Lưu Đàn biết Minh Hoàn rất sợ sấm sét.

Nếu ở trong phòng thì không sao, nàng còn có thể vùi mình trong chăn không dám ló đầu ra ngoài, nhưng mà hiện tại đang ở bên ngoài.

Bên tai là tiếng sấm rền vang, Lưu Đàn có thể cảm giác được thân thể Minh Hoàn có chút cứng đờ, nhất định là nàng đã bị dọa cho sắc mặt trắng bệch rồi.

Lưu Đàn cong khóe môi.

Hắn đột nhiên ôm chặt lấy Minh Hoàn, vùi mặt vào cần cổ mềm mại ấm áp của nàng.

Trên người nàng có hương thơm nhàn nhạt, da thịt mềm mại ấm áp.

Minh Hoàn bị hoảng sợ, định đẩy Lưu Đàn ra.

Lưu Đàn lại nắm tay Minh Hoàn, giọng nói có chút khàn khàn: “Đừng nhúc nhích!”

Minh Hoàn mím môi.

Hơi thở của Lưu Đàn phả lên vành tai nàng: “Cô sợ sấm sét.”

Minh Hoàn: “……”

Nàng ngượng ngùng nói mình cũng sợ hãi.

Lưu Đàn nói: “Khi còn bé, có một lần Cô lén chạy ra khỏi vương phủ đi chơi, một mình lẻ loi trên núi, kết quả trời đổ mưa to, một mình Cô ở trên núi cả đêm. Buổi tối ngày hôm đó tiếng sấm nổ vang……”

Trái tim Minh Hoàn mềm nhũn, nàng vỗ về nhẹ nhàng lên vai Lưu Đàn: “Đừng sợ, một lát nữa tiếng sấm sẽ ngừng thôi.”

Lưu Đàn cong môi, hắn ôm Minh Hoàn, hít thở mùi hương nhẹ nhàng trên người Minh Hoàn, “Ừm” một tiếng.

Mặc dù Minh Hoàn cũng sợ sấm sét, nhưng vừa nghĩ tới Lưu Đàn bởi vì sét đánh mà để lại bóng ma từ khi còn nhỏ, nàng đành phải giả bộ như mình không sợ hãi chút nào, nàng muốn dùng chủ đề khác để thay đổi sự chú ý của Lưu Đàn, nói: “Điện hạ định khi nào trở về?”

“Trở về Mục Châu?”

Minh Hoàn “Vâng” một tiếng.

Tất nhiên Lưu Đàn muốn mau chóng đưa Minh Hoàn trở về, nàng chuẩn bị cập kê, sau khi trở về, bọn họ sẽ thành thân.

Lưu Đàn ước tính thời gian, nói: “Trong vòng nửa tháng, Cô sẽ đưa nàng trở về.”

Có lẽ còn chưa đến mười ngày.

Lại có tiếng sấm vang lên, Lưu Đàn ôm nàng chặt hơn một chút. Minh Hoàn cảm thấy không thoải mái, muốn đẩy Lưu Đàn lùi ra. Tuy nhiên nếu cứ hấp tấp đẩy ra như vậy, Minh Hoàn lo lắng hắn sẽ khổ sở, trong lúc do dự, Minh Hoàn nghe thấy có người gọi mình.

“Tiểu thư……”

Từ nơi xa loáng thoáng truyền đến tiếng gọi yếu ớt, Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn ra: “Sào Ngọc tới rồi.”

Sào Ngọc biết tiểu thư nhà mình lại bị Mục Vương điện hạ lừa đi rồi, nàng ta tính toán thời gian, nhìn xem rốt cuộc tới khi nào tiểu thư mới quay về, kết quả còn chưa đầy nửa canh giờ, bầu trời bất ngờ đổ mưa, sét đánh ầm ầm.

Sào Ngọc nhất quyết phải lôi kéo thủ hạ của Mục Vương đi đưa dù cho bọn họ.

Minh Hoàn đi vài bước đến mép đình, nàng đã nhìn thấy ánh đèn lưu ly màu vàng: “Sào Ngọc, ta ở chỗ này.”

Sào Ngọc một tay cầm dù, một tay xách đèn lưu ly vội bước tới: “Tiểu thư, đèn của ngài và Mục Vương điện hạ đâu rồi?”

Im lặng một hồi, Minh Hoàn nói: “Không cẩn thận làm rơi đèn xuống nước.”

Sào Ngọc: “……”

Sào Ngọc trợn trắng mắt trong đêm, hai người này quả thực có thể thả đèn xuống nước.



Minh Hoàn quay đầu lại nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ, mưa sẽ càng ngày càng nặng hạt, người của ngài cũng mang dù tới rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi.”

Dưới ánh đèn ảm đạm, trên chiếc áo giản dị của Minh Hoàn thêu đóa hoa lan trang nhã, mái tóc dài buông xõa, khi ngẩng mặt lên, gương mặt ngọc ngà tinh xảo, ánh mắt say đắm lòng người.

Ngón tay Lưu Đàn hơi cong lên, trên gương mặt tuấn lãng hiện lên một chút ý cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt: “Được, Hoàn Hoàn đi đường cẩn thận, đừng để trượt chân.”

Minh Hoàn gật đầu: “Ngài cũng đi cẩn thận.”

Sau khi Minh Hoàn trở về phòng, vạt váy đã bị nước mưa làm ướt rất nhiều, nàng rửa tay và thay xiêm y một lần nữa.

Ngồi trước gương trang điểm, Minh Hoàn tháo ngọc trâm trên đầu xuống.

Sào Ngọc vẫn chưa biết chuyện hôn sự của Minh Hoàn và Lưu Đàn, mặc dù sợ hãi Lưu Đàn, nhưng Sào Ngọc vẫn thật lòng suy nghĩ cho Minh Hoàn: “Tiểu thư, tuy rằng ngài và Mục Vương điện hạ là huynh muội kết nghĩa, nhưng hai người thân mật như vậy, rốt cuộc sẽ khiến mọi người hiểu lầm.”

Trong tay Minh Hoàn cầm chiếc lược đào, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc đen.

Mặc dù nàng đơn giản, nhưng đơn giản không có nghĩa là ngu ngốc, có rất nhiều chuyện, trong lòng Minh Hoàn vẫn rõ ràng. Nhưng mà, chỉ khi đối mặt với Lưu Đàn, Minh Hoàn mới không nói rõ được cảm giác trong lòng.

Minh Hoàn cảm thấy dường như mình rất quen thuộc với người này, biết tính tình của Lưu Đàn, nhưng có đôi khi nàng lại cảm thấy mình hoàn toàn không biết gì về Lưu Đàn.

Nói mới nhớ, cả hai người vẫn chưa biết nhiều về nhau.

Sào Ngọc bưng nước tới, Minh Hoàn nhúng khăn mặt vào trong nước, vắt khô khăn, sau đó lau mặt.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Đàn và Khang Vương tới bãi săn Tây Sơn để săn bắn. Minh Hoàn không biết chuyện này, nàng ở cùng Khang Vương phi, buổi sáng hai người cùng nhau phẩm trà ngắm hoa.

Lúc này, hoa lựu hé nở, mở cửa sổ ra, những cánh hoa tươi đẹp bị gió thổi phiêu đãng bay vào phòng.

Minh Hoàn vươn tay ra hứng, vài cánh hoa đỏ rực nằm gọn trong lòng bàn tay.

Khang Vương phi cười nói: “Đúng mùa hoa lựu nở, trong Khang Vương phủ cũng có một vườn lựu, lúc này, hoa nở khắp vườn, chắc hẳn đã rực rỡ tươi đẹp như biển lửa. Minh cô nương có muốn cùng ta đi xem một chút hay không?”

Minh Hoàn gật đầu.

Ngày thường hai người đều ít đi lại, Minh Hoàn và Khang Vương phi cũng chỉ mới quen biết, tuy rằng vẫn có chút xa lạ, thế nhưng Khang Vương phi xử sự khéo léo, đối nhân xử thế cực kỳ chu đáo, nàng mơ hồ đoán được tầm quan trọng của Minh Hoàn ở trong lòng Lưu Đàn, cho nên sẽ không bạc đãi hoặc khiến Minh Hoàn cảm thấy không được tự nhiên.

Hiện giờ Khang Vương phi đang có thai, hai người đi lại trên đường cũng tương đối chậm rãi.

Khi đi được nửa đoạn đường, một thị nữ đột nhiên chạy lại: “Vương phi, một người trong nhóm vũ cơ nuôi dưỡng sau hậu viện bị phát hiện mang thai, nàng ta không chịu thú nhận hài tử là của ai, hiện giờ còn muốn đâm đầu vào tường tự sát, lúc này ở hậu viện đang rất hỗn loạn, ngài có muốn ……”

Khang Vương phi Ninh thị nhíu mày.

Tuy nhiên, nàng cũng chỉ tạm thời thay đổi sắc mặt, sau đó lại nhanh chóng dịu xuống.

Ninh thị nhìn về phía Minh Hoàn: “Minh cô nương, vườn lựu ở phía trước, đi qua một chiếc cổng vòm nữa là đến, muội tới đó ngắm hoa trước đi, ta phải xử lý chút việc nhà.”

Minh Hoàn gật đầu: “Được.”

Chờ Ninh thị và thị nữ rời đi, Minh Hoàn cùng Sào Ngọc tiếp tục tiến về phía trước.

Kỳ thật vườn lựu cách nơi ở của Minh Hoàn không xa, Sào Ngọc nói: “Tiểu thư, Khang Vương phi rời đi, không biết khi nào mới có thể quay lại, thời tiết ngày càng nóng, hay là chúng ta trở về phòng ngồi một lát?”

Minh Hoàn lắc đầu: “Nếu đã hẹn nhau tại vườn lựu, ta nên đợi ở đó mới phải, Khang Vương phi đang có thai, ngộ nhỡ ngài ấy vất vả tới đây lại không nhìn thấy chúng ta, chẳng phải sẽ thất vọng lắm sao?”

Nói xong hai người lại tiếp tục đi về phía trước.

Gió ấm khiến người ta có chút mơ màng buồn ngủ, Minh Hoàn bước vào vườn lựu, muốn tìm đình viện ngồi nghỉ chân một lát, đáng tiếc đi dạo một vòng cũng không tìm thấy.

Minh Hoàn lấy khăn tay từ trong tay áo ra lau mặt.



Sào Ngọc thấy Minh Hoàn đổ mồ hôi, liền nói: “Tiểu thư, ngài tìm một chỗ gần đây để nghỉ ngơi trước, nô tỳ trở về lấy dù và mang thêm chút nước trà tới đây.”

Làn da Minh Hoàn quá trắng, trước nay chưa từng phơi nắng, bởi vì nếu đứng dưới ánh mặt trời quá lâu, da thịt sẽ bị cháy nắng.

Nàng gật đầu.

Khi Sào Ngọc rời đi, Minh Hoàn đi dạo vài bước trong bóng râm, thời điểm ngước mắt nhìn lên thì thấy cách đó không xa dường như có một đình viện đỉnh nhọn, chắc hẳn là nằm bên ngoài vườn lựu không xa, nàng muốn tiến vào trong đình nghỉ ngơi một lát, lát nữa sẽ quay lại đây sau.

Phía trước là tường viện màu đỏ thắm, Minh Hoàn đang định đi qua cổng vòm thì bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Là giọng nói của Lưu Đàn.

...

Trên người Lưu Đàn mặc quân phục, mái tóc đen được cố định bởi quan thúc màu bạc, dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn tú bị bao phủ một tầng u ám, khiến người ta không rét mà run.

Khang Vương Lạc Thành Quảng đứng bên cạnh Lưu Đàn, phía trước Lưu Đàn là một thiếu niên bị thương nhẹ và mười mấy nam nhân bị trói chặt quỳ trên mặt đất.

Hắn sờ bội kiếm bên hông, mắt phượng hẹp dài sâu không thấy đáy khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kiếp trước, Lưu Đàn cũng gặp phải cảnh tượng tương tự.

Tuy nhiên không phải ở Yên Châu, mà là ở Mục Châu.

Người thiếu niên bị thương nhẹ này chính là kẻ hạ độc Lưu Đàn ở kiếp trước.

Kiếp trước, Lưu Đàn cứu người thiếu niên này khi hắn ta bị chủ nợ đuổi giết trên phố xá sầm uất, kiếp này, trong lúc săn thú Lưu Đàn và Lạc Thành Quảng đã cứu được hắn ta, khi hắn ta đang bị người truy sát.

Thiếu niên này tên Trác Trì, là quân cờ do Sở Tinh Trạch – con thứ ba của Hiến Vương tại Hiến Châu sắp xếp. Phải nói rằng Sở Tinh Trạch mưu tính quá sâu xa, ngay từ lúc này đã thần không biết quỷ không hay cài người nằm vùng bên cạnh Lưu Đàn.

Lưu Đàn đưa Trác Trì bị đuổi giết và tất cả những người đuổi giết Trác Trì về Khang Vương phủ.

Trác Trì bị thương nhẹ, hắn ta nhìn về phía Lưu Đàn: “Tiểu nhân đến từ Hiến Châu, xuất thân hèn mọn, khi còn nhỏ bị cha nương bán cho gia đình giàu có làm nô bộc, bởi vì gia đình chủ nhân không có người nối dõi nên đã thu nhận tiểu nhân làm con nuôi, nhưng sau đó chủ nhân gây thù chuốc oán với kẻ thù, toàn gia bị giết hại chỉ trong một đêm, tiểu nhân được nô bộc trong nhà che chở chạy trốn một đường từ Hiến Châu tới Yên Châu……”

Từ trước đến nay Lưu Đàn luôn là người thận trọng, kiếp trước Trác Trì cũng đưa ra lý do tương tự, sau khi phái người đi điều tra, hắn phát hiện lời nói của Trác Trì là sự thật, lại thấy Trác Trì có vẻ nhanh nhẹn, giữa mày lộ ra vẻ kiêu ngạo khí khái, chỉ cần dạy dỗ một chút là có thể sử dụng, cho nên hắn mới giữ Trác Trì ở lại làm hạ nhân trong vương phủ.

Sở Tinh Trạch là biểu đệ của Lưu Đàn, hắn ta đã quá hiểu Lưu Đàn, biết Lưu Đàn có tính đa nghi cho nên mới thiết kế mọi chuyện một cách hoàn hảo như vậy. Thân phận được nhận nuôi của Trác Trì là thật, kẻ thù là giả, cái gọi là kẻ thù của chủ nhân cũng chỉ là một chi tiết trong vở kịch, Sở Tinh Trạch đã cho người giết hại cả gia đình nhận nuôi Trác Trì.

Khi còn nhỏ Trác Trì thiếu chút nữa chết đói, chỉ vì một bữa cơm của Sở Tinh Trạch mà hắn ta đã không tiếc phản bội lại lòng tốt của người nhận nuôi mình. Một khi bước lên con đường bất nhân bất nghĩa, Trác Trì sẽ không bao giờ quay đầu lại được.

Bởi vì 5 năm tới, Trác Trì vẫn luôn ẩn mình, không hề có động tĩnh, cho nên Lưu Đàn chưa từng hoài nghi người này, rốt cuộc hạ nhân trong phủ nhiều như vậy. Thế nhưng, Lưu Đàn không nghĩ tới, một lần hành động duy nhất của Trác Trì chính là độc sát hắn.

Nhớ tới chuyện cũ, Lưu Đàn hơi nheo mắt nói: “Ồ? Vậy sao?”

Hắn tiến lên vài bước, nhìn mấy người bị trói trên mặt đất. Sở Tinh Trạch lòng dạ thâm sâu, nuôi dưỡng một đám tử sĩ trung thành và tận tâm, Muốn diễn tốt vở kịch này trước mặt hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trác Trì bị Lưu Đàn nhìn chằm chằm, có chút chột dạ.

Rốt cuộc hắn ta cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, cho dù mưu mô có thâm sâu tới mức nào thì ở trước mặt Mục Vương uy nghiêm, vẫn không tránh khỏi rụt rè.

Trác Trì quỳ xuống: “Nếu tiểu nhân có nửa lời nói dối sẽ bị ngũ mã phanh thây mà chết! Tiểu nhân cảm kích ơn cứu mạng của Mục Vương điện hạ, sau này sẽ tìm cách báo đáp.”

“Cô không cần ngươi phải báo đáp.” Khóe môi Lưu Đàn khẽ cong lên, nhìn từ góc độ của Minh Hoàn, nàng có thể phát hiện Lưu Đàn khác xưa rất nhiều.

Ở trong lòng nàng, Lưu Đàn vốn là người dịu dàng, hiền lành, khiến người đối diện như được tắm mình trong gió xuân. Không biết vì sao, cho dù là trong suy nghĩ thì Minh Hoàn vẫn nghĩ Lưu Đàn sẽ giết người, nhưng khi tưởng tượng ra tình cảnh này nàng lại cảm thấy khá mơ hồ,dường như chỉ khi Lưu Đàn giết người thì mới dứt khoát nhẹ nhàng.

Nhưng lúc này, trong mắt hắn lại hiện lên vẻ hung ác nham hiểm khó giải thích, cả người tản ra loại khí thế khiến người ta sợ hãi.

“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là chuyện rất bình thường.” Lưu Đàn nhìn đám người bị trói chặt dưới đất, “Ngươi nói, bọn họ đều là kẻ thù của ngươi, giết hại dưỡng phụ dưỡng mẫu của ngươi, Cô là người nhân nghĩa, Cô cho phép ngươi giết chết bọn họ, báo thù rửa hận cho dưỡng phụ dưỡng mẫu của ngươi.”

Bàn tay Trác Trì khẽ run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play