Thời gian thấm thoát trôi qua, mùa đông đã đến rồi.
Công việc trong mùa đông năm nay nhiều một cách khác thường, Lưu Đàn cũng không ở nhà.
Sau khi Xưng Tâm công chúa bị giết, trong triều lòng người bàng hoàng, cộng thêm phương Bắc có nạn, một đám nạn dân chạy tới Mục Châu, toàn bộ Lương triều, từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại hơi thở mục nát.
Lưu Đàn xử lý vấn đề nạn dân, Mục Châu đất rộng vật nhiều, lương thực trong kho dư dả, phía Nam lại có đồi núi đất hoang chưa khai phá, thật ra có thể dung nạp được nạn dân. Có kinh nghiệm của đời trước, Lưu Đàn xử lý công việc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Liên tục nửa tháng, Lưu Đàn đều không ở vương phủ tại Mục Châu, hắn ở Côn Quận sắp xếp nạn dân.
Danh tiếng Mục Vương hiền lương nhân hậu càng truyền khắp thiên hạ.
Nơi Mục Châu này vẫn luôn là tai họa ngầm trong triều. Nhưng mà Hoàng Đế cũng không dám động thủ, Xưng Tâm công chúa bị giết, Hoàng Đế chỉ nổi giận tượng trưng một chút, sợ Lưu Đàn khởi binh.
Chỉ cần một Lưu Đàn mà Hoàng Đế đã không ứng phó được, huống chi Khang Vương ở Yên Châu và Lưu Đàn kết bái huynh đệ, lòng hướng về Lưu Đàn. Quan hệ của Hiến Châu và Mục Châu càng tốt hơn, Hiến Vương qua đời, thế tử Sở Tinh Tế trở thành Hiến Vương, Sở Tinh Tế rất cảm kích với lời nhắc nhở lúc đó của Lưu Đàn, sau đó Sở Tinh Tế cũng đã tra xét, Sở Tinh Trạch chẳng hề đơn giản, nếu không phải có Lưu Đàn nhắc nhở, sau đó nếu không phải Lưu Đàn giết Sở Tinh Trạch đi thì Sở Tinh Tế hẳn là không có mạng sống đến bây giờ.
Chỉ cần một cơ hội, chiến sự chẳng mấy chốc sẽ nổi dậy.
Buổi sáng khi Minh Hoàn tỉnh lại thì đã cảm thấy toàn thân có chút mệt mỏi, gần đây nàng luôn rất buồn ngủ, hôm qua cùng thái phi đánh cờ trong buồng sưởi, Minh Hoàn suýt chút nữa đã ngủ thiếp đi.
Nàng mặc váy màu xanh nhạt ngồi bên cửa sổ, màn cửa sổ được che cực kỳ chặt chẽ, không có một chút gió lạnh nào vào được, chỉ để lộ ra chút ánh sáng. Minh Hoàn đang xem thư mà Lưu Đàn viết cho nàng.
Chữ của Lưu Đàn rất đẹp, như rồng bay phượng múa, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, nàng chưa chải tóc, tóc đen xõa ra trên vai, trên mặt mang theo một chút màu đỏ thật mỏng.
Bởi vì trời lạnh, gần đây Tiểu Bạch luôn thích chui vào phòng Minh Hoàn, thị nữ thấy được thì luôn lừa Tiểu Bạch ra ngoài.
Minh Hoàn đang xem thư thì một cái móng vuốt lớn duỗi ra, chụp lấy giấy viết thư của Minh Hoàn xuống đất.
Minh Hoàn giật nảy mình, Tiểu Bạch duỗi cái đầu hổ to lớn ra cọ vào vai Minh Hoàn.
Minh Hoàn nhẹ nhàng vỗ đầu Tiểu Bạch: “Đi ra ngoài chơi.”
Sào Ngọc nói: “Vương phi, bên ngoài có tuyết, rơi vào đêm qua rồi, trải một lớp rất dày.”
Minh Hoàn nhặt giấy thư lên: “Ta ra ngoài xem một chút.”
Minh Hoàn được khoác áo choàng lên, bên ngoài quả thật đã có tuyết rơi rất lớn. Trắng xóa trải đầy đất, cây tùng cây bách xanh ngắt lộ ra một chút màu xanh trong tuyết trắng.
Tiểu Bạch ngồi xổm bên chân Minh Hoàn.
Đây là cơn tuyết rơi đầu tiên trong năm nay, đáng tiếc là không có Lưu Đàn ở bên cạnh. Ngón tay Minh Hoàn nhẹ nhàng vuốt ve lông của Tiểu Bạch.
Thị nữ nói: “Cảnh vật rất đẹp, vương phi, trong lầu ngắm cảnh hiện tại đã ấm rồi, người có muốn lên tầng cao nhất uống chút rượu trái cây, ăn chút điểm tâm ngắm phong cảnh hay không? Có mấy vũ nữ mới tới, bảo bọn họ hát múa cho người cũng rất tốt.”
Minh Hoàn gật đầu nói: “Được, sắp xếp chuẩn bị đi.”
Nhàn rỗi cả buổi sáng, lúc chiều trong phủ có khách tới.
Lưu Đàn không ở đây, Minh Hoàn xử lý tất cả.
Thật ra trong kinh thành biết rất ít về Lưu Đàn. Người đời đều nói Mục Vương anh minh thần võ, là người đứng đầu phúc hậu tài đức sáng suốt hiếm có, một số người trong kinh thành đã tin lời nói hoang đường này. Nhưng mà năm đó Lưu Đàn đến kinh thành, người đã gặp qua Lưu Đàn đều biết, anh minh thần võ có lẽ là có, nhưng cái nhân hậu tài đức sáng suốt này… nhìn dáng vẻ, Lưu Đàn không có chút nhân hậu nào, giống như là người chủ mà ai nhìn hắn thêm một chút thì sẽ bị hắn chộp lấy đao chém đầu.
Bởi vì núi cao nước xa, hai nơi không thuận tiện giao lưu cho nên rất nhiều tin tức đều không theo thời gian thực. Có lúc, người này nói một đằng, người kia nói một nẻo, căn cứ theo lời nói chuyện thảo luận của những người khác thì đã xác định tin tức của một người rồi.
Hôm nay người muốn tới gặp Lưu Đàn là nhi tử của Thừa Tướng trong kinh, Liêu Hoài Phóng, bởi vì Lưu Đàn không ở đây, Mục Vương phi không tùy tiện tiếp kiến nam tử, Liêu Hoài Phóng để phu nhân của hắn ta tới gặp Minh Hoàn.
Trước khi đến, Liêu Hoài Phóng đã có một chút chuẩn bị.
Bọn họ không nghe ngóng được việc nhà của Mục Vương phủ nhưng thấp thoáng hỏi thăm được, Mục Vương điện hạ cực kỳ sủng ái Mục Vương phi, trong phủ chỉ có một mình Mục Vương phi. Cho nên Liêu phu nhân không chỉ mang đến mấy giai nhân tuyệt sắc mà còn mang đến một chút châu báu.
Bây giờ triều đình suy thoái, phụ thân của Liêu Hoài Phóng là Thừa Tướng, không có cách nào tới được, nhưng Liêu Hoài Phóng lại tìm cớ vụng trộm đến phía Nam, muốn lấy lòng Lưu Đàn. Dù cho sau này Lương vương triều bị diệt rồi thì bọn họ cũng có một con đường sống.
Giai nhân tuyệt sắc được để ở khách trạm, Liêu phu nhân mang theo thị nữ còn có một hộp châu báu đến Mục Vương phủ.
Liêu gia ở kinh thành đã là cực kỳ phú quý, dù sao cũng là phủ Thừa Tướng, Liêu phu nhân cũng thường xuyên vào hoàng cung gặp mặt Hoàng Hậu và Thái Hậu, một phần cung phi xuất thân từ Liêu gia, có thể nói, tình cảnh nào Liêu phu nhân cũng thấy qua rồi.
Nhưng mà người của Mục Vương phủ lại để nàng ta đi vào từ cửa nhỏ.
Liêu phu nhân đi theo mấy thị nữ, từng thị nữ có dáng người cao gầy, mặc đồ lăng la tơ lụa, khuôn mặt đoan chính, trong lời nói cũng tự nhiên hào phóng.
Liêu phu nhân thăm dò hỏi thái độ làm người của Mục Vương phi, thị nữ chỉ mỉm cười nói: “Phu nhân nhớ kỹ, tiến vào Mục Vương phủ thì phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng tùy tiện nghe ngóng việc riêng của chủ nhà.”
Bị thị nữ nói như vậy, Liêu phu nhân cũng cảm thấy nóng mặt, không dám hỏi gì nữa.
Mặc dù là đi vào từ cửa nhỏ nhưng sau khi tiến vào Mục Vương phủ, Liêu phu nhân vẫn được mở rộng tầm mắt. Đường trong vương phủ quanh co, thị nữ lui tới đều có phép tắc, không có ai dám đùa giỡn trên đường, trong không khí lững lờ hương hoa mai nhàn nhạt, cây cối ở nơi xa được cắt sửa đến không có nhánh thừa, lầu các mơ hồ hòa vào trong mây.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có một cái bóng trắng bay qua, hẳn là chim chóc quý hiếm gì đó.
Liêu phu nhân nhìn tình cảnh phú quý của Mục Vương phủ, lại suy nghĩ đến hoàng thất đã mất đi sự cung phụng của chư vương, nhất thời nàng ta lại có chút e sợ, không biết Mục Vương phi sẽ có khí thế như thế nào.
Chờ đến khi đi vào cửa son, trong viện có mấy tiểu thị nữ giẫm lên ghế cắt sửa nhánh hoa mai trong sân, một con hổ trắng như tuyết vằn đen lười biếng ghé vào bên cạnh cửa, dường như ngửi thấy mùi của người sống, con hổ giương mắt lên.
Thân thể Liêu phu nhân lập tức cứng đờ.
Thị nữ nói: “Phu nhân đừng sợ, không có sự sai bảo của vương phi, con hổ sẽ không tùy tiện ăn thịt người.”
Liêu phu nhân: “...”
Sự sợ hãi của nàng ta đối với Mục Vương phi đã nhiều thêm một chút.
Chờ đến khi vào phòng, Liêu phu nhân ngửi được một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, bài trí trong phòng ngược lại không vàng son lộng lẫy như trong suy nghĩ của nàng ta mà là khiêm tốn lịch sự tao nhã.
Bên cửa sổ truyền đến giọng nói lạnh nhạt của nữ tử: “Sào Ngọc, là ai tới vậy?”
Sào Ngọc nói: “Vương phi, là Liêu phu nhân từ kinh thành tới.”
Minh Hoàn đương nhiêu là hiểu được, có điều người ở kinh thành tới, nàng không thể tùy tiện cho vẻ mặt tốt được.
“Đưa tới đây đi.”
Rèm châu bị đẩy ra, Liêu phu nhân thận trọng mang theo thị nữ đi vào.
Minh Hoàn đang ở bên cửa sổ, hững hờ chơi bồn cây cảnh, hình như là một chậu hoa mai, Liêu phu nhân đi tới: “Thỉnh an Mục Vương phi, thiếp thân là…”
Minh Hoàn cong cong môi: “Liêu phu nhân, không cần câu nệ như vậy, ngồi xuống đi.”
Lúc này Liêu phu nhân mới nhìn thấy nữ tử trước mắt.
Thiếu nữ rất đẹp, tóc đen tản ra ở đầu vai, cũng không có trang phục rất trịnh trọng, trên người cũng không mang đồ trang sức gì, chẳng qua là mặc váy áo trắng trân châu, trong tay trái cầm một chuỗi hạt châu đá lưu ly xanh, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve hoa mai trong chậu cây cảnh.
Cẩn thận nhìn, Liêu phu nhân mới nhìn thấy hoa mai trong chậu cây cảnh là hoa giả, bất kể là chậu hoa tráng men hay là cành vàng lá bạc hoa bạch ngọc thì đều vô cùng có giá trị, dưới đáy chậu hoa phủ lên một lớp đá phỉ thúy, từng hạt lớn chừng móng tay, mượt mà bóng loáng, đá mà trong tay phải thiếu nữ bóp chính là một viên đá phỉ thúy.
Ánh mắt của Liêu phu nhân từ chậu cây cảnh hoa mai ngọc thạch tráng men chuyển đến trên mặt Minh Hoàn.
Là một khuôn mặt mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, rõ ràng là toàn thân mộc mạc nhưng lại có vẻ quý khí khó mà miêu tả được.
Liêu phu nhân không biết phải bảo dưỡng như thế nào mới có thể dưỡng ra được mỹ nhân tuyệt sắc như vậy.
Trong lúc nhất thời, Liêu phu nhân cảm thấy ngại lấy ra lễ vật mà mình dày công chuẩn bị dùng để hối lộ Mục Vương phi.
Minh Hoàn bỗng nhiên uyển chuyển cười một tiếng: “Liêu phu nhân đường xa mà đến, không biết là vì chuyện gì?”
Nàng vừa ngồi xuống, nơi góc bàn đột nhiên có một con mèo Ba Tư lông xõa tung đi ra, đôi mắt xanh thẳm, nó nhảy lên đầu gối Minh Hoàn.
Minh Hoàn lười biếng sờ mèo.
Liêu phu nhân nói: “Liêu gia nghe qua danh tiếng hiền lương của Mục Vương điện hạ, lần này tới là vì kết giao với điện hạ.”
Minh Hoàn đã nghe qua về Liêu gia ở kinh thành.
Liêu Thừa Tướng ấy, là sự tồn tại mà người bình thường không trêu vào được. Liêu gia ở kinh thành làm xằng làm bậy, Liêu Thừa Tướng xưa nay lại có danh tiếng là gian tướng, không biết là ai cho lá gan, lại dám đến phía Nam lấy lòng Lưu Đàn.
Minh Hoàn hiểu được, Lưu Đàn đương nhiên sẽ không qua lại thân thiết với người của Liêu gia.
Ngón tay Minh Hoàn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Bây giờ điện hạ không ở nhà, có lời gì muốn nói thì nói trước mặt ta đi.”
Liêu phu nhân mắng hết người trong hoàng thất một lần, cũng cho thấy Liêu gia ngưỡng mộ Mục Vương đã lâu, sau này nhất định sẽ trung thành.
Ngoài mặt Minh Hoàn không nói gì thêm, cũng không tỏ rõ thái độ, nàng hàn huyên hai câu với Liêu phu nhân rồi để Liêu phu nhân trở về. Nhìn Mục Vương phủ xa hoa, cuối cùng Liêu phu nhân cũng không có ý tặng đồ mà mình mang tới.
Đám người đi rồi, Minh Hoàn mới cho người chuẩn bị bút mực, nàng viết một phong thư cho Lưu Đàn.
Năm ngày sau, Lưu Đàn đã đến Mục Châu.
Đương nhiên là tới vì chuyện của Liêu Hoài Phóng. Nhưng mà Lưu Đàn hiển nhiên là muốn về nhà gặp Minh Hoàn trước.
Minh Hoàn đã sớm rửa mặt xong rồi, ở trước cửa chính chờ rất lâu, mùa đông gió lớn, thái phi chưa đi ra, Minh Hoàn bọc áo choàng thật dày, một vòng lông màu trắng bạc làm nổi bật lên da thịt nàng sáng trong khác thường.
Lưu Đàn xuống ngựa là ôm lấy Minh Hoàn, hắn sờ lên mặt nàng: “Lạnh như vậy, Hoàn Hoàn đã đợi bao lâu rồi?”
Minh Hoàn nhếch môi cười một tiếng, nàng nói: “Không đến nửa khắc.”
Lưu Đàn sờ chóp mũi của Minh Hoàn: “Không tin đâu. Lần sau đừng ngốc như vậy, ở trong buồng sưởi đợi Cô là được rồi.”
Ngay trước mặt đông đảo người hầu, Lưu Đàn ôm ngang Minh Hoàn lên.
…
Ban đêm, Lưu Đàn sờ bụng Minh Hoàn nói: “Hoàn Hoàn, Cô cảm thấy nàng đầy đặn hơn một chút rồi.”
Minh Hoàn lấy móng heo của hắn ra: “Không có đâu nha.”
Lưu Đàn suy nghĩ một chút, có một khoảng thời gian hắn vô cùng dính Minh Hoàn, ban ngày cũng muốn ban đêm cũng muốn, Minh Hoàn bị hắn ức hiếp đến mức hàng ngày vành mắt phiếm hồng. Lúc này, cách khoảng thời gian kia đã gần ba tháng.
Hắn nói: “Hẳn là có rồi nhỉ.”
Đôi mắt Minh Hoàn lóe lên: “Vậy sao?”
Lưu Đàn không nhịn được cười: “Ngày mai để đại phu đến xem cho nàng, Hoàn Hoàn ngốc.”
Lưu Đàn cầm lấy tóc dài của Minh Hoàn, đặt ở bên môi hôn một cái, Minh Hoàn bọc lấy chăn mền hướng vào trong ngủ, cũng không muốn đến gần Lưu Đàn nữa.
Lưu Đàn cũng sẽ không thật sự bắt nạt, chỉ là tiểu biệt thắng tân hôn, hắn có chút khó kìm lòng nổi, cách lớp chăn bóp bóp Minh Hoàn: “Không để ý tới Cô nữa? Hửm?”
Minh Hoàn không nhịn được quay đầu hôn hắn một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT