Mẹ chồng nàng dâu ba người trở lại chỗ Đường Khiêm, hai rổ trứng gà đã không còn lại bao nhiêu.

Tuy thôn Đào Hoa cách An Ninh trấn không phải quá xa, nhưng rất hiển nhiên kinh tế trong thôn không thể so sánh với bên này, Kinh Châu phủ cách Thịnh Kinh hơn một ngàn ba trăm dặm, nhưng cạnh Kinh Châu phủ lại có đường sông từ bắc hướng nam, từ đường bộ đi Thịnh Kinh, ngồi xe ngựa cần thời gian hai tháng, nhưng đi đường thủy lại chỉ cần thời gian chưa đến một tháng.

Thôn Đào Hoa cách Kinh Châu phủ hơn hai trăm dặm, khoảng cách không coi là quá xa, lại cũng tuyệt đối không gần, nhưng vì thôn Đào Hoa đặc biệt cảnh sắc, cho nên so với địa phương khác giàu có hơn rất nhiều.

Ở sau thôn có một con sông, chỗ sâu hơn ba thước, chỗ nông không quá cẳng chân, nghe nói trước nay đều chưa từng cạn, cho dù gặp khô hạn ba bốn năm, cũng như cũ có thể nhìn thấy nước chảy, Đường Mẫn cảm thấy sông này khẳng định từng rất lớn cũng rất sâu, phía dưới tất nhiên có sông ngầm.

Lúc lão thái thái trở về chỉ mới giờ Tỵ.

Mẹ con Trần thị bị lão thái thái tống cổ ra ruộng làm việc, Trương thị ở nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Đường Mẫn thấy lão thái thái tiến vào, trong tay còn ôm thực nặng, tiến lên tiếp nhận, đặt lên bàn.

“Đây là vải mua cho con, chờ lúc con thành thân mang đi, còn chưa đến bảy ngày là mừng thọ tổ phụ con, đến lúc đó biểu cữu con sẽ tới, con cần mẫn chút, miễn cho bị nhà chồng coi thường.”

Đường Mẫn gật đầu, tuy trong lòng muốn hỏi xem Bùi Cẩm Triều có tới hay không, nhưng cũng biết, nếu thật sự hỏi, lão thái thái nhất định không cao hứng.

Mấy ngày kế tiếp, Đường gia thực an tĩnh, Trương thị thật sự có khả năng, chuyện trong nhà đều chuẩn bị thoả đáng, Trần thị lại có chút khổ sở, ra ruộng làm việc kéo ba kéo bốn, về đến nhà liền ôm eo rên hừ hừ, mỗi lần nàng biểu hiện như vậy, lão thái thái liền xụ mặt, lúc ăn cơm đều là nhắc mãi không ngừng.

Đảo mắt chính là mười tám tháng năm, ngày này là đại thọ sáu mươi của lão gia tử.

Làm Đường Mẫn ngoài ý muốn chính là, Bùi Cẩm Triều cũng theo phu thê Bùi Hải Cường cùng đến đây.

Lão thái thái nhìn thấy Bùi Cẩm Triều, biểu hiện ân cần đến cực điểm, bắt đầu từ buổi sáng bà đã sang sảng tiếng cười, cho dù là dĩ vãng Đường Hân được sủng ái cũng chưa từng hưởng thụ.

Trước kia Đường Mẫn rất ít chú ý những việc này, hơn nữa tính tình nàng thực sự táo bạo, chưa gặp đã phải lẩm bẩm vài câu, nàng chính là thực chướng mắt nam nhân vai không thể đề tay không thể kháng như Bùi Cẩm Triều.

Nhưng khi nhìn thấy nam nhân kia ngược ánh sáng mặt trời, từ bên ngoài chậm rãi đi vào, quần áo tuyết trắng bị ánh sáng mặt trời phủ một lớp ánh vàng, bên môi đạm mạc tươi cười, lộ ra xa cách làm người khác khó phát hiện, tuy ánh mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, đáy mắt lại lạnh như hàn băng, quanh năm không tan.

Đối với loại nam nhân này, đừng nói là thân thể suy nhược, cho dù là cường tráng, kiếp trước Đường Mẫn cũng chỉ đứng xa xa nhìn.

Nhưng hiện tại tình huống này, nàng cũng chỉ có thể trong lòng cổ vũ chính mình.



Không sao, kiếp trước trượng phu cũng là tính tình này, nàng cũng thói quen cùng người như vậy ở chung.

“Cô tổ mẫu.”

“Thân mình con không tốt, sao không ở nhà nghỉ ngơi, trên đường còn an ổn chứ?” Bùi thị lôi kéo Bùi Cẩm Triều, nhìn dáng vẻ là nâng hắn chậm rãi đi tới thượng phòng.

“Làm cô tổ mẫu lo lắng, cha mẹ biết con thân mình không tốt, dọc theo đường đi đều đi rất chậm.”

“Vậy là tốt rồi, xe ngựa êm hơn xe bò xe lừa, con cũng không cần phụ giúp gì, cứ ở trên giường đất trò chuyện với cô tổ phụ, hôm nay biết con tới, nhà chúng ta cũng không có bao nhiêu người, cô tổ mẫu cũng không mời ai, chỉ có hai nhà chúng ta ngồi ngồi.”

Sao Bùi Cẩm Triều có thể không rõ lời Bùi thị nói, đại khái là muốn cho hắn và Đường Mẫn trông thấy mặt nhau.

Tuy trước kia cũng từng gặp, nhưng qua tháng sau, Đường Mẫn chính là thê tử của hắn, hình thức ở chung tự nhiên bất đồng.

Nhưng Đường Mẫn cũng sẽ không làm hắn phản cảm, chẳng qua là trong phòng thêm một nữ nhân thôi.

Bùi gia vừa đến, Đường Hạo và Đường Dĩnh liền vọt vào phòng Đường Mẫn.

“Tỷ, biểu ca tới.” Đường Hạo có chút khẩn trương, lại xem phía sau Đường Dĩnh, hình như cũng lo lắng.

Nàng nhấp môi cười khẽ: “Tới thì tới, trước kia lại không phải chưa từng gặp.”

“Sao có thể giống nhau, hai người thực mau sẽ phải thành thân, muội thấy hắn thật sự yếu, sắc mặt trắng bệch.” Đường Dĩnh chu miệng nhỏ, mấy ngày nay nàng và Đường Mẫn ở chung rất khá, tuy còn có chút biệt nữu, nhưng lại thật sự lo lắng cho tỷ tỷ.

Trước kia lúc nhìn thấy Bùi Cẩm Triều còn nhỏ tuổi, cũng không hiểu chuyện, nhưng giờ vừa thấy, bộ dáng kia còn không phải là giống sống không lâu sao?

Cũng khó trách cha mẹ nhìn thấy Bùi biểu ca cũng không biểu hiện cao hứng, ngược lại là mặt ủ mày chau.

“Cảm ơn hai người quan tâm, tỷ thật cao hứng, nhưng cũng đừng lo lắng, việc hôn nhân này đã định ra, không thể đẩy.”

Lãnh đệ muội ra khỏi phòng, liền nhìn thấy ở cửa sương phòng đối diện, Đường Hân đầy mặt châm chọc nhìn nàng.

“Nha, muốn đi xem phu quân tương lai sao?”



Đường Mẫn hiểu biết tính tình nàng, lúc này tất nhiên là lại phát bệnh.

Trước khi trở mặt, Đường Hân còn có thể làm bộ làm tịch, nhưng từ lúc lão thái thái đối xử khác với một nhà bọn họ, cô nương này càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.

Cũng không nhìn xem hôm nay là tình huống như thế nào, không phải nàng luôn luôn tự xưng là tiểu thư khuê các sao?

Lời càn rỡ như vậy thật không giống nàng có thể nói ra.

“Đại tỷ đã chào hỏi biểu cữu biểu cữu mẫu chưa?” Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn nàng.

Sắc mặt Đường Hân tức khắc liền âm.

Trước nay nàng đều không thích Đường Mẫn, không thích Đường Mẫn xinh đẹp hơn mình, không thích tính cách Đường Mẫn, không thích Đường Mẫn sống tiêu sái hơn mình, càng không thích Đường Mẫn gả chồng tốt hơn mình.

Hiện tại Đường Mẫn sắp gả cho Bùi biểu ca, mà tướng mạo Bùi biểu ca thật tuấn tú,cho dù biết sức khỏe hắn không tốt, cũng như cũ làm tâm hồn Đường Hân xao động.

Nếu thân mình hắn cường kiện……

Nàng đột nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, ngẩng đầu dùng sức trừng mắt nhìn ba tỷ đệ bọn họ, sau đó quay người đi thượng phòng.

Đường Mẫn không để ý nàng não có bệnh, một tay nắm một người đi thượng phòng.

Thượng phòng, cửa sổ đều mở ra, gần đây trời thực nóng, trên giường đất ngồi lão gia tử và Bùi Cẩm Triều, hai con trai ngồi hai đầu giường đất, lão thái thái lãnh cháu trai và con dâu ngồi phía dưới.

Đường Mẫn lãnh đệ muội tiến vào, lão thái thái cười nói với Trâu thị: “Từ khi biết chính mình đính thân, đứa nhỏ này cũng an phận nhiều, trước kia chỉ là tâm tính hài tử, ầm ĩ với đệ đệ muội muội không ít, hiện tại trưởng thành, còn có thể tay cầm tay hai con khỉ nhỏ này.”

Đường Mẫn khom lưng hành lễ với phu thê Bùi Hải Cường.

“Mẫn Nhi gặp qua biểu cữu, biểu cữu mẫu, gặp qua…… biểu ca.” hai chữ cuối cùng nàng kêu có chút oan uổng.

Bùi Cẩm Triều còn không lớn tuổi bằng chính mình, mà nay mình phải kêu hắn là huynh trưởng.

Tháng sau nàng phải thành thân với nam hài tử này, trong lòng đột nhiên cảm giác hư không và tịch liêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play