Lý Dương Quang mang theo nụ cười nhàn nhạt cùng hai thiếp nhân thị tỳ bước ra khỏi Tô Phủ.

Đến thế nào thì đi cũng như vậy, phong thái hoàn toàn không thay đổi.

Ba người nhanh chóng bước lên chiếc xe ngựa đã chờ sẵn từ lâu, thong thả rời đi.

Tiểu Hầu Gia đi đã được một lúc, nhưng Tô Chính vẫn chưa thoát được khỏi trạng thái bần thần trầm tư.

Lão Tô như thể hoá thành tượng gỗ, từ đầu đến cuối vẫn ngồi tại trong Tô Phủ sảnh đường, nội tâm hắn hiện tại có chút phức tạp.

Sau cùng thì thở dài thầm than “Thất sách!”

Tô Chính phạm phải một sai lầm.

Hắn là quá tự coi thường bản thân.

Cũng phải thôi, trong cái thời kì mà thương nhân không nhận được sự coi trọng, sự tồn tại của thương nhân trong mắt đám quý tộc chỉ giống như công cụ kiếm tiền cho chúng thì việc Tô Chính không ngờ tới luôn có một kẻ để ý đến hắn cũng là điều dễ hiểu.

Nay nhất cử nhất động lại bị người khác chú ý tới, lão Tô không biết là nên tự hào hay khổ sở nữa.

Tô Chính bản thân hành sự cũng rất cẩn thận, nhưng chỉ phòng được nhất thời, nào ai phòng được cả đời!

Việc Lưu Vũ Nhĩ thỉnh thoảng tìm gặp hắn vô tình khiến mọi sự bại lộ.

Một quan đại thần như Tả Gián Nghị Đại Phu lại thường xuyên chạy đến tìm một gã thương nhân?

Bảo không có vấn đề ai tin nổi!

Việc này kẻ nào lưu tâm đều cảm thấy được sự bất hợp lý trong đó.

Kì thật cũng không trách Lưu Vũ Nhĩ được, hắn chỉ muốn thể hiện ra bản thân coi trọng Tô Chính mà thôi, chỉ là không nghĩ tới đây lại là đầu mối khiến kẻ khác có thể suy đoán ra mối quan hệ giữa hai người.

Mặc dù không biết Lý Dương Quang biết được đến bao nhiêu nhưng Tô Chính hiện tại là không dám mạo hiểm.

Không còn cách nào, chỉ có thể hợp tác cùng Lý Dương Quang, cái cảm giác nói chuyện hợp tác trong tình trạng bị nắm đằng chuôi chưa bao giờ dễ chịu cả.

Cũng may mắn, Lý Dương Quang tương đối biết cách làm người, không có ép người quá đáng...

Nếu không Lão Tô chỉ có thể cá chết rách lưới mà thôi.

Cảm khái một tiếng, Lão Tô lại đi đến từ đường ở hậu viện, thắp một nén nhang cắm lên trước tấm bài vị của cha hắn.

Con đường này hắn sớm đã không thể lui lại nữa rồi!

*

Mặc kệ Tô Chính là đang loay hoay khó nghĩ, Lý Dương Quang lại chẳng quan tâm nhiều cho lắm.

Từ nhiều năm về trước, mạng lưới ngầm tình báo của hắn đã sớm tỏa ra khắp kinh thành, thông tin của các Đại nhân vật hắn còn có huống chi chỉ là một thương gia như Tô Chính.

Chỉ là từ sau việc của Nguỵ Bàng, Lý Dương Quang nhận ra không phải lúc nào thông tin của hắn cũng là chính xác tuyệt đối.

Có những chuyện phải tự mình xác thực mới được.

Ngồi trong xe, Tiểu hầu gia toàn thân tương đối thả lỏng, nằm gối đầu lên đùi của thiếp thân thị tỳ, hưởng thụ nàng xoa bóp đỉnh đầu cùng thái dương, tiểu Thị tỳ còn lại cũng không ngồi không, nàng là giúp chủ nhân đấm lưng bóp chân, cẩn thận từng li từng tí như thể sợ làm bị đau thiếu niên này.

Hai thiếu nữ song sinh này ngoại hình bề ngoài xinh đẹp giống hệt nhau, nhưng biểu lộ ra thần thái thì mỗi người một vẻ, thiếu nữ áo xanh mà Lý Dương Quang đang gối đầu lên đùi là có phần trang nhã, cao quý, thiếu nữ áo hồng đấm lưng bóp chân thì lộ ra vẻ nhu mì, hiền lành hơn.

Hoàn cảnh trong xe lúc này tương đối diễm sắc, chỉ có điều tiểu hầu gia lại như một cao tăng đang thiền định, hoàn toàn không màng tới.

Không khí trong xe im lặng một hồi lâu, thiếu nữ áo xanh có chút không nhịn được liền thấp giọng dò hỏi:

- Hầu Gia! Chúng ta tiếp theo phải làm gì?

Lý Dương Quang khẽ mở mắt nhìn nàng, sau thì cong môi mỉm cười đáp:

- Không làm gì cả? Chỉ chờ đợi mà thôi.

Thiếu nữ áo xanh nghe xong thì có thoáng chút thất vọng, nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường, mím môi gật đầu.

Lý Dương Quang nhìn nàng, ha ha cười thành tiếng rồi vươn tay vuốt má ngọc, có phần trêu chọc nói:

- Tuyết Nương! Ngươi là quá vội vàng rồi, muốn làm công việc này là cần phải học được nhẫn nại!

Thiếu nữ tên Tuyết Nương sắc mặt thoảng ửng đỏ, có chút ngại ngùng gật đầu.

Nàng cùng em gái lần này được phép “xuất sơn”, cơ hội khó gặp nên đúng là nàng có phần hấp tấp mong muốn được lập công.

Thục Nương hiện tại ở Tây Bắc, Phong Nương không tại Đại Việt, Hoa Nương nghe bảo đã tặng cho người, hiện tại chính là thời cơ để nàng cùng em gái vượt lên trước, chứng tỏ bản thân với chủ nhân.

Chỉ là bị Lý Dương Quang từ chối, yêu cầu nàng chậm lại.

Song sinh thường có cảm ứng, Tuyết Nương xấu hổ khiến thiếu nữ áo Hồng ngồi bên cạnh cũng ngượng ngùng theo, nàng nhu thuận nhìn Lý Dương Quang, nói:

- Hầu Gia, chúng ta là về Hầu phủ sao?

Lý Dương Quang nghe vậy, nụ cười hơi ngưng, có đôi chút bần thần, nhưng cũng rất nhanh lấy lại trạng thái, hắn nhìn các nàng, khẽ lắc đầu cười nói:

- Nơi đó qua lớn, không thoải mái, chúng ta không về, trở về Tụ Kim Lâu!

Thiếu nữ áo Hồng cảm thấy mình lỡ lời, hỏi sai rồi, nàng nhìn thiếu niên bỗng cảm thấy xấu hổ, mím chặt môi âm thầm tự trách.

Nàng là chót quên mất rằng...

Lý Dương Quang từ sau khi lão hầu gia qua đời.

Hắn là chưa từng trở lại Thành Diên Hầu Phủ!

Chuyện đã qua nhiều năm, Hầu Phủ hằng ngày vẫn có người quét dọn, chỉ là chủ nhân của nó không chịu trở về mà thôi.

Mà đi theo hắn năm đó ngoại trừ Thục Nương thì bốn tiểu thị thiếp đều đã lần lượt trưởng thành.

Mấy năm qua, hắn một mực bồi dưỡng các nàng, đồng thời cũng ẩn ẩn tự thành lập lực lượng của riêng mình.

Nay Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt đều đã xuất Sơn.

Lý Dương Quang cảm thấy có một số món nợ năm đó...

Hiện tại là nên đòi trở lại!

*

Thế giới không chỉ vì một người mà ngừng quay, Đỗ Anh Vũ rời xa kinh thành hơn 3 tháng nhưng cũng không khiến nó bớt đi vẻ hào hoa tráng lệ.

Theo thông tin vỉa hè vài ngày nữa sứ thần Chiêm Thành là đến triều cống.

Để tỏ rõ vị thế của nước lớn, Nhân Tông ra lệnh toàn kinh thành trang hoàng lộng lẫy.

Lê Bá Ngọc là chủ trì phụ trách việc tiếp đón sứ thần lần này.

Đây cũng là cơ hội mà Nhân Tông Bệ Hạ dùng để nâng lão Lê một lần nữa thượng vị.

Việc này ban đầu thuộc về trách nhiệm của Mạc Hiển Tích, nay lại được chuyển sang cho Lê Bá Ngọc, mọi người đều cảm thấy trong đây hẳn có sự tình thú vị.

Lê Bá Ngọc cùng Mạc Hiển Tích có thể nói là một cặp vừa là bạn vừa là thù địch.

Hai người cùng xuất thân Nho giáo, thời còn là học sinh cũng có tranh đấu giữa hai người.

Mạc Hiển Tích lúc đó đại diện cho Hàn môn, Lê Bá Ngọc lại xuất thân Chân Đăng Lê thị.

Mạc Hiển Tích là môn sinh của Lê Văn Thịnh, kẻ mà theo lời đồn đại đã bị Thái Hậu Ỷ Lan diệt trừ.

Mà Ỷ Lan tên gọi Lê Yến, Lê Bá Ngọc gọi bà là cô cô!

Năm đó Lê Bá Ngọc cùng Mạc Hiển Tích đều là thị lang Bộ Lễ.

Cuối cùng họ Mạc thăng lên làm Thượng Thư, họ Lê lại bị bãi làm một Nội Hoả Thư Gia.

Cứ ngỡ rằng họ Lê sẽ bị Họ Mạc ép cả một đời, nhưng có vẻ vật đổi sao dời, Lê Bá Ngọc sau cuộc chiến tại Ma Sa động dành được niềm tin nơi Bệ Hạ.

Buổi chầu sớm vừa kết thúc, thông tin chính thức truyền ra ngoài, những người năm đó thấy Lê Bá Ngọc bị thất sủng nên xa lánh giờ đây bắt đầu tìm cách nối lại mối quan hệ.

Lão Lê một dạng khiêm tốn đón lấy, không từ chối ai, gặp ai cũng cười cùng gật, một bộ dạng hoà ái dễ gần nhưng trong nội tâm lão thì không ngừng phỉ nhổ đám người này.

Năm đó gặp nạn, từ đầu đến cuối chỉ có Mâu Du Đô là trung thành bên lão không rời không bỏ.

Họa nạn mới thấy được chân tình, tâm phúc của lão xưa này chỉ có một mình Mâu Du Đô mà thôi.

Hai người sánh bước ra khỏi hoàng cung, bất chợt lão Lê quay sang nhìn Mâu Du Đô nói:

- Du Đô! Ta có một lời đề nghị, ngươi có muốn nghe hay không?

Mâu Du Đô mắt sáng lên, vội vã chắp tay hướng về Lê Bá Ngọc, cúi đầu thành khẩn nói:

- Đô... xin được lắng nghe lời dạy bảo!

Lê Bá Ngọc vuốt râu cười hiền từ, đảo mắt nhìn sang hai bên không có ai, liền cúi đầu thấp giọng nói:

- Vốn đi Bệ Hạ muốn giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ Sứ đoàn Chiêm Thành tới Kinh Thành, nhưng ta sẽ xin Bệ Hạ giao cho ngươi một nhiệm vụ khác, đi vài tháng, khi nào ta gọi thì hẵng trở về!

Mâu Du Đô ngạc nhiên quá đỗi, nhưng không dám hỏi nhiều, hắn chỉ nói:

- Đại nhân muốn Đô đi đâu, Đô liền đi nơi đó!

Đối với thái độ của gã này, Lê Bá Ngọc vô cùng hài lòng, dù hắn không hỏi nhưng lão Lê vẫn giải thích một chút, lão nói:

- Ta lần này thăng tiến, tất sẽ khiến cho nhiều kẻ không ưa, bọn hắn không nhắm được vào ta có thể sẽ quay mũi giáo sang ngươi, việc tiếp đón sứ đoàn người là món hời những cũng có thể là cái cờ, để an toàn nhất, ngươi nên bỏ đi, nhẫn nại đợi ta một chút thời gian, sau này ta tất sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng.

Mâu Du Đô nghe qua liền hiểu, hắn là thuộc phe cánh của Lê Bá Ngọc chuyện này cả triều đình đều biết, kẻ thù của Lê Bá Ngọc không làm gì được lão vì lão có Lê thị làm hậu thuẫn, nhưng bọn chúng là có thể chuyển sang công kích Mâu Du Đô à!

Mâu Du Đô xuất thân Hàn môn, không có hậu thuẫn, chính là một quả hồng mềm!

- Đại nhân muốn Đô đi đâu? - Mâu Du Đô có chút tò mò dò hỏi:

Lê Bá Ngọc híp mắt cười nói:

- Đi Đông Bắc!

“Đông Bắc?” Mâu Du Đô nghe xong liền ngớ người!

Lê Bá Ngọc gật đầu.

Quyết định này lão là đã suy nghĩ rất lâu.

Đã không đầu tư thì thôi.

Đã đầu tư thì phải dứt khoát.

Đây cũng chính là điểm khác nhau giữa Mạc Hiển Tích và Lê Bá Ngọc.

Tân Quý mới nổi tựa như giàu sổi, chắc chắn có lợi mới dám làm.

Xuất thân Môn Phiệt lại như giàu có lâu đời, vốn liếng nhiều, không sợ làm sai, không sợ thất bại!

Đứng cách đó không xa, Mạc Hiển Tích cũng dõi theo hai người Lê, Mâu rời đi, thần sắc lộ vẻ phức tạp.

Đối thủ năm xưa lại một lần nữa vùng dậy khiến lão Mạc nội tâm có phần mâu thuẫn.

Có phần lo ngại cũng có phần mừng vui.

Lão quay đầu nhìn gã thiếu niên đứng sau lưng mình một bộ nghiêm chỉnh đoan chính, đầu hơi gật gù tán thưởng, lão khẽ nói:

- Theo ta đi thôi!

- Vâng! Thượng thư đại nhân! - Thiếu niên chắp tay đáp lời rồi cun cút theo sau lưng Mạc Hiển Tích một đường đi thẳng.

Hắn cũng chẳng phải ai xa lạ...

Kinh thành Tân tinh mới nổi, Nguyễn thị thiếu chủ Nguyễn Dương!

Mạc Hiển Tích ngày xưa nhìn trúng Đỗ Anh Vũ cùng Tô Hiến Thành, cảm thấy Nho giáo một đời mới hẳn phải đặt lên vai hai kẻ này, đáng tiếc hai tên này yên lành ở lại kinh thành thì không chịu, kéo nhau cùng đi Đông Bắc.

Khiến lão Mạc không thể không tìm mối đầu tư khác thế vào.

Suy đi tính lại, cuối cùng cũng chỉ có Nguyễn Dương mà thôi.

Kẻ này tháng trước thi vào Quốc Tử Giám đỗ thủ khoa, lại là xuất thân quý tộc, lão Mạc cảm thấy lựa chọn mới này cũng tương đối hài lòng.

Hiện tại Chiêm Thành sứ thần sắp đến, lão Mạc có thể cho tên này một cơ hội được xuất đầu lộ diện.

Còn có thể thành danh được hay không thì phải xem khả năng của bản thân Nguyễn Dương hắn!

*

Mặc kệ kinh thành phong Vân biến ảo, tại Đông Hải lãnh địa lại tương đối tường hoà.

Đỗ Anh Vũ cùng Lê Nghi Phượng hiện tại đứng trên mũi thuyền, hướng ra biển lớn.

Thiếu nam thiếu nữ đứng như thể đang diễn lại cảnh Huyền thoại trong phim Titanic!

Chỉ có điều đứng phía trước lại là Đỗ Anh Vũ!

Ách!

Thật sự là không có cách nào, ai bảo Đỗ tiểu tử lùn hơn Lê quận chúa đến 1 cái đầu, hắn không đứng trước thì ai đứng trước?

Lê Xuân Lan thì như thiếu nữ tăng động, trên khoang thuyền chạy loạn khắp nơi, liên tục hò hét.

Đôi mắt tròn to hau háu nhìn về phía xa, cảm thụ biển xanh rộng lớn không bến bờ.

- Tỷ! Đây là biển sao?

Lê Nghi Phượng đang diễn vai tình cảm với Đỗ Anh Vũ liền nghe thấy tiếng em gái gọi nàng thì cũng có phần xấu hổ, nàng quay lại đáp:

- Đúng vậy, đây là biển!

Lê Xuân Lan nhìn chị gái mình cùng Đỗ tiểu tử cứ xán lại cùng với nhau liền bĩu môi nói thầm:

- Tỷ tỷ lại ôm thằng nhóc đáng ghét kia đi chơi rồi!

Từ ngày hai chị em họ Lê tới, mọi người cũng đã quen với hình ảnh Lê Nghi Phượng cùng Đỗ Anh Vũ thường xuyên đi cùng với nhau, tất nhiên mọi người đa phần đều chỉ cảm thấy Lê Nghi Phượng thích có em trai nên sủng ái Đỗ Anh Vũ mà thôi, chẳng ai cảm thấy nàng là có ý tưởng kia với tên nhóc con này cả...

Uhm! Chỉ trừ 2 người!

Vì cả 2 người đó cũng đối với Đỗ Anh Vũ là có ý tưởng!

Lê Nghi Phượng nhìn sang Đỗ Anh Vũ, nhìn hắn khuôn mặt sáng ngời, tiếu dung không chút nào giấu giếm, hoàn toàn lộ rõ liền cưng chiều hỏi:

- A Vũ! Ngươi là thích biển sao?

Đỗ Anh Vũ mỉm cười, Giang tay ra làm bộ như muốn ôm lấy cả cùng trời này, hắn nói:

- Đối với các người nó chỉ đơn giản là biển, còn đối với ta nó là...

Tự do!

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play