Sáng sớm mùng hai tháng mười, Đường Mẫn thoải mái ngâm tắm, sau đó được cung nhân hầu hạ, thay cung trang xinh đẹp, đơn giản là vì hôm nay là tiệc đầy tháng của Nhị điện hạ.

Mấy ngày trước Khôn Ninh Cung đã sớm được thu thập thỏa đáng vì yến hội hôm nay, mệnh phụ trong kinh đều sẽ đến dự tiệc, Cảnh Đế tự nhiên ở phía trước chiêu đãi triều thần.

Chư vị phu nhân lại đây, vây quanh Nhị hoàng tử không ngừng ca ngợi, toàn bộ từ ngữ tốt đẹp trên đời này đều đưa cho hắn.

Nhưng Nhị điện hạ thực rõ ràng vừa tỉnh, lúc này còn mơ hồ, mắt thấy bị nhiều người vây quanh lải nhải, có chút không kiên nhẫn.

Đoàn Tử đi lên trước, nhìn đệ đệ đánh tan nếp gấp, trắng trắng nộn nộn, nói với Phùng Minh Ngọc: “Thẩm thẩm, có phải đệ đệ con chơi rất vui hay không?”

Phùng Minh Ngọc buồn cười gật đầu nói: “Nhị điện hạ đặc biệt đáng yêu.”

“Đúng không?” Đây chính là đệ đệ hắn, tất nhiên đáng yêu.

Đường Mẫn hiểu biết tính tình con trai nhỏ, mới vừa tỉnh ngủ có chút không tốt, đợi những mệnh phụ đều xem qua, Đường Mẫn mới làm Ninh Hỉ ôm Nhị điện hạ ăn uống no đủ, cùng Thái Tử đi chỗ Cảnh Đế.

Mọi người theo thứ tự ngồi xuống, Đường Mẫn nhìn chư vị trước mắt, cười hỏi: “Bổn cung ở cữ, cũng không có thời gian hỏi quá nhiều về nữ học, các vị có ai đi xem qua sao?”

Phùng Minh Ngọc che miệng cười nói: “Đây chính là chuyện có lợi cho con gái của chúng thần, mặc kệ trong nhà có con gái hay không đều sẽ đi xem, thiếp thân tự nhiên cũng đi qua vài lần, càng ngày càng tốt, tuy chỉ mới hơn một tháng, nhưng cũng đã có quy mô sơ cụ.”

“Đúng vậy, nữ học ở trên đường đi Vạn Phật tự, trong khoảng thời gian này không ít phu nhân Thịnh Kinh mang theo con gái đi Vạn Phật tự dâng hương, tổng sẽ đến chỗ nữ học đang xây dựng xem.”

Đường Mẫn gật đầu, “Trong vòng năm nay là xây không xong, mắt thấy còn có khoảng một tháng sẽ tuyết rơi đóng băng, thời gian này không cần xây, chờ sang năm đầu xuân lại tiếp tục, dự tính bắt đầu nhập học đại khái chính là sau mùa gặt lúa mạch, còn về tên nữ học bổn cung cũng đã nghĩ kỹ rồi, kêu Thanh Hoa nữ học, thanh trong thanh triệt, hoa trong phong hoa, tiên sinh dạy ở nữ học, bổn cung sẽ làm người chuyên môn đi dò hỏi, Đại Vinh chúng ta nhân tài đông đúc, nữ tiên sinh chân chính có tài hoa tất nhiên không ở số ít.”

Đối với tên nữ học, phu nhân đang ngồi đây có vẻ đều phi thường vừa lòng, ngụ ý này rất tốt hơn nữa cũng dễ nghe.

Còn về chuyện mời nữ tiên sinh, tin tưởng có Hoàng Hậu nương nương làm hậu thuẫn, tất nhiên cũng không khó.

“Thiếp thân thấy, nữ học thực rộng mở, chắc là có thể cất chứa không ít người.”

“Bổn cung dựa theo sáu trăm người tính, đến lúc đó cô nương ở Thịnh Kinh đều có thể vào học.” học phí không cao, nàng cũng không phải dựa vào cái này kiếm tiền, chỉ cần có thể bảo đảm hợp lý là được.

“Nói như thế, rất nhiều cô nương nhà bình dân Thịnh Kinh cũng có cơ hội.” Lễ Bộ thị lang Vương phu nhân cười nói.

Trong lòng Đường Mẫn hiểu rõ, câu môi cười nói: “Đúng vậy, Thái Tổ có nói, dân làm trọng, xã tắc thứ hai, quân là nhẹ, nếu bổn cung thiết lập nữ học, tự nhiên cũng xem trọng cô nương bình dân muốn cầu học, bổn cung hy vọng chư vị phu nhân trở về răn dạy con gái chính mình nhiều một chút, chớ ở nữ học coi thường ai, phải biết rằng hôm nay các ngươi có thể là quan thái thái, tiểu thư quan gia, ngày mai nói không chừng cái gì cũng không phải, bổn cung đều không coi thường các ngươi, các ngươi có tư cách gì coi thường những cô nương bình dân đó, có phải hay không?”

Tự ngày đại điển phong hậu, toàn bộ Thịnh Kinh ai dám coi thường Hoàng Hậu nương nương, Đế hậu hai người cũng thật là chủ nhân làm lòng người kinh sợ.

“Nương nương nói đúng lắm.”

“Sở dĩ thiết lập nữ học, chính là muốn các cô nương dùng tâm tư ở chính đạo, thiếu ở trong phủ học lục đục với nhau ngươi lừa ta gạt, bổn cung không thể gặp một ít việc xấu xa, lỡ như một ngày kia lăn lộn đến trước mặt bổn cung, đến lúc đó chỉ sợ cũng sẽ không dễ nói chuyện.”

Nàng nói làm một ít các thái thái kinh nghiệm hậu trạch đều đáy lòng phát lạnh, càng đừng nói là những tiểu thư khuê các, lúc này đều thành thành thật thật ngồi phía dưới, nghe Hoàng Hậu nương nương giáo huấn.

Tự nhiên cũng có người nghe được mùi ngon, kia đều là người ngày thường hành động bí mật.

Sau khi cung yến kết thúc, một ít người mang theo con gái vội vàng cáo từ rời đi, cũng có người ngày thường tương giao tốt Đường Mẫn đều giữ lại.

“Nương nương thật lợi hại, gần như chỉ dùng lời nói đã dọa một ít người thay đổi sắc mặt.” Phùng Minh Ngọc cao hứng nói.

“Ta nghe nói, người Lâm gia vào kinh.” Đường Mẫn nhìn đỉnh lò giữa đại điện nói.

Mọi người ở đây đều trầm mặc.

“Nương nương nói chính là Lâm gia của tiền thế tử phi Lâm Tuệ Âm?”

“Chẳng lẽ còn có Lâm gia khác?” Đường Mẫn cười khẽ, “Hiện giờ Lâm gia không người làm quan trong triều, Lâm lão thái gia cũng đã sớm cưỡi hạc về tây, thánh chỉ cấm tuyển sớm đã ban bố thiên hạ, lúc này Lâm gia vào kinh là vì chuyện gì? Ta không nói không đại biểu ta không biết, chung quy là chưa từ bỏ ý định, nghĩ năm đó tình cảm hai nhà bọn họ, tính toán lại đưa một con gái vào cung? Đối với chuyện khác ta còn có thể chịu đựng, nhưng nếu Lâm gia không hiểu xem ánh mắt, cũng đừng trách ta không khách khí.”

Lưu Cảnh là của nàng, đây là sự thật ai cũng không thể thay đổi, chớ nói hiện tại Lâm Tuệ Âm đã chết, cho dù còn sống, nàng cũng tuyệt đối sẽ không cho phép Lâm Tuệ Âm xuất hiện bên cạnh nam nhân của mình, huống chi là Lâm gia muốn đánh bài khổ, không biết tự lượng sức mình.

“Chuyện này chúng thần không rõ ràng lắm.” Lưu Phương Hoa trầm ngâm.

Theo lý thuyết chuyện năm đó đã sớm theo Lưu Cảnh chết mà tan thành mây khói, hiện giờ Cảnh Đế cũng không phải Lưu Cảnh trước kia, điểm này khắp thiên hạ đều hiểu rõ, nhưng người thông minh của Lâm gia đều không còn nữa, chỉ còn lại một ít kẻ tài trí bình thường muốn leo lên quyền quý, ý đồ Đông Sơn tái khởi.

Mấy năm trước Lâm gia bị phế đế chèn ép, toàn bộ mọi người rời khỏi triều đình, tránh cư Tịnh Châu, hiện giờ nghe nói đương kim bệ hạ là Lưu Cảnh, lập tức nghĩ tới leo lên, phần mặt dày cũng thật sự là thiên hạ hiếm thấy.

“Vậy nương nương tính toán như thế nào?” Ôn Ngọc Kiều hỏi.

“Không thế nào, bổn cung đâu phải người bọn họ muốn gặp liền gặp, chớ cho là Lâm gia đã chết một con gái, liền có thể được đến Lưu Cảnh áy náy, năm đó nếu Lâm gia không gả con gái vào thân vương phủ, bọn họ làm sao quật khởi, chiếm tiện nghi chính là Lâm gia, một con gái đã chết, muốn lại nhét một người vào, tưởng hậu cung Đại Vinh triều là địa phương nào.”

Mọi người thấy thái độ của Hoàng Hậu nương nương, liền biết lần này Lâm gia vào kinh chỉ sợ là giỏ tre múc nước, biết rõ thánh chỉ cấm tuyển là bệ hạ chính miệng hạ đạt, bọn họ còn muốn nhét con gái vào hậu cung, này không phải đánh mặt Hoàng Đế trước mặt người trong thiên hạ sao, không khác gì tự tìm đường chết.

Năm đó Lâm lão thái gia cũng là người có lý có độ, nhưng từ khi ông ấy không còn nữa, Lâm gia xem như xuống dốc.

Chờ Ninh Hỉ ôm Đôn Đôn tiến vào, người ở đây liền biết Nhị điện hạ đói bụng, cũng sôi nổi đứng dậy cáo từ rời đi.

Đường Mẫn ôm con trai cho hắn ăn no, nói với Ninh Hỉ bên cạnh: “Về chuyện Lâm gia vào kinh, ngươi đi nói cho bệ hạ, làm chính hắn xử lý, nếu lại có người Lâm gia nói muốn gặp bổn cung, cứ việc từ chối, bọn họ không có tư cách.”

“Nô tài hiểu rõ, xin nương nương yên tâm.”

Hiện giờ ở trong cung nhắc tới Ninh Hỉ, ai không cung cung kính kính kêu một tiếng Ninh đại tổng quản, làm tổng quản thái giám Khôn Ninh Cung, Ninh công công quả thực chính là thoải mái vô cùng.

Ngày thường thời gian hầu hạ không nhiều lắm, rảnh rỗi sẽ cùng mấy tiểu thái giám trong cung uống trà, tâm sự, Hoàng Hậu nương nương là nữ chủ tử duy nhất trong cung, tính tình tốt không nói, cho dù ngẫu nhiên phát giận cũng trước nay đều sẽ không phạt trượng hạ nhân, tuy tiền thưởng không nhiều, nhưng không chịu nổi cuộc sống thoải mái.

Cho dù rất được nương nương tín nhiệm, Ninh công công cũng không ỷ thế hiếp người, vênh mặt hất hàm sai khiến, chính hắn đều rõ, nếu thật sự làm ra chuyện như vậy, Hoàng Hậu nương nương sẽ không trọng dụng hắn.

Lúc trước bên cạnh Tiền Thái Hậu có hai người đắc lực, Hứa Sùng Hứa công công và Thôi ma ma.

Chỉ là từ khi Tiền Thái Hậu qua đời, Hứa công công liền cáo lão hồi hương, bắt đầu làm phú ông, Thôi ma ma lại cầu Hoàng Hậu nương nương, tự nguyện đi thủ lăng ba năm cho Thái Hậu, không biết lúc trở về sẽ bị an bài đi nơi nào, có lẽ nếu bà cũng muốn rời cung dưỡng lão, nương nương hẳn sẽ không miễn cưỡng.

Đương Cảnh Đế nghe nói người Lâm gia vào kinh, trên mặt cũng kinh ngạc.

Năm đó chuyện xảy ra Lâm gia liền rời đi triều đình, cũng là kiểu người bo bo giữ mình, năm đó Lâm Tuệ Âm chết đả kích Lâm gia rất lớn, đặc biệt là Lâm lão thái gia, rốt cuộc Lâm Tuệ Âm từ nhỏ được Lâm lão thái gia và Lâm lão thái thái tự tay dạy dỗ, hiện giờ bọn họ vào kinh là vì chuyện gì, trong lòng Cảnh Đế biết rõ ràng.

Hắn từng thích Lâm Tuệ Âm, nhưng hiện tại hắn một lòng muốn cùng Đường Mẫn sống quãng đời còn lại đến bạc đầu, thánh chỉ cấm tuyển cũng đã ban bố thiên hạ, nếu ngay lúc này Lâm gia cầu hắn thu Lâm thị nữ vào hậu cung, đế vương như hắn chính là làm chuyện tự vả mặt mình, thiên tử uy nghiêm, làm sao có đạo lý tùy tiện thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hơn nữa chuyện này cũng không phải hắn tùy tùy tiện tiện quyết định.

Nhưng hiện giờ Lâm gia vẫn chưa phái người tiến cung yết kiến, cũng không có nói phải nhét cho hắn một Lâm thị nữ, Thịnh Kinh cũng có nhà cũ của Lâm gia, cho dù hắn là đế vương, cũng không có đạo lý tùy tùy tiện tiện đuổi người ra kinh thành.

Cũng thế, chỉ cần đối phương không chuyển động trước mắt chính mình, hắn cũng không cần thiết làm khó người ta, dù gì hắn và Lâm gia cũng từng có một đoạn duyên phận.

Năm đó tình cảm giữa hắn và Lâm Tuệ Âm như thế nào, Thịnh Kinh phàm là người có thân phận đều biết, hy vọng lần này sẽ không có người tự cho là thông minh, chạm đến đế hạn của hắn, nếu chọc đến Mẫn Mẫn không thoải mái, hắn tự nhiên sống không tốt, đến lúc đó đã có thể không phải chuyện dễ dàng tha thứ.

Có lẽ hiện tại đệ đệ trở nên trắng nõn đáng yêu, Thái Tử điện hạ cũng không ghét bỏ giống ban đầu, còn về quấy rầy đệ đệ nghỉ ngơi, loại chuyện này cũng rất ít làm.



Mắt thấy hắn sắp năm tuổi, cũng có thể học công phu đứng đắn, buổi sáng nghe lão sư giảng bài, buổi chiều đi theo Hàn gia gia luyện tập quyền cước, cũng chỉ có giữa trưa và sau bữa tối mới có thể chơi đùa với đệ đệ.

Hiện tại đệ đệ không biết đi đường cũng không biết nói, Thái Tử điện hạ lại có thể thừa dịp hắn tinh thần mười phần, lầm bầm lầu bầu nói thật lâu, Đôn Đôn cũng phi thường thích ca ca, mỗi lần nhìn thấy hắn đều phi thường cao hứng, liệt miệng nhỏ cười không ngừng.

Trường Nhạc Hầu phủ, đợi Hầu phu nhân tiễn đi Lâm thái thái, sắc mặt Trường Nhạc hầu tức khắc suy sụp.

“Đây là ý của cha hay là bà tự chủ trương?”

Hầu phu nhân khó hiểu, “Hầu gia có ý gì?”

“Bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương kiêm điệp tình thâm, thực hiển nhiên Lâm thị biết đầu năm bệ hạ hạ chỉ cấm tuyển, hiện giờ bọn họ cầu người khác không có kết quả, mới tìm đến Nghiêm gia chúng ta, tốt nhất bà dùng đầu óc cho ta, chuyện người khác không muốn nhúng tay, vì sao bà còn vội vàng lăn lộn mù quáng, cũng chỉ có xuẩn phụ như bà còn coi như chuyện tốt.”

Hầu phu nhân lúc này càng không hiểu, “Hầu gia, thiếp thân không rõ, năm đó tình nghĩa giữa bệ hạ và Thế Tử phi làm sao nói hủy diệt liền hủy diệt, cho dù Lâm gia lại đưa một nữ tử vào cung, ít nhất bệ hạ cũng sẽ niệm tình Thế Tử phi, thế gian đại đa số nam tử không phải đều có vô hạn hoài niệm với người đã mất sao?”

“Nói bà xuẩn bà còn không tự biết, bà tưởng bệ hạ là người nào? Từ khi hắn vào kinh, lần lượt âm thầm vặn ngã đảng Tiền thị và phế đế, ngay cả Thái Hậu và nương nương luôn luôn không nhúng tay triều chính đều không thể may mắn thoát khỏi, bà thật sự cho rằng hắn là người trường tình? Toàn bộ Thịnh Kinh ai không biết Hoàng Hậu nương nương ghen tị, nếu bà giúp đỡ Lâm thị nữ tiến cung, tất nhiên sẽ đắc tội Hoàng Hậu nương nương, hay là bà thật sự cho rằng bệ hạ sẽ không vì việc này phát tác với Trường Nhạc Hầu phủ chúng ta? Hiện giờ ở Thịnh Kinh tình cảnh của Trường Nhạc Hầu phủ dữ dội gian nan, bà thiếu xen vào việc người khác, nếu bà lại nhúng tay chuyện Lâm gia, Trường Nhạc Hầu phủ tuyệt đối không dung được bà, xuẩn phụ, bà muốn đáp luôn tước vị còn sót lại của ta vào sao.”

Hầu phu nhân thấy trượng phu nói nghiêm trọng như vậy, trong lòng không để bụng, đồng thời cũng nổi lên một tia kinh sợ.

Nếu thành, có lẽ sẽ có tiền đồ tốt, nhưng nếu thất bại, chỉ sợ Nghiêm gia sẽ hoàn toàn bị xoá tên ở Thịnh Kinh.

Hai cực đoan là tám ngày phú quý và nghèo túng tiêu tán, lúc này trong lòng Hầu phu nhân phá lệ rối rắm.

Lỡ như thành thì sao? Bà chính là gặp qua Lâm thị nữ, tuyệt đối giống Lâm Tuệ Âm hơn Vu Uyển Ninh nhiều, rốt cuộc Lâm thị nữ và Lâm Tuệ Âm chính là tỷ muội ruột thịt.

“Ta nói bà không nghe được sao?” Trường Nhạc hầu lạnh giọng quát.

Hầu phu nhân bị dọa đến run run, nhìn sắc mặt trượng phu xanh mét, trong lòng tức khắc đánh thình thịch, vội vàng gật đầu nói: “Thiếp thân hiểu rõ, sẽ không lại tiếp tục nhúng tay việc này.”

Trường Nhạc hầu bất đắc dĩ, hiện giờ Thịnh Kinh những người cùng tuổi ông, phần lớn đều bị giết bị nhốt trong cung biến đầu năm lần đó, chỉ dư lại một ít thân cư chức vị quan trọng trong triều.

Hiện giờ trong triều thiếu người, thậm chí có người còn thân kiêm nhiều chức, nhưng bệ hạ lại không biến động quá lớn, rất nhiều thế gia như cũ không khởi phục, trong lòng bọn họ đều rõ ràng nguyên nhân.

Lúc trước lão hầu gia xem trọng Tiền Hoài An, nhưng cho dù mấy năm nay Tiền Hoài An hao tổn tâm cơ, lại như cũ bị bệ hạ lợi dụng, dẫn tới bị mất mạng, ngay cả vị trí kia đều chưa sờ đến, ông chỉ có thể nói một tiếng bội phục phần tâm cơ này.

Còn về hắn như thế nào đi từng bước như tằm ăn lên thế lực của Tiền Hoài An, Trường Nhạc hầu không biết, cũng không thể tưởng tượng được đến.

Nhưng ông cũng hiểu được, mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể nhúng tay chuyện Lâm thị, nếu ngay cả tước vị cũng bị thu hồi, Nghiêm gia chỉ sợ nhập sĩ vô vọng, chính mình đã như vậy, con trai ông lại là người tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nếu thê tử thật sự tà tâm không dứt, ông tuyệt đối không dung tha.

Triều đình đều không thể thiệp nhập, còn muốn nhúng tay hậu cung của bệ hạ, đây là không muốn sống nữa.

Đương kim hoàng hậu sinh liền hai con trai, hơn nữa bệ hạ mới đăng cơ liền phong trưởng tử làm Thái Tử, có thể thấy được bệ hạ sủng ái đứa con trai này cỡ nào, cho dù Lâm thị nữ vào cung, lại có thể thay đổi gì? Chỉ biết đánh mặt bệ hạ, trên đời này chưa có ai đánh mặt bệ hạ mà còn bình yên vô sự.

Tự nhiên phế đế Lưu Ngạn là ngoại lệ, căn bản chính là một phế vật, trước nay đều là bùn nhão không thể trát tường.

Lâm Tuệ Kiều là muội muội ruột của Lâm Tuệ Âm, nhỏ hơn trưởng tỷ gần hai mươi tuổi, là Lâm phu nhân lão tới nữ, từ nhỏ đã rất được cha mẹ yêu thương, nhìn con gái như hoa như ngọc, Lâm phu nhân cảm thấy nam tử thế gian này hiếm khi có người có thể xứng đôi nàng, hiện giờ tân đế kế vị, lại được bá tánh thiên hạ thịnh truyền là đế vương trời định, nếu không sao có thể sau khi bị phế đế độc sát, ngay cả Diêm Vương gia cũng không dám thu, một lần nữa làm hắn đầu thai.

Nếu hiện tại trưởng nữ còn sống, Lâm gia bọn họ chính là đệ nhất danh môn vọng tộc Đại Vinh triều, nhưng trưởng nữ phúc mỏng, khi sinh sản một thi hai mệnh, nhưng không sao, hiện tại bọn họ còn có một con gái, còn có cơ hội.

Bệ hạ hạ chiếu cấm tuyển lại như thế nào, đó là người khác, con gái Lâm gia bọn họ tự nhiên không giống, năm đó tình cảm giữa bệ hạ và trưởng nữ Lâm Tuệ Âm sâu cỡ nào, bọn họ làm cha mẹ sao có thể không biết, chỉ cần xem sau khi trưởng nữ qua đời bệ hạ thần hồn tiều tụy, đủ để thuyết minh tầm quan trọng của trưởng nữ trong lòng hắn.

Hiện giờ tướng mạo ấu nữ có chín phần giống tỷ tỷ nàng, vào cung làm phi cũng chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ tin tưởng bệ hạ sẽ không cự tuyệt.

Nhưng sau khi vào kinh bọn họ mới hậu tri hậu giác phát hiện, phần lớn bạn bè trong Thịnh Kinh trước kia đều không còn, hơn nữa cho dù còn, vừa nghe tâm tư bọn họ, toàn bộ đều lắc đầu cự tuyệt, mấy ngày qua, trong lòng vợ chồng Lâm thị rất ảo não.

“Nương, con căn bản không muốn tiến cung.” Lâm Tuệ Kiều nhìn mẫu thân tóc trắng xóa, là lão tới nữ, từ nhỏ nàng đã được sủng ái, tính tình tự nhiên cũng tương đối kiêu căng.

Hoàng Đế làm sao vậy, nàng cũng không biết hắn mập hay ốm, lỡ như bộ dạng thực bình thường, sao có thể xứng với nàng.

Lâm phu nhân nhìn con gái kiều nộn, trong lòng âm thầm mắng những người đó quá không biết điều, nếu tiến cử con gái thành công, bọn họ còn có thể thiếu chỗ tốt hay sao.

“Con gái ngoan của nương, con không tiến cung thì muốn gả cho ai? Bệ hạ chính là người tôn quý nhất dưới bầu trời này, tự nhiên có thể xứng đôi khuê nữ bảo bối của nương.”

“Tôn quý lại như thế nào, con cũng không biết bộ dạng hắn ra sao, nương nói tỷ phu là nam tử tuấn mỹ, nhưng tỷ phu đều đã chết, hiện tại không phải thay đổi một túi da khác? Chuyện này ai tin nổi.”

Lâm phu nhân ngẫm lại cũng đúng, nhưng vào kinh đã được một thời gian, còn chưa bao giờ nghe nói bệ hạ là nam tử bình phàm, chỉ cần nghe người ta khen bệ hạ không dứt miệng, liền biết tất nhiên không phải quá kém, chỉ là buồn rầu không có biện pháp tiến cung nhìn thấy thiên nhan, nếu không con gái tất nhiên sẽ không phản đối, có lẽ bệ hạ nhìn thấy con gái cũng sẽ vừa ý? Phải biết rằng hiện tại hậu cung của bệ hạ chỉ có một mình hoàng hậu, dưới bầu trời này nào có đạo lý như vậy, hậu cung đáng lý nên tràn đầy, mà không phải độc sủng một hậu.

“Năm đó bệ hạ tam nguyên thi đậu, bao nhiêu thiên kim danh môn Thịnh Kinh tễ phá đầu muốn gả cho hắn, có thể thấy được bộ dáng hắn tất nhiên cực tuấn, hiện tại con cũng đừng tùy hứng, chờ cha mẹ nhìn thấy bệ hạ, lại cho con lời chắc chắn, chẳng lẽ nương còn có thể để khuê nữ bảo bối chịu ủy khuất hay sao.”

Lâm Tuệ Kiều kiều giận nhào vào trong lòng mẫu thân, làm nũng nói: “Như vậy thì tốt, cảm ơn nương.”

“Đứa nhỏ ngốc, con chính là khuê nữ nương thương yêu nhất.”

Mặc kệ Lâm gia tính toán gì, ít nhất Đế hậu chính là cầm sắt hòa minh, ân ái phi thường.

Đoàn Tử nhìn phụ thân ôm đệ đệ, tiến lên duỗi tay nói: “Cha, cho con ôm một cái.”

Cảnh Đế cúi đầu nhìn con trai, tay nhỏ chân nhỏ, có thể ôm được sao?

Đoàn Tử thực khôn khéo, vừa thấy ánh mắt phụ thân đánh giá, vội vàng cọ cọ chạy đến trên giường gấm, vươn tay nói: “Con ngồi ở đây ôm.”

“Được, đừng quăng ngã hỏng đệ đệ.” Hắn tiến lên đưa con trai nhỏ cho Đoàn Tử, cẩn thận dặn dò.

“Cha yên tâm, tuyệt đối sẽ không có việc gì.”

Nhị điện hạ thực thích đại ca, vừa được hắn bao lấy, tức khắc ê ê a a, biểu tình rất vui vẻ.

“Bệ hạ ngài nhìn, tiểu điện hạ thích Thái Tử điện hạ lắm.” Phương công công ở bên cạnh cũng mặt mày hớn hở, không có biện pháp, Thái Tử điện hạ đáng yêu vô cùng, tiểu điện hạ càng là như thế, muốn không thích cũng khó.

Cảnh Đế thấy thế, nói với Phương Bình: “Ông ở đây nhìn bọn họ, đừng ngã.”

“Nô tài tuân chỉ.” Phương công công liền thích như vậy, thủ hai vị tiểu điện hạ.

Hiện giờ nghĩ đến vẫn là tiểu tử Ninh Hỉ kia có phúc khí, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh hai vị điện hạ, tuy mỗi ngày ông cũng có thể thấy vài lần, nhưng thời gian cực ngắn, ai kêu bệ hạ và nương nương ở bên nhau, trước nay đều không cho người hầu hạ, tuy mỗi ngày thực thanh nhàn, nhưng bọn họ căn bản không thích thanh nhàn.

Qua một lát, Ninh Hỉ từ bên ngoài tiến vào, còn phất phất bông tuyết trên người, nhìn thấy hai vị điện hạ và Phương Bình, hắn cười nói: “Phương công công cũng ở đây sao.”

Phương Bình nhìn hắn, hỏi: “Bên ngoài phiêu tuyết?”

“Đúng vậy, vừa mới bắt đầu rơi, mới cuối tháng mười cũng đã bắt đầu hạ tuyết, năm nay tuyết đầu mùa tới có chút sớm.” Ở trước đỉnh lò hong ấm thân mình, lúc này hắn mới tiến lên đứng chung một chỗ với Phương Bình.

“Bên ngoài tuyết rơi?” Đoàn Tử bị đệ đệ nắm một ngón tay, Nhị điện hạ đang dùng sức lực uống sữa muốn nhét ngón tay này vào miệng, lại phát hiện sức lực chính mình không bằng người ta.

“Đúng vậy điện hạ, hiện tại bên ngoài thực lạnh, mới vừa rồi nô tài tiến vào, nương nương nói làm điện hạ đừng đi ra ngoài, ngài nghe tiếng gió kia, ô ô vang đâu.” Ninh Hỉ trả lời.



Đoàn Tử nhìn nhìn khung cửa sổ nhắm chặt, cúi đầu nhìn đệ đệ cười nói: “Ta đi ra ngoài làm gì, bên kia có điểm tâm, hai người các ngươi cũng đừng đứng đây, qua đó ăn đi, hiện tại nương không quá thích ngọt.”

“Ai da điện hạ, nô tài không vội.” Này đều xem không đủ đâu, ăn điểm tâm gì chứ, lại không phải thùng cơm, có rất nhiều thời gian ăn.

Cửa điện lại lần nữa bị đẩy ra, lần này tiến vào chính là Khương cô cô, tay bà còn bưng một dĩa sứ màu vàng khắc hoa.

“Điện hạ, đây là hạt dẻ buổi sáng Quốc Công gia làm người đưa tới, nương nương dặn Thúy Hồng xào lên, nô tỳ đều đã lột cho ngài, ngài nếm thử?”

Đoàn Tử nhìn hạt dẻ ám màu cam, cầm lấy một viên đặt trong miệng, bên trong thịt mềm mại thơm ngọt phá lệ ngon miệng, Thái Tử điện hạ tức khắc nheo lại mắt.

“Nương ta giao cho Thúy Hồng cô cô làm?” Hắn hiểu rõ nói.

“Đúng vậy, nương nương lợi hại.” Bên ngoài vẫn còn, Quốc Công gia làm quản gia đưa tới ba sọt, hôm nay xào một sọt, các chủ tử ăn rất ít, còn lại toàn bộ đều phân cho người trong cung, mỗi người có thể ăn mười hai mươi viên, lúc trước bà cũng hưởng qua một viên, ai da, miễn bàn ngon cỡ nào.

Đoàn Tử cúi đầu nhìn đệ đệ mắt trông mong nhìn chính mình, cười nói: “Đệ còn nhỏ, hiện tại không thể ăn, chờ trưởng thành lại nói.”

Nhị điện hạ không hiểu, như cũ xoạch miệng nhỏ đáng thương hề hề nhìn huynh trưởng nhà mình, không tiếng động khẩn cầu.

Đoàn Tử khó xử nhìn mâm hạt dẻ, một hồi lâu, mới nói với Khương cô cô: “Cô cô, bà xem Đôn Đôn đi, ta ăn xong lại nói.”

Khương cô cô vui cười thấy răng không thấy mắt, gật đầu, đặt mâm hạt dẻ trên bàn bên cạnh, sau đó tiến lên ôm Nhị điện hạ đi ra ngoài, đại khái là đã đói bụng.

Bên ngoài, Cảnh Đế đang thẳng thắn chuyện Lâm gia với tức phụ nhà mình.

“Nàng muốn xử trí như thế nào?” Hắn nói ý nghĩ của chính mình xong, dò hỏi ý kiến tức phụ.

Hoàng Hậu nương nương nhàn nhạt quét mắt Hoàng Đế, sau đó nhìn hạt dẻ trước mắt, chậm rì rì ăn, lúc sau liền nhìn thấy Cảnh Đế cầm lấy một cái khăn ướt chà lau ngón tay cho nàng.

“Không cần ân cần như vậy, lại không phải ăn xong một viên này sẽ không ăn nữa.”

Cảnh Đế vừa nghe, nắm lên một viên bắt đầu lột, “Nàng ăn, ta lột cho nàng.”

Đường Mẫn cười trộm trong lòng, trên mặt lại không hiện: “Kỳ thật ta cũng biết chàng nói đúng, ta cũng không sợ bọn họ ở kinh thành mân mê chuyện xấu gì, tục ngữ nói đúng lắm, ruồi bọ không bâu trứng không nứt, chỉ cần chàng có chuẩn bị tâm lý, đừng bị người ăn vạ, ta sợ cái gì.”

“Tức phụ nói đúng lắm.” Cảnh Đế tán đồng gật đầu, hắn không phải trứng, tự nhiên không bị nứt.

“Nhưng lần này Lâm gia vào kinh, chung quy là hướng về phía chàng, hiện tại bọn họ là bạch thân, tự nhiên không có bệ hạ tuyên triệu không vào cung được, điểm này ta cũng yên tâm, hư liền hư ở, nếu kinh thành có người giúp bọn họ một phen, vì chính mình gia tộc mưu hoa tiền đồ cẩm tú, đến lúc đó chàng có thể tàn nhẫn được sao? Kỳ thật ta biết, chàng và Lâm Tuệ Âm niên thiếu phu thê, cảm tình tự nhiên thâm hậu, điểm này ta không so được……”

“Chúng ta cũng là niên thiếu phu thê!” Cảnh Đế sửa đúng tức phụ nói có vấn đề.

Đường Mẫn ngẩng đầu khí thế pha đủ trừng mắt nhìn hắn, “Đừng dùng ‘cũng’, nói giống như ta học người khác, ta không thoải mái.”

“Ừ ừ ừ, tức phụ không tức giận, chúng ta mới là niên thiếu phu thê.”

Chỉ là dỗ dành xong rồi lại phát hiện, tức phụ thở dài, đây là làm sao vậy? Ngay cả răn dạy cũng không có liền từ bỏ chính mình? Không tốt lắm đâu? Hắn nghe lời tức phụ mà?

“Năm đó Lâm Tuệ Âm vì sinh sản mà chết, ta lại ghen ghét như vậy, cảm thấy chính mình là người xấu, sách, thật phiền.”

Nhìn mày nàng nhíu như giá bút, tiểu tâm can Cảnh Đế bắt đầu phát run, trong lòng oán niệm Lâm thị không phải sâu bình thường.

Lâm thị còn chưa áp dụng hành động đâu, tức phụ đã mang tâm thái như vậy, nếu bọn họ thật sự làm ra chút gì, không phải nàng sẽ vứt bỏ hoàng cung đó chứ?

“Ta nói tức phụ, nàng cũng định ra một chương trình nha? Ít nhất cho ta biết nên làm như thế nào?”

Cảnh Đế vì dỗ dành tức phụ cao hứng, hiện tại hoàn toàn buông xuống dáng người.

“Biểu ca đã làm được rất tốt, là ta quá làm ra vẻ, biết rõ chuyện này chúng ta không được chủ động, miễn cho bị người trong thiên hạ lên án, nhưng nghĩ đến các nàng tới ghê tởm ta, ta liền không thoải mái, biểu ca là của ta, một mình ta, không chấp nhận được nữ nhân khác mơ ước, ngay cả nhớ trong đầu cũng không được.”

“Phải phải phải, tức phụ nói đúng, ta là của một mình nàng.” Hắn nhét vào miệng tức phụ một hạt dẻ, nói: “Ai dám sau lưng nghĩ ta, ta xẻo sống nàng, không biết tự lượng sức mình, dám đoạt nam nhân với đương kim Hoàng Hậu nương nương.”

“Phốc……” Hoàng Hậu nương nương không nhịn xuống, trực tiếp bị hắn làm cho tức cười, “Được rồi, ta đùa giỡn biểu ca thôi, chẳng qua là một Lâm thị nữ nhỏ nhoi, còn không vào được mắt ta.”

Cảnh Đế thở dài, bình dấm chua này chính là muốn mạng người a.

Lâm triều, bệ hạ thực hiển nhiên có chút thất thần.

“Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ……” Phía trước Đoạn Tương gọi ba tiếng, mới hô được bệ hạ đi vào cõi thần tiên trở về.

“Vân Dật có chuyện gì?”

Đoạn Tương khóc rống trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi hắn nói đều vô ích.

“Là chuyện quan hệ tới chợ trao đổi.”

“Chợ trao đổi không phải đều toàn quyền giao cho Dung Ngọc? Còn có chuyện gì?”

“Bắc Cảnh chợ trao đổi giao cho Dung Ngọc, nhưng Nam Cảnh lại có chút phiền phức.” Đoạn Vân Dật nói: “Nam Cảnh nhiều rắn trùng chuột kiến, thảo dược trân bảo, nhưng cũng có một ít dược liệu kịch độc, Dung Ngọc thiếu phương pháp phân thân.”

Cảnh Đế trầm tư một lát, nhìn các vị đại nhân nói: “Nam Cảnh giao cho Tương Vương đi, trước đó vài ngày không phải Tương Vương đã thoái vị, Thế Tử tập tước sao? Vừa lúc cho Tương Vương một sai sự.”

Đoạn Vân Dật nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Tương Vương đôn hậu nhân nghĩa, rất thích hợp, nhưng hoàng thương chỉ có một mình Dung gia, chỉ sợ có chút không ổn, không biết trong lòng bệ hạ có người được chọn thích hợp?”

Cảnh Đế câu môi cười nói: “Thật là có, tài ăn nói lợi hại, bàn tính đánh cũng thực tinh, nếu như thế, Nam Bắc tiền tệ ngoại trừ Dung gia, lại giao cho Mộ Dung Lương đi.”

Mộ Dung Lương, là gia chủ Mộ Dung gia hiện nay, Mộ Dung gia chỉ làm ăn bình thường, nhưng có quan hệ với dược liệu, rất ít quan tâm chuyện khác, chỉ cần là dược liệu, gần như không có thứ nào Mộ Dung gia phân biệt không ra.

“Bệ hạ thánh minh.” Chúng triều thần hô to, thực hiển nhiên nhân tuyển này bọn họ cũng không thể bắt bẻ.

Nghị xong triều chính, bệ hạ lại không bãi triều, ngược lại nhìn bọn họ, tự cố trầm tư.

“Trẫm nghe nói Lâm gia vào kinh.”

Những lời này, làm trong lòng các vị đại nhân đều “Lộp bộp”, không biết bệ hạ rốt cuộc có ý gì, cao hứng hay không cao hứng.

“Nhiều năm trước, trẫm và Tuệ Âm kết duyên, chẳng qua tình cảm phu thê chỉ dừng ở lúc trước, từ đó về sau không đề cập tới. Lần này Lâm gia vào kinh là vì chuyện gì, trong lòng trẫm hiểu rõ, nhưng chiếu thư cấm tuyển lúc trước chính là tự tay trẫm ban bố, nếu ai dám đánh mặt trẫm, đừng trách trẫm không lưu mặt mũi cho các ngươi, các ngươi có người hiểu biết tính tình trẫm, có người còn đang suy nghĩ tâm tư khác, hoàng hậu ghen tị, cực được lòng trẫm, hiện giờ dưới trướng trẫm có hai con trai, Thái Tử đã định, triều cương đã ổn, một ít tật xấu không được, đừng để trẫm bệnh cũ tái phát, chư vị ái khanh hiểu rõ chưa?”

“Thần không dám!”

Được, lần này Lâm thị phải bất lực trở về, giỏ tre múc nước, may mắn lúc trước Lâm thị tìm tới cửa bọn họ không động tâm tư, nếu không giờ phải làm sao.

Chỉ sợ có người chưa từ bỏ ý định, một hai phải tìm chút chuyện làm, nhất định là tìm đường chết.

Một năm nay kinh thành yên ổn, thật lâu không có chê cười truyền ra, nhưng bọn hắn lại không dám thiếu cảnh giác, lần này trở về tất nhiên truyền thánh ý của bệ hạ, miễn cho có người không có mắt âm thầm mân mê, chuyện chê cười của bệ hạ, ai dám xem? Không cần đầu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play