Ngụy Vô Tiện cầm Trần Tình quay vài vòng trên tay, nhảy lên nóc nhà nói: “Nếu muốn chặn đường vạn quỷ vậy thì như này sẽ thuận tiện hơn xíu.”

Tiếng sáo chợt vang lên, làn điệu du dương trầm bổng mang theo ý vỗ về khiến cho tẩu thi và hung linh đang nóng nảy bất an trong vài dặm xung quanh đều bình tĩnh lại.

Hoa Thành nghe tiếng sáo cũng hơi híp mắt.

Sau đó nhịp điệu thay đổi, trong âm điệu mang theo mệnh lệnh “triệu hoán”, đám quỷ trong khu vực này nghe thấy lệnh triệu hoán của Di Lăng Lão Tổ đều tụ tập về đây.

Dân chúng không nhìn thấy quỷ nhưng bọn họ có thể nhìn thấy tẩu thi có thực thể, tất cả đều sợ hãi trốn vào trong nhà khóa chặt cửa sổ lại.

Tạ Liên nhìn đám quỷ đang tập hợp, tẩu thi hung thi chiếm hơn một nửa, quỷ nhỏ cấp “Ác”, “Lệ” cũng không thiếu, vài “Hung” cũng bị gọi đến, thậm chí còn có mấy người quen từng gặp vài lần ở chợ Quỷ…

“Xếp thành hai nhóm.” Ngụy Vô Tiện ngồi trên nóc nhà chỉ huy: “Tẩu thi có thực thể một nhóm, quỷ không có thực thể một nhóm, xếp hàng theo phẩm cấp từ mạnh đến yếu.”

Bầy quỷ nghe lệnh, đội ngũ xếp hàng dài dằng dặc.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên nóc nhà co một chân lên, chân còn lại thả xuống, một tay khoác lên đùi lên tiếng hỏi Tạ Liên:

“Quỷ quái có thể bị ta ta điều khiển trong khu vực Cô Tô đều đang ở đây, Tạ công tử định làm như thế nào?”

Thật ra chặn đường hung thi và quỷ nhỏ không có tác dụng gì đến việc ngăn cản Quỷ vương ra đời, chúng nó cũng không cách nào phá Đồng Lô trở thành Quỷ vương mới được. Nhưng chúng nó cũng chịu sự ảnh hưởng từ việc núi Đồng Lô mở ra cho nên nóng nảy không chịu nổi, rải rác ở nhân gian hành hung quấy phá, triệu tập rồi nhốt hết lại coi như là tạo phúc cho muôn dân.

“Rất nhiều quỷ quái ở đây chưa từng làm chuyện xấu, đừng tổn thương bọn họ.” Tạ Liên dịu giọng nói:

“Nhưng cứ giam lại đã, chờ sau khi chuyện ở Đồng Lô kết thúc lại thả ra.”

“Được.” Lam Tư Truy nghe vậy bèn lấy bùa ra chuẩn bị tiến lên trấn áp.

Hoa Thành ngăn lại: “Không cần phiền toái như vậy.”

Lam Tư Truy dừng lại nhìn về phía Hoa Thành, kết quả từng trận khói màu đỏ bất ngờ nổ lốp bốp như tiếng đốt pháo đêm giao thừa, hết nhà này thả lại đến nhà khác, rực rỡ ầm ĩ không thôi.

Lam Ngữ Huyền bị hun khói cầm cây quạt tích cực phẩy một lúc lâu, đợi đến khi khói tản đi hết, hai hàng quỷ quái trên đường biến thành con lật đật đầy đất.

“Má ơi.” Lam Ngữ Huyền nhặt một cái lên chọt chọt: “Sao lại biến hết thành con lật đật hết rồi?”

“Nhặt những thứ này lên rồi cất đi.” Hoa Thành nói: “Đến khi chuyện ở núi Đồng Lô kết thúc, bọn họ sẽ tự khôi phục nguyên hình.”

Lam Tư Truy và Lam Ngữ Huyền lên tiếng trả lời rồi nhặt đám kia lên, Ngụy Vô Tiện nhìn đám lật đật trên đất cũng cực kỳ kinh ngạc, ngồi trên nóc nhà cười nói: “Hoa thành chủ lợi hại ghê.”

Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện nhìn thấy gì đó, y nhảy từ trên nóc nhà xuống nhặt một con lật đật màu xám tro đặt trên tay, dở khóc dở cười:

“Ôn Ninh, sao ngươi cũng bị biến thành thế này?”

Lam Tư Truy nghe vậy cũng chạy lại hóng, quả nhiên Ôn Ninh cũng bị biến thành con lật đật giống đám hung thi kia.

“Đây là người quen của Ngụy công tử?” Tạ Liên hỏi.

“Đâu chỉ quen biết.” Lam Ngữ Huyền nói: “Đây là Quỷ tướng quân Ôn Ninh, quỷ tướng đứng đầu dưới trướng của Di Lăng Lão Tổ, có thể suy nghĩ có thể nói chuyện, có một không hai so với người bình thường.”

“Hung thi biết suy nghĩ và nói chuyện?” Ngay cả Tạ Liên cũng hơi kinh ngạc, sau đó cảm thán nói:

“Quả thật lợi hại.”

Tạ Liên nhìn con lật đật kia một chút rồi nói với Ngụy Vô Tiện: “Nếu biết suy nghĩ và nói chuyện, có lẽ sẽ chịu ảnh hưởng của núi Đồng Lô nghiêm trọng hơn bình thường, để hắn duy trì ở hình dạng này cũng tốt, hình dạng này có thể giúp hắn giảm sự ảnh hưởng khi núi Đồng Lô mở xuống mức thấp nhất.”

“Vậy cứ để như thế đi.” Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, cất con lật đật đi rồi nói: “Cảm ơn Hoa thành chủ.”

Mấy người đang bận nhặt lật đật trên đất, Tạ Liên chợt nghe Linh Văn thông linh tìm mình:

“Tình hình Cô Tô thế nào rồi thái tử điện hạ?”

“Cực kỳ tốt, mọi thứ thuận lợi.” Tạ Liên nói.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Linh Văn tiếp lời: “Phía Đông Hải xuất hiện một con đại thủy quỷ đang làm mưa làm gió, quấy nhiễu rất nhiều thuyền của ngư dân đi vào. Phong Sư và Thủy Sư đã đến đó trấn áp, ta muốn tìm một võ thần qua đó trợ giúp, không biết Thái tử điện hạ có đi được không?”

“Đi được đi được.” Tạ Liên nhìn lật đật khắp mặt đất xung quanh: “Đông Hải phải không, ta đi luôn đây.”

Sau khi chuyện của Hắc Thủy xảy ra, Thủy Sư Vô Độ bị Hắc Thủy giết chết, Phong Sư Thanh Huyền trở thành người phàm thành thật sống ở nhân gian đến hơn chín mươi tuổi, hết dương thọ nên qua đời. Phong Sư và Thủy Sư đều là tân quý phi thăng sau đó, không liên quan gì đến hai anh em Sư gia cả.

Đảm nhận vị trí Phong Sư và Thủy Sư hiện giờ khi còn làm người là quốc chủ và hoàng hậu của nước Lan Tân, là hai vợ chồng. Một câu chuyện được lưu truyền rộng rãi: Tên thật của Phong Sư là Vân Cửu Anh, con gái của đại tướng quân nước Lan Tân. Năm nàng mười lăm tuổi, cha nàng bị chém đầu vì tội danh mưu phản, cả nhà bị đày xuống nam man.

Năm năm sau, quốc chủ nước Lan Tân – Úc Hoài Hiên xuôi nam đi tuần, đến bên bờ biển ngắm cảnh biển phía xa thì nhìn thấy một cô gái nhảy xuống biển tự sát bèn vội vàng cứu người lên.

Cô gái đó chính là Vân Cửu Anh, Úc Hoài Hiên đã phải lòng nàng ngay từ lần gặp đầu tiên, chẳng những đưa về kinh thành mà thậm chí không để ý đến sự phản đối của quần thần, phong con gái của tội thần làm hậu.

Sau đó, đại tướng quân nước Lan Tân khởi binh tạo phản, Úc Hoài Hiên không trấn áp được, sau khi đất nước sụp đổ thì dẫn Vân Cửu Anh trốn đi, hai người trốn đến một đạo quán chuyên tâm tu hành rồi lần lượt phi thăng thành Thủy Sư và Phong Sư trên Thượng Thiên Đình.

“Lam công tử.” Tạ Liên nói với Lam Vong Cơ: “Bên Đông Hải xảy ra chút chuyện, ta và Tam Lang muốn đến đó trợ giúp, vùng Cô Tô phải làm phiền các ngươi trông coi rồi, ba dặm về phía Tây chính là con đường phải đi qua để đến núi Đồng Lô, nhỡ có quỷ không bị Ngụy công tử khống chế sẽ đi qua đó, nhất định phải chặn bọn chúng lại.”

“Nhất định.” Lam Vong Cơ đồng ý.

“Ơ phía Đông Hải xảy ra chuyện gì thế?” Ngụy Vô Tiện hỏi.

“Có một con đại thủy quỷ quấy phá, quấy nhiễu rất nhiều ngư dân vào bờ, ta đi hỗ trợ bắt quỷ cứu người.” Tạ Liên đáp.

“Nếu vậy thì chúng ta có thể đi cùng Tạ công tử không?” Lam Tư Truy hỏi: “Nhiều người sẽ dễ cứu người hơn.”

Tạ Liên suy nghĩ một chút, pháp lực của thần quan trong vùng biển của đại thủy quỷ sẽ bị áp chế. Tuy con quỷ nước này không mạnh như Hắc Thủy Trầm Chu nhưng đến Phong Sư và Thủy Sư đều không trấn áp được thì chắc chắn không phải đèn cạn dầu. Vậy thì sự khác biệt giữa thần quan và người phàm không lớn, hơn nữa phải cứu người trên biển, không chừng đông người có thể cứu được nhiều sinh mạng hơn. Bản lĩnh của mấy vị công tử này không tệ, quả thật có thể giúp một tay.

Vì vậy Tạ Liên nói: “Được, nhưng nơi này cũng cần vài người chặn đường vạn quỷ.”

“Việc này ngươi không cần lo lắng.” Ngụy Vô Tiện nói: “Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất nhiều tu sĩ, đợi lát nữa bảo Lam Trạm dùng phù truyền âm nói với Trạch Vu Quân, đảm bảo kể cả một con ma trơi cũng không bỏ qua.”

Tạ Liên cười nói: “Vậy thì thật cảm tạ.”

[Hết chương 5]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play