Chuyện này nên suy xét như thế nào? Đơn giản chính là đi hoặc không đi.

Nếu Đường Mẫn không nhắc tới chuyện này, Trương thị ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng luyến tiếc con trai rời đi chính mình.

Trương thị hiểu rõ Đường Mẫn suy nghĩ vì tiền đồ của Đường Hạo, nhưng lý giải là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.

Đi vào phòng Đường Hạo, Đường Mẫn kinh ngạc phát hiện, tiểu gia hỏa này đã bắt đầu thu thập hành lý, Đường Dĩnh lại lặng im không nói đứng bên cạnh, nhìn trước mắt.

“Đại tỷ, tỷ đã nói với nãi nãi sao?” Đường Hạo có chút hưng phấn hỏi.

“Đã nói, bọn họ cần suy xét một chút, nhưng cho dù bọn họ không đồng ý, tỷ cũng sẽ mang đệ đi. Đường Hạo, đệ cần phải đọc sách.”

Đường Hạo híp mắt gật đầu, hắn đương nhiên cũng từng hâm mộ bạn cùng lứa trong thôn có thể đi tư thục đọc sách, chẳng qua bọn họ đi chính là trong thị trấn, mà chính mình vừa đi chính là kinh thành.

“Dĩnh Nhi cũng muốn đi sao?”

Đường Dĩnh nhìn thấy Đường Mẫn liền cảm thấy biệt nữu, rõ ràng chính mình cũng là muội muội của đại tỷ, đại tỷ lại nặng bên này nhẹ bên kia, đặt trên người đệ muội nào khẳng định đều sẽ có cảm xúc.

“Muội không đi,” nàng banh khuôn mặt nhỏ, không muốn nhiều lời với đại tỷ.

Đường Mẫn từ trong túi tay áo lấy ra một hộp gấm, nhét vào tay nàng, cười nói: “Đây là lễ vật tỷ tỷ đưa cho muội, muội nhớ giữ kỹ.”

Đường Dĩnh mở ra hộp gấm, bên trong là một trâm cài hoa mẫu đơn màu xanh biếc, đóa hoa nở rộ, hơn nữa nhụy hoa là bằng vàng, ở trung tâm trâm ngọc, kim sắc xuyên thấu phỉ thúy, đặc biệt tinh xảo.

“Ca ca muội tuổi không nhỏ, nếu lại trì hoãn sẽ chậm trễ tuổi thích hợp đọc sách, về sau Hạo Nhi có tiền đồ, đối với muội cũng có chỗ tốt, đến lúc đó Dĩnh Nhi có thể gả cho người tốt, Hạo Nhi vừa đi, muội chính là hài tử duy nhất trong nhà, phải chiếu cố cha mẹ biết không?”

Đường Dĩnh được trâm cài đầu, tâm tình thực rõ ràng trở nên tốt hơn rất nhiều, cũng không xụ mặt với Đường Mẫn, gật đầu xem như đáp ứng.

Không khí bữa cơm trưa thực không tệ, vì Trần thị còn chưa tỉnh, cho nên trên bàn cơm tự nhiên không có vị trí của nàng.

“Ta và tổ phụ con đã thương lượng xong, con mang Hạo Nhi đi đi.” Lão thái thái xụ mặt nói với Đường Mẫn.

Đường Mẫn gật đầu, sau đó hỏi: “Chuyện con nói, ngài chuẩn bị làm như thế nào?”

“Ta lớn tuổi rồi, cũng muốn cuộc sống thanh nhàn.”

Nàng hiểu ý lão thái thái, là đáp ứng rồi.

Chuyện này giải quyết hay không không có quá lớn quan hệ với nàng, nàng chỉ suy nghĩ vì tương lai Đường Hạo, nếu tiểu tử này thật sự có tiền đồ, nàng tuyệt đối không cho phép về sau hắn còn bị đại phòng liên lụy.

Đường Hạo ở bên cạnh nghe được rung đùi đắc ý, xem ra là cao hứng hỏng rồi.

Đường Mẫn nhẹ nhàng gõ một chút trên đầu hắn, “Nhanh ăn cơm, chiều nay có thể hạ tuyết, chúng ta đi sớm chút. Đồ vật cũng không cần mang quá nhiều, đi kinh thành, tỷ lại mua cho đệ.”

“Cảm ơn đại tỷ.”

Cơm trưa xong, Đường Mẫn lôi kéo Trương thị về phòng nói chuyện.

“Mẫn Nhi, con thật sự muốn mang Hạo Nhi đi?”

“Vì sao nương không muốn?” Nàng hỏi ngược lại.

Trương thị trầm mặc, một hồi lâu mới nói nói: “Hạo Nhi tuổi còn nhỏ, hắn chưa từng rời nhà.”

“Con là tỷ tỷ ruột của hắn, chẳng lẽ dẫn hắn đi ra ngoài là yếu hại hắn hay sao?” Có đoạn thời gian, nàng cho rằng trong lòng Trương thị cái gì cũng hiểu, chỉ là không muốn nói, hiện tại xem ra ý tưởng của nàng là sai, rất nhiều chuyện Trương thị đều không rõ.

“Nương không phải ý này.” Giọng Trương thị càng ngày càng thấp, “Nương chỉ là luyến tiếc hắn rời đi.”

Đường Mẫn thực sự bất đắc dĩ, thậm chí nhịn không được bực bội, nữ nhân này quả thực làm người nôn nóng hơn cả việc ứng phó khách hàng.

“Hắn có chủ ý của chính mình, Hạo Nhi muốn đọc sách, chẳng lẽ chỉ vì nương luyến tiếc, mà huỷ hoại tiền đồ của hắn sao? Nói một câu không may mắn, về sau hắn không thể thi đậu công danh, đi ra ngoài kiến thức một phen, với hắn cũng chỉ có chỗ tốt. Nếu nương thật sự không muốn, con gái đã xuất giá như con cũng không có cách nào, con không mang hắn đi là được.” Nàng đứng lên, nhìn thời tiết ngoài cửa sổ dần dần âm trầm, nhẹ nhàng thở dài, “Con thực không thích Đường gia, ở trong nhà này, chỉ có Đường Hạo chân chính được con đặt trong lòng, toàn bộ Đường gia, ngoại trừ Hạo Nhi, tất cả mọi người đều phi thường ích kỷ, vì đủ loại mục đích tính kế con, về sau nếu không có chuyện quan trọng, con tuyệt đối sẽ không trở về, lần sau trở về có lẽ chính là ngày một đôi đệ muội thành thân.”

Nói xong, nàng xoay người đi ra tây sương, nói với đám người Hương Lan đứng bên ngoài: “Thu thập một chút, chúng ta trở về.”

“Dạ, phu nhân.”

Lúc này Trương thị cả người như bị điện giật, giống bị điểm huyệt không thể nhúc nhích.

Trước nay Trương thị không hề biết, con gái lớn đã chán ghét cái nhà này tới mức đó, thậm chí ngoại trừ Đường Hạo, ngay cả người làm phụ mẫu như bọn họ cũng không được nàng đặt trong lòng.

Trước kia tuy con gái hay la chính mình và trượng phu, nhưng nàng không cảm giác hãi hùng khiếp vía như bây giờ.

“Mẫn Nhi……” Nàng nhìn ra bên ngoài có chút sợ hãi kêu, lại không ai đáp lại.

Ngay sau đó, Trương thị chạy ra phòng, nhìn thấy Đường Mẫn đang lên xe, mà Đường Hạo lạnh mặt đứng cạnh xe ngựa, quật cường nhìn Đường Mẫn.

“Đại tỷ, tỷ nói chuyện không giữ lời.” Đường Hạo tỏ vẻ thực bị thương, rõ ràng vừa rồi vẫn là tràn đầy vui sướng, chỉ trong nháy mắt, nàng lại nói không mang theo chính mình đi, làm sao hắn có thể tiếp thu.

“Đệ là đứa con trai duy nhất của nhị phòng, tỷ mang đệ đi, cha mẹ không yên tâm.”

“Đại tỷ, tỷ nói chuyện không giữ lời.” Hắn không nói được lời quá phận, nước mắt đảo quanh hốc mắt, người Đường gia đều lẳng lặng nhìn hai người, không rõ vì sao Đường Mẫn đột nhiên thay đổi chủ ý.

Trương thị chân tay luống cuống, nàng đột nhiên thực hối hận vừa rồi nói ra lời như vậy, rốt cuộc nàng hiểu rõ, Mẫn nhi muốn tốt cho Hạo nhi, chỉ là trong lòng nàng có chút không chịu khống chế.

“Mẫn Nhi, con mang theo đệ đệ con đi đi.” Nàng gian nan cất bước tiến lên, biểu tình hổ thẹn.

Đường Mẫn bên môi mang theo tươi cười nhàn nhạt, “Hắn là con trai duy nhất của cha mẹ, bị con mang đi không thích hợp.”

“Không có gì không thích hợp, nương biết con muốn tốt cho đệ đệ, là nương nghĩ sai rồi, con đừng giận nương.”

Thấy Trương thị chủ động cúi đầu, Đường Mẫn đột nhiên cảm thấy mình làm quá mức, nói đến cùng Đường Mẫn là cốt nhục của Trương thị, mà nàng mới là tu hú chiếm tổ.

“Con sẽ không tức giận.” Đường Mẫn nhìn Trương thị, lôi kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy con mang Đường Hạo đi, cha mẹ đừng lo lắng, mỗi năm hắn sẽ trở về thăm các người.”

“Được!” Trương thị gật gật đầu, sau đó nhìn con trai, dặn dò: “Sau khi đi với đại tỷ phải nghe lời, phải dụng công đọc sách, đừng cãi nhau với người khác.”

“Con đã biết, nương yên tâm đi.”

Đường Mẫn lúc này mới gật đầu với Đường Hạo, nói: “Trở về lấy đồ của đệ, một lát chúng ta liền đi.”

“Được, đại tỷ chờ đệ, đệ lập tức liền tới.” Đường Hạo hưng phấn xoay người vọt vào nhà, lấy chính mình tay nải.

Thấy tiểu gia hỏa kia chạy vào phòng, Đường Mẫn lôi kéo Trương thị đi tây sương, vào nhà, nàng lấy mấy tấm ngân phiếu đưa cho Trương thị.

“Về sau con sẽ định cư ở kinh thành, chuyện đệ đệ nương yên tâm, ngân phiếu này nương cầm đi, con đã cho tổ mẫu năm trăm lượng, bà ấy cũng đáp ứng con, đồng ý xây nhà mới, lão gia tử bọn họ cũng sẽ dọn qua ở cùng cha nương, nơi này liền cho một nhà đại bá.” Nàng nhìn Trương thị kinh ngạc, cười tiếp tục nói: “Bạc này đều là con tự mình kiếm, không liên quan tới biểu ca.”

Mặt sau, Đường Võ xốc rèm vải đi đến, nhìn thấy con gái hiện tại, hắn có chút không được tự nhiên.

“Cha mẹ, lời kế tiếp con nói, hai người phải nghe cho kỹ.”

Phu thê Đường Võ nhìn thấy vẻ mặt con gái trịnh trọng, cũng biết nàng nói khẳng định là chuyện đứng đắn, đều nghiêm túc.

“Con nói đi.”

“Biểu ca là Trạng Nguyên tam nguyên thi đậu, hắn quen biết viện trưởng Thanh Đằng thư viện cũng là tài cao bát đẩu, Đường Hạo chỉ cần dụng tâm học, về sau tiền đồ nhất định thực tốt. Hiện tại quan trọng nhất chính là, các người phải bảo trì khoảng cách với nhà đại bá, nếu sau này Đường Hạo thật sự có tiền đồ, con không dám bảo đảm nhập các bái tướng, nhưng hẳn vẫn có hy vọng làm quan phụ mẫu, có lẽ nể mặt con, Thái Hậu sẽ thi ân, cho Đường Hạo một chức quan không thấp, hắn tuyệt đối không thể bị nhà đại bá quấn lên, hai người hiểu ý con sao? Hai người chỉ có một đứa con trai, về sau cũng không thể bị hủy trong tay đại phòng, làm quan trong triều cũng không nhẹ nhàng, làm không tốt không thể lên chức, làm quá tốt sẽ bị đồng liêu ghen ghét, âm thầm châm ngòi, chúng ta phải phòng hoạn khi chưa xảy ra, không thể đưa nhược điểm đến trên tay người khác.”

Đường Võ không nghĩ tới con trai chính mình có thể đọc sách làm quan, hắn nghĩ dài nhất xa nhất chính là, chính mình liều mạng làm việc, về sau cưới vợ cho con trai.

“Đương nhiên, hai người nói chuyện này cho lão gia tử bọn họ nghe, tin tưởng lão gia tử sẽ làm ra quyết định.”

Hai người không nói gì, chỉ lẳng lặng tiêu hóa Đường Mẫn nói, mãi đến khi tiếng con trai truyền vào.

“Đại tỷ, đệ chuẩn bị xong rồi.”

Đường Mẫn khép lại tay Trương thị cầm ngân phiếu, dặn dò: “Bạc này nương cẩn thận thu, phải cẩn thận tài không lộ ra ngoài, con đi đây.”

“Con……” Đường Võ nhìn con gái, một hồi lâu mới chiếp nhạ nói: “Sắc trời không tốt, trên đường các con đừng trì hoãn, tranh thủ trước khi hạ tuyết về đến nhà.”

“Dạ, cha yên tâm, bên cạnh con có người, sẽ không có việc gì.”

Đường Hạo đi theo Đường Mẫn lên xe ngựa, bên trong có lò than, thực ấm áp, lại còn phô đệm thật dày, mềm mụp.

Hắn ngồi xuống, vén lên màn xe, phất tay cáo biệt người nhà.

“Gia gia nãi nãi, cha mẹ, con đi đây, mọi người yên tâm, con nhất định dụng công đọc sách, về sau làm rạng rỡ cửa nhà.” Sau đó tiểu gia hỏa nhìn Đường Dĩnh, nhìn gương mặt rất giống chính mình, có chút không tha nói: “Muội muội, huynh đi đây, gia gia nãi nãi và cha mẹ liền vất vả muội.”

“Đi thôi, muội biết.” trong lòng Đường Dĩnh tự nhiên luyến tiếc, hai người là song sinh, tâm linh cảm ứng hơn Đường Mẫn nhiều, tuy luyến tiếc, nhưng cũng biết chính mình không có quyền lên tiếng.

“Mỗi năm con đều sẽ trở về thăm.” Đường Hạo đột nhiên ướt hốc mắt, nói với Đường Khiêm đứng bên cạnh: “Đại ca, trong nhà phiền toái huynh, tuy đệ ở nhà cũng không giúp được gì.”

Đường Khiêm cười có chút miễn cưỡng, “Đệ nhớ chăm sóc bản thân, không được lười biếng, chúng ta ở nhà chờ đệ thi đậu công danh trở về.”

“Dạ, đệ biết.”

Đường Khiêm là một huynh trưởng thực tốt, nếu không lúc trước đại phòng đi trấn trên sống sung sướng, hắn cũng sẽ không kiên trì lưu lại.

Hơn nữa khi còn nhỏ Đường Hạo chính là ở trên vai hắn lớn lên, hai người tuy không phải một mẹ đẻ ra, lại thân hơn cả huynh đệ ruột.

Hiện giờ tiểu gia hỏa đi rồi, trong lòng Đường Khiêm tự nhiên không tha.

“Thẩm Kiện, chúng ta đi thôi.” Đường Mẫn đạm đạm cười với mọi người, sau đó kéo Đường Hạo vào, “Sang năm có thể trở lại, đừng làm giống như sinh ly tử biệt, nam tử hán chí ở bốn phương, chân tay co cóng, nhão nhão dính dính giống cái gì?”

“Đệ đã biết.” Đường Hạo le lưỡi, sau đó nâng tay áo xoa xoa đôi mắt.

Nhìn xe ngựa dần dần biến mất ở nơi xa, Trương thị nhìn trượng phu, Đường Võ hiểu rõ, đi đến bên cạnh lão gia tử, hai vợ chồng nâng hai vị lão nhân vào phòng.

“Cha, con có chuyện muốn nói với ngài.”

Lão gia tử nhìn con trai thứ hai, gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

Vốn mọi người muốn tranh thủ trời chưa hạ tuyết về đến nhà, lại không ngờ đang ở nửa đường, tuyết lớn đã bay lả tả.

“Phu nhân, lần này tuyết rơi rất lớn, có thể trì hoãn canh giờ chúng ta hồi kinh hay không?”

“Trước nhìn xem tình huống đã, hy vọng ngày mai có thể dừng, nếu không chúng ta cũng chỉ có thể mạo tuyết lên đường.” Tổng không thể để Bùi Cẩm Triều một mình ăn tết ở kinh thành, nếu năm mới người một nhà phân cách hai nơi, ai cũng đừng nghĩ thoải mái.

Nói đến tuyết, người thích nhất chính là Đường Hạo, bởi vì còn không lớn nên thực thích tuyết, lúc ở nhà mỗi khi có tuyết rơi là đi tìm mấy tiểu tử choai choai trong thôn đi ra ngoài chơi, mà lần này hạ tuyết nói không chừng có thể làm trễ nãi thời gian bọn họ vào kinh.

“Đại tỷ, khi nào chúng ta đi?”

Đường Mẫn nhìn hắn khuôn mặt nhỏ toả sáng tinh thần, cười nói: “Chừng một hai ngày nữa đi, chờ trong nhà đều thu thập xong đã”.



Tới Bùi trang, bên ngoài đã phô thật dày một tầng tuyết, rất xa liền nhìn thấy phu thê Bùi Hải Cường đang đứng ở cửa nhìn xung quanh, thấy xe ngựa xuất hiện trong thôn, vội vàng đi lên đón.

“Các con đã trở lại, lại trễ chút, nương phải kêu cha con đi đón.”

Trâu thị tiến lên lôi kéo tay Đường Mẫn, “Lạnh hay không?”

“Nương, con không lạnh, trong xe có lò sưởi, thực ấm áp, nương nhìn ngài kìa, tay đều lạnh lẽo, mau vào phòng đi.”

“Cữu cữu, cữu mẫu, con cũng tới.” Đường Hạo từ trong xe ngựa chui ra, nhìn hai người lộ ra một gương mặt tươi cười.

“Tiểu gia hỏa này cũng đi theo nha, lạnh hay không? Đi, theo cữu mẫu vào nhà.” Trâu thị vui mừng lôi kéo Đường Hạo đi trong nhà.

Đường Mẫn lạc phía sau hai bước, nói với Bùi Hải Cường: “Cha, lần này vào kinh con mang theo Đường Hạo, con và biểu ca quyết định đưa hắn tới kinh thành đọc sách.”

“Như vậy cũng khá tốt.” Làm một hán tử thành thật cần lao, hắn cũng không thiện ngôn từ.

Nhưng nếu là hai người bọn họ làm quyết định, Bùi Hải Cường sẽ không phản đối, hơn nữa hắn cũng thích Đường Hạo, nhìn rất cơ linh.

Trong nhà yêu cầu thu thập cũng không nhiều, phần lớn đồ vật đều không cần mang đi, buổi tối Bùi Hải Cường và Trâu thị thương lượng, quyết định đưa con trâu cho nhà nhị gia gia, tuổi lớn, có con trâu giúp đỡ ra ruộng trồng trọt, cũng có thể nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hôm nay ngày khởi hành, tuyết ngừng trời đẹp, tuy mặt đường có bông tuyết, lại vì người đi nhiều, sớm đã áp ra một con đường.

Hôm nay mùa đông phá lệ rét lạnh, mặt sông kết một tầng băng hơi mỏng, tuy không ảnh hưởng con thuyền đi, nhưng vì an toàn, bọn họ vẫn quyết định dựa theo đường cũ mà về.

Phần lớn đồ vật trong nhà đều đã tặng người, còn về nhà ở, cũng đã nhờ thân thích hỗ trợ chăm sóc, có lẽ mỗi năm tế tổ có thể trở về.

Nhưng dựa theo ý Đường Mẫn, ở Bùi phủ có một Phật đường, đến lúc đó có thể ở Phật đường thờ bài vị Bùi gia tổ tông, tế tổ không để bụng địa điểm, quan trọng là tâm ý.

Trong thôn rất nhiều người tới tiễn đưa, lôi kéo phu thê Bùi Hải Cường nói tạm biệt.

“Hương Thảo, nói cho cha mẹ một tiếng, lại không đi buổi tối chúng ta sẽ phải ăn ngủ ngoài trời.” Đêm qua rất nhiều người cũng ở Bùi gia tới nửa đêm, hôm nay buổi sáng lại tới nữa, đủ để thấy đôi vợ chồng này ở trong thôn nhân duyên rất tốt, chỉ là cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn bị trì hoãn.

“Dạ!” Hương Thảo xách lên làn váy đi tới, hành lễ với hai người cười nói: “Lão gia, lão phu nhân, phu nhân nói lại không lên đường, buổi tối chúng ta sẽ không đến kịp nơi đặt chân.”

Nhìn hiện tại là giờ Tỵ, nhóm người này vây quanh phu thê Bùi Hải Cường nói gần nửa canh giờ, nếu không phải lần này bọn họ mang hành lý không ít, có lẽ các hương thân tặng lễ đều nhét đầy chiếc xe.

Nhị gia gia có quyền lên tiếng nhất nhìn trời xác thật không còn sớm, nói với hai người: “Trong nhà đừng lo lắng, các con cứ việc yên tâm, ta sẽ dặn bọn họ trông coi nhà con.”

“Dạ, đa tạ nhị thúc.” Bùi Hải Cường nhìn các hương thân, chắp tay cười nói: “Chúng ta đi đây, về sau có rảnh, sẽ trở về thăm.”

“Thăm hay không cũng không quan trọng, trong lòng nhớ mong là được, trong nhà mỗi năm tế tổ cũng đừng lo lắng, cha mẹ con biết Triều nhi có tiền đồ, cho dù các con không tới, bọn họ cũng vui vẻ.”

Lại lần nữa từ biệt lẫn nhau, phu thê Bùi Hải Cường mới lên xe ngựa.

“Ai da, bên trong thật là ấm áp.” Vừa tiến vào, Trâu thị cười không khép miệng được, ở giữa xe ngựa có một lò đồng nhỏ, bên trong đốt than, bốn phía dùng gỗ đỏ bao vây thành bàn nhỏ, bên trên để một ấm nước nhỏ, trên bàn có một hộp bát bảo, bên trong là điểm tâm.

“Chúng ta chịu khó đi nhanh chút, miễn cho buổi tối không đến kịp trạm dịch, hiện giờ mới vừa hạ tuyết, trên đường ướt trơn, một đường này chúng ta phải đi khoảng một tháng, cha mẹ thông cảm chút.”

Bùi Hải Cường không nói chuyện, Trâu thị lại cười nói: “Nương còn chưa từng ra xa nhà, vừa lúc nơi nơi nhìn xem.”

Xe ngựa chạy băng băng về phía trước, mang theo hai người ở chỗ này sinh sống vài chục năm, chạy về kinh thành.

Qua chừng hai mươi lăm hai mươi sáu ngày, không biết Trâu thị đã hỏi “Còn chưa tới sao?” lần thứ mấy mươi, đoàn người rốt cuộc thấy được cửa thành Thịnh Kinh.

Trâu thị xốc lên màn xe thăm dò nhìn ra ngoài, mắt thấy cửa thành nguy nga cao ngất, nhịn không được líu lưỡi: “Cha nó à, quả nhiên là kinh thành, nhìn xem cửa thành khí phái vô cùng.”

Bùi Hải Cường túm túm ống tay áo tức phụ, thanh thanh giọng nói: “Bà như vậy kỳ cục quá, muốn nhìn chờ về nhà rồi, lại mang bà ra nhìn, để người khác thấy sẽ bị nói xấu.”

Trâu thị vừa nghe, vội vàng thu hồi đầu, “Vậy chờ đến nhà sau lại xem.”

Nhưng nhìn thấy Đường Hạo duỗi đầu nhỏ nhìn tới nhìn lui, nàng lại không ngăn cản, ngược lại cười tủm tỉm nhìn hắn.

Nếu không phải có tiểu gia hỏa, một đường này nói không chừng nàng thật đúng là buồn muốn chết.

Vốn tưởng có thể nhìn xem cảnh sắc chung quanh, ai ngờ ngày mùa đông cái gì cũng không có, mặc kệ đi bao lâu, nhìn ra phía ngoài gần như đều là cảnh sắc giống nhau, ngoại trừ đầy trời tuyết trắng, vẫn là đầy trời tuyết trắng, không có màu sắc khác, nhìn đều hoa mắt.

“Đại tỷ, nơi này chính là kinh thành sao?” Đường Hạo cảm thấy đôi mắt đều không đủ dùng.

Có lẽ là tiểu hài tử, cho dù một đường cảnh sắc đều giống nhau, hắn như cũ xem không đủ, mỗi khi đi ngang qua một phủ thành, đều sẽ gào cầu xuống xe đi ra ngoài nhìn xem.

“Đúng vậy, nơi này chính là kinh thành, hiện tại tới gần ăn tết, trong kinh thành phá lệ náo nhiệt, chờ sau khi hồi phủ, tỷ sai người mang đệ đi ra ngoài chơi.”

“Dạ được, cảm ơn đại tỷ.”

Xe ngựa mới vừa tới gần cửa thành, bên ngoài truyền vào tiếng Quách Nghị.

“Phu nhân, ngài đã trở lại.”

Màn xe xốc lên, Đường Mẫn nhìn thấy Quách quản gia đứng bên ngoài, cười nói: “Cần gì các ngươi ra khỏi thành đón.”

“Là gia dặn dò.”

Hiện tại đã là mười sáu tháng chạp, cách ăn tết không còn bao lâu, đầu đường cuối ngõ đều là tiếng người ồn ào, phần lớn đều là người trong thành bắt đầu chuẩn bị ăn tết, mấy ngày này có lẽ Phương Hoa Các càng là bận túi bụi.

Còn về phu thê Bùi Hải Cường, từ sau khi vào thành liền bắt đầu trở nên trầm mặc, giống như đột nhiên khẩn trương, mãi cho đến Bùi phủ, cảm xúc còn không phục hồi.

“Tiểu Mẫn, đây là nhà ta sao?” Trâu thị nhìn phủ đệ trước mắt hoa lệ rộng mở, nói chuyện đều run rẩy, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.

Đường Mẫn tiến lên kéo cánh tay Trâu thị, đỡ nàng vào bên trong, hạ nhân trong phủ nhìn thấy Đường Mẫn trở về trên mặt tức khắc lộ ra tươi cười vui sướng.

“Nương, ngài đang khẩn trương sao?” Đường Mẫn cười tủm tỉm hỏi.

“Đúng vậy, có thể không khẩn trương sao, này thật là nhà ta sao?” Nàng không xác định lại hỏi một lần.

“Đúng vậy, đây là nhà chúng ta.” Nàng ngẩng đầu nhìn một bà tử, hỏi: “Sân của lão gia và lão phu nhân đã thu thập xong chưa?”

“Phu nhân yên tâm, hai ngày trước đã thu thập thỏa đáng, đệm chăn cũng đều được phơi nắng.” Bà tử cười hành lễ trả lời.

“Cha nương, con đưa hai người đi chỗ ở nhìn xem. Quách quản gia, sai người mang hành lý đến nhà kho trước, sửa sang xong lại đưa đến trong viện của lão gia và lão phu nhân, mặt khác ông an bài một chút, mang tiểu thiếu gia an trí ở Hãn Hải Các.”

“Dạ!”

Đường Hạo mắt to chuyển nhanh đánh giá sân, nghe được lời này, hỏi: “Đại tỷ, về sau đệ ở lại chỗ Hãn Hải Các đó sao?”

“Đúng vậy, đó là chuyên môn thu thập cho đệ, về sau đệ ở lại nơi đó, đi thu thập một chút trước đi, tỷ phu đệ hẳn là thực mau trở về, nếu không mệt, đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài dạo.”

“Đệ không mệt.” Vừa nghe có thể ra cửa, Đường Hạo vội vàng nói, còn nhảy nhót vài cái, chứng minh chính mình lời nói chân thật.

Lúc Bùi Cẩm Triều trở về đã là hoàng hôn, trong phủ lục tục thắp đèn lồng.

“Triều nhi đã trở lại?” Nhìn thấy con trai đã lâu không gặp, Trâu thị cao hứng hỏng rồi, lôi kéo hắn hỏi han ân cần.

Bùi Cẩm Triều bị Trâu thị lăn lộn vài vòng, não đều bắt đầu phát trướng, vội vàng lôi kéo nàng ấn ở ghế trên.

“Nương, con vừa trở về, ngay cả miếng nước cũng chưa uống, ngài tha con đi.”

“Con đứa nhỏ này, nương đây là lo lắng con, thân mình thật sự không sao chứ?” Năm nay hắn hai mươi tuổi, nàng không quên vị danh y kia tiên đoán.

Bùi Cẩm Triều tự nhiên hiểu ý Trâu thị, “Yên tâm đi, con thật sự không sao, hơn nữa trong phủ chúng ta còn có một đại phu mỗi ngày bắt mạch cho con. Nhưng chờ ngày khác lại giới thiệu cho cha nương, Tôn lão hiện tại có việc ra khỏi thành.”

“Đại phu kia có giỏi không?”

Đường Mẫn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều, phát hiện hắn vứt hai mị nhãn cho chính mình, âm thầm phun cười, tiến lên kéo cánh tay Trâu thị, “Nương, tới giờ cơm chiều rồi. Vị đại phu kia rất lợi hại, ngài yên tâm, nương không thấy đang là mùa đông, sắc mặt biểu ca vẫn đỏ bừng sao.”

“Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Triều nhi không có việc gì, nương an tâm rồi.”

Cơm chiều xong, Đường Hạo theo Quách quản gia đi bên ngoài một chút, còn về phu thê Bùi Hải Cường bởi vì vừa đến kinh thành, bên này khí hậu khô ráo âm lãnh, trời vừa tối liền trở lại trong viện chính mình.

Ở nhà có giường đất, mùa đông nhóm lửa, trong phòng đều ấm áp, mà ở kinh thành không có, lúc này chỉ dựa vào chậu than, hơn nữa ấm áp lại phi thường khô ráo, làm người toàn thân không thoải mái.

Mặc kệ như thế nào, cho dù là lạnh, vợ chồng bọn họ cũng không có câu oán hận, rốt cuộc đây đều là con trai hiếu kính bọn họ, bọn họ không thể làm con trai mất mặt.

“Lần này nàng trở về không xảy ra chuyện gì chứ?” Trong phòng, Bùi Cẩm Triều đang lau tóc cho nàng, cô nương này thực lười, chỉ cần tóc không nhiễu nước, nàng tuyệt đối không quan tâm, hiện tại thời tiết rét lạnh, nếu hơi chút không chú ý liền khả năng sinh bệnh.

“Ừ…… Xử lý một ít vấn đề của cửa hàng, thật nhiều trông coi tự trộm.” Nàng có chút không vui nói: “Thật không biết Thế Tử gia rốt cuộc xử lý việc làm ăn như thế nào, mấy năm nay tổng cộng bị thiếu hụt năm sáu vạn lượng bạc.”

“Hắn không có thiên phú kinh thương, phần lớn thời gian đều là lấy cớ tuần tra cửa hàng đi du sơn ngoạn thủy, chỉ cần trong tay hắn có tiền dùng là được, cái khác đều mặc kệ, nếu không phải Lục gia có mấy nhà cửa hàng, vậy khổ sở.”

Nàng nhấp môi cười, Bùi Cẩm Triều tổn hại người luôn là không khách khí.

“Lần này trở về ta cho bọn họ một ít bạc, làm cha mẹ ta mang theo hai vị lão nhân xây nhà mới dọn đi, ta không thích đại phòng.”

“Chuyện này chính nàng xem rồi làm là được.” Kỳ thật hắn không có ấn tượng tốt với người Đường gia.

Đêm nay Bùi Cẩm Triều thể lực thực dư thừa, mà đêm này Đường Mẫn cũng hết sức nở rộ.

Trời còn chưa sáng, hắn đã thức dậy, rửa mặt tắm gội chuẩn bị đi vào triều.

Tới gần cuối năm, các nơi sổ con giống như tuyết rơi bay vào kinh thành, Hàn Lâm Viện cũng là cả ngày bận túi bụi, loại chuyện này tuy hiện tại không quan hệ tới Bùi Cẩm Triều, nhưng thời khắc phải chú ý, thu thập tin tức trong đó.

Các nơi phiên vương cũng đều đã đến kinh thành, lúc này Thịnh Kinh có thể nói là náo nhiệt cực điểm, theo hắn nghĩ, lúc này xảy ra chuyện gì cũng không kỳ quái.

Lúc Đường Mẫn mở mắt ra, vị trí bên người sớm đã trống không, xúc cảm một mảnh lạnh lẽo, có thể thấy được hắn đã rời đi thật lâu.

Rửa mặt xong, Đường Mẫn chậm rãi đi vào sảnh ngoài, phát hiện cha mẹ chồng đang ở trong phòng khách nói chuyện.

Trâu thị nhìn thấy Đường Mẫn tiến vào, vẫy tay làm nàng tiến lên ngồi.

“Tiểu Mẫn, nương thấy góc Tây Bắc trong phủ trống rỗng, hay là trồng chút rau xanh ăn đi.”

Đường Mẫn biết đó là góc hẻo lánh trong phủ, một cái sân đã rất cũ nát, hình như trước kia là nơi giam thiếp thất phạm sai lầm.

“Nương có phải ngồi yên chịu không nổi không? Nếu vậy, chờ qua tết Thượng Nguyên, con kêu người thu thập bên kia, nương muốn trồng gì cũng được.”

“Vậy được, tuy nơi này rất tốt, nhưng nương cứ cảm thấy trong lòng vắng vẻ, nương và cha con đã thương lượng, chờ con sinh xong hài tử, cai sữa rồi, nương và cha con liền trở về.”

Chung quy là quê nhà hương thân, ở chung vài chục năm, đột nhiên đi vào Thịnh Kinh phồn hoa, nhiều ít làm cho bọn họ cảm thấy không thói quen, thậm chí ngay cả cửa lớn cũng không dám ra, sợ sau khi ra ngoài không cẩn thận va chạm quý nhân, chọc phiền toái cho con trai con dâu.

“Ngài cảm thấy không ai nói chuyện sao, biểu ca và Trung Nghĩa Hầu phủ Thế Tử gia quan hệ rất tốt, mấy ngày nay hai nhà cũng lui tới chặt chẽ, tới gần cuối năm, các nhà đều đặc biệt bận, hay là chờ qua năm, tới tết Thượng Nguyên, hai nhà chọn ngày mở tiệc, Hầu phu nhân là người rất tốt, tin tưởng nương gặp khẳng định có thể hợp ý.”

“Hầu phu nhân sao? Phẩm cấp rất lớn? Người ta sao có thể coi trọng nương.” trong lòng Trâu thị thấp thỏm, ngày thường lúc này ở nhà, mỗi khi họp chợ, đều là tốp năm tốp ba cùng tức phụ trong thôn, vác rổ đi trấn trên.

“Ngài yên tâm, đó là một lão phu nhân thực tốt.”



Tuy con dâu bảo đảm, nhưng Trâu thị vẫn sợ, trước kia ở trấn trên nàng thấy quan sai cầm đao bắp chân đều run, lần này liền nói tới Hầu phủ, không phải càng lợi hại hơn sao?

Dùng cơm sáng xong, Đường Mẫn liền chui vào thư phòng, cuối năm, sổ sách đã lục tục đưa tới, sổ sách cửa hàng nhà mình rõ ràng, vừa xem hiểu ngay, có vấn đề hay không liếc mắt một cái có thể nhìn ra, mà một năm thu vào cũng không tệ, tổng thu vào mấy cửa hàng trong nhà cũng gần hai vạn lượng, còn về Phương Hoa các của chính mình, càng là ở kinh thành khai hỏa mức độ nổi tiếng, phu nhân tiểu thư đặt làm quần áo nối liền không dứt, tuy giá cả cao, phí tổn cũng rất cao, không nói chỉ vàng chỉ bạc trên quần áo, chính là tiền lương nhân viên cũng đã không phải một số lượng nhỏ.

Bùi Hải Cường không chịu ngồi yên, nếu con dâu nói góc Tây Bắc có thể trồng rau, hắn liền không nhàn rỗi, trực tiếp chính mình động thủ bắt đầu bận việc.

Hắn vừa bận việc, hạ nhân trong phủ tự nhiên bị dọa không nhẹ, chuyện này làm sao có thể để lão gia tự mình động thủ? Trong lúc nhất thời cũng đi lên hỗ trợ, còn sôi nổi khuyên Bùi Hải Cường đừng làm, bất đắc dĩ hắn không ngừng, hạ nhân chỉ phải càng thêm nỗ lực làm việc, tranh thủ làm lão gia thiếu động chút.

Cho nên chờ gần giữa trưa Bùi Cẩm Triều trở về, viện đó gần như chỉ dư lại một cái sân trống trơn, toàn bộ nóc nhà và cửa sổ đều bị gỡ ra làm củi gỗ.

“Cha, ngài làm gì vậy?” Bùi Cẩm Triều dở khóc dở cười, nhìn trên người trên mặt hắn, đen sì.

“Viện này không thể ở, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nương con muốn trồng rau, chỗ này rất thích hợp, Tiểu Mẫn cũng đồng ý.”

Bùi Cẩm Triều cạn lời, hai người bọn họ mới đến một ngày, cũng đã nhàn đến khó chịu, xem ra thật sự phải tìm một nghề nghiệp cho bọn họ, không quan trọng phải mỗi ngày ra quán, quan trọng là đừng để hai người nhàn ra bệnh.

“Cha, nhà chúng ta ở ngoài thành có một thôn trang, nơi đó có mấy trăm mẫu đất, nếu ngài thật sự không chịu ngồi yên, có thể ngẫu nhiên qua bên kia ở vài ngày.”

Bùi Hải Cường nghe, còn có chuyện tốt này sao, đi chứ, sao có thể không đi, con trai mỗi ngày trời chưa sáng đã đi thượng triều, con dâu cũng là phần lớn thời gian ở thư phòng xem sổ sách đầu óc choáng váng, chỉ có hai bọn họ ở trong phủ mắt to trừng mắt nhỏ, cuộc sống này quá khó chịu, chỉ mới một đêm hắn liền chịu không nổi.

Nếu ở ngoài thành có thôn trang, hắn cũng không tính toán chỉ xem rồi thôi, dứt khoát thương lượng với tức phụ, bọn họ dọn qua đó ở, dù sao khoảng cách cũng không xa, trong nhà có xe ngựa, nhớ con trai có thể tùy thời trở về thăm, tốt hơn lúc ở Bùi Trang một năm không thấy được mặt.

Cho nên cơm trưa xong, Bùi Hải Cường vừa nói với thê tử, Trâu thị cũng vỗ đùi nói định như vậy, vì thế giờ cơm chiều đề tài này bị nhắc tới trên bàn cơm.

Đường Mẫn vừa nghe tức khắc vui vẻ, “Cha, cho dù hai người muốn đi thôn trang ở, cũng không kém mấy ngày nay, hay là chờ qua tết Thượng Nguyên lại đi, thôn trang kia hồi lâu đều không có chủ nhân, bên trong còn chưa thu thập, chờ qua năm con sai người qua đó dọn dẹp một chút.”

“Này còn cần thu thập gì nữa?” Bùi Hải Cường không để bụng, “Chẳng lẽ còn không bằng nhà ở quê hay sao? Cũng không cần các con thu thập, chỉ cần có chỗ cho cha và nương con ở là được, giống như trong nhà vậy.”

Bùi Hải Cường khó được kiên trì một lần, trực tiếp vẫy vẫy tay xem như định ra, Đường Mẫn và Bùi Cẩm Triều hai mặt nhìn nhau, sau đó nói: “Trong nhà sao có thể không có người nào, thôn trang bên kia có một quản sự, rất quen thuộc phụ cận, bọn họ một nhà bốn người ở thôn trang, vừa lúc giúp đỡ nấu cơm lái xe ngựa.”

“Như vậy cũng được.” Trâu thị gật đầu, “Có người trò chuyện, phụ cận có chợ không?”

“Có, cách thôn trang không xa, đi bộ cũng chỉ hai khắc, hiện tại nương yên tâm đi?” Đường Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới đón tới một đêm, hai người liền ghét bỏ, nhưng để hai người tiếp tục ở lại Bùi Trang cũng không yên tâm, dù sao khoảng cách quá xa, ở thôn trang, đi một chuyến cũng chỉ hai canh giờ, khoảng cách gần, có chuyện gì cũng có thể đến kịp.

“Như vậy khá tốt, nhưng trong phủ khối đất trống kia cũng lưu trữ, chờ đầu xuân nương trồng cho con ít rau, tránh lãng phí.”

“…… Vẫn là đừng trồng.” Bùi Cẩm Triều hơi không được tự nhiên nói, “Bên kia con chuẩn bị làm người kiến tạo rừng trúc, nhị lão vẫn là ở thôn trang tác oai tác phúc đi.”

Trâu thị nghe ra con trai vui đùa, cười ngửa tới ngửa lui, “Có tác oai tác phúc gì đâu, chỉ trồng trọt, ngẫu nhiên giết con heo thôi, cha con cũng cao hứng, dễ hầu hạ, chúng ta ở không quen trong kinh thành, ra cửa sợ va chạm quý nhân, ở trong phủ cả ngày ngồi không cũng buồn, thôn trang rất tốt, các con ngẫu nhiên cũng qua thăm nương và cha con.”

“Dạ biết.”

Nếu chuyện này định ra, hai người cũng không nhàm chán, ngược lại ngóng trông ăn tết, ngóng trông có thể đi ra cửa nhìn xem hoa đăng ở kinh thành.

Hai mươi bốn tháng chạp, một hồi tuyết lớn đáp xuống Thịnh Kinh, liên tục ba ngày, tuyết chồng chất chừng một tấc, mọi người đi ra ngoài gặp phiền toái rất lớn.

Hôm nay hai mươi tám tháng chạp, Bùi Cẩm Triều dậy tương đối trễ, hôm qua triều đình phong bút, mãi cho đến tháng giêng mùng tám khai triều, hắn nghỉ phép mười ngày không ai vui mừng hơn Đường Hạo.

Trước đó vài ngày hắn làm Quách Nghị đưa Đường Hạo dạo kinh thành, hiện tại đang nhàm chán, hơn nữa tuyết lớn niêm phong cửa, Quách quản gia ở nhà chỉ huy quét tuyết, tiểu gia hỏa này liền buồn hỏng rồi.

“Hương Thảo, tỷ phu còn chưa dậy sao?” Đường Hạo ngồi ở chính sảnh, thỉnh thoảng nhìn xem hậu đường.

Hương Thảo bậc lửa lò sưởi trong đỉnh đồng ở thính đường, trong nhà dần dần trở nên ấm áp.

“Tiểu cữu gia, tối hôm qua phu nhân xem sổ sách đến khuya, gia cũng giúp, nên hôm nay mới thức dậy trễ một ít, nô tỳ lấy điểm tâm cho ngài lót bụng trước nhé?”

Đường Hạo lắc đầu, mắt to như cũ khát vọng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, “Không cần, tỷ phu nói hôm nay sẽ mang ta đi ra ngoài ăn. Ta phải lưu trữ bụng.”

Hương Thảo nhấp môi cười hết sức vui mừng, nhìn nhà ở đã thu thập thỏa đáng, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị tẩy rửa đồ dùng các chủ tử mang về.

Đường Hạo mắt trông mong chờ đợi mãi, cánh cửa kia rốt cuộc mở ra, Bùi Cẩm Triều mặc chỉnh tề đi ra, liếc mắt một cái thấy được Đường Hạo.

“Nếu thu thập xong, chúng ta liền đi thôi, hôm nay mang đệ đi gặp tiên sinh.”

“Đều thu thập xong, tỷ phu dậy trễ quá, đệ ở chỗ này đợi thật lâu.” Đường Hạo bĩu môi oán giận.

Bùi Cẩm Triều xoa xoa trên đầu hắn, “Mấy ngày nay đệ chơi không mệt sao? Trời lạnh, trong nhà cũng không có việc gì làm, buổi sáng có thể ngủ nhiều thì ngủ đi, chờ vào thư viện, không có thời gian ngủ nướng đâu.”

“Vốn dĩ đệ đã không thích ngủ nướng.”

“……!” Bùi Cẩm Triều cạn lời, kỳ thật hắn cũng không thích ngủ nướng, nhưng tối hôm qua lăn lộn lợi hại, thiếu chút nữa bị tiểu tức phụ đạp xuống giường, thật sự quá mệt mỏi, lúc này mới dậy không nổi.

“Gia!” phía sau Hương Ảnh đuổi theo, sau đó giũ ra áo choàng lông thỏ trên cổ tay, khoác trên người Đường Hạo, “Phu nhân nói mới vừa hạ tuyết, trời lạnh, làm tiểu cữu gia phủ thêm, miễn cho cảm lạnh.”

Bùi Cẩm Triều nhìn Đường Hạo mặc thật dày, cười nói: “Tiểu tử này ngày thường ở nhà, mùa đông không thiếu lăn lộn, căn bản không lạnh, đúng hay không?”

“Đúng!” Tiểu cữu gia thực nể tình gật gật đầu, nhưng nhìn áo choàng tuyết trắng trên người, vẫn đưa tay bao lại, “Nhưng không thể làm đại tỷ lo lắng.”

“Tiểu tử này.” Bùi Cẩm Triều cười khẽ, sau đó mang hắn đi ra cửa.

Thanh Đằng thư viện, đầu tháng mười hai bế giáo, nhưng hắn đã đưa tin cho Tiền Cẩn Chi, biết ngày mai Tiền Cẩn Chi mới hồi phủ, cho nên xe ngựa một đường thẳng đến thư viện.

Thanh Đằng thư viện ở núi Thanh Đằng cách kinh thành hai mươi dặm, Tiền Cẩn Chi là người thành lập tòa học viện này, có thể ở nơi này dạy học, thấp nhất cũng là tiến sĩ.

“Đệ tới có chút trễ, huynh đều đã uống xong hai bình trà.” Mới vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Tiền Cẩn Chi một thân màu trắng trường bào đứng trước cửa, mang theo tươi cười ôn hòa nhìn hai người, “Đây là cậu em vợ của đệ sao?”

“Đường Hạo, đây là viện trưởng Thanh Đằng thư viện.”

Đường Hạo tiến lên, ôm quyền hành lễ với Tiền Cẩn Chi, “Đường Hạo gặp qua viện trưởng.”

“Miễn.” Nhìn tiểu tử trước mắt, không giống Bùi phu nhân lắm, sau đó nói với Bùi Cẩm Triều: “Vào trong ngồi đi, huynh sai người phao trà ngon.”

“Được!”

Thanh Đằng thư viện rất lớn, chừng một đỉnh núi, bên trong kiến trúc hoàn cảnh cực kỳ khảo cứu, cho dù ở chỗ này học văn hay học võ đều có chuyên môn sư phó dạy dỗ, hơn nữa Diễn Võ Trường, trường đua ngựa vân vân cũng đầy đủ hết thiết bị.

“Trước kia có từng học chữ?” Nhìn đứa nhỏ này cũng cơ linh, nói vậy hẳn là thực dễ dàng dạy dỗ.

Đường Hạo gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Trước kia chưa từng học, chỉ biết viết tên của mình.”

“Không đáng ngại, từ từ tới.”

Hai người đi vào một phòng, bên trong có hai gã sai vặt bộ dáng thực đoan chính, một người đang sửa sang kệ sách, một người khác đang pha trà.

“Mặc Kỳ, ngươi mang theo tiểu gia hỏa này đi tham quan thư viện.”

“Dạ, công tử.” gã sai vặt sửa sang lại kệ sách nghe nói, tiến lên lãnh Đường Hạo đi ra ngoài.

Mà hai người kia, gặp mặt không có yêu thích gì khác, trực tiếp triển khai bàn cờ.

---

Anh Quốc Công phủ, Thính Đào Các, một nam tử dáng người gầy ốm, ngũ quan yêu diễm, đang lười biếng dựa vào trên trường kỷ, bàn tay khớp xương rõ ràng cầm một quyển sách, lẳng lặng rũ mắt nhìn.

Bên cạnh một thiếu nữ váy áo tố nhã màu lam, ngẫu nhiên đề tay rót ly trà cho hắn, thời gian còn lại chính là lẳng lặng nhìn hắn, ngay cả hơi thở cũng thực nhẹ, sợ quấy rầy đến hắn.

“Kẽo kẹt ——”

Cửa phòng đẩy ra, một nữ tử quyến rũ đẩy cửa mà vào, nhìn thấy nam tử, bên môi lộ ra nhợt nhạt tươi cười.

“Đại ca, náo nhiệt như vậy, huynh còn ở nơi này đọc sách.”

Nữ tử nhìn quyến rũ vũ mị, nhưng giọng nói lại rất nhu hòa, nghe xong dường như có thể nhìn thấy trước mắt trải rộng trăm hoa.

Nam tử nhìn nữ tử, đáy mắt hiện lên một tia khinh thường, lại như cũ ngồi dậy, nói với thị nữ bên cạnh: “Rót trà cho nhị tiểu thư.”

Thị nữ nhẹ nhàng hành lễ, lấy ra một chén trà bằng sứ, rót trà cho nàng, lui ra phía sau hai bước, rũ mắt không nói.

“Không phải biểu muội tới sao? Muội chạy đến chỗ huynh làm gì.” Người này chính là Anh Quốc Công phủ Thế Tử gia Thịnh Vân Hàm, là trưởng tử trưởng tôn con vợ cả Quốc Công phủ, bộ dáng như yêu, mỗi lần xuất hiện đều dẫn tới toàn bộ nữ tử Thịnh Kinh khuynh đảo điên cuồng, đông đảo nữ tử ái mộ lại trước sau không dám gần người, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, gia quy Anh Quốc Công phủ cực kỳ hà khắc, chính thất đều bị mẹ chồng tra tấn chết vài người, thiếp thất càng không cần phải nói.

Thịnh Tư Nghiên cúi đầu vẻ mặt ai oán, “Biểu muội tán gẫu với mẫu thân, muội nhàm chán cho nên mới đến chỗ đại ca tìm thanh tịnh.”

Thịnh Vân Hàm nhìn thiếu nữ mị nhan vô song trước mắt, nhìn như một đóa mẫu đơn phú quý, hoa lan trong u cốc, trên thực tế hắn hiểu rõ tâm tư muội muội nặng như thế nào.

Vốn cha mẹ định gả nàng cho Tiền tam thiếu gia Tướng phủ, nhưng đối phương cự tuyệt việc hôn nhân này, vì vậy chính nàng liền đánh chủ ý tới sang năm tuyển tú.

Thịnh Tư Nghiên nhìn đại ca, sau đó hơi hơi gật đầu, môi đỏ khẽ mở nói: “Đại ca, trước khi muội tới, nghe ý mẫu thân là, muốn cưới biểu muội cho huynh.”

“Ừ!” Thịnh Vân Hàm không thèm để ý lên tiếng.

Đối với hắn, thê tử là ai sớm đã không quan trọng, sau khi các đời thê tử lần lượt bị các loại nguyên nhân chết bệnh, hắn không còn hứng thú gì với việc hôn nhân của chính mình, cưới ai đều giống nhau, dù sao mặc kệ cưới ai, đều là mẫu thân làm chủ, kết quả cuối cùng cũng luôn không thay đổi, cho dù lần này cưới biểu muội, sớm muộn gì mẫu thân cũng xem con dâu không vừa mắt mà lăn lộn các loại, hắn quá hiểu biết chính mình mẫu thân.

Trong mắt Thịnh Vân Hàm, mẫu thân hình như bị bệnh lạ, thần kinh có vấn đề, luôn đề phòng con dâu như để phòng cướp, mỗi lần bị hắn phát hiện, bà ta sẽ nói là vì tốt cho chính mình, cũng vì tương lai của Quốc Công phủ.

Hắn cười lạnh trong lòng, tương lai Quốc Công phủ có quan hệ gì với hắn, ngay cả nữ nhân của chính mình đều hộ không được, nói gì một tòa Quốc Công phủ.

“Muội thật sự quyết định muốn vào cung?”

Thịnh Tư Nghiên vốn còn như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên bị những lời này bừng tỉnh.

“Đại ca, muội đã suy xét rõ ràng.”

“Vậy huynh không nói nhiều nữa, muội tự giải quyết cho tốt đi, ở trong cung không thể so ở trong phủ, nơi đó quy củ khắc nghiệt gấp trăm lần ngàn lần Quốc Công phủ, sau khi vào muội không có đường rút lui.”

“Muội hiểu rõ!” Nguyên nhân chính vì hiểu rõ, nàng mới có thể bất chấp tất cả.

Nàng hận thấu Quốc Công phủ, hận thấu mẹ đẻ, từ khi bà ta phái người âm thầm giết chết người yêu của nàng, một chút tình nghĩa cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Hôm nay biểu muội đến Quốc Công phủ, mẫu thân đối xử với nàng còn tốt hơn con ruột, hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc.

Ngược lại nhị tiểu thư con vợ cả Quốc Công phủ nàng đây, giống như con mèo con chó ven đường, ngay cả một ánh mắt quan tâm cũng không có.

Trong nhà này, nàng và đại ca đều là đồ vật có thể hy sinh, Tướng phủ Tam công tử không thành, lại muốn gả nàng vào Tướng Quân phủ, nhưng Tướng Quân phủ Thiếu tướng quân đã cưới vợ, vẫn là quận chúa Hàn Vương Phủ, Tướng Quân phủ Nhị gia lại là con vợ lẽ, nàng chính là đường đường nhị tiểu thư con vợ cả Anh Quốc Công phủ, việc hôn nhân này cho dù nàng chết cũng sẽ không đồng ý.

Còn về đại ca, nàng đã không rảnh lo, hơn nữa cũng không phải nàng có thể nhúng tay.

Đại ca tổng cộng cưới ba đời thê tử, ba thê tử này hết hai người là tự sát mà chết, còn thiếp thất chết đi càng là hai bàn tay không đủ đếm.

Trong ấn tượng của nàng, khắc sâu nhất chính là thê tử đầu tiên của đại ca, đó là đích nữ nhà thiếu sư của Thái Tử quá cố, dịu dàng hiền huệ, cùng đại ca phu thê tình thâm, sau đó bởi vì thiếu sư của Thái Tử bị bệ hạ trảm cả nhà, mẫu thân mượn cơ hội này tra tấn đến chết.

Nàng nhìn thấy thảm trạng khi đại tẩu chết đi, là bị mẫu thân bắt quỳ từ đường suốt năm ngày, không cho uống một giọt nước, chết cóng trong một đêm khuya mùa đông đại tuyết bay tán loạn, trước khi chết một tháng, đại tẩu vừa mới mất đi đứa bé thứ hai vì nhà mẹ đẻ xảy ra biến cố, nghe nha hoàn hầu hạ đại tẩu thay quần áo nhập liệm nói, hai đầu gối đại tẩu vì quỳ quá lâu mà cứng đờ, không thể duỗi thẳng, sau đó mẫu thân sai người trực tiếp bẻ gãy duỗi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play