Đêm đó, Đường Mẫn nhìn Bùi Cẩm Triều ôm con trai nhẹ nhàng lay động, nàng hỏi: “Biểu ca nghĩ kỹ tên của Đoàn Tử chưa?”

Hắn cúi đầu nhìn con trai, nói: “Bùi Quân Diệu.”

Đường Mẫn gật đầu, tên rất êm tai, ngụ ý cũng không tệ, chỉ là hắn……

“Biểu ca cũng đừng nghĩ quá nhiều, sớm muộn gì hắn cũng sẽ kế thừa di chí và dòng họ của tổ tông.”

Nhiều ngày nay Bùi Cẩm Triều cũng rối rắm vấn đề này, hắn muốn con trai chính mình họ Lưu, biết rõ hiện tại không thể, trong lòng vẫn nghẹn khó chịu.

Hắn muốn cha mẹ không thấy ánh mặt trời biết, Lưu Cảnh hắn có hậu, nhị lão cũng có cháu, nhưng hiện tại còn chưa thể làm con trai theo dòng họ tổ tông, chỉ có thể chờ.

“Đến lúc đó chúng ta có thể lại sinh một đứa, như vậy cũng không cần sợ về sau cha nương biết sự thật, khổ sở trong lòng. Bùi gia và…… đều sẽ có người thừa kế.”

Trong lòng hắn giống như chảy qua một dòng nước ấm, nhìn nàng nói: “Ngày đó nàng chính là đau lợi hại.”

“Sinh con làm sao lại không đau, cũng không thể bởi vì ta đau, khiến cho hài tử vốn có duyên với chúng ta, không thể đến trên đời này.”

“Được!”

Liên tiếp một tháng ẩm thực thanh đạm, Đường Mẫn cảm thấy cả người cách cái chết không xa.

Mấy ngày nay làm nàng cảm thấy cả người giống như đều sưng vù, quần áo cũng có chút căng, xem ra ở cữ béo lên không thể nghi ngờ.

Cũng không biết béo bao nhiêu cân, giảm béo có chút thống khổ.

Kiếp trước nàng không phải thể chất dễ béo, chẳng sợ ngày thường xã giao ăn ăn uống uống cũng sẽ không béo, hình như ‘Đường Mẫn’ cũng như thế, hy vọng lúc giảm béo có thể tương đối dễ dàng.

Một tháng qua, hiện giờ Đoàn Tử từ bánh bao nếp gấp tiến hóa thành bánh bao, trắng trắng nộn nộn, làn da mịn màng làm nàng yêu thích không buông tay.

Mà hết hạn ở cữ, Đường Mẫn không màng gì khác, tắm rửa trước rồi nói, may mắn là nàng sinh tháng giêng, nếu là mùa hè……

Ngẫm lại nàng liền phát run, có lẽ thật sự ra ở cữ, gian phòng này phải hủy đi mới được.

Ngâm mình gần nửa canh giờ, mãi cho đến khi da thịt đều nhíu, nàng mới từ trong bồn bước ra, sau đó thay quần áo tương đối trịnh trọng.

Hôm qua tiệc đầy tháng mời đều là người ngày thường tương giao, đồ ăn cũng không quá chú ý, chủ yếu là tụ họp náo nhiệt.

Mà hôm nay ra ở cữ, Đường Mẫn phải mang theo con trai tiến cung tạ ơn.

Nàng mới vừa thu thập xong, Trâu thị liền ôm Đoàn Tử vào, nhìn thấy Đường Mẫn thực rõ ràng béo một vòng, cười nói: “Vẫn là bụ bẫm như vậy mới đẹp, trước kia con quá gầy.”

Đường Mẫn cười khổ, tiến lên tiếp nhận con trai từ trong tay nàng, “Nương, quá béo lãng phí vải dệt, hơn nữa cũng không tốt với sức khỏe lắm. Hôm nay con mang Đoàn Tử tiến cung, giữa trưa đại khái sẽ không về dùng cơm trưa, mọi người đừng chờ con.”

“Được, đi thôi, trời vẫn có chút lạnh, hai mẹ con đều chú ý nhiều chút, thực mau phải cày bừa vụ xuân, nương và cha con còn phải về thôn trang, chờ Đoàn Tử cai sữa lại cho hắn đi thôn trang ở một thời gian.”

“Con biết, nhưng cha mẹ cũng không thể hiện tại liền đi, vẫn là chờ con trở lại rồi nói sau.” Nhị lão có thể ở trong phủ hai tháng, cũng là không dễ dàng.

“Sẽ không đi mà không nói tiếng nào, con cũng đi sớm về sớm.”

Lúc đi, Lâm nữ y ôm Đoàn Tử bụ bẫm mềm như bông, bà nhìn trong lòng thích vô cùng.

Hài tử sinh ra trong cung, thời gian chân chính ở cùng mẫu thân rất ít, phần lớn thời gian đều là nhũ mẫu chiếu cố lớn lên, kỳ thật cảm tình hoàng tử và công chúa dành cho mẹ ruột so ra kém nhũ mẫu.

Thực hiển nhiên Đoan Tuệ công chúa đại khái cũng nghĩ tới điểm này mới không tìm nhũ mẫu, dù sao cũng là con do chính mình cực cực khổ khổ sinh, làm sao có thể làm hắn xa lạ chính mình, ngược lại thân cận nữ nhân khác.

Hiện giờ nhũ mẫu của bệ hạ càng là bởi vậy gà chó đắc đạo, tuy sớm tại bệ hạ đăng cơ đã được thả ra cung, nhưng nghe nói nhũ mẫu trở lại quê quán rất khí phái, ngay cả tri phủ địa phương cũng không dám trêu chọc, kính như thần minh.

Việc này Thái Hậu cũng biết, chỉ là bà ấy chưa làm ra chuyện gì tổn hại mặt mũi hoàng gia, Thái Hậu cũng không tính toán truy cứu, trước sau đều bởi vì bà ấy là nhũ mẫu của bệ hạ.

Chẳng qua chỉ là một phụ nhân bình thường, lúc trước chọn bà ấy hầu hạ bệ hạ cũng vì bối cảnh trong sạch, mà nay ỷ vào chút tình nghĩa với bệ hạ, không biết âm thầm làm ra bao nhiêu chuyện dơ bẩn, chỉ là không bị vạch trần thôi.

Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, sau đó đổi thành cỗ kiệu, đoàn người chậm rì rì đi Thọ Khang Cung.

Lúc này Thái Hậu mới vừa dùng xong đồ ăn sáng không lâu, cung tì bên ngoài tiến vào, thấp giọng nói: “Thái Hậu nương nương, Đoan Tuệ công chúa bái kiến.”

Thái hậu vừa nghe, giây lát nghĩ đến Đoan Tuệ ra ở cữ, đây là mang theo Đoàn Tử tiến cung thỉnh an bà.

“Mau cho bọn họ tiến vào.”

Dứt lời nâng tay Thôi ma ma đứng lên, sau đó ra tẩm cung đi tiền điện, nhìn thấy Đoan Tuệ đang ngồi uống trà.

“Con thỉnh an mẫu hậu.”

“Mau đứng lên, mới ra ở cữ cũng không thể lộn xộn.” Thái Hậu xua xua tay, đi đến ngồi xuống giường nệm, cười nói: “Làm ai gia nhìn xem Đoàn Tử.”

Đường Mẫn cười tiếp nhận Đoàn Tử từ trong tay Hương Lan, sau đó ôm hắn tiến lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng Thái Hậu, “Lúc mới vừa sinh hắn xấu muốn chết, hiện tại tốt rồi, trắng trẻo mập mạp. Ban đầu biểu ca còn gọi hắn là bánh bao nếp gấp, con thật là bất đắc dĩ.”

Nghe được lời này, Thái Hậu hết sức vui mừng, “Ai da, nhìn Tiểu Đoàn Tử của chúng ta nè, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đen bóng.”

“Mới vừa sinh ra đều như vậy, hiện tại còn không phải là phi thường đáng yêu.”

“Dạ!” Nàng ở bên cạnh duỗi ngón tay đặt trong lòng bàn tay con trai, cười nói: “Đoàn Tử, đây là Thái Hậu nương nương!”

“Di di……” Hắn liệt miệng nhỏ, có lẽ là muốn cười? Lại phun ra nước miếng, không đợi hắn lại lần nữa phát ra âm thanh, đã bị mẫu thân ôn nhu lau.

“Hiện tại chỉ ê ê a a, nhưng cũng có thể nói chuyện với biểu ca trong chốc lát, dù sao con nghe không hiểu.” Nàng nhớ đến hai cha con ở chung, cười nói: “Con đã hơn nửa năm không tiến cung, nhìn sắc mặt mẫu hậu có vẻ không tốt, ngài không dùng bữa nghỉ ngơi hợp lý?”

“Năm trước không phải hạ tuyết? Thái Hậu nương nương một hai phải mở cửa sổ xem tuyết, lúc này mới bị lạnh, tuy thái y xem qua không có trở ngại, nhưng sắc mặt không hồng nhuận như trước.” Thôi ma ma thấy các nàng nói chuyện, tiến lên xin chỉ thị, bế Đoàn Tử đưa tới trong tay Hương Lan, nói: “Trước ôm đi Tây Noãn Các đi, bên kia ấm áp.”

“Dạ!”

Hương Lan rời đi, Đường Mẫn nắm tay Thái Hậu, tuy tuổi gần sáu mươi, đôi tay này lại bảo dưỡng thực tốt, chỉ là sờ lên có chút lạnh.

Thái Hậu nhìn thấy nàng nắm tay chính mình, cười nói: “Con thật giống một lò sưởi nhỏ.”

“Là tay của ngài quá lạnh, con có hỏi Lâm nữ y, nghe nói mẫu hậu sợ lạnh, nên ăn nhiều thức ăn giúp ấm thân mình, ngày thường cũng nên uống nhiều canh, ngài lớn tuổi, còn không yêu quý chính mình như thế, ngài cũng không nghĩ tới ngoại trừ Thôi ma ma và Hứa công công, có bao nhiêu người thiệt tình lo cho ngài? Chính mình không biết chiếu cố bản thân.” Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn Thôi ma ma bên cạnh nói: “Ma ma, giữa trưa làm Ngự Thiện Phòng nấu canh ấm thân mình, mẫu hậu lớn tuổi, bà cũng đừng để ngài bị mệt.”

Thôi ma ma thấy Thái Hậu nương nương vẫn chưa tức giận, biểu tình cũng mang theo ý mừng, liên tục gật đầu nói: “Nô tỳ nhớ rõ, lao công chúa quan tâm.”

“Lúc trước con có thai nên không tiến cung, kết quả ngài khen ngược, con tới thăm ngài, ngài lại ốm yếu.”

Thái Hậu không nhớ rõ đã bao lâu không có người nói với bà như vậy, trước kia là đứa con gái út được bà sủng ái, chính là từ khi nàng rời đi, bên người cũng không ai dám nói chuyện không cố kỵ.

Hiện giờ lại lần nữa nghe được, bà lại không tức giận, bởi vì bà biết đứa nhỏ này thật sự lo lắng cho mình, nắm chặt tay bà, từng chút nắm lại, làm bà cảm giác được lo lắng và khẩn trương.

Không phải khẩn trương bà tức giận hay không, mà là khẩn trương thân thể của bà.

“Con cũng nói ai gia là lớn tuổi, thân mình này khẳng định là một năm không bằng một năm, không phải thực bình thường sao.” Bà nhìn Đường Mẫn béo một vòng, trong mắt mang theo tươi cười không hòa tan được.



“Có người sống đến bảy tám chục tuổi, thân thể vẫn ngạnh lãng, ra ruộng làm việc cũng không có vấn đề gì, hiện tại ngài còn chưa quá lớn, sau này mỗi ngày làm Thôi ma ma đỡ ngài đi trong cung nhiều chút, sau khi ăn xong đi trăm bước, sống đến chín mươi chín tuổi, thân thể khỏe mạnh thật tốt. Hơn nữa cho dù có một ngày ngài nhắm mắt lại, cũng là sống thọ và chết tại nhà, chứ không phải nhiễm bệnh.”

Thái Hậu lại bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Ai gia thanh tịnh nửa năm, con vừa tiến cung liền ríu rít bên tai ai gia, về sau Tiểu Đoàn Tử phải chịu lải nhải.”

“Con là mẹ ruột của hắn, chịu không nổi cũng phải chịu, mẫu hậu không biết đâu, lúc sinh hắn con thiếu chút nữa đau chết, hắn vừa ra, con kêu biểu ca giáo huấn tiểu gia hỏa này, kết quả biểu ca chỉ sét đánh không mưa, giáp mặt thích vô cùng, sau lưng cũng là há mồm ngậm miệng Tiểu Đoàn Tử.”

“Ha ha ha, nha đầu này, không phải con cũng thích sao.” Thái Hậu nhẹ nhàng điểm điểm giữa mày nàng, “Tiểu Đoàn Tử tên gì?”

“Lễ tắm ba ngày mới nghĩ xong, kêu Bùi Quân Diệu, cũng không biết cân nhắc bao lâu.” Nàng hờn dỗi nói.

“Quân Diệu, tên hay, quả nhiên là Trạng Nguyên.” Thái Hậu cũng vừa lòng gật đầu.

Bên ngoài, giọng nói theo Hoàng Hậu truyền vào, “Tiểu Mẫn, muội mang theo Tiểu Đoàn Tử tiến cung? Nhanh lên cho bổn cung nhìn xem.”

Hoàng Hậu tiến vào, hành lễ với Thái Hậu, sau đó nhìn xung quanh khắp nơi, lại không nhìn thấy Đoàn Tử.

Thôi ma ma tiến lên cười nói: “Nương nương, tiểu công tử được Hương Lan mang đi Tây Noãn Các.”

“Con đi nhìn xem, trở về lại nói nữa. Mẫu hậu, hôm nay Bội Nhi ở đây dùng cơm trưa với ngài nha.”

“Đi thôi đi thôi, giữa trưa sai Ngự Thiện Phòng làm vài món ăn các con thích, đều lưu lại, ai gia cũng muốn ôm Tiểu Đoàn Tử nghỉ trưa xong, lại cho Đoan Tuệ hồi phủ.”

Đường Mẫn vừa nghe, che miệng cười không ngừng, “Mẫu hậu thật hào phóng, tiểu gia hỏa kia chính là có thể ăn có thể tả.”

“Không đáng ngại, tiểu hài tử rất sạch sẽ.”

Một hồi lâu Hoàng Hậu mới trở về, lúc trở về còn ôm tiểu gia hỏa kia, Đoàn Tử vừa hừ hừ vừa chuyển mắt to, nắm tay nhỏ cũng nắm chặt.

“Mẫu hậu ngài nhìn, phấn đô đô, thật là khiến người xem mềm lòng, hiện tại chắc là bị đói, Tiểu Mẫn mau cho bú.”

Đường Mẫn cười tiến lên tiếp nhận, sau đó đứng lên nhìn Thôi ma ma, theo bà đi vào nội thất.

Tới gần giữa trưa, Hoàng Đế lại đột nhiên đi tới Thọ Khang Cung.

Mọi người hành lễ, Thái Hậu cười tủm tỉm lưu Hoàng Đế cùng dùng cơm trưa, Hoàng Đế nhìn thoáng qua Đường Mẫn, gật đầu đáp ứng.

“Đây là con của Bùi ái khanh?” Hắn tiến lên nhìn Đoàn Tử ngoan ngoãn nằm trong tay Thái Hậu, mắt to ướt dầm dề như nai con, duỗi tay gãi gãi tay nhỏ, sau đó phát hiện tiểu gia hỏa này nắm lấy tay hắn, chỉ là lực tay rất nhẹ.

Thái Hậu thấy thế, cười nói: “Xem ra Tiểu Đoàn Tử thực thích Hoàng Đế.”

“Tiểu Đoàn Tử?” Hoàng Đế hơi ngốc, đây là tên là gì.

Hoàng Hậu ngồi xuống một bên khác, nhìn tiểu gia hỏa đang bắt lấy tay Hoàng Đế nhét vào trong miệng, cẩn thận vươn ngón tay, ngăn trở động tác của hắn, đổi lấy tiểu gia hỏa ê ê a a kháng nghị, làm Hoàng Hậu tươi cười phá lệ mềm mại.

“Là Đoan Tuệ lấy nhũ danh, Đoàn Tử, nghe liền vui mừng.”

“Nha……” Đoàn Tử nghe được có người kêu tên mình, múa may tay nhỏ, kỳ thật Hoàng Đế cảm thấy tay hắn nhỏ nhắn mềm như bông, nên gãi gãi chút thôi.

Hoàng Đế cũng không nhịn được cười nhạt, “Nghe rất vui mừng.”

Hơn nữa đừng nhìn lần này Đường Mẫn tiến cung thoáng béo một chút, cũng tuyệt đối không béo bằng Hoàng Hậu, hơn nữa bộ ngực hai luồng thịt gần như muốn nứt vỡ quần áo, làm hắn thường thường sẽ ngó hai mắt, cũng may đều tương đối mịt mờ, nếu không bởi vì hai mắt này, có lẽ Thái Hậu và Hoàng Hậu đều sẽ nổi lên tâm tư khác với Đường Mẫn.

Mà lúc này lực chú ý của Đường Mẫn cũng đều ở trên người con trai, không chú ý tới ánh mắt Hoàng Đế.

“Nếu là con trai của Đoan Tuệ, mẫu hậu muốn cho phong hào không?”

Đường Mẫn nghe được lời này, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, chỉ liếc mắt một cái, làm đáy lòng nàng đột nhiên nảy lên cảm xúc quái dị.

Mà Thái Hậu và Hoàng Hậu hình như cũng đã nhận ra cái gì, đặc biệt là Thái Hậu, sắc mặt tức khắc có chút khó coi.

“Hoàng Đế muốn cho phong hào gì?”

Hoàng Đế không dấu vết nhìn Thái Hậu, “Nếu mẫu hậu không có ý tưởng này, đành từ bỏ vậy, hơn một năm nay Bùi ái khanh cẩn trọng, khắc kỷ phụng công, trẫm ban thưởng cho hắn cũng được.”

Không khí cũng vì những lời này lại lần nữa trở nên hòa hợp, ý lạnh vừa rồi nháy mắt tan rã trong vô hình.

Không thể không nói, vừa rồi vài người trong phòng đều có ý nghĩ khác.

Phong hào cũng không phải tùy tùy tiện tiện thì có thể cho, Hoàng Đế đột nhiên chủ động nói ra, khó tránh khỏi sẽ làm người nghĩ nhiều.

Thì ra hắn chỉ là muốn lấy cớ thăng quan cho Bùi Cẩm Triều thôi.

Thái Hậu cũng không phản đối, rốt cuộc một năm nay bà cũng xem rất rõ ràng Bùi Cẩm Triều biểu hiện, ngày thường không hiện sơn lộ thủy, nhưng gặp được tình huống đặc thù, luôn có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Hoàng Đế và Tiền Hoài An, đây là Thái Hậu vui thấy.

Dùng cơm trưa xong, Hoàng Đế liền rời đi, Thái Hậu ôm Đoàn Tử đi nghỉ trưa, Đường Mẫn và Hoàng Hậu đi Dực Khôn Cung nói chuyện.

“Thần Tần có thai, lần này nếu sinh ra, cho dù là hoàng tử hay công chúa, nàng tấn chức là chuyện không thể tránh khỏi. Bổn cung ngồi vị trí chính cung có chút nghẹn khuất, đi một Trân Phi, lại sắp xuất hiện một Thần phi, hơn nữa hai người thực rõ ràng không giống nhau.”

Đường Mẫn biết “không giống” là có ý gì.

Trân Phi có thể tiến cung được sủng ái, đơn giản không rời đi một cái “ân tình”, mà Thần Tần bằng vào chính là dung mạo khuynh thành tuyệt sắc và thủ đoạn, tuy hơn nửa năm nay trong cung gió êm sóng lặng, Đường Mẫn cũng không rõ ràng thực tế tình huống, chỉ cần Bùi phủ của nàng an an tĩnh tĩnh, nàng cũng không còn cầu gì khác.

“Cho nên nương nương muốn áp dụng thủ đoạn gì sao?”

Hoàng Hậu châm chọc cười: “Bổn cung có thể chịu đựng Trân Phi sinh một cái hoài một cái, sao lại dung không được Thần Tần, Tiểu Mẫn nói rất đúng, bổn cung vẫn phải sống, sống không nổi cũng phải làm chính mình thoải mái mới được, hiện tại bổn cung không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Thái Tử sẽ không xong. Thần Tần rất có tâm kế, mỗi ngày nàng tới thỉnh an đều giữ khuôn phép, chẳng sợ bệ hạ sủng ái nàng cỡ nào, nàng cũng sẽ không đến mức giống Trân Phi, hơn nữa bổn cung cũng mệt mỏi.”

“Nếu là mệt mỏi, ngài chỉ cần thủ Thái Tử là được, chỉ cần nương nương và Thái Tử không làm lỗi, có Tiền gia và mẫu hậu, thiên hạ này sớm muộn gì cũng thuộc về Thái Tử.”

“Nha đầu ngốc, về sau lời như vậy chớ có nói ra, nếu bị người có tâm nghe, bổn cung cũng không hộ được muội.”

“Muội biết, nương nương yên tâm đi. Thái Tử thực hiểu chuyện, về sau ngài cứ chờ hưởng phúc đi.”

“Đúng vậy!” Hoàng Hậu gật đầu, nhớ tới Thái Tử, mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Đường Mẫn nghĩ cũng nên hồi phủ, Thôi ma ma lại ôm Đoàn Tử từ bên ngoài tiến vào, khóe môi tươi cười cũng che giấu không được.

“Hôm nay là tiểu thiếu gia kêu Thái Hậu nương nương dậy, đại khái là đã đói bụng, cũng thấm ướt tã, chọn thời gian thật sự chuẩn, chính là làm Thái Hậu nương nương cao hứng, điện hạ, Thái Hậu nương nương biết ngài vội vã hồi phủ, làm nô tỳ đưa tiểu thiếu gia lại đây, còn nói nếu ngài có rảnh, thường xuyên mang tiểu thiếu gia tiến cung thỉnh an.”

Đường Mẫn ôm con trai vào lòng, cười nói: “Bà trở về nói cho mẫu hậu, ngài ấy đừng ghét bỏ ta thường xuyên đến là được, hiện tại Đoàn Tử còn chưa biết nói, chờ đến khi hắn biết nói biết đi, nhìn xem ngài ấy còn có thể nói như vậy hay không.”

Thôi ma ma thật cẩn thận che cho Đoàn Tử, “Từ khi Thái Tử điện hạ dọn đến Đông Cung, trong cung đã thật lâu không có náo nhiệt, Thái Hậu sẽ không ngại tiểu thiếu gia ồn ào đâu.”

Nói xong, Thôi ma ma lại thấp giọng nói: “Lúc nãy chuyện bệ hạ nói, Thái Hậu không đáp ứng, điện hạ cũng đừng để trong lòng, hôm kia Thái Hậu nói với nô tỳ, tiểu thiếu gia có phụ thân là tam nguyên thi đậu, về sau tiền đồ nhất định không thể hạn lượng, tốt quá hoá dở, ngài đừng trách Thái Hậu.”

Đường Mẫn tức khắc hờn dỗi trừng mắt nhìn Thôi ma ma, “Mẫu hậu chỉ suy nghĩ miên man, cho dù lúc ấy mẫu hậu đáp ứng, ta cũng sẽ không chịu, hài tử mới bao lớn liền muốn đoạt công lao phụ thân hắn, nếu mẫu hậu thật sự đáp ứng, về nhà ta nhất định bỏ đói hắn hai ngày, không lớn không nhỏ, không hiểu quy củ.”

Thôi ma ma mới xem như yên tâm, rốt cuộc có thể nói chuyện với Thái Hậu như vậy còn không bị vấn tội, đủ để thuyết minh công chúa điện hạ tốt bụng, nếu là làm bộ làm tịch, Thái Hậu nhất định sẽ nhìn ra, dạng nữ nhân tâm tư gì Thái Hậu chưa gặp qua, chẳng sợ hiện tại Thần Tần nương nương ngụy trang rất tốt, cũng không thể giấu được mắt Thái Hậu.

Mà vừa rồi Thái Hậu nương nương còn lo lắng bệ hạ nổi lên tâm tư khác với công chúa, Thôi ma ma xem ra hoàn toàn chính là không có khả năng.

Công chúa giống Thất công chúa như đúc, chẳng sợ bệ hạ có ngăn cách với nàng, cũng tuyệt đối không thể có tâm tư khác, hơn nữa Thần Tần nương nương còn diễm lệ hơn công chúa ba phần, ở trong cung cũng cực kỳ biết xử sự, bệ hạ chắc sẽ không như thế.



Chào từ biệt Hoàng Hậu, nàng ngồi kiệu ra cung, trở lại trong phủ cho con trai bú no, rồi ôm hắn đi ngủ.

Kỳ thật Trâu thị thật sự rất muốn ôm cháu ngủ, nhưng hiện tại hắn còn chưa cai sữa, mỗi cách một hai canh giờ phải cho bú, cho nên nàng cũng chỉ có thể nắm chặt nắm tay chịu đựng, chờ cháu dứt sữa, cuộc sống sung sướng của hai người già bọn họ liền tới.

“Ngày mai chúng ta sẽ về thôn trang.” Trâu thị nói với Bùi Hải Cường.

Bùi Hải Cường cũng cảm thấy ở đây đủ rồi, mắt thấy sắp trồng trọt, không quay về không được.

Nhưng nhớ đến cháu trai trắng trẻo mập mạp, trong lòng hận không thể đưa hắn tới thôn trang.

“Đoàn Tử làm sao?”

Trâu thị phụt một tiếng cười, “Hiện tại Đoàn Tử còn chưa cai sữa, tự nhiên đi theo Tiểu Mẫn, hơn nữa cho dù cai sữa cũng không thể ở cùng chúng ta lâu, cùng lắm thì về sau chúng ta thường xuyên trở về, đợi đến lúc hắn có thể chạy có thể nhảy, thì đón hắn đi thôn trang chơi.”

Bùi Hải Cường thở dài, nghĩ tình huống hiện tại, thật đúng là không nhẹ nhàng tự tại bằng ở thôn trang, chính là lễ tắm ba ngày và tiệc đầy tháng của cháu trai thiếu chút nữa lăn lộn hắn nằm liệt.

Đêm đó, hai người liền nói chuẩn bị trở về, Bùi Cẩm Triều cũng không giữ lại, rốt cuộc không phải người ngoài, ở nơi nào cũng giống nhau.

Rửa mặt xong Đường Mẫn mặc áo trong đi ra, Bùi Cẩm Triều đang đọc sách.

“Ta cảm thấy Hoàng Đế không phải thứ gì tốt.” Nàng đi đến cạnh Đoàn Tử, nhìn hắn ngủ thật sự sâu trên giường nhỏ, trìu mến duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bóng loáng của hắn, sau đó mới đi đến giường, cởi giày ra chui vào ổ chăn.

“Đi trong cung đã xảy ra chuyện?” ánh mắt Bùi Cẩm Triều hơi hơi tối lại.

Hắn hiểu biết tức phụ chính mình, nếu không có nguyên nhân, nàng sẽ không ở sau lưng nói xấu ai khác.

Đường Mẫn nghiêng người ôm vòng eo tinh tráng của hắn, một tay vén lên vạt áo hắn, khuôn mặt nhỏ dán trên ngực hắn bóng loáng trắng nõn, môi đỏ khẽ hôn cơ bụng một cái, “Sau khi ta sinh con có phải dáng người trở nên phi thường quyến rũ hay không?”

Bùi Cẩm Triều trầm ngâm, nghĩ tới cái gì, trong lòng tức giận xoay quanh không tiêu tan, nhưng lại không muốn dọa đến nàng, túm cả người nàng vào lòng, cho nàng bò phủ lên người mình, cánh tay khoanh lại vòng eo mềm nhuận, “Trước khi nàng sinh con cũng phi thường đẹp.”

“Hiện tại cũng ra ở cữ, kế tiếp phải rèn luyện thân mình, như vậy thật nhiều quần áo đều có chút chật.” Nàng lay động thân mình, “Nơi này chật!”

Bùi Cẩm Triều kêu lên một tiếng, “Đừng lộn xộn, nơi này biến lớn, không phải vì làm Đoàn Tử ăn ngon?”

“Nói cũng đúng.”

Nàng duỗi tay rút ra sách trong tay hắn, sau đó ngồi dậy, buông giường màn, nhìn hắn yêu diễm cười nói: “Ta cho con trai chàng ăn no, chàng phải phụ trách cho ta ăn no.”

Tóc đen như thác nước, dung nhan tĩnh hảo, một bộ áo trong màu đỏ, ngực phồng lên gần như muốn căng bạo, cổ mảnh khảnh ưu nhã vạn phần, vì dáng ngồi mà lộ ra cẳng chân trắng nõn tế hoạt như ngưng chi.

Dung nhan hắn thanh tuyển mang theo tươi cười nhợt nhạt, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng cởi nút buộc áo trong của nàng, xoay người áp đảo nàng.

Ngoài màn giường, Đoàn Tử ngủ thâm trầm, không hề biết cha mẹ hắn đang làm chuyện yêu tinh đánh nhau, nhưng mà……

“Oa……” Hắn đã đói bụng.

Đói vừa lúc, cha mẹ đã kết thúc còn tắm gội xong.

Hắn tỏ vẻ bây giờ chính mình còn nhỏ, ngoại trừ ăn chính là ngủ, mà bởi vì hắn ăn một lần này, mẹ ruột bại lộ, chờ hắn ngủ, cha mẹ lại lần nữa đánh trận, Đoàn Tử như cũ không biết.

Mấy ngày sau, Bùi Cẩm Triều bởi vì chiến tích nhiều, vài vị nguyên lão trong triều hết lòng đề cử, từ lục phẩm biên tu thăng thành tứ phẩm Hàn Lâm Viện hầu đọc học sĩ, lên chức thực sự có chút mau, hơn nữa được bệ hạ khâm điểm làm giảng sư của Thái Tử.

Tuy cũng có quan ghen ghét, nhưng lại không thể không thừa nhận, Bùi Cẩm Triều thật sự thích hợp, ngay cả Tiền tướng và Đoạn tướng lần này ý kiến đều thống nhất.

Vị Yến Cư, Tiền Hoài An và Bùi Cẩm Triều ngồi trong ghế lô, không khí có chút quỷ dị.

“Hơn một năm nay, bổn tướng thấy rõ thành tích của Bùi đại nhân trong triều, Cẩn Chi hồi phủ cũng rất tán thưởng.”

“Hạ quan và Cẩn Chi vừa gặp như đã thân quen, nếu Cẩn Chi cũng tham gia khoa cử, chỉ sợ hạ quan chưa chắc tam nguyên thi đậu.” Bùi Cẩm Triều trầm tĩnh cười nhạt, “Đáng tiếc hắn nói với hạ quan, chỉ muốn sống thư thái, không muốn vào triều làm quan, cũng là một người có khí khái.”

“Con thứ hai của bổn tướng từ nhỏ đã không tranh với đời, hắn rất có thành tựu về phương diện dạy học và giáo dục, bổn tướng cũng không thể làm gì, hiện giờ có thể gặp được Bùi đại nhân tài học ngang ngửa cũng coi như có duyên. Lần này Bùi đại nhân thăng chức hầu đọc học sĩ, chỗ Thái Tử còn cần dụng tâm nhiều hơn. Bổn tướng thật xem trọng Bùi đại nhân, các hầu đọc học sĩ khác đều là bùn nhão không trét được tường, dạy Thái Tử càng ngày càng bình thường, này không phải bổn tướng muốn thấy.”

“Tướng gia nói quá lời, nếu tướng gia coi trọng như thế, hạ quan nhất định sẽ tận lực.” Bùi Cẩm Triều ôm quyền, “Chỉ là hạ quan thấy tính cách Thái Tử hình như có chút nội liễm.”

Ánh mắt Tiền Hoài An lạnh lùng, gật đầu nói: “Thái Tử không được bệ hạ yêu thương, tự nhiên phải mọi việc cẩn thận, bổn tướng thân là ngoại tổ phụ của Thái Tử, tự nhiên không đành lòng nhìn hắn tiếp tục như vậy, vốn dĩ bệ hạ muốn thăng chức Bùi đại nhân làm hầu đọc, chỉ là bổn tướng cảm thấy Bùi đại nhân học sĩ phi phàm, vị trí hầu đọc nhất định làm Bùi đại nhân không thể thi triển, cho nên góp ý cho Bùi đại nhân thành hầu đọc học sĩ, chức cao hơn Bùi đại nhân cũng chỉ có Liêu đại học sĩ, điểm này Bùi đại nhân cũng đừng lo lắng, chỉ cần Bùi đại nhân tận tâm, tứ phẩm cũng chỉ là một ván cầu thôi, Hàn Lâm Viện là đường duy nhất phong hầu bái tướng, khi chiến loạn võ tướng được trọng dụng, sau chiến tranh lại là văn thần trị thế, tuy Bùi đại nhân xuất thân đơn giản, nhưng rất được bổn tướng coi trọng, Thái Tử là trữ quân quốc gia, cũng là gốc rễ đất nước, Bùi đại nhân chớ làm bổn tướng thất vọng.”

“Cẩm Triều hiểu rõ, xin tướng gia yên tâm.” Mặc kệ trong lòng như thế nào, ít nhất trên mặt hắn vẫn nghiêm túc cung kính, tuy Tiền tướng không nhất định thật sự tín nhiệm hắn, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian, mặt sau một loạt cử động hắn đã bố trí giọt nước không lọt.

Sau khi kết thúc nói chuyện, Tiền Hoài An muốn lưu hắn cùng dùng cơm trưa.

Bùi Cẩm Triều lại cười từ chối, “Không dối gạt tướng gia, năm đó hạ quan từng đáp ứng phu nhân, trừ phi khẩn cấp không thể lảng tránh, nếu không nhất định sẽ cùng nàng dùng cơm, hạ quan không muốn nuốt lời.”

Tiền Hoài An cười ha ha nói: “Cẩm Triều thật trọng tình nghĩa.”

“Đây là chuyện nên làm, nếu hạ quan là người lòng lang dạ sói, nói vậy tướng gia cũng sẽ không coi trọng Cẩm Triều có thêm, xin tướng gia chớ trách.”

“Đây là lẽ thường của con người, Bùi đại nhân mới làm cha, đây cũng có thể lý giải, vậy trở về đi, ngày khác bổn tướng ở Tướng phủ mở tiệc, làm Cẩn Chi đi mời Bùi đại nhân qua phủ.”

“Nếu là như thế, hạ quan không thể cự tuyệt, đa tạ tướng gia, hạ quan cáo từ.”

Bùi Cẩm Triều rời đi, Tiền Hàm Chi từ cách gian đi vào.

“Phụ thân, ngài cảm thấy Bùi Cẩm Triều thật sự đáng giá tín nhiệm sao? Con thấy Bùi đại nhân dã tâm rất lớn.”

“Nếu hắn không có dã tâm, cũng không xứng sinh tồn trong tay vi phụ, kẻ có năng lực có dã tâm, mới có thể thành chuyện lớn, mấy năm nay thuộc hạ càng ngày càng lơi lỏng, một chút việc nhỏ cũng làm không xong, Bùi Cẩm Triều trọng tình, mà người trọng tình tất có uy hiếp, bắt chẹt là được.”

“Phụ thân nói đúng lắm.”

Vừa đi ra Vị Yến Cư, không trung liền hạ mưa phùn mật mật.

Bên trong xe ngựa, vẻ mặt của hắn âm lãnh, bên môi mang theo cười lạnh như có như không, thị huyết mà châm chọc.

Lúc Tiền Hoài An nói chuyện với hắn, giọng điệu và thần thái hoàn toàn chính là tự cao tự đại.

Nói cái gì Thái Tử là cháu ngoại của ông ta, nhưng so sánh với quyền thế, con trai ruột đều có thể vứt bỏ, huống chi là cháu ngoại.

Hắn dám cam đoan, nếu hắn thật sự dạy dỗ Thái Tử hùng tài đại lược, lúc ấy Tiền Hoài An nhất định ở sau lưng thiết kế hắn, nếu ngay cả điểm ánh mắt này cũng không có, làm sao hắn có thể hỗn trên triều đình, làm sao báo thù rửa hận.

Nếu không phải có vài điều kiện còn chưa đến thời cơ chín muồi, hắn cũng sẽ không tạm hoãn âm thầm thiết kế bọn họ, hiện giờ Lưu Ngạn cẩu đồ vật dám động tâm tư lên người Mẫn Mẫn, Tiền Hoài An còn bày ra bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ, đều xem người khác như đồ ngốc hay sao?

Có lẽ đổi làm người khác thật sự sẽ trúng bẫy rập, nhưng hắn không phải người khác, hắn là con trai của Duệ Thân Vương đã từng quyền mưu túng hợp, muốn thiết kế hắn phải treo đầu trên lưng quần trước đã.

“Thẩm Khang!” Hắn trầm thấp kêu.

“Chủ tử.” Thẩm Khang bên ngoài đáp lại.

“Làm người trong cung cảnh cáo Thịnh Tư Nghiên, cuộc sống phú quý cũng không dễ như vậy. Trong cung bình tĩnh lâu quá rồi.”

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play