Y tình nguyện chung quanh lao ra một đám người Hegel cầm vũ khí, cũng không muốn nhìn thấy "Người bị hại" tự mình tỉnh lại. Nhớ tới cảnh tượng đêm qua đám Hải Tích bị ánh kiếm màu vàng kim đánh cho bay màu, trước mắt Eade tối sầm, chỉ muốn ngất xỉu luôn cho rồi.
Cát Lâm đang tìm con sói xám kia, nhưng lại không thấy nó đâu cả.
Chiến Thần Eloca từ trên giường ngồi dậy.
Một tay y cầm lấy áo choàng tuột xuống cánh tay, lần nữa chỉnh lại đai lưng, sau đó cầm phần đuôi tóc bị quấn vào quả cầu đồ chơi của mèo kia, xoay tròn viên cầu một cách kiên nhẫn, dễ dàng gỡ tóc ra.
Theo động tác cúi đầu, mi mắt Eloca cụp xuống, ánh mắt chăm chú.
Rất nhanh quả cầu làm bằng thủ công tinh xảo đó đã không thể quấn vào trên tóc nữa, rơi xuống lòng bàn tay y.
Eloca không mang đôi giày thảm không nỡ nhìn kia, y chân trần dẫm trên sàn đá lạnh như băng, năm ngón tay phải cầm quả cầu loé ra ánh vàng, trên quần áo tuy có nếp nhăn và nếp gấp, nhưng bề ngoài không khác bao nhiêu so với hư ảnh trên vách núi ngoài bờ biển ngày đó.
Tựa như câu Cát Lâm vừa nói, không cần biết là ai, nếu có được khuôn mặt như Eloca, người khác sẽ rất khó quên.
Vị thần linh nơi dị thế này, có một mái tóc đen tuyền dài tới thắt lưng và một đôi mắt màu xanh lam.
Hình dáng khuôn mặt có những nét điển hình của người Hegel, hốc mắt rất sâu, mũi cao thẳng, cộng thêm mấy chỗ gần xương mày, xương gò má, cái trán trời sinh đã có hiệu quả khiến người ta chú ý. Người Hegel hầu như không ai trông xấu xí cả, vóc người tốt, lại thêm người người đều có ưu điểm, mà khuôn mặt trước mắt này lại chẳng thể tìm ra khuyết điểm.
Có lẽ đường nét cơ bắp không đủ tao nhã nhu hòa, có lẽ hình dáng đôi mắt, mi, cùng với độ cong khóe môi đều quá mức sắc bén, nhưng đặt ở trên khuôn mặt người đó, khuyết điểm dù nhỏ cũng trở nên vô cùng hoàn hảo.
Một vẻ đẹp sắc bén lạnh như băng.
Là băng trùy trong tuyết quật, là mũi kiếm rời vỏ trong đêm mưa.
Không chỉ mỹ lệ, mà còn có nét sáng rọi không thể phớt lờ.
Khi Eloca nằm trên giường, loại cảm giác ấy phai nhạt đi rất nhiều, khi Eloca lấy hình thái hư ảnh xuất hiện tại bờ biển, loại khí tức này cũng không đầy đủ.
Hiện tại đứng trước mặt Cát Lâm đây, mới là Eloca chân chính.
Dung mạo một người có thể bị cái gì ảnh hưởng? Sức mạnh sinh ra tự tin, khí chất chi phối bề ngoài, linh hồn thành lập bản chất. Toàn bộ đại lục Seeley, đều rất khó tìm đến được người nào có thể vượt qua Dysis · Eloca về ba phương diện trên.
Cát Lâm không thể không dời đi ánh mắt, duy trì sự bình tĩnh của bản thân.
Eade mập mạp đã cứng họng, vẻ mặt lại trở về như lúc đang mộng du khi nãy.
Eloca tùy tay bỏ lại quả cầu màu vàng, một cái bóng đen tiến vào.
"Meo!"
Mèo đen chuẩn xác mà dùng móng vuốt đè lại quả cầu, nhanh như chớp chạy theo quả cầu đang lăn kia.
Eade nháy mắt tỉnh táo lại, cùng Cát Lâm đồng thời nhìn chằm chằm con mèo đen đó, toàn thân hai người cứng ngắc.
"Gafia, đến bên cạnh chơi đi."
Âm thanh đó mang một loại ma lực, làm cho không người nào có thể phân rõ ngữ điệu cùng âm sắc, giống như rất xa, lại tựa hồ rất gần.
Cảm xúc mèo đen không rõ mà nhìn Cát Lâm với Eade hai cái, nâng lên móng vuốt dựa vào góc tường, cái đuôi vung vẩy ngồi tại chỗ, bày ra tư thế "Ai cũng đừng mơ đuổi tui đi!".
Bên kia Eade nghe được tên mèo đen, răng nanh bắt đầu đánh lộn.
Biểu tình Cát Lâm không có biến hóa gì, chỉ là ở trong lòng tự thắp một ngọn nến be bé cho mình mà thôi.
Anh quấn mèo của Chiến Thần thành kén! Một con mèo có chân thân lớn như Gafia!!
Hiện tại đối với Cát Lâm á hả? Đại khái chỉ có một cái đề nghị có thể sử dụng: "Ăn cái gì đó thì tốt rồi.".
Tại Hegel, chuyện này hoàn toàn không làm được!
Một ngọn nến hoàn toàn không thể xứng với cái cuộc đời quái quỷ của anh! Cát Lâm cảm thấy mình cần một thùng!
"Ta muốn nói chuyện với các ngươi, người dị tộc."
Eloca nhìn chăm chú Eade, gật đầu ý bảo mình đang nói với y: "Ngươi quen thuộc ngôn ngữ thế giới chúng ta, nếu đồng bạn của ngươi không thể lý giải nội dung ta sẽ nói kế tiếp, thỉnh ngươi đem lời của ta, đầy đủ mà truyền đạt lại cho hắn."
"Hể?" Eade vẻ mặt hoảng hốt.
Cát Lâm vỗ bả vai mập mạp một phát, người nọ mới đột ngột hồi thần, khẩn trương đến nói năng lộn xộn.
"Ngài muốn tìm Cát Lâm? Không, cậu ấy không có mạo phạm ngài, tui cam đoan! Chúng tôi rất thích Hegel, nơi này là một nơi rất tốt, người người đều rất nhiệt tình, kỳ thật..."
Eade dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt màu xanh lam kia, âm thanh càng ngày càng thấp, cuối cùng là nói không được nữa, giọng cũng bắt đầu phát run, run run rẩy rẩy nói: "Ặc, tóm lại... Yêu cầu của ngài, tui sẽ cố gắng hết sức làm theo."
Cát Lâm thật sự nhìn không nổi nữa, tiến lên trước một bước, ngăn chặn hơn phân nửa thân thể Eade.
Áp lực mập mạp nhận được chợt giảm, trộm đưa tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Eloca cũng không thèm để ý mấy động tác nhỏ đó, lại nói tiếp, cuộc gặp mặt này ngay từ đầu đã cực kì xấu hổ. Nếu không phải y làm bộ như cái gì cũng không phát sinh, mạnh mẽ bỏ qua mọi chuyện thì không biết Eade còn muốn tiếp tục ồn ào thế nào đâu!
Mà chuyện kia cũng không phải là chuyện khác người nhất Gafia từng làm.
Ít nhất chỉ là quần áo loạn, thân thể không bị tha kéo thành cái tư thế quái lạ nào đó...
Chiến thần lạnh lùng nhìn về phía mèo của mình, cục màu đen rụt cổ, cúi đầu nhìn mặt đất.
"Gafia mang các ngươi đến Hegel, theo lý thuyết, ta có trách nhiệm đưa các ngươi trở về thế giới ban đầu."
Lời của Eloca khiến hai người Cát Lâm lộ ra biểu tình không dám tin.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, chủ nhân của Ma Ảnh Gafia lại thấu tình đạt lý như thế.
Kẻ có lực lượng cường đại có thể đảo điên quy tắc, bọn họ có thể vô lý, cũng không có ai dám bảo bọn họ phân rõ phải trái. Dưới tình huống như vậy, đừng nói tìm Gafia đòi công bằng, có thể sống sót hay không đều là vấn đề.
Vẻ mặt Eade vui sướng, Cát Lâm tuy rằng cũng vui vẻ, nhưng lại không bỏ qua một tầng hàm ý khác ẩn trong giọng nói Chiến Thần.
—— Theo lý thuyết thì Chiến Thần hẳn là đưa bọn họ trở về, nhưng mà?
Chẳng lẽ có nhân tố nào đó gây trở ngại?
Cát Lâm nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: "Xin lỗi, tôi không biết nên xưng với hô ngài như thế nào..."
"Không cần dùng kính ngữ, đơn giản một chút là được, ngươi mới học ngôn ngữ nơi này không bao lâu."
Cát Lâm trong lòng toát ra một loại cảm giác vớ vẩn, Chiến Thần hình như rất hiểu biết mình? Chẳng lẽ con sói kia còn giao "Báo cáo quan sát người dị tộc" cho Chiến Thần?
"Con sói kia hỏi chúng ta có muốn trở lại cố hương hay không, sau đó mang chúng ta đến đây..."
"Sói?" Eade giật mình hỏi.
Cát Lâm nhớ tới những gì sói xám đã nói, chân tướng vốn định nói ra, đến bên miệng liền đổi thành lời giải thích mới, anh gian nan nói: "Là Dysis mang chúng ta đến, nó có khả năng nghe được ý của Chiến Thần, cho nên... Nó đại khái cũng hy vọng có thể trợ giúp chúng ta."
"Ôi, Dysis đáng thương, sinh mệnh của nó không còn bao lâu nữa." Eade có hơi bi thương, song rất dễ dàng tiếp nhận loại lí do thoái thác này.
Nếu Hegel thật sự có thần, người Hegel cho rằng sau khi chết sẽ trở về ôm ấp của Chiến Thần không chừng cũng là thật, tuy rằng có chút tiếc nuối vì không phải nữ thần, nhưng sau khi thấy tận mắt, Eade tin tưởng mọi người cũng sẽ không có cảm giác mâu thuẫn gì.
Eloca không biết Eade đang tiếc nuối vì y không phải một nữ thần xinh đẹp.
Lực chú ý của y đang đặt trên người Cát Lâm, bởi vì ám chỉ Cát Lâm vừa dùng, cũng là cái mà Chiến Thần chuẩn bị dùng để giải thích với Eade.
Vì thế ánh mắt y nhìn Cát Lâm, lại có biến hóa rất nhỏ.
"Đúng vậy, Dysis sẵn lòng trợ giúp các ngươi." Y cũng là Dysis, lời này nói ra không có bất cứ vấn đề gì.
Eade che mặt, khóc thút thít hỏi: "Vậy... Dysis, nó đâu rồi?"
"Nó đang ở chỗ của ta, sẽ không trở về."
Nếu không phải cố kỵ quyền uy của Eloca, Eade có khả năng sẽ gào khóc một trận, ai điếu cho vướng bận cuối cùng của ân nhân y trên thế giới này đã không còn nữa.
Cát Lâm không có cách nào, chỉ có thể thấp giọng an ủi Eade vài câu.
Lúc này anh nghe thấy Eloca nói: "Sinh mệnh đều sẽ có điểm cuối, vô luận là ai, đều không ngoại lệ."
Giờ Eade đang thương tâm, nghe lời an ủi gì cũng không có tác dụng, Cát Lâm lại đột ngột ngẩng đầu, anh cảm thấy loại dự cảm điềm xấu "Thật ra không về nhà được." đã bị chứng thực!
Eloca nửa khép mắt nói: "Trên thực tế, sinh mệnh của ta cũng chẳng còn bao nhiêu."
"..."
Trong đầu Cát Lâm ong một tiếng.
Eade trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt giữ nguyên tại một biên độ khoa trương, lắp bắp nói: "Ngài, ngài không phải là thần sao?"
"Thần cũng sẽ chết." Ánh mắt Eloca yên tĩnh, nhìn không ra y có gì khác thường.
Miệng Eade hết khép lại mở, hồi lâu sau mới phát ra tiếng: "Tui, thần chỗ chúng tui... Khụ, bọn họ sẽ không chết, trừ phi bị một vị thần khác giết."
"Ngươi đã gặp qua thần của các ngươi?"
"... Không có."
Cát Lâm đỡ trán, đương nhiên không có, gặp rồi mới kỳ quái.
"Ta chưa từng đi tới thế giới các ngươi, nhưng tại đại lục Seeley, ta có thể khẳng định mà nói cho các ngươi biết..."
Eloca đến gần vài bước, ánh mắt của y làm cho Cát Lâm nhớ tới nước biển của Hegel, sóng biển xinh, màu sắc mỹ lệ, nhưng dưới làn nước biển kia, ở nơi sâu thẳm khó có thể nhìn thấy, lại phủ kín hài cốt.
"Trên đời này, căn bản không có thần."
"..."
Có chuyện gì có thể vớ vẩn hơn chuyện có một vị thần đứng trước mặt bạn, sau đó vị thần linh kia chính miệng nói cho bạn biết, thần không tồn tại?
Eade đã ngốc, Cát Lâm không thể không yêu cầu Eade phiên dịch lại cái câu nói đơn giản đó một lần nữa, bởi vì anh hoài nghi mình nghe lộn.
Hai người một trận rối ren, Cát Lâm gian nan mà tiếp nhận tin tức "mới" này, nhịn không được hỏi: "Ngài không phải là Chiến Thần Eloca?"
"Ta là Dysis · Eloca, trừ điều đó ra, ta còn có được 1762 cái tên. Ta có được Vĩnh Hằng Thệ Ước chi kiếm, là người thắng cuối cùng trong trận chiến Ánh Rạng Đông 1104 năm trước. Trước khi ta ngủ say, không ai có thể trở thành địch nhân của ta, trừ phi bọn họ chuẩn bị lựa chọn tử vong."
Eloca vừa chỉnh lại nếp uốn trên ống tay áo của mình, vừa không chút để ý nói: "Chỉ cần một người có được lực lượng cường đại, vượt qua lực lượng mà mọi người tưởng tượng, hắn sẽ biến thành thần, 'Thần' trong miệng mọi người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT