Kiếp trước Đường Mẫn cũng từng uống rượu, bia, rượu vang đỏ, champagne, rượu trắng, tuy xã giao không nhiều lắm, nhưng cứ hễ là xã giao, tất nhiên muốn uống rượu, cho nên đụng vào rượu mạnh thuần nhưỡng này, nàng cũng có chút thèm.

Tinh mắt nhìn thấy cái lưỡi phấn nộn của nàng khẽ liếm môi đỏ một chút, Bùi Cẩm Triều nháy mắt hiện lên một tia ám sắc.

“Nàng trước tiên ở trong phòng ngồi, ta đi bên ngoài xã giao, một hồi ta nhờ nương đưa gì đó cho nàng ăn.”

Đường Mẫn hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu: “Dạ!”

Bên cạnh, một phụ nhân cười tủm tỉm nhìn một đôi bích nhân giống như Thiện Tài Đồng Tử Đồng Nữ hai bên Bồ Tát, cười không khép miệng được: “Nhìn một cái tân lang của chúng ta, mới vừa cưới về liền thương yên, thật là làm người hâm mộ.”

Mọi người cũng mồm năm miệng mười phụ họa.

Tân lang vừa đi, người trong phòng cũng không ở lại lâu lắm, thoáng nói mấy câu với Đường Mẫn rồi sôi nổi rời đi, bên ngoài chính là có thức ăn ngon đang chờ.

Tân phòng chỉ còn lại một mình nàng.

Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn chung quanh.

Viện này là ba gian, nhà ở đều là thông thấu, đứng bên này có thể nhìn đến đối diện.

Giường cưới tự nhiên là Đường gia lão thái thái dùng mười mấy lượng bạc tìm người làm giường Bạt Bộ, giường màn lọng che đều là màu đỏ, bên tay trái là một tủ quần áo rất lớn, bên tay phải là một giường mỹ nhân. Trung gian là nhà chính, lúc có người tới chiêu đãi khách nhân, lại đi phía trước chính là thư phòng của Bùi Cẩm Triều, đơn giản là ở chỗ này, xuyên thấu qua rèm trướng màu đỏ, có thể nhìn thấy án thư rất lớn, mặt trên phóng đồ gác bút, trên giá còn treo ba cây bút lông lớn nhỏ không đồng nhất.

Nhà ở rất đơn giản, lại thực sạch sẽ, nhìn dáng vẻ là mới xây, có thể thu thập nhanh như vậy, Bùi gia cũng xem như không dễ dàng.

Đây chính là nơi nàng sống sau này.

Mặc kệ như thế nào, nếu nàng gả lại đây, tuyệt đối không muốn thủ tiết, nàng hy vọng Bùi Cẩm Triều có thể sống lâu lâu một ít.

“Mẫn Nhi……”

Bên ngoài, Trâu thị bưng một cái khay đi đến.

Đường Mẫn đứng dậy đón, muốn tiếp nhận khay trong tay nàng, lại bị Trâu thị cự tuyệt.

“Nương.”

“Bé ngoan, có phải đói bụng rồi không, đây là nương làm cho con mấy món điểm tâm dễ tiêu, còn có một chén mì, con ăn chút đi.” Đưa chiếc đũa cho Đường Mẫn, sau đó cười nói: “Lúc trước nương thành thân cũng là đói bụng một ngày, cha con không nhớ cho ta ăn tối, vẫn là chính mình đi ra ngoài tìm.”

Đường Mẫn bị những lời này chọc cười, tiếp nhận chiếc đũa ngồi xuống trường kỷ.

“Con ăn trước, ăn xong không cần dọn, gác ở bên ngoài là được, thân thể Triều nhi không tốt, bên ngoài cũng chỉ có lệ nhấp một ngụm rượu liền trở về, có mấy huynh đệ khác tiếp đón cho hắn.”



Nghe được lời này, Đường Mẫn không hiểu sao lại hỏi: “Vậy bao lâu biểu ca có thể trở về?”

“Cũng không đến thời gian nửa canh giờ, sao? Muốn đợi biểu ca con cùng ăn cơm?” Trâu thị cười tủm tỉm nhìn nàng.

Đường Mẫn bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chằm chằm đến sắc mặt không nhịn được phiếm hồng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Không cần chờ, chờ hắn trở về, mì này liền nở không thể ăn, ta dặn hắn ở phía trước ăn xong lại trở về, cũng không thể để con bị đói.”

Nói xong, trong viện liền có người kêu nàng, Trâu thị nói với nàng: “Ăn nhanh đi, nương đi phía trước thu xếp.”

“Dạ, nương đi thong thả.”

Tiễn Trâu thị, nàng vén tay áo lên, bắt đầu chậm rãi ăn mì.

Đường Mẫn lượng cơm ăn không lớn cũng không nhỏ, nhưng đêm nay lại thực sự ngượng ngùng ăn nhiều.

Một chén mì xuống bụng, hòa hoãn dạ dày đói khát, uống thêm một ly trà, mới thỏa mãn thở dài một hơi.

Thu thập chén đũa đặt trên bàn ở gian ngoài, nàng cũng chỉ có thể ngồi trong phòng.

Mười bốn tuổi, cũng đã trở thành cô dâu.

Ở hiện đại, vẫn là một nụ hoa chờ nở, đợi thời gian chảy xuôi chậm rãi nở rộ.

Nàng biết sức khỏe Bùi Cẩm Triều thực yếu, lại không biết có thể hành phòng hay không.

Cổ nhân quy củ nhiều, nếu ngày hôm sau không nhìn thấy lạc hồng, có lẽ trong lòng mẹ chồng sẽ có ý kiến.

Mà tối nay, nàng không biết có thể qua cửa này hay không.

Ngọn nến đỏ lẳng lặng thiêu đốt, ngẫu nhiên còn nổ mấy đóa hỏa hoa.

Phía trước náo nhiệt ồn ào náo động, tiếng thét to không dứt bên tai.

Nàng đứng dậy xuyên qua nhà chính, đi vào thư phòng của Bùi Cẩm Triều.

Thư phòng phân hai bộ phận, bên ngoài là thư phòng, bên trong là gian rửa mặt, còn đặt một thùng gỗ lớn.

Trên kệ sách thả mấy chục quyển sách, nàng tùy tay cầm lấy một quyển, ngồi trên trường kỷ sát cửa sổ lẳng lặng lật xem.



Phần lớn chữ nàng đều biết, cho dù đều là phồn thể, cũng không làm khó được nàng.

Tuy hiện đại văn minh mau, văn bản văn tự đã rất ít viết, nếu kêu nàng viết ra khả năng một chốc một lát nàng còn do dự, nhưng thấy được thì vẫn nhận thức.

Đây là một quyển cùng loại với sách【 đại học 】, nàng không phải quá cảm thấy hứng thú, cũng không biết nơi này có thoại bản để xem hay không.

Đứng dậy trước kệ sách tìm một chút, toàn bộ đều là thư tịch có quan hệ với khoa khảo, tình hình chính trị đương thời, tuy thất vọng, lại tự nhủ có còn hơn không.

Lúc Bùi Cẩm Triều tiến vào, hơi thở có chút suyễn, đơn giản là vì ở phía trước nói có chút nhiều.

Tiến vào nội thất nhìn một vòng, không thấy Đường Mẫn, đi tới nhìn vào thư phòng, thấy thê tử mới cưới cầm một quyển sách xem nhập thần.

Bùi Cẩm Triều hơi hơi nheo lại mắt, trong lòng buồn bực.

Đường gia không có người đọc sách, mà thực hiển nhiên Đường Mẫn lại biết chữ, làm hắn thấy kỳ quái.

“Dùng cơm chiều chưa?”

Đường Mẫn đột ngột bị hỏi, quay đầu nhìn qua, phát hiện nam nhân đã gần trong gang tấc, sợ tới mức nàng không nhịn được ngưỡng về phía sau.

“Cẩn thận!” Giọng Bùi Cẩm Triều thanh nhuận lại hơi hơi ám ách, vươn cánh tay ngăn nàng lại, miễn cho đụng vào trên vách tường, “Đang xem cái gì?”

“…… Có chút nhàm chán, ở thư phòng tìm một quyển sách cho hết thời gian, thật ngại quá.” Lúc này Đường Mẫn rất khẩn trương, ánh mắt đánh giá mọi nơi, chính là không chịu xem Bùi Cẩm Triều.

Hắn buông ra cánh tay, thẳng eo.

“Chúng ta đã là phu thê, nàng không cần khách khí như thế, chỉ là mấy quyển sách mà thôi.” rút sách ra từ tay nàng, sau đó lôi kéo nàng xuyên qua chính đường, đi vào nội thất: “Ăn no sao?”

“Dạ, no rồi.” Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn bắt đầu?

“Vậy nàng ngồi một hồi trước, sau đó có người sẽ đưa nước ấm tới, có muốn cùng ta ăn một chút không?” Trên bàn lùn giữa trường kỷ bày mấy món điểm tâm, thực hiển nhiên Bùi Cẩm Triều cũng không dùng cơm chiều ở phía trước.

“Được!” Nếu đã đến, tổng không thể chính mình nhìn hắn ăn.

Ngoài cửa sổ, một vòng trăng rằm sáng tỏ thăng lên trời cao.

Hai người lẳng lặng ăn cơm chiều, Đường Mẫn chỉ ăn một ít liền gác đũa.

Bùi Cẩm Triều ăn cơm rất đẹp, không nhanh không chậm cũng sẽ không làm người nhìn sốt ruột.

Động tác của hắn có một loại cao quý tẩm dâm trong xương cốt, bao gồm dáng ngồi ánh mắt và nhất cử nhất động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play