Tết Trung Thu là ngày đoàn viên, sáng sớm ngày mười bốn mọi người trong
phủ bắt đầu bận việc, tờ mờ sáng Thúy Hồng đã mang theo hai bà tử phòng
bếp ra cửa tự mình mua sắm.
Đương nhiên hôm nay còn có tiệc tân gia, mời vài người tới nhà dùng cơm trưa.
Đường Mẫn nghĩ, nếu Lục Thịnh tới, tất nhiên sẽ không để Bùi phủ quạnh quẽ.
Quả nhiên, lúc Quách quản gia nói có khách tới chơi, nàng và Bùi Cẩm Triều
đi ra ngoài, liền nhìn thấy tới và Lục Thịnh còn có hai đôi phu thê đã
gặp ngày khai trương Phương Hoa Các, một là phu thê Tô Bình Vân, một là
phu thê Minh Dương.
“Ngày mai chính là trung thu, Vô Cực và Lãng
Nguyệt đều không nhàn rỗi, trong cung hiện tại cũng không thể thoát
thân, nhưng người không tới, lễ cũng đã đưa tới.” Lục Thịnh bước nhanh
đi vào, phất tay làm hạ nhân đi theo phía sau tặng hạ lễ.
Phùng
Minh Ngọc lôi kéo Minh An Ninh và Lưu Phương Hoa, chỉ chỉ Lục Thịnh,
thấp giọng nói với Đường Mẫn: “Hạ lễ này là sáng nay hắn đi trong phủ
người ta đòi, nói người không đến không sao cả, hạ lễ không thể thiếu.”
Đường Mẫn cứng họng, một hồi lâu mới cười nói: “Thế Tử gia có lòng.”
Đụng tới tình huống này, thật đúng là không biết phải nói gì.
Hôm nay đi theo tới còn có mấy hài tử, Lục Thanh Viện con gái Phùng Minh
Ngọc, một đôi song sinh trai gái của Minh An Ninh, Lưu Phương Hoa mang
theo con trai út, trong mấy đứa bé, Lục Thanh Viện tuổi lớn nhất, ba
tiểu gia hỏa khác đều bảy tuổi.
Trong phủ có đủ loại điểm tâm,
mấy hài tử được Hương Thảo và Hương Ảnh mang ra ngoài chơi, phủ này xem
như khá lớn, cũng đủ mấy đứa bé chơi đùa.
Đi vào Tây Noãn Các,
bên trong đàn hương lượn lờ, hương vị thực thoải mái thanh tân, hơn nữa
bên ngoài hoa đoàn cẩm thốc, trong phòng bài trí không xa hoa lại rất
lịch sự tao nhã, nơi nơi đều lộ ra quý khí làm người cảnh đẹp ý vui.
Sau khi ngồi xuống, hạ nhân đưa tới nước trà điểm tâm liền rời đi.
“Muội nhớ rõ trước kia tòa nhà này là có người, sao đột nhiên lại đổi chủ?”
Minh An Ninh cầm lấy một khối bánh đậu cuốn chậm rì rì ăn, vừa ăn vừa
gật đầu, thực hiển nhiên rất vừa lòng điểm tâm này.
Lưu Phương Hoa cười nói: “Tòa nhà này nhìn thực không tệ, hoàn cảnh tốt, vị trí cũng tốt.”
“Giá cả cũng không thấp.” Phùng Minh Ngọc cười nói: “Ba vạn lượng đó, vợ chồng son bọn họ thật đúng là bỏ được.”
“Quý như vậy sao?” Hai người kinh hãi, phải biết rằng ba vạn lượng cũng
không phải là một con số nhỏ, cho dù ở kinh thành, một cửa hàng làm ăn
tốt một năm lợi nhuận cũng chỉ mấy ngàn lượng, có thể đạt tới vạn lượng
ít càng thêm ít, ba vạn lượng tuyệt với là con số kếch xù.
Trấn
Quốc Tướng Quân phủ thuộc về võ quan nhất phẩm, mỗi lần chinh chiến đều
có thể được đến không ít kỳ trân dị bảo, cho dù như thế, lúc Minh An
Ninh thành thân, của hồi môn cũng chỉ vạn lượng, đây cũng là một bút của hồi môn không nhỏ.
Bùi gia không phải xuất thân bình dân bá tánh sao? Sao có nhiều bạc như vậy?
Đương nhiên, đây chỉ là thắc mắc trong lòng, các nàng còn không quen thuộc đến mức có thể dò hỏi tới cùng.
“Muội nghe nói sang năm sẽ tuyển tú, là Thái Hậu nương nương hạ chỉ, hình như lần này tuyển tú tương đối nghiêm khắc.” Minh An Ninh duỗi tay lại lần
nữa bắt lấy một khối điểm tâm nhân trái cây, lại bị Lưu Phương Hoa đè
lại.
“Còn phải dùng cơm trưa, muội ăn ít điểm tâm một chút.” Lưu
Phương Hoa ngăn lại động tác của Minh An Ninh, nói: “Hiện tại hậu cung
của bệ hạ có một hậu ba phi hai tần và ba mỹ nhân, theo lý thuyết cũng
không ít, cũng không biết rốt cuộc Thái Hậu tính toán gì.”
“Tin
tức này vừa ra, có lẽ trong lòng Hoàng Hậu nương nương không dễ chịu,
nếu Hoàng Thượng làm quyết định khả năng còn thay đổi, cố tình là ý chỉ
của Thái Hậu.” Phùng Minh Ngọc cảm khái nói: “Có lẽ Thái Hậu muốn có
người phân sủng với Trân Phi nương nương, nhưng rốt cuộc làm Hoàng Hậu
thương tâm.”
“Hoàng Hậu nương nương và Thái Hậu nương nương là
quan hệ gì?” Đường Mẫn nghe được, có lẽ Thái Hậu và Hoàng Hậu quan hệ
không bình thường.
Minh An Ninh không ăn gì, ở một bên tìm vị trí thoải mái ngồi, Đường Mẫn phát hiện vị Tô phu nhân này trước nay đều
không ủy khuất chính mình làm chuyện mình không thích.
Chẳng sợ có mặt người ngoài, nàng cũng là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chưa bao giờ để ý ánh mắt của người khác.
“Các nàng là cô cháu ruột, con trai của vị kia chính là Hoàng Đế, vị trí
Hoàng Hậu tự nhiên là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lần này tuyển
phi cho bệ hạ, chủ ý thực dễ hiểu, đơn giản chính là phân sủng ái của bệ hạ với Trân Phi, Trân Phi nương nương thật đúng là lợi hại, tiến cung
bốn năm, vẫn luôn thánh sủng chính nùng, còn sinh Thất hoàng tử, nếu
Hoàng Thượng thoáng cường thế một ít, chỉ sợ địa vị của Thái Tử sẽ dao
động.”
“Thái Tử tuổi cũng không lớn, hơn nữa hiện tại bệ hạ đang
lúc tráng niên, chuyện về sau ai có thể nói được chuẩn.” Hoàng Đế tài
cán chỉ có thể xem là trung đẳng, ở Lưu gia xem như bình thường không
thể lại bình thường hơn, nếu năm đó Duệ Thân Vương kế vị, chỉ sợ sẽ là
một cảnh tượng khác.
Rõ ràng chính ngươi không có bản lĩnh gì,
lại một hai mơ ước những thứ vốn không phải ngươi có thể khống chế, ngẫm lại khiến cho người cảm thấy ghê tởm, từ sau Thánh Tổ, hai cha con
Thịnh Đế và Thuận Đế không kế thừa chỗ tốt nào của Thánh Tổ, tranh cường đấu đá, qua cầu rút ván, học tàn nhẫn độc ác so với ai khác đều nhanh,
loại người này làm Hoàng Đế thật đúng là tai họa của Đại Vinh.
Đặc biệt là Lưu Ngạn, cả ngày ra vẻ thâm trầm, sa vào sắc đẹp, bản lĩnh trị quốc không có bao nhiêu, làm bộ làm tịch làm người buồn nôn.
Mấy năm đầu, ngôi vị hoàng đế thiếu chút nữa ngồi không xong, quan viên đều lấy Duệ Thân Vương cầm đầu ở sau lưng duy trì hắn, nếu không mấy phiên
vương đã sớm vào kinh, nhưng chờ đến ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, hắn lại
âm thầm vu oan hãm hại, chém đầu một thế hệ hiền vương, loại tính cách
này, kết cục nhất định không tốt.
Buồn cười chính là, Duệ Thân
Vương vừa chết, một mạch Thái Hậu lập tức quật khởi, đã không có người
áp chế, bọn họ không cần ngủ đông, không đến hai năm, đại cục trong
triều tất cả khống chế trong tay Thái Hậu, hiện tại Hoàng Thượng đã trở
thành con rối.
Không biết Lưu Ngạn có hối hận hay không.
“Tóm lại hiện tại trong cung không yên ổn, bà ta và con trai chính mình
tranh quyền, mặc kệ ai thắng, chỉ sợ cũng sẽ giết địch một ngàn tự tổn
hại tám trăm, thương gân động cốt đều là mẹ con bọn họ.” Lưu Phương Hoa
xem tương đối thấu triệt, hơn nữa Minh Dương là võ tướng, tuy biết rất
nhiều trong triều những cái đó loanh quanh lòng vòng, lại trước nay
không trộn lẫn, ai ngồi trên chiếc long ỷ kia, Minh gia bọn họ chính là
thần tử của người đó.
Địa vị của Minh gia thực đặc thù, từ thời
Thái Tổ chính là võ tướng hiển hách uy danh, hơn nữa Minh gia cũng từng
được lịch đại tiên đế lấy công lớn phong tước, lại đều bị Minh gia đương gia cự tuyệt.
Đại Vinh triều trọng văn khinh võ, cho nên võ
tướng thưa thớt, võ tướng có thể mang binh đánh giặc càng hiếm, xưa nay
địa vị của Minh gia là không gì phá nổi, không người dám động.
Hiện giờ Thái Hậu muốn đoạt quyền với con trai chính mình, Minh gia chính là lạch trời, muốn lướt qua lại sợ lỡ như nước khác xâm lấn, Đại Vinh bọn
họ sẽ lại lần nữa núi sông rung chuyển, cho nên chậm chạp không đối phó
Minh gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT