Đông Hải doanh địa một ngày tháng 3.
Lê Xuân Lan sau vài ngày tới đây đã sớm thích ứng với hoàn cảnh nơi này, cô nàng nhỏ hoàn toàn biến thân thành một hoang dã nha đầu, thường xuyên tại nơi đây một đường chạy loạn.
Hôm nay cũng vậy! Nàng vừa tới là một đường xông thẳng vào soái trướng không chút kiêng dè, đám hộ vệ biết đây là khách của Thiếu Soái nên cũng không có ngăn nàng, chậm chạp theo sau là chị nàng Lê Nghi Phượng cũng thong thả bước theo sau mà vào.
Vừa tới bên trong, đôi mắt tròn to ngó nghiêng một hồi rồi khi thấy Đỗ Anh Vũ cũng tại, Lê Xuân Lan liền cười toe toét xông tới, miệng không ngừng hô hào nói:
- A Vũ! A Vũ! Mau tới kể chuyện cho ta!!!
Ngồi tại vị trí chủ tọa Đỗ Anh Vũ nhìn thấy hoang dã tiểu nha đầu này tới thần tình liền bất đắc dĩ, lòng hắn thầm hối hận tại sao hôm trước ngu xuẩn ngồi kể chuyện cho nàng nghe làm cái mẹ gì? Để rồi bây giờ nàng bám dai như đỉa, suốt ngày tìm hắn đòi nghe chuyện.
Chuyện này là phải nhắc lại vài ngày trước đó.
Chẳng là hôm trước, hắn có qua dịch trạm cùng Lê Nghi Phượng bàn công chuyện hợp tác.
Hoàn toàn không phải là có ý vay tiền, đừng hiểu lầm.
Hắn đơn giản chỉ muốn kêu gọi vốn đầu tư mà thôi, Đông Hải có một số hạng mục là thật có lời, Đỗ Anh Vũ cảm thấy Lê Nghi Phượng đối với mình không tệ, vậy nên hắn quyết định sẽ có nàng cơ hội, kéo nàng đi đầu tư một đợt.
Tiểu phú bà này tiền tiêu không hết, giữ nhiều làm gì? Hư người ra, chi bằng để cho nàng đầu tư vào chuyện có ích cho xã hội, không phải là tốt đẹp hơn sao?
Cứ như vậy, Đỗ tiểu tử là mang theo thiện chí mà tới lắc lư nàng đầu tư cho hắn, chỉ là Lê Xuân Lan khi đó cũng ở, coi như là lần đầu tiên hai người tiếp xúc.
Lúc đầu hắn cũng mặc kệ nha đầu điên này, tập trung vào chị gái của nàng, hai người đầu mày cuối mắt...e hèm... là nói chuyện hợp tác...
Đỗ Anh Vũ cùng Lê Nghi Phượng bàn chuyện đang hồi hăng hái, cảm giác vẫn còn nhiều thứ chưa thể thống nhất ý kiến, mà sắc trời đã muộn, hẳn là cần phải lên giường bàn tiếp!
Nhưng khốn thay là có kì đà Lê Xuân Lan ở đây làm hòn đá cản đường, Lê Nghi Phượng lại không thể đá em gái mình đi được, thế là họ Đỗ lại nghĩ ra 1 cách, hắn là kể chuyện cổ tích để dỗ cho nàng đi ngủ.
Chuyện hắn chọn là Tấm Cám!!
Một chuyện cổ tích rất là bình thường mang tính nhân văn cao cả!
Chuyện vốn không dài, nhưng thông qua tài năng thêm mắm thêm muối của mình, Tấm Cám phiên bản mới dài chẳng kém gì Harry Potter 7 bộ cả.
Lê Xuân Lan nghe như si như say, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Anh Vũ kể từ đó muốn cùng cô chị bàn tới công chuyện lại phải kể chuyện xưa cho cô em.
Mưu đồ là thành, nhưng trả giá cũng thảm trọng.
Sau hôm đó, Lê Xuân Lan gặp hắn ở đâu liền bắt hắn phải kể tiếp chuyện cho nàng nghe, thiếu điều hô to “dám thái giám truyện là phải chết!”
Đỗ tiểu tử hiện tại cảm thấy thật phiền!
Nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương bộ dạng thiên chân khả ái, đặc biệt chị nàng cũng đứng ngay tại phía sau, Đỗ Anh Vũ là không thể nào đuổi nàng đi được.
Lê Nghi Phượng nhìn hắn mấp máy môi, khẩu hình thành ba chữ “thật xin lỗi”, Đỗ Anh Vũ nhoẻn cười, lắc đầu, ý tứ muốn nói “không sao cả!”
Hắn quay sang, nhìn thấy Lê Xuân Lan bộ dạng hí hửng ổn định chỗ ngồi, thần thái tập trung chờ nghe chuyện thì hắn liền nghĩ.
“Mẹ kiếp, hôm nay ta sẽ chấm dứt tình trạng này!” Hắn lặng yên thầm nhủ.
Vậy là Đỗ tiểu tử hướng tiểu cô nương kể rằng:
- Hôm đó! Nhà vua vì nỗi nhớ vợ mà ra khỏi hoàng cung chơi cho khuây khỏa. Thấy có quán nước bên đường sạch sẽ liền ghé vào. Ở đó, Bà lão bán hàng liền mang trầu nước dâng lên mời vua. Thấy trầu têm cánh phượng, vừa chợt nhớ tới trầu vợ mình têm ngày trước cũng y hệt như vậy, nhà vua liền phán hỏi:”Trầu này ai têm?!”
- Là Tấm! Là Tấm! - Lê Xuân Lan ngồi cạnh hồ hời hô lên, thần sắc mong chờ nữ chính ra sân.
Chỉ là Đỗ Anh Vũ thần bí cười một tiếng, kể tiếp:
- Bà nói:”Trầu này là lão têm!”
Lê Xuân Lan ngớ người, Lê Nghi Phượng cũng hơi nhíu mày nghi hoặc, ở trong doanh trướng, một bên bị coi như vô hình tổ 2 người Tô Hiến Thành cùng Phí Công Tín cũng châu đầu vào ngồi nghe.
Hoa Nương mang theo trà đến đặt lên bàn cho từng người, rồi rút về đứng ở ngay phía sau lưng công tử, vểnh tai lên nghe chuyện.
Đỗ tiểu tử nói tiếp:
- Nhà vua nghi ngờ hỏi lại:” Cụ đừng có mà mồm điêu? Đây rõ ràng là vợ ta làm!” Nào ngờ bà lão ngúng ngẩy, nói:”Ngài không tin, mời ăn thử liền biết!”
Nhấp một ngụm trà, Đỗ Anh Vũ mắt híp lại, cong môi cười, tiếp tục biên:
- Nhà vua đưa miếng trầu vào miệng nhai, kết quả vừa nhai vừa khóc. Hình ảnh Tấm hiện lên như vừa mới đây thôi, giờ đã hoá thành cát bụi dĩ vãn, nhà vua ôm chặt lấy bà lão, bà lão lúc đầu còn giãy ra xong rồi cũng để mặc nhà vua muốn làm gì thì làm. Cứ thế một già một trẻ hoà quyện vào nhau, không gian xung quanh như lắng đọng mãi mãi. Ngay ngày hôm đó, vua đón bà lão về cung, phong làm hoàng hậu, từ đó hai sống với nhau hạnh phúc mãi mãi...
Đỗ Anh Vũ giọng du dương trầm bổng, một hơi nói hết. Đám người nghe chuyện thì mặt cắt không giọt máu. Tô Hiến Thành vừa uống được ngụm trà lúc nghe đến đoạn “hoà quyện” thì hướng về mặt của lão Phí mà phun hết cả ra.
Cả đám người não bộ đồng loạt hô to “cái lề gì thốn???”
Lê Nghi Phượng mặt tái mét, khoé miệng co giật như động kinh, nhưng khổ nhất là một mặt mộng bức Lê Xuân Lan, nàng ngây ngốc một hồi, không tin vào những gì vừa được nghe, cảm xúc bỗng dâng trào không nhịn được, hôm mặt khóc chạy đi mất, vừa khóc vừa kêu la:”Ta không tin! Ta không nghe nữa! Tấm của ta...”
“Cuối cùng thì cùng an tĩnh!” Tiểu công tử nhìn nàng chạy mất thì thầm nghĩ.
Xong xuôi, Đỗ Anh Vũ quay sang đám người đang ai oán nhìn hắn thì có chút chột dạ, ngượng ngùng cười nói:
- Bài học rút ra ở đây là gì? Đừng có tin người lạ! Một người không quen không biết bỗng nhiên tốt với ngươi chính là có mưu đồ, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí hết! Mọi người nhớ lấy!
Lê Nghi Phượng hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Hoa Nương cũng nhìn hắn, chán chẳng muốn nói.
Đám cười còn lại cũng lục đục đi làm việc, bỏ mặc tên họ Đỗ ở lại.
Một buổi sáng bình yên tại Đông Hải cứ vậy mà trôi qua.
...
Thấy đám người đi hết, Đỗ Anh Vũ mới lấy ra chiếc hộp gỗ mà Lê Bá Ngọc gửi cho hắn, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Người là hay nói, Tái Ông mất ngựa, chưa biết là họa hay là phúc!
Kế hoạch Tây Bắc của Đỗ Anh Vũ cũng vậy, từ đầu nghĩ rằng Mạc gia cùng Tô Chính rút đi, mọi chuyện liền gặp khó khăn.
Nhưng không nghĩ tới Lê Bá Ngọc cùng Lê thị lại nhanh như vậy thế chỗ vào!
Có Lý Dương Quang có mối quan hệ với Hà Gia, nay lại thêm Phong Châu Lê thị hẫu thuẫn, đường dây buôn bán này càng lúc càng lớn.
Trần gia trước khi di chuyển tới Yên Hưng đã mang toàn bộ số muối còn lại tại Bố Hải Khẩu chuyển tới kinh thành.
Có hàng hoá, có đường dây, mạng lưới Tây Bắc phát triển nhanh chóng, dù cho Đỗ Anh Vũ không tại nhưng nơi đó mọi thứ hoạt động vẫn vô cùng trơn chu.
Thậm chí có vẻ còn tốt hơn là hắn làm!
Chỉ là so với Mặc Hiển Tích cùng Tô Chính thì Lý Dương Quang cùng Lê Bá Ngọc khó kiểm soát hơn nhiều.
Lợi ích lớn hơn, nguy hiểm tiềm tàng cũng lớn hơn.
Đặc biệt là tên họ Lý, thật không thể biết hắn có tuồn thêm cái gì vào bên trong không nữa!
Hoa Nương thấy công tử có chút bần thần liền quăng ra mị nhãn, cười cười tiến lên nhào nặn, bop vai, thấp giọng nói:
- Công tử! Là đang nghĩ gì mà xuất thần đến vậy? Hoa Nương có giúp được gì không?
Đỗ Anh Vũ một bên hưởng thụ Thư Kí Hoa phục vụ, một bên lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Mia ở bên kia, người làm như thế nào rồi?!
Nhắc đến cô nương ngốc này, Hoa Nương mĩ nhân cũng lộ vẻ khổ sở, nặn ra một nụ cười dễ nhìn nhất có thể, nàng nói:
- Uhm! Vẫn là tiến triển, chỉ là... có chút chậm, công tử ngài cũng biết, nàng ta...
Đỗ Anh Vũ nghe tới đây liền hiểu, thở dài một tiếng.
Cái này cũng không có cách nào!
Cô nương Tây Vực này quá mức thành thật, muốn nàng nhanh chóng học được “vai diễn” của mình là một chuyện không hề đơn giản!
Không phải ai cũng là Hoa Nương, nói diễn liền diễn!
Chỉ là hắn không có nhiều thời gian nữa, nhất định sau vài tháng tới phải biến cô nàng ngốc này trở thành một cao quý phi phàm tiểu công chúa!
Liếc mắt nhìn Thư Ký Hoa, hắn có chút vô lương tâm động viên:
- Gánh nặng đường xa, nàng là quân cờ quan trọng trong kế hoạch của ta, trăm sự nhờ cả vào ngươi!
Hoa Nương có chút lặng câm.
Chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu.
Bỗng nhiên tiểu thị thiếp nói:
- Công tử! Nàng... thật tâm rất cố gắng, ta biết nàng là vì ngươi! Nhưng ngươi thật sự chỉ coi nàng là một quân cờ thôi hay sao?
Đỗ tiểu tử nghe xong có chút bất ngờ, sau rồi chỉ cười khổ mà đáp:
- Ta cũng không phải là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng hiện tại ta cần tác dụng của nàng...
Hắn dù là kiếp trước hay hiện tại thì vẫn không đổi, chỉ là một con người bình thường, trong lòng cũng có thiện niệm, hắn có thể lợi dụng người khác kiếm lời cho bản thân, nhưng cũng không phải là loại người dễ dàng vứt bỏ người khác!
Quan niệm của Đỗ Anh Vũ rất đơn giản, chỉ cần ngươi không phụ ta, ta tất sẽ không bỏ rơi ngươi!
Vào đúng lúc này.
Quách Vân cùng Trần Kình đồng thời tiến đến làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Đỗ Anh Vũ với Hoa Nương.
Quách Vân tiến lên trước, đơn giản báo cáo.
Việc đóng thuyền đã có tiến triển, mấy tháng nay hắn là dựa vào việc nghiên cứu hơn mười chiếc thuyền chiến mượn của Nhân Tông cùng với ngày xưa một tháng trong quân doanh của Quách Công Bình học lỏm được các loại thiết kế thuyền chiến, nay Quách Vân đã có thể tạo ra những chiếc chiến thuyền của riêng mình!
Đỗ Anh Vũ cũng dựa vào trí nhớ kiếp trước không ngừng bơm thêm ý tưởng cho họ Quách trong việc tạo ra những chiếc Đông Hải chiến thuyền đầu tiên.
Nay bắt đầu cho chạy thử nghiệm, Quách Vân tới là để báo mọi việc đang tiến triển thuận lợi.
Ngay sau khi Quách Vân nói xong, Trần Kình cũng tiến lên góp lời, hắn nói:
- Công tử, lưới của công tử quăng ra vài tháng trước bắt đầu có động tĩnh, đám Hải tặc cũng bắt đầu rục rịch muốn động rồi!
Đỗ Anh Vũ vui mừng bật khỏi ghế, ha ha cười nói.
- Quăng lưới đã lâu, thả ra không biết bao nhiêu con săn sắt, cuối cùng cũng chờ đến một ngày đàn cá Rô này xuất hiện ha ha!
Thấy công tử vui vẻ, lão Trần cũng vui lây.
Trần gia mấy ngày trước vừa đến ổn định cuộc sống tại nơi này, Trần Kình cũng nhân cơ hội bổ sung quân số cho Thánh Dực Vệ.
Con em Trần gia đi lính đều được Trần Kình thao luyện, trở đợi một ngày Đỗ Anh Vũ dùng tới!
Lão Trần chính thức dùng toàn bộ gia tộc cược vào tương lai của Đỗ Anh Vũ!
Ngoài các chuyện trên ra, lão Trần còn báo lại một tin quan trọng khác.
Công Đàm hắn là đã có tin tức truyền về rồi!
Tên thuộc hạ này được Đỗ Anh Vũ giao cho trọng trách bí mật, đã mất tích hơn tháng này, cuối cùng thì cũng có một đầu tin tức truyền lại.
Đỗ tiểu tử nghe xong mừng vui khôn xiết.
Không phải bởi kế hoạch tiến triển, mà bởi vì biết được tên thuộc hạ thân thiết này chí ít hiện tại vẫn là còn sống!
Hắn đi ra khỏi lều trướng, nhìn toàn cảnh quân doanh một vòng rồi cảm khái mà nói:
- Thời gian là không đợi người! Gió đã bắt đầu nổi, chúng ta cũng nên căng buồm ra khơi thôi!
...
Thời gian tua ngược về khoảng nửa tháng trước.
Ở một nơi cách Đỗ tiểu tử rất xa.
Phương Bắc, Tống Triều!
Tại một hang động tại Thanh Khê, Mục Châu.*
Một gã trung niên nước da hơi ngăm, ngũ quan đoan chính, thể hình trung bình không cao không thấp, quần áo xiêm y có phần đơn bạc nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, râu tóc cũng tu chỉnh đàng hoàng, nhìn qua tướng mạo liền thấy là kẻ đạo mạo, nghiêm chỉnh.
Đặc biệt đôi mắt rất có thần như là có thể nhìn thấu được lòng người.
Chỉ là đôi mắt đó tương đối vô dụng đối với gã thanh niên có khuôn mặt không cảm xúc trước mắt.
Nén nửa ngày trời không nói chuyện, gã trung niên cuối cùng cũng mở miệng:
- Người phương Nam! Các người là có ý gì?
Gã thanh niên tướng mạo như cương thi vô cảm chầm chậm đáp:.
ngôn tình tổng tài- Phương giáo chủ! Lần trước công tử của ta gửi thư, mong được kết giao với Phương giáo chủ, chỉ là giáo chủ chậm chạp không đáp, công tử của ta là rất buồn rầu nên sai ta đến đây để gặp giáo chủ một lần!
Gã trung niên hừ lạnh:
- Kết giao bằng hữu Phương mỗ xưa nay không ngại, nhưng với kẻ gian ẩn nấp thì xin thứ cho Phương mỗ không tiếp đón!
Tên thanh niên cũng không vội đáp, từ trong ngực áo rút ra một phong thư khác, đưa lên cho gã trung niên, mở miệng nói:
- Phương giáo chủ đừng vội từ chối, trước tiên xin hãy đọc lá thư này rồi đưa ra quyết định cũng không muộn!
Từ đằng sau lưng tên trung niên, một gã cao to, toàn thân khí tức hung mãnh tiến lên cầm lấy lá thư, kiểm tra một hồi không thấy vấn đề rồi mới chuyển giao lại cho kẻ được gọi Phương giáo chủ.
Tiếp nhận lá thư, họ Phương mở ra xem thì ngay từ dòng đầu tiên trong bức thư đã khiến Phương giáo chủ toàn thân lạnh toát!
Đầu thư viết rằng...
Thương Thiên đã chết!
...
P.s: Mục Châu nay thuộc Chiết Giang.