu đại nhân chờ đợi lâu!
Nói dứt lời, hắn liền thúc ngựa đi đầu, dẫn đoàn người mang theo hàng hóa tiến vào trong quân doanh.
Nguyễn Thanh Trúc cũng nhanh nhẹn theo sau, nàng cũng đang muốn sớm gặp Nguyễn Bá Độ để trình báo tình hình.
.....
Cùng lúc đó, ở cửa khẩu Sơn Tây hướng đi Phong Châu.
Một đoàn binh mã đang xếp hàng chờ qua ải.
Phía trước mặt, một tên quản sự đang hướng thủ vệ binh giáo úy phân trần, khuôn mặt hiện lên chính là tiếu dung thường thấy ở đám con buôn.
- Các vị huynh đệ vất vả, chúng ta đều là những người đứng đắn, tới Phong Châu cũng chỉ là giúp quan quân vận chuyển lương thực nhu yếu phẩm, mong rằng các vị giơ cao đánh khẽ, phóng chúng ta qua đi, đám người chúng ta vô cùng cảm kích a!... Mặt khác, cái này là chút tiền còm, liền đưa cho chư vị huynh đệ uống rượu!
Gã quản sự rất thành thục duỗi tay cởi xuống bên hông túi tiền, bên trong leng keng rung động, chính là một bộ dạng nặng trĩu túi tiền.
Tên giáo uý lúc đầu còn làm một bộ kiêu căng, hướng quản sự to giọng hét lớn:
- Thu hồi đám đồng tiền thối của ngươi đi, quân lính chúng ta không ăn cái dạng này, chỉ ăn chính mình cơm, đường đường chính....
Nhưng chưa nói dứt câu liền thấy to con Trần Kình xuất hiện khiến hắn nuốt một ngụm nước bọt, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều phải nuốt vào trong bụng, Trần Kình hiền hoà nhìn gã quan quân trước mặt, râu ria xồm xoàm lộ ra hàm răng đen nhánh, cười nói:
- Anh bạn à...Chúng tôi chỉ là dân phu hiền lành chất phác, nay giúp triều đình vận chuyển quân lương, chúng ta đều là người làm việc cho quan quân, cần gì phải làm khó lẫn nhau, anh bạn cho cái thuận tiện, như thế nào?
Tên giáo uý nhìn qua Trần Kình, rồi lại nhìn thấy đám người đằng sau liền có chút giật mình hoảng hốt, run lẩy bẩy, hắn ánh mắt cũng rất tinh chuẩn, một chút liền có thể nhìn ra đám “dân phu” này không phải kẻ đầu đường xó chợ, chẳng những mỗi người bưu hãn dị thường, mà trong đó còn có vài tên trang bị chính là phi thường tinh chuẩn.
“Con mẹ nó, các ngươi gọi đây là hiền lành dân phu thì đám quan quân chúng ta coi là cái gì?” Tên giáo uý thầm nghĩ.
Trần Kình sau đó liền mang ra tờ chiếu lệnh, lén lút đưa cho tên thủ vệ giáo uý, thấp giọng nói:
- Chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ bí mật cho Bệ Hạ, không thể khoa trương mà đi, người anh em đừng làm khó chúng ta, nếu hỏng việc, mười mạng của ngươi cũng không thể đủ để đền tội!!
- Chuyện này...chuyện này... - Gã quan quân liền hoảng sợ tột độ, cái tội này hắn một tên giáo uý quèn chính là không gánh nối.
Kết quả sau đó liền thuận lợi, đoàn người liền lũ lượt nối đuôi nhau thông qua cửa ải, tiến vào địa phận Phong Châu.
Mấy tên binh lính nhìn một đám hung thần ác sát xếp hàng quy củ đi qua liền lâm vào một trận ác hàn, lãnh lẽo sống lưng.
E sợ đám người này bỗng dưng dở quẻ xông lên giết bọn hắn thì phải làm thế nào.
Đám dân phu này quá mãnh, làm sao chống lại được???
Tất nhiên đấy cũng chỉ là đám thủ vệ binh lính tự dọa bản thân một hồi mà thôi, dòng người cùng hàng hoá rất nhẹ nhành đi xuyên qua, thỉnh thoảng còn có một số tên hướng đám binh lính nhe răng cười hoà nhã làm bọn chúng tim đập thình thỉnh hoảng loạn một hồi.
Con mẹ nó! Huynh đệ đừng có đột ngột hướng ta cười như vậy, ta thận yếu, sẽ đái ra quần mất!!!
Phí Công Tín thấy thiện ý của mình không được đáp lại cũng buồn bực, liền quay sang hỏi Tô thư sinh tại sao lại thế?
Tô thư sinh ngẩng đầu nhìn trời, không đành lòng đáp lại!
Thấy vậy, A Tín lại quay ngoắt sang nhìn Quách Vân làm Quách tiểu tử hốt hoảng một đợt, mở miệng mắng to:
- Con mẹ nó, ngươi đừng có đột ngột quay sang nhìn ta, ta sẽ giật mình!!
Bên trong đoàn người còn có một chiếc xe ngựa bốn bánh đặc biệt.
Bên trong xe, một thiếu niên đang nằm vắt chân chữ ngũ, mắt lim dim tựa như ngủ, bên cạnh là một tóc ngắn thiếu nữ đang chăm chăm nhìn hắn, sau một hồi, khi xe ngựa cũng qua ải, nàng mới mở miệng nói:
- Tiểu tử thối, nói đi, ngươi là đang muốn làm gì?
Đỗ Anh Vũ một bộ dạng ngái ngủ bị nàng làm tỉnh, có phần cau có đáp:
- Hoa tỷ, không phải ta nói rồi sao? Chúng ta chia binh, tiến đến thẳng Động Ma Sa dựng trạm!
...
Để xét rõ tiền căn hậu quả, thì thời gian phải quay ngược về buổi tối ba ngày trước.
Tại trạm nghỉ Sơn Tây.
- Cái gì? Ngươi nói muốn chia binh?
Một câu nói muốn chia binh của Đỗ Anh Vũ vừa nói ra, ở trong phòng mọi người đều giật mình.
Liền ngay cả Mâu Du Đô một dạng bình tĩnh lão luyện hạng người cũng phải hoảng hốt không nghĩ tới.
- Đỗ công tử là muốn đi thẳng đến Ma Sa Động? - Mâu Du Đô chân mày cau lại, xong rồi vội la lên:
- Việc này quá nguy hiểm, e rằng không thể được!
Ngay cả Phạm Thiết Hổ cũng phải mở miệng khuyên nhủ:
- A Vũ, ngươi làm như vậy là quá mạo hiểm rồi, chúng ta chỉ là quân vận lương thôi, không cần nhất thiết phải liều mạng như vậy!
Đám người trong phòng cũng nhao nhao gật đầu tán đồng, nhưng kì lạ là chủ sứ Dương Đoan Hoa lại không nói câu nào. Nàng đang chăm chú nhìn Đỗ Anh Vũ, chờ hắn lên tiếng giải thích.
Tô Hiến Thành cũng đứng ở một bên lặng im chờ đợi, dù quen biết nhau không lâu nhưng hắn cũng có thể nhận ra, Đỗ Anh Vũ không phải là kẻ bắn tên không đích.
Chẳng phải chờ lâu, Đỗ Anh Vũ liền mỉm cười hướng đám người giải thích:
- Các ngươi nhìn vào địa đồ trên bàn, đây chính là địa hình của Ma Sa Động.
Đỗ Anh Vũ chỉ tay vào chỗ quân cờ đen, sau đó thì hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Đây là loại địa hình bán đảo, ngoài ra xung quanh còn có rất nhiều núi, đồi, sông, suối xen kẽ tạo thành nhiều dải hẹp, dốc thẳng về hướng Tây Nam. Bệ Hạ vận lương sẽ tụ tập tại Long Thuỷ hiệp, sau mới chất lương lên thuyền rồi đổ bộ vào tấn công Ma Sa Động. Nhưng khi gặp phải cái địa hình núi dốc, hiểm thủ khó công này, muốn vận lương đi lên lại càng khó khăn gấp bội, e rằng đây chính là một điểm quan trọng đối với thành bại của chiến dịch lần này.
Đỗ Anh Vũ nhanh chóng chỉ ra điểm khó khăn nhất trong chiến dịch lần này, cả đám người nghe vậy cũng lâm vào trầm ngâm suy nghĩ một loạt.
Nhìn mọi người xung quanh, Đỗ Anh Vũ thở dài, nói tiếp:
- Kì thật trách nhiệm của ta chỉ là vận chuyển lương thảo mà thôi, việc liên quan đến chiến sự, một thằng nhóc như ta không cần phải xen vào cũng được. Thế nhưng...ta là môn sinh của Bệ Hạ, nếu đã biết khó khăn của người, ta không thể cứ thế mà làm ngơ được. Rồi lại còn biết bao nhiêu binh lính Đại Việt của chúng ta nữa, nếu lâm vào tình cảnh thiếu lương khổ chiến, bao nhiêu người sẽ chết tại nơi này đây...haizz...
Nói xong câu này, Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà, tránh đi ánh mắt của mọi người. Kì thật Đỗ tiểu tử là đang che dấu vệt gian xảo trong đôi mắt hắn, bản thân Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình diễn kĩ mơ hồ lại tăng thêm một bậc, thần tình bi phẫn thể hiện rất vừa đủ, không lố chút nào.
Đỗ công tử lén lút cho mình một điểm like!
Dương Đoan Hoa sau một hồi suy nghĩ liền híp mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì?
Cả đám người trong phòng liền chăm chú nhìn hắn, một dạng chờ đợi.
Đỗ tiểu tử thấy thời khắc đã điểm, khoé miệng nhếch lên, giọng trầm xuống cho tăng phần nguy hiểm, nói:
- Ta muốn đến thẳng Ma Sa Động, dựng trạm tiếp tế quân lương ở ngay lòng địch!
Lời vứt dứt, cả gian phòng đều đột ngột lâm vào trạng thái câm lặng.
Đỗ tiểu tử cảm thấy có thể thử tăng thêm chút kình lực, hắn từ trong tay áo lại lấy ra một quân cờ trắng, đặt xuống một vị trí trên bản đồ, khoé miệng tự tin nói:
- Kế hoạch của ta là.....
Sau khi bàn bạc một hồi, đám người đều lục đục rời khỏi nhà gỗ, ai về nhà nấy.
Đỗ Anh Vũ lúc ra khỏi phòng thì thấy Trần Kình đứng đó chờ sẵn, lão Trần thấp giọng nói:
- Công tử, hàng đã chuyển giao thành công, bây giờ chỉ còn cần mang qua ải tiếp giáp Phong Châu nữa là xong.
Đỗ tiểu tử nghe vậy cũng gật gù, đáp:
- Bên này ta cũng xong, tốn bao nhiêu nước bọt, cuối cùng cũng lắc lư đám người thành công...hắc....hắc.....hắc....khụ khụ!!
Vừa nói, hắn lại còn phát ra một đợt không rõ ý vị tiếng cười, hại Trần Kình theo bản năng phải nhảy lui ra đằng sau một bước.
Có lẽ do cười có chút mãnh liệt, Đỗ tiểu công tử bị sặc nước bọt, liền ho khan một trận!
Lão Trần lại phải tiến lên xoa lưng, miệng nhắc nhở:
- Công tử à, vừa phải thôi!!!
....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT