Cả nhóm 7 người của Đỗ Anh Vũ lâm vào trầm tư. Tình huống hiện tại có hai sự lựa chọn. Một là tiến vào sâu bên trong chùa tìm ra kẻ chủ mưu cầm đầu, hai chính là ngay lập tức rời đi.
Trung niên đạo sĩ lựa chọn phương án đầu, dù sao địa vị cùng con người của hắn không cho phép hắn làm ngơ. Hơn nữa hắn nhận ủy thác của người để đến đây điều tra, sắp có kết quả rõ ràng hắn càng không thể rời đi vào lúc này.
Tiểu mập mạp Hoàng Nghĩa Hiển dù mặt tái nhợt vì sợ hãi nhưng vẫn cắn răng muốn ở lại cùng sư thúc của hắn. Lý do là sợ nếu để sư thúc hắn lại một mình thì chắc phải đến năm sau hắn mới tìm được kẻ chủ mưu.
Nghe thấy lý do của tiểu mập mạp, sư thúc của gã chỉ lườm gã một cái nhưng không có mở miệng phản bác, coi như là cam chịu.
Đỗ công tử thì rất chính nghĩa ngôn từ lựa chọn rời đi.
Dù cho chuyện này tiền căn hậu quả hắn cũng đã đoán ra được phần nào.
Hạ bệ Phật Giáo, đây chính là điểm đột phá mấu chốt.
Nhưng hắn vẫn chọn rời đi. Hắn tuổi còn nhỏ, còn có thể chờ được. Không nhất thiết phải tự đặt bản thân vào nguy hiểm.
Đỗ Anh Vũ bỗng dưng nhớ lại những bộ phim kinh dị Mỹ mà hắn xem lúc trước, sẽ luôn có một kẻ ngu xuẩn biết nhà có ma quỷ nhưng vẫn dọn đồ đến ở lại, thậm chí còn gọi cả nhà hắn đến ở.
Kết cục đa phần thường không tốt lành.
Đó là kết cục của những kẻ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình.
Vì chính nghĩa? Đi con mẹ nó chính nghĩa đi!
Trên trời dưới đất, mạng nhỏ là quan trọng nhất.
Tất nhiên hai kẻ hầu cận của Đỗ tiểu công tử cũng theo hắn.
Hai tên kẻ còn lại thì đang do dự, Phí Công Tín kéo tay Tô Văn, ánh mắt muốn nói:”ngươi do dự cái gì? chúng ta nhanh chuồn thôi.”
Tô Văn đưa mắt nhìn về xác của gã sư điên nằm dưới đất, nhìn hắn lúc này đã trở nên an tường hệt như một người bình thường, Tô Văn nhắm mắt lại, cắn răng đưa ra quyết định.
Hắn cùng Phí Công Tín cũng phải chở về.
Tô Văn thở dài, hắn cũng muốn thủ vững chính nghĩa của bản thân, nhưng không thể vì thế mà hại bạn mình vào chỗ nguy hiểm.
Hoàng Nghĩa Hiền đưa mắt nhìn Đỗ Anh Vũ, cả người như muốn nói nhưng lại thôi.
Cả bọn suy tư một lúc rồi theo quyết định của chính mình mà tản đi.
Đỗ Anh Vũ thấy bộ đôi Tô Văn cũng quyết định trở về liên vui vẻ. Dù sao đây cũng là hậu sơn, muốn ra đến cổng liền phải đi đường núi, con đường chính sợ bây giờ không đi nổi. Nay còn có cái máy dò đường núi Phí Công Tín đi cùng thì mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều.
Choang!
Đúng lúc đấy một tiếng chuông chùa lớn vang lên làm cả bọn sững người.
Trong rừng cây, chim chóc thi nhau bay tứ tán như đang chạy trốn điều gì đáng sợ sắp đến.
Choang! Choang!
Sau ba hồi chuông, trung niên sư thúc mặt mày biến sắc, thầm nói: ”nguy rồi.”
Đỗ Anh Vũ thì quay đầu nhìn lại cách đồng hoa, những bông hoa nhỏ vốn chính là màu trắng này đã dần dần chuyển thánh sắc đỏ. Lòng hắn liền hoảng hốt, quay ra chỗ hai tên tuỳ tùng hét lớn:
- Nhanh dời khỏi chỗ này!
- Sợ rằng không kịp rồi. - Trung niên sư thúc nhìn cảnh vật xung quanh như đang dần biến đổi.
Từng đóa sương màu đỏ như máu từ cánh đồng hoa liên tục phát ra. Nhanh chóng lan tỏa trong không gian như nước chảy chỗ trũng.
Cánh đồng hoa này giống như kẻ thủ vệ của ngôi chùa. Bình thường nằm ngủ, nay nghe tiếng chuông chùa liền thức tỉnh, phóng đại chiêu muốn tiêu diệt những kẻ xâm nhập.
Trung niên sư thục luôn miệng tự trách: “thất sách, thất sách.” Hắn vậy mà chủ quan không để ý rằng cả toà Sơn tự này còn có một đại trận.
Hoàng Nghĩa Hiền tinh thông phong thủy pháp. Hắn nhìn qua liền biết đây chỉ là đại trận sương mù. Có tác dụng làm kẻ địch bị mất tầm nhìn thôi. Dù sao cả ngôi chùa này rộng lớn như vậy, muốn bầy ra sát trận bao phủ là chuyện không thực tế.
Trừ khi ngươi là thần tiên.
Nhưng nhìn thấy tam sư thúc cùng tiểu sư thúc mặt mày biến sắc, tiểu mập mạp liền biết chuyện không đơn giản.
Đỗ Anh Vũ không nhiều lời thừa thãi, gọi hai tên thuộc hạ nhanh bỏ đi. Ba kẻ cao cao thấp thấp một đường chạy như điên.
Trung niên sư thúc cũng cắp nách mang theo tiểu mập mạp đang mộng bức không hiểu chuyện gì một đường chạy theo.
Phí, Tô hai người bọn hắn dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn nhanh nhẹn đi theo, Tô Văn hướng Đỗ Anh Vũ dò hỏi, lúc này chân ngắn Đỗ công tử cũng đã nhảy lên lưng tọa kỵ Trần Kình, hắn nhìn Tô Văn giải thích đơn giản.
- Đây là trận sương mù, nhưng khi kết hợp với độc hoa thì sẽ thành độc trận, dính vào sẽ phiền phức lớn.
- Độc hoa? Là cánh đồng hoa?
Đỗ tiểu tử liền giải thích cho mọi người qua về nguồn gốc của loài hoa đó.
Kỳ thật cũng không gọi là độc hoa. Miêu Cương có kỳ hoa, tên gọi Bạch Tiên Nữ, có thể dùng để làm thuốc. Năm xưa Hoa Đà dùng hoa này tạo thành ma phí tán, có công hiệu an thần giảm đau.
Nhưng vấn đề nằm ở liều lượng, cách dùng. Loại hoa này dùng đúng cách, liều lượng ít có thể mang để cơ thể mang cảm giác hưng phấn, tỉnh táo nhưng nếu dùng sai cách, liều lượng nhiều sẽ gây tê liệt cơ thể, đầu óc mụ mị thậm trí gây mê sảng, hoang tưởng.
Nguy hiểm nhất, nó gây nghiện cực mạnh.
Đây chính là một giống hoa Anh Túc cổ đại.
Ma túy không trừ một ai!!!
Đỗ Anh Vũ giải thích xong liền ngoái đầu nhìn từng mảng huyết sương giờ đây đã ngợp trời, nhanh chóng bao phủ xung quanh vùng núi rồi từ từ co lại hướng về khu vực trung tâm của Vô Ưu Sơn tự. Cả đám liền hoảng sợ, cong đít chạy như điên trước khi bị đám sương kia bao trùm. Đỗ tiểu công tử thấy hoàn cảnh này mặt liền âu sầu ủ rũ, thầm tự trách “đúng là tò mò hại chết mèo mà...”
Haizzzz! Tin nổi không? Đỗ Anh Vũ hắn đang chạy bo ở Lý triều.
....................
Tại tiền sảnh sân chùa Vô Ưu có một lão tăng vẻ mặt hiền lành đang gõ mõ tụng kinh niệm phật.
Lão tăng nửa đêm canh ba, ngồi giảng kinh Phật cho một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ đang chen chúc lúc nhúc trong sân chùa.
Đám người Đỗ Anh Vũ chạy bo tới nơi thì thấy cảnh tượng kinh dị nay liền hít một hơi lạnh.
Lão tăng thấy có người đến liền dừng lại, nhìn về phía đám người cười tiếp đón:
- Khách quý đến thăm, tha thứ cho lão nạp không thể từ xa tiếp đón.
Trung niên sư thúc nhìn chằm chằm vào lão hoà thượng, trong lòng vừa thất vọng, vừa không thể tin được, gầm giọng quát lớn:
- Văn Minh lão tăng, ngươi điên rồi sao?
Lão tăng lắc đầu, hiền lành đáp:
- Huyền Dật thí chủ, lão nạp không điên, lão nạp ngược lại rất tỉnh táo.
Trung niên đạo sĩ tên Huyền Dật. Hắn nhìn đám người bên trong tất cả đều là trùng nhân, đều đã sớm chết từ lâu không một ai ngoại lệ. Cả đám ngơ ngơ ngác ngác, chỉ còn hoạt động theo bản năng. Nội tâm hắn liền dâng lên một cỗ nộ hỏa, "đây là bao nhiêu mạng người chứ", hắn hướng về lão tăng, gằn lên từng chữ:
- Vì....cái....gì?
Lão tăng mỉm cười, nhưng lúc này nụ cười đã trở nên man rợ, dữ tợn khiến người ta rợn người:
- Chúng sinh mệnh khổ, chi bằng sớm siêu sinh, lão nạp nay lại tụng kinh giảng đạo ngày đêm cho chúng nghe, đây cũng là một kiện công đức.
- Đi mẹ nó công đức. - Huyền Dật đạo sĩ phẫn nộ bạo tục.
“Lão tăng này điên rồi.” Cả bọn nghe thấy lão hòa thượng tự hào nói đều cảm thấy rùng mình.
Bỗng từ trong người lão tăng từ từ tỏa ra một luồng huyết sương hệt như cái thứ mà cả bọn vừa chạy trốn lúc nãy. Mắt lão trở nên đỏ ngầu, sương khí quanh người lão nhanh chóng tỏa ra bốn phía xung quanh tựa như muốn cắn nuốt hết thảy, đám người Đỗ tiểu tử bị khí thế của lão ép cho nghẹt thở. May mắn Huyền Dật đạo sĩ thấy vậy liền vận lực đứng ra chắn lấy uy áp của lão, hắn nhíu mày nhìn lão tăng đang chắp tay đứng đó. Lão tăng lúc này so với trí nhớ của Huyền Dật rõ ràng đã mạnh hơn gấp bội.
Lão tăng chắp tay, miệng không ngừng ngâm tụng:
“Phật không thể cứu. Pháp không thể cứu. Tăng không thể cứu.”
“Chúng sinh không thể cứu.”
“Bỏ dữ hoá lành không thể cứu”
Vừa ngâm tụng dứt câu, đám tín đồ vốn đang ngơ ngác bên dưới đều trở nên điên dại, mắt đỏ ngầu hướng về đám người Đỗ Anh Vũ chỉ trực chờ xâu xé.
Ngay đằng sau, huyết sương trận bao phủ Vô Ưu tự cũng đã dần dần thu hẹp lại đến nơi.
Phía trước có hổ, phía sau có sói. Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đỗ Anh Vũ ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra mình đã nghe những câu kinh tụng này ở đâu rồi vỗ tay nói thầm:”ta biết rồi.”
Huyền Dật ngoái đầu hỏi hắn:
- Ngươi phát hiện ra chuyện gì?
Đỗ Anh Vũ vui vẻ đáp:
- Lão tăng kia luyện công pháp là Phật môn cấm thư có tên Huyết Đà La đại pháp. Công pháp này cần hút máu người để luyện thành. Cổ trùng kí sinh sau khi hút máu người liền bị lão dùng để luyện công.
Sau hắn nhìn quanh một hồi rồi nói tiếp:
- Cả đám người này, đều bị lão luyện chết hết.
Lão tăng nghe xong không giận mà cười:
- Chúng sinh hướng Phật, thành toàn cho bần tăng cũng là công đức.
Đỗ tiểu công tử bĩu môi nói:
- Ngươi là Phật sao?
- Lão nạp chính là. - Văn Minh lão tăng thản nhiên đáp.
Đỗ Anh Vũ thấy lão già điên này đủ mặt dày liên không đôi co với hắn, mỉm cười ranh ma nói.
- Ngươi vất vả chuẩn bị ra cả một toà Tế Đàn lớn như vậy để chuẩn bị đột phá cảnh giới, nay lại bị đám người chúng ta quấy rầy, thật có lỗi, có lỗi!
Nghe đến đây lão tăng liền biến sắc, mất đi vẻ tươi cười. Híp mắt nhìn Đỗ tiểu tử hừ lạnh nói:
- Tiểu thí chủ.... ngươi quá nhiều lời rồi.
Đỗ Anh Vũ quay ra nhìn Huyền Dật, thấp giọng nói:
- Ta có kế hoạch như thế này, ngươi ngăn lại lão hoà thượng, không cầu thắng, chỉ cần câu kéo thời gian. Đám người chúng ta cản đám trùng nhân ở bên ngoài. Chỉ cần lão không thể cắn nuốt đám trùng nhân, không thể đột phá, ma công của lão sẽ phản phệ.
Huyền Dật nhìn thiếu niên trước mắt như nhìn một cuốn bách khoa toàn thư, lòng đầy hiểu kì hỏi:
- Nếu ta diệt được lão đây?
Đỗ Anh Vũ bĩu môi như thể nói coi thường ai đây, hắn nói thẳng:
- Lão là Nhị Phách cường giả, ngươi mới Nhất Phách. Cản được lão đã là không tệ, muốn diệt lão? Ngươi nằm mơ đi.
-
Tu luyện giả có 3 đại cảnh giới: Ngưng Tinh, Tụ Khí, Thông Thần.
Từ Tụ Khí cảnh đỉnh phong đến Thông Thần cảnh cần phải tụ nhất nhị 2 phách sau đó ngưng thành Âm thân mới coi là thành công đột phá.
Lão tăng này còn kèm một bước. Huyền Dật cảnh giới cũng kém lão tăng một chút nên Đỗ Anh Vũ chỉ cầu hắn có thể ngăn lại lão là đủ.
Sau đó, Đỗ tiểu tử quay qua nhìn đám còn lại nói:
- Chúng ta cần cản lại đám trùng nhân, bây giờ vị trí tốt nhất chính là xông được vào trong tiền sảnh. Ở nơi đó chỗ diện tích có hạn, đám trùng nhân không thể tất cả chui vào cùng một lúc, nếu dựa vào gần nhau có thể tránh bị vây chết, còn huyết sương.....
Tiểu mập mạp nhanh nhảu nói:
- Ta có cách ngăn lại huyết sương, việc này giao cho ta.
Cả đám còn lại nghe xong kế hoạch liên gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Huyền Dật một tay rút ra đạo kiếm, tay còn lại cầm phất trần, miệng cười ha ha nói:
- Vậy để ta tiễn các ngươi vào bên trong.
Vừa nói xong liền lao vào đám trùng nhân như hổ vào bầy dê.
Cả đám nhanh chóng theo sát phía sau.
Văn Minh lão nhân thần sắc trở nên nghiêm túc, khàn khàn ra lệnh:
- Giết hết bọn chúng!
Đám trùng nhân nhận mệnh lệnh, điên cuồng kêu gào xông lên.
Trong đêm tối tại Vô Ưu sơn tự.
Một trận chiến lặng lẽ bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT