Một khu đất bỏ hoang tại ngoại thành phía Tây.

Đám Thánh Dực Vệ nhìn vào những chiếc hòm đồ vừa được Cao Viễn chuyển tới liền thắc mắc.

- Công tử, cái này là?

- Các ngươi mở ra xem đi! - Đỗ Anh Vũ không trả lời, để cho bọn hiếu kì trẻ nhỏ này tự khám phá đi.

Trần gia đám người xếp hàng mở ra từng hòm đồ một, bên trong chỉ có một thứ.

Là Côn gỗ! Hơn 100 chiếc đoản côn, mỗi thành dài chừng một mét, ở thời kỳ này chính là khoảng hơn 2 thước!

Trần Đại Long thật khó hiểu, chỉ là côn gỗ thôi, làm gì phải thần thần bí bí như vậy.

Hắn liền lấy ra một thanh, ngó nghiêng một chút, hơi vung vẩy thử côn xem thế nào.

Uhm, có chút cứng, đàn hồi không được tốt.

Hình như có gì đó không đúng lắm!

Trần Đại Long rõ ràng cảm thấy chiếc côn này có vấn đề, nhưng không biết sai ở đâu.

Đỗ Anh Vũ chỉ vào hơn trăm chiếc côn được sơn đen tuyền, cười nói:

- Cái này ta gọi là Côn Vệ Sĩ, chuyên dùng để phòng vệ, nay phân phát cho các huynh đệ. Mỗi người 1 thanh, nhớ viết tên mình lên. Không được cầm nhầm, không để mất nghe rõ chưa?

Đám người nghe xong liền mất hứng, thần bí cả ngày tưởng gì đặc biệt, hoa ra cũng chỉ là một đám côn gỗ.

Cạch!

Trần Đại Long tìm thấy một phần khớp nối ở giữa chiếc côn, hơi xoay nhẹ một cái rồi rút ra.

Ánh sáng chói loà mắt chó của hắn!

Trần Đại Long chỉ mới rút ra được một nửa, mồm miệng há hốc, quay ra nhìn Đỗ Anh Vũ

- Công Tử....cái này là..

Đỗ Anh Vũ nhìn hắn, miệng cười như không cười nói:

- Là côn gỗ, một chiếc tầm thường không có gì lạ côn gỗ!

Trần Đại Long:???!!

Thần mẹ nó côn gỗ, rõ ràng bên trong dấu đao!

Hắn chỉ cảm thấy côn này nặng hơn bình thường, tìm tòi thử xem, ai ngờ....

Đỗ Anh Vũ tiến tới lấy ra một thanh côn, tay hơi xoay một chút liền rút vũ khí được ẩn dấu bên trong.

Đó là một thanh trực đao thẳng.

Chiếc côn dài một mét, bên trong có có ẩn dấu lưỡi đao dài hơn 1 thước rưỡi (60cm), lưỡi đao thẳng, thon như kiếm nhưng lại rất dày mình, chắc chắn.

Đỗ công vũ lấy phần được dùng làm bao của chiếc côn gỗ lắp vào phần cuối của chuôi đao.

Một chiếc côn gỗ bình thường bây giờ lại chuyển thành chiếc mã tấu.

Hắn nâng vũ khí lên, mỉm cười nói:

- Nhỡ rõ ràng, cái này chính là Vệ Sĩ Côn!

Ách! Thôi được rồi, công tử nói nó là côn thì nó chính là côn, công tử vui vẻ là được.

Đám người Trần gia tỏ vẻ tên gọi không quan trọng, vật phẩm mới quan trọng. Cả đám nhìn chiếc côn trong tay đều yêu thích không thôi. Có kẻ còn bắt chiếc Đỗ Anh Vũ bỏ ra lắp ghép thử xem như nào.

Lý Triều cũng không cấm người bình thường mang binh khí. Một hai người thì không sao nhưng nếu cả một đám người thì đó lại là chuyện khác, dễ bị quan binh sờ gáy, để ý tới, rồi làm khó dễ ngay lập tức.

“Sao? Cả đám mang đao làm gì? Muốn tạo phản sao?” Đại loại kiểu hỏi thăm như vậy.

Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình là người làm ăn chân chính, hắn không muốn vì chuyện này mà bản thân bị phiền phức nên mới làm ra loại Côn Vệ Sĩ này. Về sau đám người hành tẩu, tay cầm côn gỗ thì cũng chỉ như bọn gia đinh ngày thường.

Thời kì này, đám bang phái giang hồ, dân kiều mạng muốn mang theo hàng nóng cũng phải giấu giấu diếm diếm, lại còn tạp nham đủ thứ đinh ba cuốc xẻng, dao phay dao bầu.

So với Côn Vệ Sĩ lắp ráp thành thuần một sắc mã tấu thì rõ ràng lộ vẻ newbie nghiệp dư hơn rất nhiều.

Đỗ công tử cũng vì lô hàng này mà phải nhờ đến Cao lão trang dùng hết công xuất gần tháng nay mới làm xong.

Cao Viễn từ sau khi đưa kiếm vào hoàng cung liền ẩn thân tại Minh Nguyệt biệt viện. Khi lão biết tác phẩm của lão cùng Đỗ Anh Vũ là vật phẩm tiến cung vua liền vui sướng phát khóc.

Trên thanh kiếm đó còn được ghi dòng chữ Ứng Thiên Phủ Cao thị, Cao Viễn cảm giác nó tất sẽ lưu truyền thiên cổ.

Hơn nữa, hắn còn được Đỗ Anh Vũ truyền thụ cho một số kĩ thuật luyện kim phương Bắc, để cho hắn dạy lại cho Cao gia hậu nhân.

Phần ân nghĩa này quá lớn. Cao Viễn tuyên bố mình chính là Đỗ công tử số 1 fan hâm mộ, không ai dành được của lão.

Tất cả lưỡi đao trong Côn Vệ Sĩ đều là loại thép bách luyện, so với thép Damascus không bằng nhưng so với loại thép thường đều mạnh hơn, so với hàng cao cấp trong quân đội cũng không thua chị kém em.

...

Trong khi đám người Thánh Dực Vệ còn chưa hết vui sướng vì có đồ chơi mới thì lại có thêm một đoàn xe tiến đến.

Hoa Nương dẫn đầu đoàn xe này, nhìn nàng một bộ buồn ngủ ai oán liếc về phía Đỗ Anh Vũ, ai không biết chuyện lại dễ hiểu lầm.

Đỗ tiểu công tử thấy nàng mang hàng đến chỉ cười lấy lòng một cái rồi quăng nàng qua một bên, chạy tới đoàn xe, hắn còn quay đầu lại kêu gọi đám người cùng tới.

- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau qua giúp ta một tay.

Đám vệ sĩ nghe xong liền vâng vâng dạ dạ, túm năm tụm ba lao tới khuân hàng xuống.

Mở ra bên trong là những chiến áo kiểu như áo măng tô cổ đứng, ở giữa còn có một hàng khuy cài bằng gỗ.

- Công tử cái này là?

- Là đồng phục của Dực Thánh Vệ, các ngươi đã là dân đi làm chuyên nghiệp, không có đồng phục bảo hộ lao động sao được, tự phát đi, mỗi người một cái, bảo hộ cẩn thận.

Trần Đại Long qua vụ côn gỗ tất nhiên không tin đây là chỉ áo bình thường, hắn tiến tới cầm một cái, lật qua lật lại, kiểm tra kỹ lưỡng. Quả nhiên điều thần kỳ nằm ở bên trong.

Áo này có 3 lớp, lớp vải ở bên ngoài thuần một sắc đen khá bình thường, lớp trong cùng là miếng vải nhỏ bằng 2 đốt ngón tay được xếp chồng lên nhau thành từng lớp rồi may lại, sau đó từng miếng nhỏ đó được may tiếp lại với nhau tự như xếp hình, xếp thành một lớp áo giáp vải, nhưng đặc biệt thật sự chính là ở giữa, nó chính là một lớp gỗ mây được đan lại với nhau, bảo vệ những phần trọng yếu như phần vai, ngực, bụng và lưng.

Đây rõ ràng là một loại áo giáp.

Lúc đầu tiên Đỗ Anh Vũ còn muốn là làm giáp lưới sắt nhưng hiềm một nỗi sắt thép còn quá ít, không đủ làm, nên phải đổi sang làm giáp mây.

Cái này đa phần đều là Đỗ Anh Vũ tự mình nghiên cứu ra, hắn cũng chưa từng biết gì về làm giáp, tất cả là mày mò cùng dò hỏi Lý Kế Nguyên mà tạo thành.

Đã thử nghiệm qua, nhẹ hơn giáp sắt, chất lượng cũng không tệ lắm. Trọng lượng trong mức chịu đựng, hơi ảnh hưởng đến cử động một chút nhưng nếu tập làm quen một thời gian có thể từ từ khắc phục.

Đỗ Anh Vũ còn muốn làm cả khiên mây nữa nhưng thời gian không kịp, có thể bổ sung sau.

Thở dài một tiếng!

Đỗ tiểu tử hắn chỉ có một chi quân đoàn hơn trăm người này thôi, mất một người liền thiếu một người, vậy nên vấn đề an toàn chính là chuyện hắn để tâm hàng đầu.

Hi vọng những bộ áo giáp này có thể giúp bọn hắn toàn mạng trong chiến đấu.

Hơn một trăm bộ này là phải cảm ơn đám nương tử ở Di Hoa Lâu giúp đỡ, Hoa Nương vì việc này cũng bận rộn mấy ngày hôm nay.

Đỗ Anh Vũ biểu dương tán thưởng nàng một hồi rồi.....Uhm chỉ vậy thôi.

Nhìn đám người thử mặc giáp, tay cầm mã tấu thật uy phong bệ vệ.

Đỗ tiểu công tử trong lòng cảm khái.

Hắn thật là không thỏa mãn với chỉ có như vậy, hắn còn muốn có rất nhiều, muốn trang bị bọn hắn đến tận răng.

Lý tưởng chính là có giáp, có khiên, có đao, có giáo, thêm mũ giáp chất lượng cao cùng nỏ quân dụng nữa thì hoàn hảo.

Tất nhiên hai cái cuối thì khó vì triều đình quân đội quản lý rất kỹ về giáp trụ, mũ giáp cùng nỏ. Mang đao kiếm không sao chứ mang nỏ thì chẳng khác gì ở hiện đại mang súng ra đường.

Nguyện vọng thì cũng chỉ là nguyện vọng.

“Tạm chấp nhận nhưng thế đã.” Đỗ công tử đành tự an ủi bản thân.

.....

Trần Kình chủ động tiến lên hỏi thắm:

- Công tử, tiếp theo chúng ta làm gì?

Đỗ Anh Vũ phân phó:

- Tạm thời không làm gì cả, tất cả về vị trí án binh bất động chờ đợi. Chẳng bao lâu nữa sẽ có vài kẻ tự tìm đến chúng ta. Sau đó thì sẽ....

Đầu to, đầu nhỏ xúm lại bàn chiến thuật.

Khu hẻm Hoa vẫn đang trong quá trình tu sửa. Đỗ Anh Vũ chi mạnh tay mời tới đống thợ để hộ trợ đẩy nhanh tiến độ công việc.

Việc liên kết các gian nhà lại với nhau thành một toà ổ bảo chính là công trình lớn. Tất sẽ thu hút một đám người để ý tới.

Hắn chính là muốn thử “rút dây động rừng” một cái xem ở khu này ai là kẻ cầm đầu.

Các gian nhà bên ngoài không thuộc khu quy hoạch Tây Xưởng hắn đã sớm sửa thành các căn hộ dạng ký túc, từ 3-4 người một gian để tiện chiếu cố lẫn nhau, hôm nay mang đám người Trần gia đến coi như là nhập nhà vào ở luôn.

Đỗ Anh Vũ cho bọn họ tạm thời nghỉ ngơi chờ lệnh từ hắn.

Từng đám nam tử chia thành những tốp nhỏ tiến về khu ngõ hẻm.

Trần Kình được nghe qua một phần kế hoạch cũng sẽ ở lại nơi đó quản lý đám lính mới.

Đỗ Anh Vũ thì lên xe ngựa cùng Hoa Nương bon bon trở về nội thành.

Nhìn về phía gã xa phu xa lạ, nói thật lúc này Đỗ Anh Vũ cũng có chút nhớ gã hộ vệ mặt cương thi của mình, không biết nhiệm vụ hoàn thành đến đâu rồi.

Haizzz!

- Tiểu...công...tử!

Ách! Nãy giờ quên mất sự tồn tại của con hàng này trên xe!

.....

Lê phủ

Đình viện hoa viên.

Một thiếu nữ lặng im ngồi đọc sách.

Dù ở giữa vườn hoa nhưng rõ ràng nàng mới chính là bông hoa đẹp nhất.

Phù dung như ngọc, tĩnh lặng mà đoan trang.

Đột nhiên mĩ nhân nhăn mày, nhẹ buông cuốn sách trên tay, không hiểu nghĩ đến cái gì mà thơ thẩn.

- Quận chúa, ngài đang nghĩ cái gì mà ngẩn người ra vậy?

Lê Bá Ngọc thấy Lê Nghi Phượng lâm vào trầm tư một hồi lâu liền lên tiếng hỏi thăm.

Lê Nghi Phượng nhìn thấy lão Lê tới chỉ lắc đầu, than thở:

- Lúc có nàng ở đây thì thật phiền phức, nàng không ở lại thấy thật không quen.

Lê Bá Ngọc nghe thấy liền hiểu, cười nói:

- Lão cũng thấy vậy, tiểu quận chúa đến, Lê phủ vốn vắng lặng cũng tràn ngập tiếng cười đùa, nay thiếu đi quả thật là đôi chút không quen.

Lê Xuân Lan, nàng đi học rồi.

Vốn dĩ Lê Nghi Phượng cũng sẽ nhập thư viện nhưng nghĩ đến phải nhận nữ nhân họ Quách làm đạo sư nàng quyết định không định không nhập học nữa.

Lúc biết tin chỉ có một mình mình đến học, tiểu quận chúa mặt liền mộng bức, nàng cảm thấy mình bị lừa. Sau đó thì một khóc. hai nháo. ba treo cổ thề chết cũng không đi học.

Đương nhiên nàng không chết. Nàng vẫn phải đi học.

Lê Nghi Phượng giương mắt liễu nhìn lão nhân trước mặt, mở miệng ngọc dò hỏi:

- Bá phụ, thế cục trước mắt người định tính như thế nào?

Lê Bá Ngọc nghe xong chỉ có thể cười khổ:

- Lão phu chỉ là một Nội Hoả Thư Gia quèn, lúc này có thể tính được cái gì? Chỉ có thể đi bước nào, biết bước đấy mà thôi.

Lê Nghi Phượng nghe vậy liền hiểu ngay, ý lão là muốn án binh bất động, quan sát thời thế.

Lê thị tạm thời không tham gia vào vũng bùn này.

Nàng cũng tán đồng, gật gù xem như đáp lại.

Không gian bỗng trở nên im lặng, không có Lê Xuân Lan ở đây, hai người cũng khó tìm câu chuyện chung để nói.

Đúng lúc này bên cạnh Lê phủ có tiếng ồn ào phát ra. Lê Bá Ngọc quay ra sai đám hạ nhân đi thăm dò xem là đang có chuyện gì xảy ra.

Lê quận chúa thì điềm nhiên mặc kệ, không quan tâm. Nàng nâng lên bên cạnh cuốn sách, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà. Một bộ hưởng thủ thảnh thơi nhân sinh.

Lê Bá Ngọc ngồi đó cũng không thấy bị ghẻ lạnh, làm bạn với lão còn có đám hoa cỏ trong vườn. Bình thường lão có thể ngồi đây, bình tâm ngắm hoa cả buổi không chán.

Tên hạ nhân nhanh chóng quay về bẩm báo:

- Bẩm lão gia, bên cạnh là có người dọn nhà đến.

- Ồ, có thăm dò ra vị nào chưa?

- Nghe nói là mới nhập kinh Đỗ đại nhân chuyển đến ở - Tên hạ nhân ngay lập tức trả lời.

- Đỗ đại nhân? - Lê Bá Ngọc nghe vậy cố nhớ xem gần đây có ai họ Đỗ lại vừa mới nhập kinh hay không, sau đó hắn lại nhớ đến tiểu tử múa kiếm hôm trước, liền vỗ tay bật thốt:

- Liền chính là Đỗ Tướng Đỗ đại nhân, cha của tiểu tử kia! Thật không ngờ họ lại chuyển về ngay bên cạnh Lê phủ thế này!

Xoảng!

Tách trà trên tay Lê Nghi Phượng rơi xuống đất, đổ nát tan tành.

Ngoài mặt vẫn điễm tĩnh nhưng nội tâm đã loạn thành một bầy...

“Vậy là phải trở thành hàng xóm sao?”

....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play