Đỗ Anh Vũ tự hứa với lòng mình sẽ không quay lại Nhị Hà doanh đấy nữa. Hắn cảm giác nơi ấy có vấn đề, nó khiến cho người ta bị mắc bệnh trung nhị, hoang tưởng mình sẽ biến thành thứ gì đó vô cùng cao siêu.

Chợt lòng hắn nhớ tới một thiếu niên cũng mắc bệnh trung nhị khác, cả ngày giữ một khuôn mặt cười, lười biếng ngồi trên tầng thượng, thỉnh thoảng lấy việc tính kế người khác làm niềm vui thì hắn rùng mình, nội tâm càng khẳng định.

Trung nhị bệnh rất đáng sợ.

Bệnh hoang tưởng cần phải chữa.

Đỗ Anh Vũ vừa ngồi trên xe ngựa vừa thầm quyết tâm. Hoa Nương ngồi bên cạnh thấy thú vị cũng ghé miệng nhỏ vào tai hắn, thì thầm trêu chọc hắn:

- Công Tử à, ngươi biết không, lúc nãy khi ngươi đứng ở mũi thuyền, chỉ tay về phía trước hô: Giết! Ta cảm thấy công tử lúc ấy thật sự bá khí ngút trời. Chết, thiếp thân tâm động rồi, làm sao bây giờ.....

Đỗ tiểu tử liếc xéo nàng, mẹ kiếp cái khuôn mặt của ngươi lúc này cùng hai từ “tâm động” có liên quan chó gì? Rõ ràng ngươi đang cố sức nín cười, đừng nghĩ ta mù không thấy.

- Thư kí Hoa! Nghiêm túc lại đi. - Đỗ Anh Vũ cố tỏ vẻ phẫn nộ trách móc.

- Vâng, thưa chủ tịch! - Hoa Nương ngay lập tức nhu thuận. Nàng có chút hiếu kì cái thể loại danh xưng này, đây là Đỗ Anh Vũ đặt cho nàng.

Đỗ Anh Vũ hắn nói đã đi ra ngoài làm ăn, không có thư kí đi cùng làm sao được.

Đỗ Anh Vũ hắn là người trọng thể diện!

Trên xe lúc này chỉ còn hai người, Quách Vân thì vẫn ở lại doanh trại thăm thú khắp nơi, vui đến quên cả trời đất.

Đỗ Anh Vũ có thể đoán được kết quả là một lúc sau cha hắn liền giết tới, đánh cho hắn hoài nghi nhân sinh...

Ngẫm lại, đây có lẽ là cách mà hắn dùng vì muốn thu hút sự chú ý của cha mình đi!

Haizzz! Số khổ hài tử....thật đáng thương!

..................................

Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước một trà lâu.

Đỗ Anh Vũ cùng Hoa Nương bước xuống xe tiến vào.

Công Đàm đã sớm đứng ở ngoài cổng chờ sẵn, vừa thấy Đỗ Anh Vũ hắn liền tiến lên trầm giọng nói:

- Công tử, người đã đến một hồi lâu.

- Chúng ta lên thôi. - Đỗ Anh Vũ gật đầu đáp:

Công Đàm dẫn hai người tiến lên tầng cao nhất của toà trà lâu, mở cửa tiến vào phòng thì đón chờ họ chính là một trung niên nho sinh đang mỉm cười chờ sẵn.

Người đang chờ là Tô Chính.

Tô Hiến Thành lúc này đã sớm đi.

Đỗ công tử tiến vào liền cười ha hả, chắp tay nói:

- Tô đại chưởng quỹ, kính đã lâu, kính đã lâu!

- Đỗ công tử, mời ngồi! - Tô Chính đưa tay mới.

Đỗ Anh Vũ kéo ghế ngồi xuống, vừa mới ngẩng đầu nhìn sang thì thấy ngay một đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn không chớp.

Đầu hai chỏm tóc bó thành bánh bao nhỏ, da trắng như sứ, hai má hồng đào phúng phính, mắt tròn to....

Ách! Sinh vật này có phải không quá.....đáng yêu rồi!

Không được, muốn mạng!

Đỗ Anh Vũ lập tức hoảng sợ, sợ nếu cứ tiếp tục nhìn nàng, thật sự bên ngoài sẽ có tiếng hô “FBI! Open the door!” rồi một đám người xông vào trà lâu đè hắn xuống đất ma sát.!!!

Hoa Nương đứng ở sau nhìn thấy A Ly mắt cũng sáng lên, mẫu tính tràn lan, nàng cúi mình vẫy vẫy tay gọi:

- Tiểu muội muội, đến đây với tỷ....

A Ly ngẩng đầu nhìn cha thấy cha gật đầu một cái liền rất ngoan ngoãn đi tới bên Hoa Nương, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Đỗ Anh Vũ.

Hoa Nương thì thấy tiểu la lỵ tới liền ôm chầm lấy như ôm một con gấu bông nhỏ, luôn miệng hỏi thăm:

- Tiểu muội muội, muội gọi là gì?

- Muội gọi A Ly. - A Ly manh manh trả lời

- A Ly năm nay bao tuổi rồi.

Tiểu la lỵ nhăn mặt suy nghĩ, rồi cúi đầu đếm ngón tay, sau đó ngẩng lên hớn hở nói:

- A Ly 5 tuổi. - Nàng vừa nói vừa xòe 5 ngón tay nhỏ lên.

Hoa Nương không chịu nổi nữa, cúi xuống ôm hôn nàng một trận, luôn miệng khen:

- Đáng yêu quá, đáng yêu chết đi được....

A Ly một hồi dãy giụa sau cũng dành cam chịu, yếu ớt nói:

- Tỷ tỷ ngươi cũng rất xinh đẹp....

Mặc kệ đằng sau thiếu nữ cũng tiểu la lỵ nhốn nháo một trận, Tô Chính cùng Đỗ Anh Vũ vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên bàn uống trà.

Sẽ chẳng có vấn đề gì cả nếu cái bàn trà này thấp hơn một chút. Đỗ Công Tử nhỏ bé ngồi có chút khó khăn.

Tô Chính trước mở lời:

- Đỗ công tử hôm nay hẹn ta, không phải để uống trà chứ?

Đỗ Anh Vũ cười đáp:

- Tiểu tử mới vào Hồng Hà thương hội, tất nhiên phải ra mắt Đại trưởng quỹ! Về sau có khó khăn, mong Đại trưởng quỹ giúp đỡ.

Ánh mắt nhìn về Tô Chính mang hàm ý "Đại lão, ta là mới tới, không hiểu quy củ, cầu mang theo ta...." Tô Chính nghe xong cũng gật gù, vuốt râu cười đáp:

- Dễ nói! Dễ nói!

Sau đó thì hai người ngừng đối thoại nhìn nhau, không gian bỗng nhiên có chút im ắng.

Ách có chút lúng túng.

Tô Chính thì vẫn cứ tủm tỉm cười, chờ hắn nói thẳng mục đích. Đỗ Anh Vũ thầm chửi "lão hồ ly." sau đó liền mở miệng nói thẳng:

- Tiểu tử có chút vấn đề, muốn thỉnh giáo lão tiền bối.

Lần này hắn không gọi là Đại trưởng quỹ nữa, nghe có chút xa lạ, lão tiền bối nghe liền thân quen hơn nhiều, Tô Chính cũng không phản đối, hắn từ tốn nói:

- Công tử có việc cứ nói thẳng là được, nếu Tô mỗ biết chắc chắn sẽ giải đáp một hai.

- Vậy tiểu tử xin nói thẳng. - Đỗ Anh Vũ chắp tay, sau nhìn Tô Chính một cái rồi từ tốn nói tiếp:

- Lão tiền bối, người cũng là một giới kinh doanh lão làng, kinh nghiệm nhiều, người nói xem....khu vực Tây Bắc....có dễ làm?

Tô Chính ồ lên một tiếng, rồi dùng ánh mắt thầm trầm nhìn Đỗ tiểu tử, hắn nói:

- Mặt hàng của công tử có là?

- Muối! Chất lượng cao muối. - Đỗ Anh Vũ đáp

Tô Chính nghiền ngẫm một lúc, xong vừa gật đầu lại vừa lắc đầu. Đỗ Anh Vũ thì nhìn hắn, chờ đợi hắn lên tiếng. Sau một hồi Tô Chính đưa ra đáp án:

- Đỗ công tử, thứ cho ta nói thẳng. Việc này e rằng khó....

Không chờ Đỗ tiểu tử hỏi, hắn liền giải đáp:

- Vấn đề không ở mặt hàng, muối thật sự là mặt hàng chư tộc ở Tây Bắc yêu thích hàng đầu. Nhưng vấn đề nằm ở con người à, công tử có lẽ không biết, nơi này chư tộc san sát, các vị tộc chủ, tù trưởng, động chủ thay mặt triều đình quản lý con dân. Có thể nói nơi này là một phương tự trị, chỉ nghe tông chủ không vâng hoàng quyền.

Tô Chính nhìn chằm chằm vào Đỗ tiểu tử đang chuyên chú lắng nghe, hắn chốt hạ:

- Mà nơi này, Hà gia thế lớn chính là độc đoán càn khôn, những thứ như muối, bọn họ sẽ không dễ dàng thả ra.

Đỗ Anh Vũ nghe xong cũng gật gù, xong ngẩng đầu lên hỏi:

- Vậy vấn đề chính là nằm ở Hà gia?

Tô Chính chân thành đáp:

- Kỳ thật vẫn còn những vấn đề khác như là giá thành, chất lượng sản phẩm, ngoài ra còn vấn đề thành tín lòng tin, dù sao người vùng cao và người đồng bằng có khác biệt, để hình thành sự tin tưởng giao thương cũng cần thời gian. Nhưng những vấn đề này không khó, nếu cần Tô mỗ cũng có thể giúp đỡ công tử nhưng chỉ riêng Hà gia....Tô mỗ có chút lực bất tòng tâm.

Hồng Hà thương hội Hà gia cũng có một chân, đằng sau có Thành Khách Hầu chống lưng, dù Tô Chính có là Đại trưởng quỹ cũng không dễ chọc.

Nghe đến đây, Đỗ Anh Vũ liền một mặt tươi cười hớn hở, chắp tay nhìn Tô Chính nói:

- Nếu vấn đề khó khăn chỉ là Hà gia thì....vấn đề này tiểu tử sẽ xử lý. Vấn đề chất lượng và giá thành lão tiền bối yên tâm, đều là tốt nhất. Chỉ còn việc móc nối, tạo dựng lòng tin nơi Tây bắc chư tộc, mong tiền bối giúp đỡ tiểu tử.

Tô Chính híp mắt nhìn Đỗ Anh Vũ, không biết là hắn nghé con không sợ hổ hay thật sự hắn có cách giải quyết vấn đề.

Tô Chính tất nhiên trước mắt ậm ừ, không vội đáp ứng. Hắn không muốn lội vũng nước đục, theo hài tử chơi đùa. Đặc biệt Tô Chính là thương gia, hắn sẽ không giúp suông.

Đỗ Anh Vũ cười cười bảo không vội. Dù sao thông tin vẫn chưa chuyền ra. Hắn dù sao cũng thường trú tại Quách Gia tình cờ sẽ biết một số thông tin bí mật. Hà gia sắp ốc không mang nổi mình ốc, còn có sức quản hắn?

Hai người già trẻ chuyển sang nói vài chuyện xã giao, coi như trò chuyện vui vẻ một hồi. Lúc chuẩn bị ra về, Đỗ Anh Vũ mới nhớ ra một chuyện, hắn móc ra ngọc bội mà Văn Minh lão tăng cho hắn ném đưa về phía Tô Chính dò hỏi. Tô Chính cầm ngọc bội, nhìn ngắm thấy không giả liền hỏi:

- Đỗ công tử, người nói vật này là người nọ giao cho ngươi, hắn nói ngươi mang đến Tô Thị tiền trang sẽ hiểu?

Đỗ Anh Vũ gật gù, nói phải. Tô Chính nghe vậy liền giải thích, vật này là tín vật ngọc bội, chỉ có khách hàng gửi một khoản tài sản lớn mới có thể có được. Đỗ Anh Vũ mắt liền sáng lên hỏi lớn cỡ nào. Tô Chính cười cười ném cho hắn một con số làm Đỗ công tử hết hồn:

- Không dưới 5 vạn lạng bạc? - Đỗ Anh Vũ có chút không thể tin được.

Đúng là nghèo thì lâu mà giàu thì mấy hồi. Đang yên đang lành có một khoản tiền của phi nghĩa cực lớn rơi vào đầu làm Đỗ công tử choáng váng, trong lòng hết lớn:"tới thêm đi, ta vẫn còn chịu được."

Đỗ Anh Vũ một đường mơ màng, cùng Hoa Nương và Công Đàm được Tô Chính tiễn ra tận cửa trà lâu.

Trước khi đi, Đỗ Anh Vũ còn thấp giọng hỏi Tô Chính một câu:

- Lão tiền bối, người có biết....Điền Đông Cao thị?

Tô Chính giật mình, nhìn chằm chằm vào Đỗ tiểu tử thấy hắn ranh mãnh cười nhìn hắn.

Tô Chính thoáng sợ hãi. Thằng nhóc này tự dưng hỏi Điền Đông Cao thị làm gì? Hắn muốn làm gì? Hắn phát điên hay gì?

Nhớ tới thiếu niên này là chính tiểu Hầu Gia giới thiệu vào Hồng Hà thương hội.

Ngưu tầm ngưu! Mã tầm mã! Quả không sai.

Tô Chính nhìn Đỗ Anh Vũ vẫn đang mỉm cười nhìn hắn, Tô Chính bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Đỗ Anh Vũ liền cười lớn. Chắp tay tạm biệt rồi cùng Hoa Nương và Công Đàm lên xe ngựa rời đi.

Tô Chính híp mắt nhìn theo chiếc xe ngựa đang dần dần biến mất.

Lòng thầm sắp xếp thông tin rồi suy tư một hồi:

"Vùng Tây Bắc chư tộc? Điền Đông Cao Thị...?"

"Mục tiêu của thằng nhóc này là Vân Nam Đại Lý Quốc?"

.............................

P.s: Điền Đông hiện tại chính là Côn Minh - Quảng Tây - Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play