Thợ săn chuẩn bị cho tiểu nhân ngư thêm mấy bộ quần áo mới, sau khi y thay xong ánh mắt thợ săn vẫn nhìn chằm chằm không rời.
"Chu?" Kiều kéo nhẹ quần áo trên người, tay áo trắng tinh chuyển động trước mặt, cổ tay còn thêu hoa văn xinh đẹp, hỏi: "Đẹp không?"
Thợ săn mỉm cười, gật đầu đáp: "Đẹp!"
Tiểu nhân ngư ngượng ngùng cười, Chu đi tới bên cạnh thay y vén mấy sợi tóc rối.
"Ta còn mua mấy cây trâm, để ta cài cho em nhé?"
Chu lấy một cái túi từ trong lòng ra, bên trong là một cây trâm bạch ngọc trong suốt, có thể nhìn thấy ánh sáng xuyên thấu qua.
Tiểu nhân ngư mở to hai mắt: "Cái... cái này chắc là tốn rất nhiều bạc đúng không?"
Chu cười cười, kéo tiểu nhân ngư ngồi xuống ghế, nói: "Không phí tiền." Chỉ cần là tiêu tiền cho tiểu nhân ngư thì bất luận là vật sang quý cỡ nào cũng đáng giá.
Chu cầm lược gỗ cẩn thận chải tóc cho tiểu nhân ngư. Tóc Kiều đen nhánh mềm mại, Chu vuốt mấy cái liền bị nghiện, chỉ cảm thấy tóc trên tay còn mềm hơn loại tơ lụa tốt nhất.
Tiểu nhân ngư không nhìn thấy si mê trong mắt thợ săn, ngoan ngoãn để đối phương chải đầu giúp. Cảm giác được người chải tóc giúp thật sự thoải mái, Kiều hơi nheo mắt, cổ họng phát ra tiếng than nhẹ.
Đến tận khi thợ săn giúp tiểu nhân ngư cài xong trâm, bàn tay vẫn không nỡ rời đi.
Kiều ngửa đầu ra sau nhìn Chu, con ngươi đên láy sáng như sao, lóe ra ánh sáng động lòng người.
"Chu~" Giọng nói cũng ngọt ngào mang theo vài phần làm nũng, tất cả đều do Chu cưng chiều mà ra.
Chu nghe thấy trong lòng tan thành vũng nước, hắn cúi người xuống đối mặt với tiểu nhân ngư, hơi thở ấm áp phả vào hai má, tiểu nhân ngư tựa hồ cảm thấy hơi ngứa, cười đến hai mắt cong như lưỡi liềm, lùi đầu về phía sau một chút.
Thợ săn xoa đầu tiểu nhân ngư, cười hỏi: "Sao vậy?"
Kiều lắc đầu, cọ cọ bàn tay đối phương.
"Chỉ cảm thấy trong lòng rất thích, muốn gọi huynh."
"Chu~"
"Chu~"
Bộ dáng ngây thơ đơn thuần, gương mặt tinh xảo tràn đầy ý cười, trong lòng trên mắt đều tràn ngập bóng dáng đối phương.
Chu nghe xong cảm xúc dâng trào, trong lòng vốn chứa đầy hình ảnh của tiểu nhân ngư, bị người thương gọi âu yếm như thế làm sao áp chế được?
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hôn hôn, mãi đến lúc tiểu nhân ngư thở hổn hển mới chịu buông ra.
Tiếng thở dốc trong phòng liên tục không ngừng. Bọn họ đã thay đổi vài tư thế, Chu ngồi trên ghế, Kiều được hắn ôm ngồi khóa trên đùi, hai má dán gần nhau, thân mật khăng khít.
Mông nhịn không được hơi cọ cọ, bên tai vang lên hơi thở dồn dập của Chu.
"Chu..."
Kiều cúi đầu gọi một tiếng, vật kia lại chọc làm khuôn mặt nóng bừng của y nháy mắt ửng đỏ.
Chu bất đắc dĩ bật cười, hắn ôm tiểu nhân ngư vẫn không nhúc nhích, nói: "Để ta ôm một chút, không làm gì cả."
Bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại, cho dù thân thể Kiều không sao, hắn cũng không thể hơi kích thích chút đã làm chuyện đó.
Như vậy có vẻ rất cầm thú.
Hai tai Chu nong nóng nghĩ, vì dục vọng của bản thân luôn luôn không kiềm chế được mà cảm thấy thẹn.
Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn để thợ săn ôm lấy mình, mãi đến khi dục vọng của đối phương biến mất mới buông y ra.
"Hôm nay thời tiết không tồi, mang em ra chợ đi dạo một chút nhé?"
"Được."
Vì thế thợ săn tìm mũ sa đội cho tiểu nhân ngư, hai người tay trong tay ra phố trong cái giá lạnh của mùa đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT