“Luyện chữ chính là phải luyện tập thường xuyên, thể chữ thì chiếu theo
bản chữ mẫu này luyện tập đi, đây là bảng chữ mẫu của đại nho Trình Hoán Cúc tiền triều, khí thế ôn hòa, thực thích hợp nữ tử luyện tập.”
Cằm hắn gác trên bả vai nàng, hơi thở nóng rực không ngừng phun lên lỗ tai
và má nàng, ngay cả mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn cũng như mị dược, làm cả người nàng đều trở nên không được tự nhiên.
Bùi Cẩm Triều nhìn thấy khuôn mặt nàng càng ngày càng liễm diễm, ngay cả vành tai
cũng hồng lợi hại, hơi hơi ý xấu gợi lên khóe môi, sau đó bàn tay nắm
chặt tay nàng, làm ngòi bút du tẩu trên giấy.
Hắn dạy Đường Mẫn viết tên nàng trước, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Biết sao?”
Bùi Cẩm Triều thấp giọng cười, thanh tuyến mang theo ám ách vui thích, vươn lưỡi nhẹ nhàng đảo qua vành tai nàng, cứng họng nói: “Nha đầu hư.”
Cả người Đường Mẫn lập tức run rẩy, sắc mặt trở nên càng thêm tươi đẹp ướt át, quay đầu muốn nói hắn hai câu, lại bị hắn hung hăng ngăn chặn môi.
Lý trí giống như sương khói, thực mau bị thổi tan bởi hơi thở hai người
triền miên, đầu óc nàng trở nên hôn hôn trầm trầm, toàn bộ thân thể đều
mềm như bông, tê liệt ngã xuống ghế trên.
Bút, không biết khi nào bị hắn rút ra gác trên đồ gác bút, sau đó Bùi công tử bế tiểu tức phụ
lên, đi từng bước về nội thất, lúc trải qua phòng khách, còn thuận tay
đóng cửa phòng lại.
Tuy hắn gầy, nhưng bị đè trên người vẫn rất nặng.
Xô đẩy hai lần, người nam nhân này còn ý xấu lại lần nữa tăng thêm hai phần lực.
“Không phải muốn luyện chữ sao?” giọng nàng nhu nhu rất mềm mại, làm người nghe lỗ tai đều ngứa.
“Không kém nhất thời nửa khắc hôm nay.” Hắn cúi đầu hôn lên môi đỏ liễm diễm,
bàn tay theo quần áo thăm dò vào: “Tuy ban ngày tuyên dâm không phải
việc làm của quân tử, nhưng nếu không phải nương tử quyến rũ vi phu, vi
phu cũng sẽ không luống cuống như thế, nói đến cùng vi phu vẫn phải cho
phu nhân mặt mũi, miễn cho trong lòng phu nhân cảm thấy chính mình sức
quyến rũ không đủ.”
Đường Mẫn buồn bực chỉ muốn trợn trắng mắt,
vừa rồi ai lời lẽ chính đáng nói phải “luyện tập thường xuyên”? Đảo mắt
liền vứt tới sau đầu.
Bùi Cẩm Triều thói quen nghiền ngẫm tâm tư
người khác, đa mưu túc trí cỡ nào cũng không qua mặt được hắn, sao hắn
có thể không rõ ánh mắt tiểu cô nương này.
Nói không chừng hiện
tại trong lòng nàng đang mắng chính mình không đứng đắn, nhìn thực quân
tử, kỳ thật chính là sói đuôi to khoác da người.
Nhìn xem đôi mắt nhỏ xấu hổ kia, cỡ nào kiều tiếu đáng thương, sao hắn có thể không thỏa mãn vọng tưởng của nàng.
Đường Mẫn kinh hãi, quay đầu nhìn khuôn mặt thanh cao lại mang theo một tia tươi cười giảo hoạt phía sau.
Di? Cổ nhân đã theo sát trào lưu như thế sao?
Lại là tư thế cao cấp như thế?
“Biểu ca……” Nàng bị dọa giọng có chút đứt quãng.
Nửa người trên Bùi Cẩm Triều đè phía sau lưng nàng, cắn vành tai tuyết
trắng của nàng, thấp giọng cười nói: “Giữa phu thê, tổng muốn tìm điểm
thú vị, ngẫu nhiên chúng ta cũng phải thay đổi khẩu vị không phải sao?”
“…… Nhưng cái này là khẩu vị nặng.”
“Ớt cay đều ăn, khẩu vị lại nặng, vi phu cũng chịu được.”
Một đợt sông cuộn biển gầm, điên đảo gối chăn, Đường Mẫn mệt thở hồng hộc, nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm.
Bùi Cẩm Triều cơm no thoả mãn, ôm tiểu thê tử bằng phẳng mới vừa rồi kịch liệt.
Nhìn nàng nhấp miệng nhỏ, ngón trỏ Bùi Cẩm Triều điểm điểm: “Còn chưa no sao?”
“Ta muốn tắm rửa!”
“Đi thôi, nước tắm đã chuẩn bị tốt.”
….
Mười hai tháng chín là ngày tặng quà cưới cho Đường Hân.
Bùi Cẩm Triều không đi, Bùi Hải Cường lái xe ngựa, chở mẹ chồng nàng dâu Đường Mẫn qua.
Quà cưới, chính là cho bạc mà thôi.
“Nương, chúng ta cho bao nhiêu bạc vậy?” Đường Mẫn nhẹ giọng hỏi.
“Cho nhiều cho ít còn không phải bọn họ vẫn xem chúng ta không vừa mắt, cho
một lượng cũng đã rất nhiều, còn phải giữ tiền mua tòa nhà cho các con
nữa.” Trâu thị lôi kéo tay con dâu, cười rất sảng khoái.
Đường
Mẫn gật gật đầu: “Con cảm thấy một lượng cũng nhiều, người trong thôn
cũng chỉ đưa mười mấy hai mươi đồng tiền thôi, nương nhưng thật ra hào
phóng, không chớp mắt cho một lượng, con nghe nương con nói, lúc đại bá
nương cho con quà cưới, chỉ cho năm đồng tiền.”
“Gì? Năm đồng?
Sao nàng lại không biết xấu hổ như vậy? Thật là không phóng khoáng, đại
bá ruột cũng không biết xấu hổ.” Trâu thị đỉnh mày tức khắc nhíu lại.
“Kỳ thật, đại tỷ vẫn thực thích biểu ca, chỉ là lúc trước thân mình biểu ca …… Nàng cũng không dám mạo hiểm.” Đường Mẫn nói thực khó xử.
Trâu thị lại nhớ kỹ những lời này trong lòng.
A, cảm tình chính là con trai nàng thân thể khỏe thì gả lại đây, thân thể không tốt thì ghét bỏ?
Cũng không nghĩ, nếu con trai nàng thân thể khỏe mạnh, ai còn muốn cô nương như vậy.
Ngẩng đầu lại lần nữa nhìn con dâu, bộ dáng này, diễn xuất này, ngày thường
nhất cử nhất động mỗi tiếng nói cử động, ở trong thôn chính là đỉnh đỉnh tốt.
Hơn nữa con dâu nấu cơm cũng ngon, mấy ngày nay khẩu vị Triều nhi thực rõ ràng mở rộng rất nhiều, ăn uống nhiều hơn trước.
Xem người quả nhiên không thể chỉ xem mặt ngoài, trước khi thành thân, nàng xem con dâu chính là thực không vừa mắt, hiện tại chính là yêu thương
muốn mệnh.
Trâu thị nghĩ nghĩ, xốc lên màn xe, nói với Bùi Hải
Cường đang cầm càng kéo xe: “Cha nó à, lúc cho quà cưới Mẫn Nhi đại
phòng chỉ cho năm đồng, lần này chúng ta nói gì cũng không thể làm Mẫn
Nhi ăn mệt, cho bọn họ mười đồng đã là thực khách khí.”
Bùi Hải
Cường hơi há miệng muốn nói gì, nhưng chỉ còn nhìn thấy màn xe phiêu
động, tức phụ sớm đã tức giận lui vào trong, chỉ có thể gật gật đầu với
màn xe.
Mười đồng thì mười đồng đi, dù sao sau này cũng sẽ không
chung đụng quá nhiều, hơn nữa Hân Nhi người ta gả cho gia đình giàu có
làm quý thiếp, cũng không để bụng chút bạc vụn của bọn họ.
Đường Mẫn thoải mái, một lượng bạc? Tưởng bở, cho mười đồng đều ngại nhiều.
Nửa giờ sau, xe ngựa Bùi gia tới Đường gia, lúc này Đường gia phá lệ náo nhiệt.
Đường Mẫn xuống xe trước, xoay người đỡ Trâu thị xuống, hai mẹ con chậm rì rì đi vào cửa lớn.
Trương thị đang ở trong viện chiêu đãi khách nhân, nhìn thấy con gái và thông
gia đến, vội vàng nói với người bên cạnh một tiếng, nhấc chân đi bên
này.
“Tẩu tử tới, mau vào phòng ngồi.”
“Đại tẩu đâu? Sao để đệ muội ở bên ngoài bận việc?” Trâu thị nhìn trái nhìn phải không thấy Trần thị.
Trương thị cười nói: “Ở trong phòng nói chuyện với tức phụ trong thôn, tẩu tử mau vào phòng đi, bên ngoài nắng gắt.”
“Nàng biết tìm thoải mái, làm muội bận việc ngoài nắng.” Trâu thị nhắc mãi hai câu, lôi kéo Đường Mẫn đi thượng phòng.
So với những người khác, lão thái thái vẫn thích cháu dâu này, nhìn thấy Trâu thị, vội vàng kêu nàng lại đây ngồi.
“Đại cô mẫu, phải chúc mừng ngài, cháu gái gả cho nhà giàu có như vậy.”
Da mặt lão thái thái run run, lôi kéo tay Trâu thị, cười mắng: “Xem con nói kìa, chẳng lẽ còn không biết tâm tư ta hay sao?”
“Sao có thể không biết, cháu gái nguyện ý, chúng ta có thể có biện pháp gì? Chỉ khổ ngài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT