Một cỗ xe ngựa lung la lung lay, xung quanh có hơn chục tên hộ vệ trước sau bảo vệ, trên quan đạo một đường thẳng tiến.

Bên phía trong xe.

Một người trung niên đang nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn vài ngày trước mới nảy ra ý định muốn đi xem Đông Bắc một chuyến.

Nếu đã quyết định đến nhìn, vậy thì ngay lập tức liền xuất phát.

Sau vài ngày đường xá mệt nhọc, cuối cùng cũng tới được địa phận Yên Hưng.

Là một con người lý trí, hắn sẽ luôn chỉ tin vào những thứ mà bản thân mình nhìn thấy được, hơn nữa lần này thay vì đánh trông khua chiêng, hắn muốn âm thầm đến nhìn, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Ngay khi đang đi sâu vào bên trong mảnh đất Yên Hưng, hắn càng lúc càng cảm thấy có chút lạ.

- Thật kỳ quái!

Ngồi trên xe ngựa, trung niên nho sĩ nguyên bản đang nghiêng người dựa lấy vào thành xe, một đường sóc nổi khiến toàn thân xương cốt như muốn tan ra, nhưng khi bước đến đoạn đường này, cảm giác sóc này càng lúc càng ít, rồi từ từ biến mất khiến hắn không thể không ngạc nhiên mà bật thốt lên.

Kéo lên tấm rèm cửa, hắn nheo mắt nhìn về phía con đường trước mặt rồi cúi đầu xem xét phần dưới xe.

Cái hắn nhìn thấy lại là một con đường màu xám bằng phẳng kéo dài.

Ngỡ ngàng một hồi, gã trung niên ra lệnh xe dừng lại, nhảy xuống xe tự cảm nhận một hồi.

So với đoạn đường sóc nảy, bụi đất mù mịt mà hắn đã trải qua trong suốt quãng đường từ kinh thành đến đây thì cái quan đạo màu xám này có độ rộng cùng bộ bằng phẳng tốt hơn rất nhiều.

Người trung niên lấy chân đạp đạp, sau đó không dừng lại mà chuyển sang nhảy mạnh.

Nhưng mặc kệ hắn có cố gắng cỡ nào cũng không làm con đường này xi nhê.

Âm thầm đánh giá một vòng, tạm thời chưa nói đến cái khác nhưng chỉ nội xét riêng con đường thì đã đủ làm một kẻ kinh thương như hắn thích mê rồi.

Ngẩng đầu nhìn một toà thành gạch đỏ đang được xây dựng dở dang trước mắt, gã trung niên âm thầm cảm khái một phen.

“Con đường này vận chuyển hàng hoá thật sự là tiện vô cùng, chỉ đáng tiếc là có chút ngắn, phải tiến sát đến địa bàn của Đỗ tiểu tử mới có!”

Kẻ đến không phải ai khác mà chính là Tô Chính.

Hắn thầm cả thấy may mắn, nếu là đi đường thủy đến đây thì sẽ không biết được nơi này có con đường thần kì đến vậy.

Bước lên xe, hắn ra lệnh xa phu tiếp tục lên đường, hướng tới toà thành trước mặt tiến tới.

Toà thành này là dựa vào Sơn cốc để xây dựng, diện tích không quá lớn, tương đối khép kín.

Tường thành cũng không quá cao, so với các đại thành thì thấp hơn một bậc, nhưng so với huyện thành bình thường thì cũng coi như là tương đối cao to rồi.

Chi phí xây dựng hẳn không ít!

Tô Chính nhìn sang hai bên đường đã thấy không ít người tụ tập ở cửa thành, xếp hàng lấy một cái gì đó nhìn như tấm gỗ nhỏ.

Lấy làm tò mò, hắn sai một tên hộ vệ tiến lên hỏi xem sao.

Gã hộ vệ đi hỏi thăm rất nhanh liền trở lại báo cáo

- Bẩm đại nhân, bọn hắn đều là lưu dân sống tại khu vực này, bọn hắn tới để xin việc làm!

- Xin việc làm? - Tô Chỉnh cau mày lẩm bẩm

- Đúng vậy thưa đại nhân! - Tên thuộc hạ cũng không thừa nước đục thả câu, rất nhanh liền nói tiếp:

- Theo lời của bọn chúng thì chủ của toà thành này thuê bọn hắn, bất cứ ai có sức khỏe liền đến đây ứng tuyển, trả công hằng ngày bằng lương thực, nuôi ăn một bữa, đi làm ngày nào là lĩnh lương ngày đó.

Tô Chính bật cười, nói:

- Nhân công lương rẻ mạt sao? Tiểu tử này tính toán hay lắm!

Tất nhiên đây cũng không phải có ý châm chọc, những nơi khác nhau sẽ có mức sống khác nhau, không thể so sánh kinh thành với nơi vùng xa xôi được.

Đỗ Anh Vũ biết điều nay, vậy nên là lần trước lão Chuột chỉ mang tiền từ Tây Xưởng đến, chứ không phải là mua lương thực ở kinh thành rồi vận chuyển đến.

Tiền vẫn sẽ được dùng để mua lương thực, nhưng là mua ở Hồng Châu.

Ở nơi đó Đỗ gia tộc thúc của Đỗ tiểu tử thay cha hắn tiếp quản vị trí Tri Châu, lại còn có họ ngoại đại địa chủ Phạm gia giúp đỡ.

Đỗ Anh Vũ hoàn toàn có thể ép giá để mua lương thực giá rẻ, kể từ đó Đỗ tiểu tử là tạm thời có một nguồn cung ứng lương thực ổn định.

Không nhiều nhưng để mà nuôi 2-3 ngàn người vẫn là có thể!

Ở Đông Hải lưu dân hầu như đều là đám dân quê, thậm chí phần đông còn là đến từ các dân tộc thiểu số, nơi đây là đất nghèo mạt, ngươi dân nhu cầu không cao, chỉ cần cho bọn hắn miếng ăn, đừng nói bán sức lao động, bảo bọn hắn đi giết người cũng được!

Lão Tô khẽ lắc đầu, lòng thầm nghĩ “e rằng cái tòa thành này cũng là nhờ cách này xây nên!”

Hắn là đoán không sai.

Những lò gạch được xây dựng, hằng ngày sẽ luôn có một đám nhân công không thường trực tới đây giúp đỡ xây thành chỉ để cầu lấy một miếng ăn.

May mắn đây là thời cổ đại, nếu mà là hiện đại thì cái tôi danh bọc lột sức lao động Đỗ Anh Vũ là chạy không có thoát.

Đã biết lý do vì sao đoàn người tụ tập, Tô Chính lúc này cũng đã mất đi vẻ hứng thú, hắn lập tức hạ lệnh tiến vào xem xét bên trong.

Xe ngựa lai một lần nữa di chuyển, chậm rãi lăn bánh tiến vào trong thành.

...

Đỗ Anh Vũ là không biết lão Tô lén lút tới chơi, hắn hiện tại là xong đang cùng Tô Hiến Thành đến đi thăm thú các thửa ruộng mới canh tác.

Ruộng đất thời kì này chia ra làm 3 dạng chính, gọi là ruộng công, ruộng chùa và ruộng tư.

Đất của Đỗ Anh Vũ thuộc về ruộng công, phân loại là Ấp Thang Mộc hay còn thưởng được gọi lần Thực Ấp.

Được là loại đất được vua ban cho quan lại công thân toàn quyền xử lý, vậy nên ở phân chia ruộng đất vùng Đông Hải này ra làm sao là do Đỗ tiểu tử toàn quyền tự quyết, không cần phải quan tâm đến vấn đề gì khác.

“Chế độ ruộng đất sao?” Đỗ Anh Vũ lúc này âm thầm tự hỏi!

Hắn cảm thấy ở trên địa bàn mình là có thể thí nghiệm thử một phen.

Tất nhiên không phải là vào thời điểm hiện tại, Đông Hải lãnh địa lúc này đa phần đều là hoang điền, Đỗ Anh Vũ cho rằng ít nhất phải qua giai đoạn sơ kì khai hoang trước đã rồi muốn thế nào thì làm.

Nhìn những người nông dân một nắng hai sương, làm đồng vất vả nhưng vẫn kiên trì siêng năng canh tác làm Đỗ Anh Vũ không khỏi cảm thán một phen, sau thì bất ngờ quay sang nói với Tô Hiến Thành.

- Tô Tế Tửu! Ta là muốn miến thuế 3 năm cho bọn hắn!

- Miễn thuế 3 năm? - Tô Hiến Thành ở tại một bên nghe xong liền đứng như trời trồng, thần sắc chính là không thể tin nổi nhìn Đỗ Anh Vũ, mở miệng hỏi lại.

- Đúng vậy! Là miễn thuế 3 năm!

Đỗ Anh Vũ một bên trả lời, một bên cúi người, bắt lấy miếng đất, nhào nặn bóp bóp, xong rồi thở dài.

Mảnh đất này hoang vu đã qua lâu, không có ai canh tác, chất đất cũng rời rạc, thiếu kết dính, dù cho đầu năm nay Hoàng Nghĩa Hiền đã cố gắng tu bổ thế nào đi chăng nữa thì mảnh đất này muốn đạt đạt hiệu quả cao, là phải chờ ít nhất vài năm mới được.

Đất là cần thâm canh, nông dân phải bới lên các lớp bùn mới có thể trồng một ít loại cây lương thực được, mà thời kì đầu còn không được phép hao tổn quá nhiều dinh dưỡng của đất, vậy nên sản lượng những năm đầu tiên không thể nào cao nổi.

Chí ít là phải 2 đến 3 năm tỉ mỉ giữ gìn nuôi dưỡng, nơi đây mới có thể trở thành một mảnh đất nông nghiệp bình thường.

Vậy nên Đỗ Anh Vũ cắn răng, đưa ra cái quyết định này.

Tô Hiến Thành ban đầu chỉ dám nghĩ đến việc cầu xin Đỗ Anh Vũ miễn thuế 1 năm đã là tốt lắm rồi, nhưng hắn đánh giá sai Đỗ công tử đại khí

Nay nghe được Đỗ Anh Vũ chắc nịch khẳng định, Tô Hiến Thành cảm thấy tên này nhiều lúc rất nhây, thích chơi thủ đoạn nhưng thương xót dân chúng là thật lòng.

Cả người thần thái nghiêm nghị, Tô thư sinh bỗng khom người, thành khẩn nói:

- Tô mỗ thay dân chúng bái tạ sứ quân!

Đỗ Anh Vũ giơ tay ngăn lại, lắc đầu mà nói:

- Không cần phải như vậy, ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, người phải biết chúng ta là đang trong quá trình khai hoang, mảnh đất này có thể trồng ra đủ lương thực cho bọn hắn không chết đói ta là đã cảm tạ trời đất rồi, còn muốn thu thuế thì chẳng khác nào mổ gà lấy trứng!

Vừa nói, Đỗ Anh Vũ vừa ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra xa, đem toàn bộ quang cảnh nơi này thì vào tâm mắt.

Đông Hải lãnh địa, Yên Hưng mảnh đất khi bước vào vụ xuân quang cảnh cũng trở nên tươi mới, đây là một khởi đầu tốt đẹp.

Vài tháng trước đây, nơi này chỉ là một vùng đất hoang vu thì hiện tại, đã có cũng thửa ruộng được khai khẩn, những tòa nhà tranh vách đất được dựng lên.

Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, Đỗ Anh Vũ muốn nhiều hơn như vậy.

Hắn quay đầu nhìn tên thuộc hạ to xác Trần Kình, dò hỏi:

- Lão Trần, Trần gia đã đến nơi chưa?

Trần Kình gãi đầu, nghiêm mặt nhăn trán, vật lộn tính toán một chút rồi mới cho ra đáp án:

- Công tử, hẳn vài ngày nữa là tới!

Đỗ Anh Vũ nghe xong thì gật đầu.

Toàn tộc di chuyển, cũng không phải là chuyện nhanh chóng có thể làm được.

Rời bỏ quê hương, đến nơi xứ lạ gây dựng lại từ đầu đòi hỏi một sự quyết tâm lớn.

“Lão Trần... vất vả rồi!” Đỗ Anh Vũ nhìn Trần Kình, thoảng nở nụ cười trìu mến

Nào biết hành động này lại khiến Trần Kình giật mình thon thót, không hiểu bản thân lại làm sai chuyện gì rồi.

“Công tử mỗi khi cười mỉm là đều có ý muốn hại người.”

“Là Trần gia di chuyển quá chậm khiến công tử không bằng lòng sao?”

“Ta phải làm sao bây giờ?”

Nếu Đỗ Anh Vũ biết một hành động đầy thiện chí của bản thân lại khiến cho tên thuộc hạ trung thành suy nghĩ đến như vậy thì chẳng hiểu hắn nên khóc hay nên cười nữa.

Tô Hiến Thành một bên tò mò, liền xúm vào gặng hỏi:

- Sứ quân, ngài lại có dự định gì à?

Đỗ Anh Vũ nhún vai, hời hợt nói:

- Ngươi cũng biết chúng ta là đầu nhập tất cả gia sản tiền tài vào cái mảnh đất này, hiện tại thì không sao, nhưng sau một thời gian nữa liền nảy sinh vấn đề. Vậy nên trước mắt phải giải quyết chúng ta 2 vấn đề mới tạm có thể coi là ổn được!

- 2 vấn đề sao? - Tô Hiến Thành trầm ngâm.

Đỗ tiểu tử gật đầu, đáp

- Đúng thế, là tài lực cùng nhân lực!

Đỗ Anh Vũ lần này mang đi có hơn 1000 người, đã phân ra một nửa theo Tàn Hồng Doanh trông coi đám thủy tặc tại đảo Vân Đồn, hiện tại trong doanh còn lại chỉ vỏn vẹn có hơn 500 người.

Kể cả có quy tụ đám lưu dân về đây cũng chỉ mới có gần 2000 người tại Yên Hưng, trong đó phần đông còn là phụ nữ, trẻ em và người già cả nữa.

Nếu như vậy thì phải đến năm nào tháng nào mới có thể khai hoang được nơi này, đến lúc nào mới có được địa bàn chân chính?

Đỗ Anh Vũ là không chờ đợi được.

Sắp tới hàng loạt sự kiện sẽ xảy ra, hắn cần phải nhanh chóng ổn định lại hậu phương thì mới hướng ra tiền tuyến được!

Khoé môi hơi cong lên, Đỗ tiểu công tử đột nhiên nở một nụ cười thần bí, hắn quay đầu nhìn về phía xa xôi phía Đông, nội tâm thầm nói:

“Hẳn cũng đã đến lúc xoát lấy một đợt lông dê rồi!”

Đỗ, Tô hai người rảo bước song hành, vừa đi vừa nói chuyện thì đột nhiên từ xa có một tên binh lính chạy tới, gã tiểu binh có vẻ vội vàng nhưng vẫn không quê hành lễ với Trần Kình và Tô Hiến Thành, xong xuôi hắn mới chạy đến bên cạnh Đỗ Anh Vũ thấp giọng báo cáo!

Đỗ Anh Vũ khi nghe báo cáo của tên binh sĩ thì khuôn dung biến đổi liên tục, xong thì ngửa đầu cười lớn, hắn quay sang phía Tô Hiến Thành, nháy mắt với họ Tô một cái, cười nói:

- Đúng là buồn ngủ thì gặp chiếu manh, Tô Tể Tửu! Thần Tài của chúng ta là tới rồi!

*

Cùng lúc đó.

Kinh Thành, Đông Cảng.

Một chiếc thuyền buôn lớn chuẩn bị rời bến, lá cờ Hồng Hạc Lâu cũng theo gió phần phật tung bay.

Lê Xuân Lan như thiếu nữ tăng động, chạy loạn dọc ngang ngắm nghía con thuyền trước mắt, miệng là không ngừng hò hét “ta sắp ra biển, ta sắp thấy biển rồi!”

Đây cũng là lần đầu tiên nàng được di chuyển bằng thuyền, cả người lúc này kích động không thôi.

Lê Nghi Phượng là phải nghiêm mặt quát một phen mới ngưng đứa em gái hiếu động của mình lại được.

Nàng quay đầu, nhìn về phía Lê Bá Ngọc đang mỉm cười ở phía sau, hành lễ nói:

- Cảm tạ Bá Phụ đã đưa tiễn! Bá Phụ, người yên tâm, ta mang Xuân Lan đi dạo chơi vài ngày liền trở lại.

Lê Bá Ngọc vuốt râu cười nói:

- Hai vị quận chúa lên đường cẩn thận, nếu có gặp Đỗ sứ quân, xin hãy giúp lão Lê ta chuyển giao cho hắn vật này.

Từ trong tay áo, lão liền lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa về phía trước.

Lê Nghi Phượng gương mặt thoáng ửng đỏ một chút nhưng cũng rất nhanh biến mất, hai tay nàng tiếp nhận hộp gỗ, khẽ gật đầu xem như nhận lời.

Lời từ biệt cũng đã nói xong, hai chị em nắm tay nhau bước lên khoang thuyền.

Khi nhân vật chính đã lên...

Con thuyền lúc này cũng không còn lưu luyến gì nữa.

Chầm chậm rời bến!

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play