Theo thần thoại Hi Lạp, chiếc hộp Pandora được đặt tên theo tên của cô gái đã không cưỡng được sự tò mò mà mở nó ra.

Bên trong chiếc hộp chứa đựng chiến tranh, bệnh tật, thiên tai, bệnh tật... nói chung đều là hiểm họa và chết chóc.

Chỉ còn sót một thứ duy nhất khác biệt chính là hy vọng!

Đỗ Anh Vũ tất nhiên không phải là Pandora, hắn là chuẩn nam giới chính hiệu.

Chỉ là chiếc hộp trước mặt.

Thứ bên trong lại chứa đựng.

Lại là một thanh đao!

Nếu xét về ý nghĩa thật ra cũng không khác gì nhau.

Suy cho cùng Đao là một loại binh khí, mà xưa nay binh khí...

...vốn dĩ đã là vật chẳng lành!

Đỗ Anh Vũ nhìn ngắm thanh đao trước mặt

Là một thanh đơn thủ phác đao!

Lưỡi đao thẳng, rộng khoảng 4cm, dài hơn nửa mét.

Chuôi đao làm bằng ngọc, điêu khắc thành hình kỳ lân.

Trên đao có khắc hai chữ: Tàn Hồng.

“Là tên của thanh đao này?” Đỗ Anh Vũ ngẫm nghĩ trong đầu:”Tàn Hồng đao?!”

Sau đó hắng hướng mắt về phía Lý Kế Nguyên như muốn hỏi

“Rốt cuộc ngài tặng ta thanh đao này là có ý gì?”

Lý Kế Nguyên nhìn Đỗ Anh Vũ nâng lên thành đao thì gật gù, cảm khái nói:

- A Vũ! Thanh đao này là một người bạn năm xưa tặng cho ta, đã theo ta nhiều năm, nay ta giao nó lại cho ngươi. Hãy xứng đáng với nó.

Đỗ Anh Vũ mặc dù không hiểu Lý Kế Nguyên có hàm ý gì nhưng trưởng giả tặng đồ, không thể không nhận. Hắn liền hướng về phía lão Lý chắp tay cảm tạ:

- Tạ ơn Nguyên bá tặng đao!

Bỗng nhiên hai gã trung niên vốn đang ngoan ngoãn đứng đằng sau lưng Lý Kế Nguyên khẽ động.

Hai kẻ hướng về Đỗ tiểu tử chắp tay cúi đầu nói:

- Tàn Hồng doanh vệ sĩ Vệ Nam/Trịnh Hà ra mắt thiếu chủ soái!

Ách!

Đỗ Anh Vũ một mặt mộng bức nhìn hai tên lạ mặt hành lễ với mình, rồi sau đó lại nhìn Lý Kế Nguyên, mồm miệng lắp bắp:

- Nguyên bá....chuyện này....chuyện này....

Lý Kế Nguyên không chờ Đỗ tiểu tử nói hết liền mỉm cười nhìn hắn đáp:

- Đây chính là thứ ta cho ngươi, một chi quân đội!

....

Lý Ứng nhìn theo xe ngựa chầm chậm rời đi, sau đó liền quay sang nhìn Lý Kế Nguyên, thần sắc khó hiểu hỏi:

- Phụ thân, người thật là giao thứ đó cho hắn?

Lý Kế Nguyên một vẻ điểm nhiên như không trả lời:

- Uhm! Coi như là vật quy nguyên chủ thôi, ta cũng đã già, duyên đã tận, trách nhiệm với nó đã hết.

Lý Ứng một đường theo cha hắn từ nhỏ, ai không biết chứ hắn hiểu rõ thanh đao đó có ý nghĩa gì!

Lý Kế Nguyên ở phương Bắc âm thầm xây dựng lực lượng gần 40 năm, Tàn Hồng Đao chính là vật biểu tượng.

Một thanh đao có giá trị ngang với một vạn đại quân!

- Hắn mới tám tuổi a! Có phải là quá sớm không? - Lý Ứng vẫn thắc mắc không thôi.

Lần này Lý Kế Nguyên chỉ lắc đầu nói:

- Ngươi không hiểu!

Sau đó cũng chẳng giải thích thêm.

Không ai biết trong lòng lão thật là đang nghĩ gì, chỉ có mình lão mới biết.

“Đại ca, vật của ngươi năm ấy cho ta, giờ ta trả nó lại cho ngươi. Đại ca à, mau lớn lên đi thôi!”

...

Đỗ Anh Vũ ngồi trên xe ngựa, vuốt ve thanh đao mà Lý Kế Nguyên tặng cho hắn.

“Tàn Hồng.....” Miệng hắn lẩm nhẩm cái tên của thanh đao.

Thật kỳ lạ hắn càng lúc càng cảm thấy nó quen thuộc.

Cứ như thể hắn đã từng biết đến nó từ lâu.

Cái này thuộc về thân thể bản năng, không phải ký ức!

Sau đó Đỗ Anh Vũ ngoái đầu ra cửa sổ xe, hướng về Vệ Nam, Trịnh Hà hai người đang cưỡi ngựa theo sau. Miệng nói:

- Lão Vệ, ngươi nói cho ta biết lai lịch của Tàn Hồng đao đi.

Vệ Nam nguyên chính là thủ thành giáo uý cổng thành phía Bắc, cùng lão quan quân Trịnh Hà ngày đó sau khi Lý Kế Nguyên trở về, hai người liền vứt bỏ hết tất cả một đường theo hầu lão, nay lại là theo Đỗ Anh Vũ.

Chẳng bằng nói bọn họ theo chính là Tàn Hồng đao.

Vệ Nam thấy Đỗ công tử hỏi liền một vẻ ngạc, sau thì đáp lại:

- Thiếu soái không biết sao? Thanh đao này chính là bội đao của Thái Uý!

Đỗ Anh Vũ nghe xong liền thầm nghĩ “Thái Uý nào nhỉ?” Bỗng dưng hắn nghĩ đến một người liền giật mình hoảng hốt, hít một ngụm hơi lạnh, miệng bật thốt:

- Chẳng có lẽ....

Vệ Nam gật gù, miệng đáp:

- Đúng vậy, đây là bội đao của Thái Uý Lý Thường Kiệt, biểu tượng của Tàn Hồng doanh.

Ách!

Là đồ cổ! Bán đi hẳn được giá lắm đây!

Tất nhiên Đỗ Anh Vũ sẽ không thật bán, chỉ có thằng ngu mới bán. Đây chính là thanh đao dùng để hiệu lệnh 1 doanh quân đội, giá trị to lớn vô cùng.

Đỗ Anh Vũ hướng về hai kẻ mới đến hỏi tiếp:

- Tàn Hồng doanh hiện tại có bao nhiêu người?

Nghe đến đây Vệ Nam thấn sắc có chút khó khăn, ngẫm nghĩ một hồi tu chỉnh từ ngữ rồi mới đáp:

- Tàn Hồng doanh vệ sĩ đã ẩn dật hơi mười năm, muốn một lần nữa kêu gọi bọn hắn trở lại phải mất thời gian vậy nên là....

- Trong một tháng ta cần binh, có thể triệu hồi được bao nhiêu? - Đỗ Anh Vũ hỏi thẳng, hắn cũng không muốn dây dưa lòng vòng.

Mẹ kiếp hắn một mực ngoái đầu ra cửa sổ, cổ hắn mỏi sắp gãy rồi!

Không thể tiếp tục tư thế này được nữa.

Phải đổi!

Vệ Nam thì còn bận ngẫm nghĩ nhưng bên cạnh Trịnh Hà đã cho ra ngay một đáp án:

- Trong vòng một tháng chúng ta có thể triệu tập được 200 binh theo thiếu soái!

Đỗ Anh Vũ nghe vậy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm mở cờ hò reo.

Con mẹ nó!

Đỗ Anh Vũ hắn hôm nay chỉ muốn đến thỉnh giáo Lý lão, lớ ngớ thế nào lại tóm được thêm 200 binh.

Mà rõ ràng con số đó không phải là thực tế, đây chỉ là trong một tháng gấp rút triệu gọi thôi, rõ ràng còn có thể nhiều hơn.

Đỗ Anh Vũ cảm giác mình như chuột sa chĩnh gạo, khuôn mặt cố gắng ức chế tiếu dung, vẫn giữ cho mình vẻ điềm tĩnh, giọng bình bình đáp lại:

- Con số này....thôi được rồi, tạm thời thế đi. Vậy ta giao cho các ngươi trách nhiệm này, trong vòng 1 tháng thu xếp hai trăm binh mã tới gặp ta, được chứ?

- Vâng thưa thiếu soái! - Hai người chắp tay nhận lệnh rồi xin phép rời đi chuẩn bị.

Đi được một đoạn, Vệ Nam quay sang nhìn Trịnh Hà ra vẻ nghi vấn hỏi:

- Lão Hà, tại sao lại chỉ nói có 200 người? Rõ ràng là....

Lão Hà nghe vậy cũng không hoảng hốt, bình tĩnh đáp:

- Trước mắt vị thiếu soái của chúng ta còn nhỏ, không điều khiển được nhiều binh mã như vậy. Chúng ta dùng 200 huynh đệ thử trước. Nếu hắn không được cũng không thể để cho tất cả anh em trong doanh cùng đi chịu chết được.

Vệ Nam trầm ngâm một lúc, thấy có lý liền gật đầu nói:

- Được, theo ngươi!

.....

Nhìn thấy hai đồng liêu mới cưới ngựa rời đi, Trần Kình mới quay đầu hỏi Đỗ Anh Vũ:

- Công tử, là đến Tây Xưởng sao?

Đỗ Anh Vũ nhìn sắc trời đã dần chuyển tối liền lắc đầu, nhàn nhạt đáp:

- Không, chúng ta đi Quách phủ.

Từ Minh Nguyệt Biệt Viện đến Quách phủ cũng không có xa. Trước khi cha mẹ hắn lên kinh Đỗ Anh Vũ chính là hằng ngày ở giữa hai nơi này du động nên xem như ngựa quen đường cũ.

Đỗ Anh Vũ cũng nhắc nhở Trần Kình trở lại thông báo cho đám người Trần gia.

Lần này lên Tây Bắc, Đỗ Anh Vũ sẽ mang đi theo

một nửa Thánh Dực Vệ, là Tả Dực hay Hữu Dực để bọn hắn tự quyết.

Lão Trần nghe xong cười khà khà đáp:

- Thuộc hạ chỉ sợ đám nhóc con tranh đoạt đến chảy máu đầu cái cơ hội xuất chiến này mất.

Là đám người Trần gia hiếu chiến?

Yêu thích chiến tranh?

Hoàn toàn không phải!

Tất cả chỉ vì một tấm lòng son đối với tiểu công tử...

Ngoài ra là thêm khoản xuất chiến phí “nho nhỏ” không đáng nhắc tới!

Chỉ đơn giản vậy thôi!

....

Chiến tranh đến, Quách phủ thật sự rất bận.

Thân là Quách phủ thiếu chủ Quách Vân vậy mà đi không ai biết về không ai hay.

Haizzz! Thở dài một tiếng.

Hắn bỗng dưng cảm thấy nhân gian này quá lạnh lẽo, quá không có nhân tình vị!

Bị lão cha vứt vào trong quân doanh một tháng, tham dự huấn luyện quân sự bắt buộc, Quách Vân bản thân cũng có chút thay đổi.

Cả người có chút đen đi, cũng rắn rỏi hơn một chút.

Hơn một tháng nay hắn trải qua cảm tưởng như địa ngục, may mắn lão cha sắp xuất binh hắn mới được sớm mãn hạn tù.

Vừa trở về đang muốn tìm tên em họ để chút bầu tâm sự, kể lể bao chuyện chất chứa cả tháng nay.

Kể hắn nằm co ro ôm chân giữa một đống nam nhân chân thối ngáy to như sấm, lúc đó hắn mới biết giường êm nệm ấm đáng quý thế nào.

Kể hắn ăn uống kham khổ, nửa đêm đói bụng trật vật, lúc đó hắn nhớ phòng bếp của Quách phủ ra sao.

Rất nhiều, rất nhiều...

Nhưng khi hắn vừa về đến nhà thì nghe tin Đỗ Anh Vũ đã sớm theo cha mẹ chuyển ra ngoài.

Nhìn cảnh còn người mất, lặng lẽ đìu hiu, Quách Vân cả người liền âu sầu ủ rũ.

Người bạn chơi duy nhất của hắn cứ thế mà đi.

Quách Vân nằm vắt vẻo trên nóc hiên nhà, bản thân hắn muốn dùng một bài thơ để diễn tả tâm cảnh lúc này, hiềm một nỗi đọc sách ít, lúc cần dùng liền bị bí. Nhẫn nhịn vắt óc cả nửa ngày cũng chỉ nghĩ đến

“Gió hiu hiu hề. Nước sông Dịch lạnh ghê. Tráng sĩ ra đi không chở về.!” mà thôi.

Có đâu dùng tạm đấy, Quách Vân chán nản ngâm tụng một phen, hắn cảm giác khung cảnh xung quanh mình cũng bị ảnh hưởng mà ảm đạm buồn theo.

Phốc!

Bỗng nhiên từ đầu có hòn đá ném trúng đầu hắn khiển Quách công tử bừng tỉnh giấc mộng, ôm đầu a ui một tiếng rồi liến thoắng nhìn tứ phương, luôn miệng kêu gào:

- Là nào ném ta!!

Thì đập vào mắt hắn từ xa phía trước có bóng ảnh quen thuộc đang tiến đến, một giọng nói non trẻ vừa nhổ nước bọt vừa khinh bỉ vang lên:

- Con mẹ nó, có ngươi mới không trở về ấy!

.....

Cùng lúc đó tại hoàng cung, lão nội thị nâng lên một tờ chiếu chỉ, hướng Nhân Tông bệ hạ trình lên, kính cẩn nói:

- Bệ Hạ, chiếu chỉ đã soạn xong, mời bệ hạ xem qua.

Nhân Tông nâng lên chiếu chỉ nhìn một hồi, thấy không có vấn đề gì thì gật đầu một cái, sau thì lão thở dài.

Lão nội thị thấy vậy liền hỏi thăm:

- Bệ Hạ, có vấn đề gì sao.

Nhân Tông lắc đầu trả lời:

- Chiếu chỉ là không có vấn để. Ta chỉ có chút sầu lo, không biết việc này là đúng hay sai.

- Nếu không thì tạm hoãn, Bệ Hạ cũng có thể suy xét kĩ lưỡng hơn! - Lão nội đứng kế bên thấp giọng an ủi!

Hoàng đế nhắm mắt một hồi, sau đó mở ra. Con ngươi vốn già nua mệt mỏi giờ sáng lên như ánh sao trời, Nhân Tông quả quyết nói:

- Không, phải làm!

Sau đó lão chắp tay sau lưng từ từ tiến ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn thiên không, giọng trầm bổng nói:

- Trong dự thảo, tiểu tử kia có nói một câu mà ta rất tâm đắc. “Đường vốn dĩ không có, là do người mở ra, đi nhiều mới thành đường!”.

Vậy thì con đường này của Đại Việt!

Để ta mở!

....

P.s: Một tay xách đao, giết ra một con đường máu:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play