Đào Nhụy nói đó chỉ là một vườn hoa nhỏ, Lưu Đàn cũng nói đó là một vườn hoa nhỏ, nhưng Minh Hoàn đi tới mức chân đau nhức mới cùng với Lưu Đàn đến được một bãi cỏ xanh mướt.

  

Trên bãi cỏ xanh có hai con công, Minh Hoàn chưa bao giờ nhìn thấy công, nàng hỏi: "Bọn chúng là chim công đó sao?"

Lưu Đàn nói: "Đây là hai con công trống, chờ chút con công mái tới, bọn chúng mới xòe đuôi."  

  

Trong vương phủ các loại kỳ thú kỳ cầm đều được nuôi dưỡng rất tốt, cho dù không xòe đuôi thì trông hai con công màu lam cao ngạo này cũng cực kỳ đẹp, từ xa xa Minh Hoàn nhìn thấy bọn chúng thì mắt đã không dời đi chỗ khác.  

  

Lúc này, có một con công rời đi, chẳng bao lâu sau thì có một con công nhỏ hơn một chút nhìn không đẹp cho lắm đi tới, con công màu xanh lam kêu lên mấy tiếng "Quắc quắc", “Quắc quắc".

  

Minh Hoàn mở to mắt, nàng nhìn thấy con công trống đang từ từ xòe cái đuôi ở trước mặt con công mái, lại còn làm thêm mấy động tác rất duyên dáng.

  

Nàng chăm chú nhìn con công, còn Lưu Đàn thì nhìn nàng chăm chú.  

  

Hôm nay Minh Hoàn còn chưa trang điểm, làn da trắng tuyết óng ánh dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng sớm, vành tai hơi phiếm hồng, đôi hoa tai ngọc màu xanh biển khẽ đung đưa.

  

Cơ thể Lưu Đàn càng lúc càng tới gần, từ từ áp sát vào Minh Hoàn.

  

Con công nhỏ bị con công trống thu hút, nó nằm xuống. Bởi vì bây giờ là tháng tư, cho nên Lưu Đàn mới có thể chắc chắn Minh Hoàn có thể nhìn thấy con công xòe đuôi như vậy, nhưng chuyện sau khi con công xòe đuôi thì Lưu Đàn lại không muốn để Minh Hoàn nhìn thấy.   

  

Hắn đưa bàn tay to của mình ra che mắt Minh Hoàn, khuôn mặt Minh Hoàn quá nhỏ, trong nháy mắt bị hắn che lại nên chẳng nhìn thấy được gì cả.

  

Minh Hoàn có chút tức giận: “... Điện hạ!”

  

Lông mi của nàng rất dài, Lưu Đàn có thể cảm giác được lòng bàn tay bị gãi tới ngứa ngáy, trong lòng hắn cũng có chút ngứa ngáy râm ran, nhưng trong chốc lát đã buông nàng ra.

  

Minh Hoàn vừa nhìn thấy con công trống nhảy lên người con công nhỏ, nàng còn chưa biết vì sao lại như vậy, cũng không biết tiếp theo sẽ là chuyện gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng đã bị Lưu Đàn kéo đi mất.

  

Lưu Đàn kéo nàng đi: "Bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta, nếu như không rời đi thì chúng ta sẽ bị bọn chúng mổ vào người."

  

Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Muội tưởng bọn chúng sẽ cùng nhau xòe đuôi biểu diễn chứ."

  

Lưu Đàn lên tiếng: “Ngày trước trong phủ có một con công trắng, trắng nõn không tì vết, chỉ có đôi mắt là màu đỏ nhạt, khi xòe đuôi cực kỳ đẹp mắt, nhưng tiếc là sau này nó chết rồi. Hoàn Hoàn thích chim công như vậy, cô sẽ cho người tìm kiếm, sau này sẽ tặng cho muội một con công màu trắng nha."

  

Minh Hoàn bị hắn di dời chú ý, không còn nghĩ tới chuyện vừa nãy nữa, nàng lắc lắc đầu nói: "Trong nhà không cho nuôi."



  

Minh Hoàn biết được địa vị của gia đình mình, là danh gia vọng tộc so với nhà thường dân, nhưng kiểu gia tộc văn sĩ như thế này thì ở nơi nào cũng có cả.

  

Hùng cứ một phương giống như Lưu Đàn thì có được mấy người chứ?   

  

Những thứ mà Mục Vương phủ nuôi được, Minh gia không thể tốn nhiều công sức để chăm chút như vậy.

  

"Vậy sau này vương phủ nuôi một con rồi, Hoàn Hoàn muốn xem thì cứ đến, có được không?"   

  

Minh Hoàn ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn: “Được ạ.”

  

Mục Vương thật sự là một người tốt, làm muội muội của ngài ấy thật là tốt, nếu như tiểu quận chúa còn sống chắc chắn là vô cùng vui vẻ. Minh Hoàn cảm thấy có chút tiếc thương khổ sở cho muội muội chết yểu của Lưu Đàn.  

  

Lưu Đàn nói: "Muội có muốn ngắm thỏ con không? Trong viện của cô có một ổ thỏ con."

  

Minh Hoàn thích nhất là những đồ vật nhỏ bé lông mềm mại, nhưng tiếc là trong nhà chưa từng được nuôi qua. Nàng gật gật đầu: "Muốn xem ạ."  

  

Lưu Đàn kéo cánh tay nàng: “Đi cùng với cô qua đây."

  

Nàng ngoan ngoãn theo sau Lưu Đàn.

  

Nơi ở của Lưu Đàn thật sự không xa chỗ ở của nàng là bao, bọn họ còn phải đi ngược lại một đoạn đường, đi thẳng một mạch, hai bên đường hơn phân nửa là hoa đào khô héo còn có cả cây chuối khổng lồ, hoa đào tuy sắp tàn tạ nhưng lại không có cảm giác suy yếu, ngược lại còn được xử lý rất sạch sẽ, có hương vị tao nhã khác biệt.

  

Tiến thêm về phía trước có hương thơm thoang thoảng, bên cạnh hòn non bộ là cây tử đằng và trầu cổ, còn có vài loại cỏ thơm, Minh Hoàn đi theo hắn bước qua một cánh cửa, đi vào hành lang, nhìn thấy có vài thị nữ đang bưng khay đi ngang qua, nhìn thấy Lưu Đàn, đám thị nữ ai cũng nín thở, đầu cũng không dám ngẩng, chỉ hô lên một tiếng "Điện hạ" rồi tách ra hai bên, lũ lượt hành lễ, đợi khi Lưu Đàn dẫn Minh Hoàn đi qua, đám thị nữ này mới rời đi.   

  

Chờ đến khi vào phòng, Lưu Đàn căn dặn thị nữ mang con thỏ đến, lại có một hàng thị nữ đi ra.

  

Lưu Đàn bảo Minh Hoàn ngồi xuống, hắn sờ một chút, trà trên bàn ấm, Minh Hoàn không thể dùng được đồ ăn thức uống quá lạnh, Lưu Đàn rót một chén trà cho nàng: "Đi suốt chặng đường chắc là Hoàn Hoàn mệt rồi, uống tách trà trước nào."  

  

Minh Hoàn nhìn thấy chỗ này chỉ có một chén trà, chén trà đầy tràn và dày nặng, thân chén trà là hoa văn sư tử lửa, ngẫm nghĩ đây chắc là đồ dùng thường ngày của Lưu Đàn, mà nơi này cũng sẽ không tiếp đãi người khác.

  

Nàng đặt nó sang một bên chứ không uống, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn xung quanh. Phẩm vị của Lưu Đàn chắc là cực kỳ cao, cửa sổ giấy giường gỗ, thanh tịnh đẹp đẽ và trang nhã, đối diện treo một bức tranh hoa lan, là một bức tranh quý nghìn vàng khó có được của một vị văn nhân nào đó của tiền triều.

  

Thị nữ nhanh chóng mang đến một chén tổ yến và vài phần điểm tâm, Minh Hoàn chớp chớp mắt: "Thỏ con đâu?"    

Đã đi lâu như vậy rồi, sao bọn họ vẫn chưa mang tới.



  

Lưu Đàn nói: “Muội ăn chút đồ trước đi."

  

Nàng ăn được nửa chén tổ yến thì không ăn được nữa, lúc này thị nữ mới mang đến bốn năm chú thỏ con được một tháng tuổi tới.

  

Những chú thỏ này có bộ lông trắng muốt, mềm mại, tính tình hiền lành, mắt đỏ đỏ, nhìn thấy người cũng không trốn.

  

Mắt Minh Hoàn ngay lập tức sáng lên, nàng ôm một chú vào lòng, vuốt ve sống lưng của chú thỏ, lúc này mới vô cùng hớn hở nhìn Lưu Đàn: "Điện hạ, muội ôm một chú thỏ, ngài xem có giống Hằng Nga hay không?"  

  

Lưu Đàn mỉm cười: "Chẳng giống chút nào."

  

Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: "Dù Cô chưa từng nhìn thấy Hằng Nga, nhưng Cô cảm thấy, Hoàn Hoàn còn đẹp hơn cả Hằng Nga."

  

Minh Hoàn quay đầu lại nói: “Ngài thật biết cách gạt người."

  

Lưu Đàn không nói gì. Hắn cũng chẳng lừa gạt người khác, trong lòng hắn, chỉ có Minh Hoàn là xinh đẹp nhất.

  

Minh Hoàn ôm chú thỏ con chơi đùa một chút cũng cảm thấy hơi mệt. Bình thường nàng cũng rất yếu ớt, hiếm khi nào đi cả đoạn đường dài trong khoảng thời gian lâu như hôm nay.  

  

Lưu Đàn đang ở kế bên xem công văn, Minh Hoàn lấy lá cỏ từ trong khay đút cho thỏ con ăn, tiếng chú thỏ con nhai lá cỏ rất nhỏ, không biết qua bao lâu, mắt của nàng có chút mở không nổi. Nàng buồn ngủ.   

  

Lưu Đàn nói: “Ở bên trong có một chiếc giường, nếu đã buồn ngủ rồi thì muội cứ ngủ ở đây một lúc đi."

  

Minh Hoàn lắc lắc đầu: "Muội nào có buồn ngủ."

  

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, từ trước tới nay Minh Hoàn là người yêu kiều mềm mại chưa từng chịu khổ cực, chưa đầy một khắc, đúng như Lưu Đàn dự liệu, nàng nằm gục trên bàn ngủ thiếp đi.

  

Hai chú thỏ đang ở dưới gầm bàn ôm đôi giày thêu của Minh Hoàn khẽ gặm. 

  

Lưu Đàn mỉm cười vẻ bất đắc dĩ, sau khi đứng dậy, Lưu Đàn ôm lấy nàng ấn lên tường, một cánh cửa bí mật mở ra, hắn ôm Hoàn Hoàn đi vào bên trong mật thất.

  

Mật thất u tối, được đốt bạch đàn hương, Lưu Đàn đặt nàng nằm trên giường, nhẹ nhàng gạt đôi giày thêu và tháo trâm cài trên tóc của nàng xuống.

  

Minh Hoàn ngoan ngoãn vùi sang một bên, ngủ rất sâu. Ngày thường nàng vờ làm một tiểu đại nhân, lúc ở bên Lưu Đàn hiếm hoi lắm mới lộ ra một mặt ngây thơ không phòng bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play