Ngụy Vô Tiện đứng sững lại.

Một lát sau, y thở dài một hơi: “Vẫn bị ngươi nhìn ra, sớm biết thế này ta sẽ không cần lãng phí tinh thần và pháp lực để ngụy trang nữa.”

“Cái gì?” Ngươi không phải Ngụy tiền bối?” Lam Tư Truy sợ hãi nói: “Vậy ngươi là ai? Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?”

“Ngụy Vô Tiện” hất tay Lam Vong Cơ ra rồi giơ tay lên, đốm lửa ma trơi kia bay vào trong tay hắn. “Ngụy Vô Tiện” chộp lấy bóp nát nó.

“Đây chính là ta.” “Ngụy Vô Tiện” cười nói: “Không ngờ chứ gì.”

Tạ Liên lập tức nghĩ ra quỷ hỏa kia không phải linh hồn mới chết yếu ớt gì mà là lệ quỷ có pháp lực rất mạnh ngụy trang thành. Ngụy công tử chủ quan không kiểm tra nên sợ là đã bị nó đoạt xá.

Lam Vong Cơ rút Tị Trần ra chỉ thẳng vào “Ngụy Vô Tiện” nói: “Ra khỏi cơ thể của Ngụy Anh.”

“Ngụy Vô Tiện” đứng im tại chỗ, đến tận khi mũi kiếm Tị Trần kề sát vào cổ hắn cũng không hề né tránh.

Hắn cậy thế không sợ nhìn Lam Vong Cơ, nghiêng đầu cười nói: “Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, để cho chủ nhân của cơ thể này chôn cùng ta.”

Lam Vong Cơ nhìn hắn, Tị Trần ép sát vào cổ hắn nhưng không dám hành động liều lĩnh.

“Ngụy Vô Tiện” thấy Lam Vong Cơ bất động còn chủ động rướn cổ kề sát vào khiến cho mũi kiếm đâm rách da trên cổ hắn, máu tươi lập tức trào ra.

Lam Vong Cơ hoảng sợ, vội vàng thu Tị Trần về.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” “Ngụy Vô Tiện” cười to nói:

“Thôi bỏ đi, từ đầu ta đã không muốn bắt các ngươi làm gì rồi, chỉ cần các ngươi đợi ở đây đừng cản trở việc của ta là được. Ta mượn thân thể này dùng một lúc, tốt nhất là các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không…”

“Ngụy Vô Tiện” dùng tay làm động tác tự sát trên cổ mình.

Nói xong, hắn chạy nhanh vài bước, ấn một cơ quan trên tường làm cho hai bức tường cao từ phía trên hạ xuống chặn đường đi của mọi người lại.

“Các ngươi cứ thong thả chờ ở đây nhé.”

Biến cố xảy ra bất ngờ khiến mọi người sững sờ không kịp phản ứng.

Lúc này, một người giấy trèo lên bả vai của Lam Vong Cơ… chính là người giấy vừa nãy Ngụy Vô Tiện cắt giấy hóa thân.

“Ngụy Anh?” Lam Vong Cơ nhìn người giấy, ánh mắt ảm đạm chợt sáng lên.

Người giấy lập tức nhào về phía gương mặt của Lam Vong Cơ, trèo lên mặt hắn cụng đầu vào môi hắn một cái.

Thật ra vừa rồi hồn phách của Ngụy Vô Tiện vẫn bám vào người giấy này, lặng lẽ bò đến trên người Lam Vong Cơ. Chỉ là quần áo của Lam Vong Cơ màu trắng, người giấy cũng là màu trắng, trong đường hầm lại tối om cho nên không ai phát hiện ra.

“Con quỷ vừa rồi là ai?” Úc Hoài Hiên hỏi: “Là Sư Vô Độ à?”

“Không phải.” Tạ Liên hiểu rõ nói: “Đây không phải là phong cách làm việc của Sư Vô Độ.”

“Vậy chẳng lẽ nơi này còn một con quỷ nước nữa?” Lam Tư Truy vội hỏi: “Ngụy tiền bối phải làm sao bây giờ?”

Tạ Liên lắc đầu. Trước đây Thanh quỷ Thích Dung bám vào cơ thể của cha Cốc Tử lâu như vậy, bọn họ cũng không có cách giải quyết, bây giờ sợ rằng càng thêm khó khăn hơn.

Lam Vong Cơ luôn duy trì im lặng đột nhiên lên tiếng: “Giang Vãn Ngâm.”

Câu nói bất thình lình khiến Tạ Liên và Úc Hoài Hiên nghe không hiểu. Lam Tư Truy chợt hiểu ra:

“Đúng rồi, Tử Điện của Giang tông chủ có thể rút hồn phách của kẻ đoạt xá trong cơ thể ra, chúng ta có thể dẫn hắn đi tìm Giang tông chủ.”

“Hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời các ngươi ư?” Úc Hoài hiên hỏi.

“Việc này thì không cần lo lắng.” Tạ Liên nói “Chờ Tam Lang tỉnh, đệ ấy sẽ có cách.”

Không nghe lời thì sao? Biến ngươi thành con lật đật xách đi luôn.

“Hắn định đi đâu?” Lam Vong Cơ hỏi.

“Ta nghĩ…” Tạ Liên nói: “Tổng cộng chỉ có bằng này người trong cung điện dưới lòng đất, bây giờ chỉ còn Phong Sư nương nương không ở cùng chúng ta, tám chín phần mười hắn đi tìm Phong Sư nương nương.”

“Cửu Anh có gặp nguy hiểm không?” Úc Hoài Hiên lo lắng hỏi.

Tạ Liên lắc đầu: “Mọi việc đều rất khó nói.”

Ban đầu y cho rằng cung điện dưới lòng đất này là địa bàn của Sư Vô Độ. Bây giờ đột nhiên lại lòi ra một con quỷ cấp Hung khiến y không bắt được manh mối.

Úc Hoài Hiên lo lắng cho an nguy của Vân Cửu Anh, nóng nảy đập vào hai bức tường nhưng tiếc là không có tác dụng.

Hắn là thủy thần quan, nhưng nước ở quỷ vực của con quỷ nước này không nghe hắn sai khiến, hắn cũng không am hiểu võ lực đành dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tạ Liên.

Tạ Liên bảo hắn ôm hộ Hoa Thành một lát, rút kiếm Phương Tâm đâm vào bức tường.

Đáng tiếc, tường vẫn chẳng xi nhê.

“Đây không phải là tường bình thường.” Tạ Liên đá vài cái vào tường: “Sợ là người xây tường này rất quen thuộc với cách thức đánh đổ tường của võ thần trên Thượng Thiên Đình nên đã đề phòng từ trước. Phương Tâm đã lớn tuổi, sợ rằng không cách nào lấy cứng chọi cứng được.”

Vậy phải làm sao đây?

Đúng lúc đó, đột nhiên gạch xanh rắn chắc trên mặt đất bị người đào ra một cái động, Sư Thanh Huyền cầm xẻng Địa Sư, đầu đầy bụi đất nhô ra từ bên trong: “Ái ôi má ơi, cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi.”

“Ngữ Huyền!” Lam Tư Truy kích động gọi y.

Sư Thanh Huyền cười với cậu, bò ra khỏi cái động kia.

“Ngươi trộm xẻng Địa Sư ra rồi à?” Tạ Liên hỏi.

“Đúng thế ha ha ha ha ha ha.” Sư Thanh Huyền phủi bụi trên người: “Thế nào? Ta không minh ha.”

Sau khi Hạ Huyền hôn mê, Sư Thanh Huyền ngồi cạnh chần chừ một lúc lâu. Cuối cùng xác định Hạ Huyền không có chuyện gì, hơn nữa lại sợ sau khi Hạ Huyền tỉnh lại thì không biết phải đối mặt với hắn thế nào, Sư Thanh Huyền dứt khoát dùng trận Rút Đất Ngàn Dặm bên trong U Minh thủy phủ trốn chạy, phút cuối cùng còn tiện tay mang xẻng Địa Sư của Hạ Huyền đi.

“Đi thôi Thái tử điện hạ.” Sư Thanh Huyền xúc xẻng Địa Sư xuống mở đường: “Ta dẫn các ngươi đi tìm tên Ngụy công tử hàng nhái kia.”

[Hết chương 17]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play