Chương 58: Bác Sĩ Ở Đâu


Diệp Dương Thành suy đoán không sai, Lục Vĩnh Huy quả thật có thể dựa vào năng lực biến dị mà tự mình giải độc, không chỉ là hắn, toàn bộ người biến dị đều có được năng lực giải độc này,chẳng qua tốc độ cùng cực hạn khi giải độc đều dựa vào trình độ năng lực cao hay thấp mà thôi.

Ruồi trâu chung cực cường hóa mang theo độc tố tuyệt đối là trí mạng, người bình thường nếu bị đốt trúng nhiều nhất là ba tới năm phút thời gian sẽ mất mạng, nhưng người biến dị thì khác, năng lượng siêu nhiên trong cơ thể họ cũng chính là linh lực, sau khi phát hiện độc tố sẽ tự hành công tác giải độc, cho nên Lục Vĩnh Huy mới có thể nhặt về một mạng ở cửa quỷ môn quan.

Nhưng Lục Vĩnh Huy căn bản không tưởng được cũng bởi vì tốc độ giải độc của hắn quá nhanh, do đó gợi lên lònghiếu thắng của Diệp Dương Thành, không cho hắn thời gian hòa hoãn cũng không cho hắn cơ hội tỉnh táo lại, ngay khi đợt độc tố đầu tiên bị thanh lý sạch sẽ, vết sưng bên hông sút giảm trên mắt cá chân hắn lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt…- A!Lục Vĩnh Huy lần thứ hai kêu thảm thiết, sắc mặt vừa hồng nhuận bắt đầu thành đỏ tím, môi lại biến thành đen…Trên đường chạy tới bệnh viện cần mười mấy phút thời gian, mà chỉ mười mấy phút ngắn ngủi này đối với Lục Vĩnh Huy mà nói là tra tấn thê thảm cả đời khóquên!Quả thật linh lực của hắn có thể giải độc, nhưng dù sao cũng có hạn độ, khi độc tố vượt qua mức độ nhất định, tuyệt đối không thể toàn bộ giải trừ!Lần một lần hai tạm được, ba lượt bốn lần miễn cưỡng, nhưng mà…- Ngươi tiếp tục giải độc ah!Dọc theo ống quần lên trên, bản thể Diệp Dương Thành không ngừng lẩm bẩm, tuy rằng nhắm mắt nhưng có thể nhìn ra tâm tình khoan khoái của hắn trong giờ phút này.

- A…Lục Vĩnh Huy lại kêu thảm thiết, sau bên hồng cùng mắt cá chân, lại đến bắp chuối cùng truyền ra cảm giác đau đớn kịch liệt.

- Tiếp tục giải ah!Diệp Dương Thành lại lẩm bẩm.

- A…Đùi cũng lọt vào tập kích.

Ngươi không phải thật kỹ năng sao?A…Bên cạnh rốn lại bị lọt vào công kích.

Gây sức ép chết ngươi nha…A…Thanh âm tiếng kêu thảm của Lục Vĩnh Huy dần dần uể oải, khàn khàn đồng thời lại miêu tả tình trạng thê thảm giờ phút này của hắn.

Lục Vĩnh Huy liên tục kêu lên thảm thiết, bốn bảo tiêu cũng lúng túng, căn bản không biết lão đại xảy ra chuyện gì, bọn hắn muốn hỏi nhưng Lục Vĩnh Huy chỉ biết run rẩy, thậm chí không nói được một lời nào, làm cho họ không biết phảilàm sao ứng đối!Khuôn mặt béo mập màu đỏ tím hoàn toàn vặn vẹo, trong một khắc này làm người vô cùng sợ hãi, vô cùng dữ tợn.

- Mau! Mau khiêng Long ca xuống đi!Rốt cục một đường không biết va chạm bao nhiêu đồ vật, không biết dọa hỏng bao nhiêu người đi đường, trong tiếng chửi rủa của mọi người chiếc xe đã đi tới bệnh viện trấn Bảo Kinh, sau khi thắng gấp một cái, cửa xe nhanh chóng mở ra, bốn bảo tiêu vội vàng xuống xe bắt đầu xoay người khiêng Lục Vĩnh Huy đã hấp hối ra ngoài, hai người khiêng tay hai người nhấc chân, cắn chặt răng chạynhư điên vào đại sảnh bệnh viện.

Ngay khi bốn bảo tiêu khiêng Lục Vĩnh Huy vào đại sảnh bệnh viện, ruồi trâu đã thu nhỏ thành hạt đậu xanh từ bên dưới áo Lục Vĩnh Huy rơi ra, màu sắc thân thể bắt đầu biến hóa theo hoàn cảnh chung quanh, nhưng không hề rời khỏi mà xoay quanh trên đầu Lục Vĩnh Huy, theo sát vào trong.

- Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu?Giờ phút này tình trạng của Lục Vĩnh Huy nguy hiểm cực độ, mọi người đều có thể nhìn ra từ sắc mặt của hắn, cho nên bốn bảo tiêu hoàn toàn luống cuống, vừa nâng Lục Vĩnh Huy chạy như điên vừa rítgào hét lên:Cứu người! Con mẹ nó nhanh đi ra cứu người!Bốn bảo tiêu rít gào lại làm Diệp Dương Thành sực tỉnh, lúc này mới sực nhớ hình như mình…tựa hồ đã cắn quá mức…Lúc này nhìn Lục Vĩnh Huy làm sao còn bộ dáng khí độ đại lão long đầu xã hội đen huyện Ôn Nhạc, hiển nhiên chính là một con heo mập vừa mới bị nước sôi nấu qua!Tục ngữ nói, thầy thuốc như cha mẹ, tuy bốn bảo tiêu ồn ào rít gào nhưng bác sĩ cũng không quá để ý, rất nhanh an bàiLục Vĩnh Huy vào phòng cấp cứu…- Hí…Bác sĩ trưởng là một nam trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, dáng người trung đẳng, nhìn qua có chút khí chất văn nhân, nhưng khi hắn xốc áo Lục Vĩnh Huy ánh mắt trợn lên, hít sâu một hơi líu lưỡi!- Đây…đây là…Tuy rằng hành y hơn hai mươi năm, nhưng vị bác sĩ kia rốt cục cũng không biết Lục Vĩnh Huy bị loại độc vật nào cắn, nói thật theo y nhiều năm như vậy, hắn đã thấy vết sưng kỳ quái nhất cũngchỉ là hung phạm giết người ở thôn Cửu Phường thời gian trước mà thôi!Tình huống như Lục Vĩnh Huy hắn thật sự chưa bao giờ nhìn thấy.

- Trương chủ nhiệm, làm sao bây giờ?Nhìn thấy bác sĩ trưởng đứng ngẩn người, một y tá cả gan nhỏ giọng nói:Nhịp tim của người bệnh đã sắp ngừng lại, nếu như không cứu…Thở oxy, tiêu độc miệng vết thương.

Trương chủ nhiệm hồi phục lại tinh thần, miễn cưỡng trấn định cảm xúc căn dặncác y tá bắt đầu công tác.

Một bác sĩ trưởng cùng bốn y tá bận rộn trong phòng cấp cứu, năm người đều không chú ý trên đỉnh đầu của họ có một con ruồi trâu biến dị cùng màu với màu sắc trần nhà, đang không ngừng xoay quanh trên đó…- Một…hai…năm…chín…hí!Xử lý xong toàn bộ vết thương, lúc này Trương chủ nhiệm mới kiểm tra vết sưng trên thân Lục Vĩnh Huy, cuối cùng hít sâu một hơi lạnh, mười ba vết sưng!Nhìn thấy vết thương tuy đã được xử lý nhưng vẫn sưng tấy, vẻ mặt Trương chủnhiệm run rẩy, nói với một tiểu hộ sĩ:Thông tri người nhà người bệnh đến phòng làm việc của tôi chờ một chút.

Trương chủ nhiệm, người bệnh hắn…Tạm thời còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

Trương chủ nhiệm thản nhiên trả lời, cởi bao tay nhu nhu huyệt thái dương mới nói tiếp:Nếu hắn có thể sống qua đêm nay, hết thảy dễ làm, nếu không được…ai, tôi nói với các cô chuyện này làm gì.

Thở dài, Trương chủ nhiệm phân phó:Đem thuốc tôi đã chuẩn bị truyền cho hắn đi.

Dạ.

Mấy y tá gật đầu, mở cửa phòng rời đi, cùng lúc đó Diệp Dương Thành cũng bay ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.

Bởi vì hắn rất rõ ràng Lục Vĩnh Huy còn chưa chết được.

Sau khi Diệp Dương Thành rời khỏi chưa đầy một phút, Lục Thế Minh nhận được điện thoại cũng đã chạy tới, thầnsắc trên mặt vô cùng khẩn trương.

Đồ Không Biết Sống Chết.

Chương 59: Đồ Không Biết Sống Chết

Khác Với Lục Bính Khang, Lục Thế Minh Xem Như Tâm Phúc Của Lục Vĩnh Huy, Đi Theo Hắn Nhiều Năm, Quan Hệ Rất Thân Thiết, Cho Nên Dù Hắn Chỉ Mới Hai Mươi Tuổi, Cũng Đã Được Lục Vĩnh Huy An Bài Đến Sòng Bạc “Trấn Thủ Một Phương”.

Thậm chí hai nữ nhân mà Lục Hồng Quân

lưu lại cũng cùng Lục Vĩnh Huy chơi trò bốn người, bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa hắn cùng Lục Vĩnh Huy hòa hợp tới mức nào.

Cho nên vừa tiếp được điện thoại bảo tiêu Lục Vĩnh Huy, Lục Thế Minh lập tức chạy thẳng tới, có thể nói tâm tình vô cùng hoảng hốt.

Nhưng nỗi khẩn trương của Lục Thế Minh cũng không được hòa dịu, bởi vì vừa tới bệnh viện hắn đã nhận được giấy báo bệnh tình nguy kịch của Lục Vĩnh Huy, làm hắn ngây người tại chỗ, thật lâu nói không nên lời.

Hàng Châu, bên Tây Hồ.

Một nam tử mặc âu phục màu xám bạc, đeo kính râm, hai tay chống lên lan can bờ hồ, thần sắc trên mặt có chút tối tăm.

Hắn nhìn chằm chằm xuống mặt hồ nhộn nhạo, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngươi cho rằng thay bộ quần áo, đeo kính mắt là có thể che giấu được sao?

Một thanh âm trẻ tuổi lạnh lùng đột ngột vang lên bên tai nam tử trung niên, vừa nghe được thanh âm kia, người nọ nhấc chân muốn chạy, nhưng rất nhanh nhận ra tình trạng của mình giờ phút này.

Ngoại trừ Tây Hồ sau lưng, cả ba

phương hướng khác đều có vài nam nữ trẻ tuổi vây quanh hắn, hai thanh niên cùng một cô gái đều dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào hắn, khiến trong lòng hắn sợ hãi.

- Các anh nhận lầm người…

Người nọ mấp máy môi khô khốc, nói ra lời mà chính hắn cũng không tin.

Chính mình ngu xuẩn không sao, ngàn vạn lần đừng cho rằng toàn bộ mọi người trên thế giới đều ngu xuẩn.

Một thanh niên nhếch môi cười lạnh, sau đó làm như thật tùy ý lắc nhẹ cánh tay, nói:

- Theo chúng tôi đi một chuyến?

Câu hỏi, nhưng không có cơ hội thương lượng nào.

Người kia sắc mặt trắng bệch nhìn ba nam nữ, vẻ mặt suy sút gật gật đầu, như một con gà trống bại trận.

Nửa giờ sau, bên trong một biệt thự thuộc khu Tây Hồ Hàng Châu, nam tử trung niên như một con chó chết không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất, trước mặt hắn là một thanh niên chừng hai mươi lăm hai mươi sáu vẻ mặt âm trầm đứng thẳng, vô số băng châm như lông trâu nằm trên lòng bàn tay của hắn không

ngừng bay múa, trong đôi mắt lóe hàn quang khiến người rùng mình.

- Tường ca, xử lý như thế nào?
Cô gái đá đá trung niên nam tử đã hôn mê bất tỉnh, quay đầu hỏi.

- Băm cho chó ăn.

Hung hăng vung tay lên, băng châm bắn ra, Diêm Chí Tường hít sâu một hơi, âm thanh lạnh lùng nói:

Sau đó theo tôi cùng đến huyện Ôn Nhạc một chuyến, đồ không biết sống chết…



Dương Thành, đã mấy giờ rồi, con muốn đi đâu?

Ngô Ngọc Phương nhìn con trai đang vội vàng đi xuống lầu, vẻ mặt kỳ quái hỏi:

Đến tiệm sao?

Mẹ, đêm nay con sẽ không về ăn cơm.

Nghe mẹ hỏi, Diệp Dương Thành dừng bước quay đầu vuốt vuốt tóc nói:

Thiếu Thanh xuất viện, con phải đi qua chúc mừng hắn một chút.

- Thiếu Thanh?

Ngô Ngọc Phương khó hiểu, hiển nhiên nhớ không được là ai, Diệp Hải Trung xen lời nói:

Chính là người bạn công an bắt được hung thủ vụ án giết người ở thôn Cửu Phường mà con nói mấy hôm trước?

Dạ phải.

Diệp Dương Thành nhếch môi cười:

Vừa rồi hắn gọi điện cho con, chiều nay xuất viện, cha mẹ hắn đều đã về, đang ở nhà chờ con đâu.

- Đêm nay con về không?

Mẹ hắn hiểu ra gật đầu, thuận tiện hỏi thăm.

Hơn phân nửa là không về được. Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ đáp:

Tửu lượng cha của hắn rất cao, con trai lại chuyển chính thức trở thành nhân viên công vụ, đêm nay phỏng chừng sẽ uống không ít, con sẽ ngủ lại đó, cha mẹ ăn cơm xong cứ đóng cửa ngủ, ngày mai con sẽ đến tiệm luôn.

Được, trên đường cẩn thận một chút, đừng uống quá nhiều, ngày mai nhớ đi

mở tiệm, đừng chậm trễ công việc đó!

Diệp Hải Trung gật đầu dặn dò.

Ra khỏi nhà, Diệp Dương Thành theo bản năng quay đầu nhìn mặt trời, cảm khái trời chiều thật đẹp, sau đó đưa tay vẫy xe, nói:

Sư phụ, phiền toái đến ngõ nhỏ Nhị Lưu.

Xe ba bánh chạy đi, chạy thẳng về nhà Trần Thiếu Thanh, Diệp Dương Thành cũng không chú ý tới trên bờ đê cách đó không xa có một nam nhân ục ịch đang dẫn theo một con chó Tây Tạng hấp hối, vẻ mặt tối tăm xui xẻo đang đi về hướng

nhà hắn.

Nói thật, Diệp Dương Thành tính toán trực tiếp đến bệnh viện giải quyết Lục Vĩnh Huy, chấm dứt hậu hoạn, miễn sẽ xảy ra thêm biến cố.

Nhưng hắn còn chưa rời giường, Trần Thiếu Thanh đã gọi điện tới, nói cha mẹ mình đều đã về, hắn cũng xuất viện, còn đem mọi việc phá án kể cho cha mẹ nghe qua, vừa nghe nhờ có Diệp Dương Thành nhắc nhở con mình mới lập công, cha mẹ hắn nói thế nào cũng muốn mời Diệp Dương Thành qua nhà, muốn cảm tạ hắn, nghe nói chỉ mua rượu cùng thức ăn đã hơn ngàn đồng, thật phong phú!

Diệp Dương Thành thật không muốn đi, nhưng Trần Thiếu Thanh nói nếu hắn không đến sẽ kéo theo cha mẹ mình qua nhà Diệp Dương Thành!

Vì vậy Diệp Dương Thành không cách nào cự tuyệt, chỉ đành ỡm ờ đáp ứng, sau đó mới rời khỏi nhà.

Về phần Lục Vĩnh Huy đang nằm trong bệnh viện, dù sao cũng không chạy được, sớm muộn gì cũng thu thập, cần gì nóng lòng nhất thời đây?

Lấy một lý do sứt sẹo cho mình, Diệp Dương Thành lấy ra di động xem đồng hồ, thoáng cân nhắc một phen, bĩu môi đem chuyện của Lục Vĩnh Huy tạm thời

ném ra sau đầu.

Từ nhà hắn ngồi xe đến ngõ Nhị Lưu chừng bảy phút, Diệp Dương Thành bước xuống xe, không nhịn được quay đầu nhìn tiệm thời trang đối diện, ho khan vài tiếng xoay người đi về hướng đầu ngõ.

Đi vào ngõ hẻm hơn một phút, rẽ qua góc liền thấy Trần Thiếu Thanh đang đợi mình, trên mặt lộ ra ý cười tràn đầy, câu nói đầu tiên làm Diệp Dương Thành muốn té sấp:

Rốt cục đã tới, ngày mai tiệm của cậu khai trương phải không? Tôi có thể qua ký sổ không?

- …

Diệp Dương Thành trầm mặc một lát, đợi khi Trần Thiếu Thanh đến gần mới nhấc chân đá vào mông hắn một cước, cười mắng:

Kháo, khai trương ngày đầu tiên đòi ký sổ, vậy đêm động phòng của cậu tôi có thể ở lại phòng ngủ một đêm không?

Hắc hắc, có phúc cùng hưởng, đương nhiên có thể!

Da mặt Trần Thiếu Thanh thật dày, ôm vai Diệp Dương Thành, có loại khí chất nghĩa bạt vân thiên…

Đi Bệnh Viện Kiểm Tra Một Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play