"Huynh trưởng đại nhân".

Tối đó, Kakashi trở về lữ quán mà hai người đang tạm trú, mới bước tới cửa phòng đã ngửi được mùi vị không thích hợp, vậy nên sau khi vào phòng, y cũng không thay đổi xưng hô. Tobirama đã ở trong phòng, hắn ngồi khoanh tay dựa lưng vào cửa sổ, nhàn nhạt nhìn Kakashi một cái, giơ ngón trỏ chỉ sang bên trái, sau đó lại giơ hai ngón tay chỉ sang bên phải, cuối cùng lại chỉ vào tai mình.

—Có người nghe trộm, bên trái một người, bên phải hai người.

"Huynh ăn tối chưa?" - y vừa giả vờ nói về chuyện gia đình vừa gật đầu - "Đệ đã ăn ở bên ngoài rồi, nếu huynh chưa ăn thì để đệ bảo chủ quán mang một phần cơm tới phòng...".

"Không cần, ta ăn rồi" - Tobirama nhàn nhạt đáp lại - "Hôm nay kiếm ăn thế nào?".

"Buổi sáng đệ nhận làm công nhân khuân vác, nhưng rồi lại gặp bà chủ hôm qua, nàng hàn huyên với đệ thật lâu... cho nên đệ cũng không có kiếm được bao nhiêu".

"Ta đã nói với đệ rằng không nên tới gần nàng rồi mà".

"Huynh đừng như vậy mà huynh trưởng đại nhân, nàng ấy rất tốt, hôm nay còn mời đệ tới chỗ nàng làm việc".

"Ta không thể yên tâm được" - Tobirama nhíu mày - "Nàng quá tích cực đối với đệ, điều này quá đáng ngờ".

"Ít nhất huynh cũng phải suy xét một chút chứ? Nếu làm việc ở chỗ của nàng, chúng ta sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều".

"...Tính sau đi" - Tobirama dừng một chút, thuận tay đóng cửa sổ sau lưng lại - "Đệ hẳn là cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, còn lại để mai tính tiếp".

"Đã biết... Ngủ ngon, huynh trưởng đại nhân" - nhận được ánh mắt của Tobirama, Kakashi đứng dậy tắt đèn, lẳng lặng ngồi xuống giường không nói một lời. Hai người cứ vậy mà mặt đối mặt với nhau trong bóng tối, không biết qua bao lâu, mãi tới tận khi không còn tiếng người qua lại trên đường phố nữa, Kakashi mới cảm nhận được mùi vị xung quanh mình dần dần nhạt đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Y ngẩng đầu nhìn về phía Tobirama, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hắn nương theo ánh trăng rọi qua khung cửa sổ. Đối phương hơi nghiêng đầu, đợi thêm vài phút sau mới thả lỏng.

"Đã đi xa rồi" - Tobirama bình tĩnh nói, nhìn thẳng vào Kakashi - "Khi ta tới sòng bạc, bọn chúng vẫn luôn giám sát ta, khiến ta không có cách nào thám thính được quá nhiều tin tức, không ngờ chúng còn theo tới chỗ này, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa mới được".

"Đúng vậy... Bà chủ kia hẳn là đang giám thị chúng ta. Hôm nay, khi ta nói chuyện với nàng, nàng thậm chí còn nhắc tới chuyện ngài đang thám thính tin tức của truy binh tộc Hatake".

"Ta cũng đoán được" - Tobirama có vẻ không quá ngạc nhiên - "Tuy rằng ta cố ý hỏi như vậy nhưng cũng không biết nữ nhân kia có tin hay không, ta nghi ngờ rằng động cơ khiến nàng hứng thú với ngươi không chỉ đơn thuần như vậy... Phụ thân ngươi tên là gì?".

Kakashi chớp chớp mắt, cảm thấy hoang mang đối với vấn đề này, nhưng y vẫn thành thật trả lời: "Hatake Sakumo".

"...Quả nhiên" - Tobirama thở dài - "Nữ nhân kia hẳn là nhận lầm người".

"...Nhận lầm người?".

"Tháng trước có tộc Hatake tới làng Lá, muốn định cư ở làng, tổng cộng có bốn người, Hatake Izumo, Hatake Yuzuki, Hatake Kikuhime... còn có Hatake Sakumo".

Kakashi ngây người.

"Hatake Izumo và Kikuhime là vợ chồng, Sakumo là con trai của họ, Yuzuki là em gái của Izumo, ta đoán rằng nữ nhân kia nhận lầm ngươi là Yuzuki" - trong bóng đêm, Tobirama nâng tay lên, hình như là xoa mày - "Họ đi ra từ Thuỷ Quốc, tuy rằng tộc Hatake không gia nhập làng Sương Mù của Thuỷ Quốc nên không tính là ninja phản bội, nhưng có không ít người có hứng thú với đao pháp của tộc Hatake, tất nhiên sẽ đánh chủ ý lên nhóm Izumo rời đi".

Hắn ngừng một chút, ngữ khí còn trầm hơn lúc nãy: "Tộc Hatake coi việc rời đi của Izumo là một sự sỉ nhục, cho nên đã phong tỏa hết tất cả mọi thông tin về chuyện này. Lúc Izumo rời đi cũng che giấu rất kỹ, cho nên chỉ có một vài cấp cao của làng Lá là biết rõ mọi chuyện, những người khác cũng chỉ biết tộc Hatake có người rời đi mà thôi".

"Vậy sao ngài lại đoán bà chủ nhận lầm ta thành Yuzuki-san?".

"Tộc Hatake ở Thuỷ Quốc cũng có chút danh tiếng, tuy rằng họ vẫn luôn không chịu gia nhập làng Sương Mù nhưng thực lực không tồi, cũng có những vị khách chỉ thích ủy thác bọn họ. Mà trong những lời đồn phổ biến về họ, lời đồn nổi tiếng nhất chính là tộc trưởng tộc Hatake có một người con cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp tới mức phải đeo mặt nạ" - Tobirama hơi khinh thường mà hừ một tiếng - "Diện mạo của ninja chẳng liên quan gì tới năng lực cả, nhưng dân chúng lại rất thích truyền miệng nhau những lời đồn này, cho nên truyền thật sự rất rộng rãi".

"...Vậy là Yuzuki-san có đeo mặt nạ?".

"Không sai" - Tobirama gật đầu - "Tuy rằng ta chưa từng hỏi nàng nguyên nhân, nhưng xác thật là nàng có đeo mặt nạ, trang điểm cũng khá trung tính, ta nghĩ— nữ nhân kia chắc là nghe được tin từ nơi nào đó, nhưng lại không biết được rõ ràng tỉ mỉ, cho nên nhận lầm ngươi thành đứa con vẫn luôn đeo mặt nạ trong truyền thuyết của tộc trưởng tộc Hatake kia".

—Đây là lần đầu tiên biết được chuyện của người cùng tộc đó.

Nghe Tobirama nói, trong lòng Kakashi bỗng dâng lên một sự ấm áp, khiến y bất giác đặt tay lên lồng ngực. Y sống một mình đã lâu, cho dù sau này đã có được rất nhiều sự ràng buộc quý giá, nhưng "huyết thống" quả nhiên vẫn có sự đặc biệt khó có gì có thể thay thế được. Từ khi bước tới nơi này, y cũng chưa từng tự hỏi về việc này, vậy nên lúc này y mới nhận ra rằng, ở thời đại này, dưới cùng một bầu trời, vẫn có một nhóm người cùng chung dòng máu với y nỗ lực sinh sống.

Y thở nhẹ ra một hơi, ẩn trong bóng tối khẽ cười, sau khi phóng túng bản thân chìm đắm trong sự vui sướng này vài giây thì y mới lại lần nữa quay lại vấn đề chính: "Ngài nói có người chú ý tới sự rời đi của Izumo-san, vậy ngài biết những người đó sao?".

"Biết, khi nhóm Izumo vừa tới làng Lá ta đã hỏi qua, hai nhóm ninja lưu vong, làng Sương Mù, lãnh chúa Thuỷ Quốc... còn có cả lãnh chúa Hoả Quốc" - âm điệu khi nói câu bổ sung kia của Tobirama mang theo sự tức giận, nhưng cảm xúc kia rất nhanh đã bị áp xuống, khi lại lên tiếng thì đã không có gì khác thường nữa - "Hai nhóm ninja lưu vong không có năng lực đang bồi dưỡng ở một nơi nào đó, bên phía lãnh chúa Hoả Quốc thì ta đã sắp xếp xong xuôi, cho nên chỉ còn lại làng Sương Mù và lãnh chúa Thuỷ Quốc".

"Nhưng bà chủ từng nói nàng không tham dự vào chuyện nhà của ninja—".

"Đúng vậy, cho nên rất có khả năng là lãnh chúa Thuỷ Quốc chỉ đạo ở phía sau" - Tobirama nói tiếp - "Hơn nữa bảo tiêu bên cạnh nàng đều là samurai chứ không phải ninja, tăng thêm khả năng nàng không phải là bị làng Sương Mù giật dây".

"Nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ rằng đây có thể chỉ là một loại ngụy trang..." - Kakashi hiểu được nguyên nhân mà Tobirama nói như vậy, không nhịn được mà lên tiếng. Y nhíu mày, sau nhiều lần do dự, y vẫn nói ra ý kiến của mình: "Ta nghĩ ta hẳn là sẽ nhận lời tới chỗ nàng làm việc thử xem, chúng ta chỉ có thời gian chưa đầy hai tuần để tìm kiếm thông tin về địa điểm giao dịch, nhân lúc nàng chủ động mời ta sẽ đồng ý, như vậy đối phương cũng sẽ không nghi ngờ ta có dụng tâm khác".

"Ta biết thời gian cấp bách, nhưng thái độ của nàng quá tích cực, hơn nữa trước sau không đồng nhất. Ngày đầu tiên chúng ta rời khỏi chỗ của nàng, nàng cũng không có ý giữ lại, lúc tìm lữ quán cũng không có ai giám thị. Nhưng hôm nay nàng chẳng những đích thân tới thuyết phục ngươi, lại còn phái người giám sát ta từ sòng bạc tới lữ quán, sự thay đổi này rất có thể là thế lực sau lưng chỉ thị nàng" - Tobirama khoanh tay trước ngực, thoạt nhìn như đang suy nghĩ gì đó - "Có rất nhiều khả năng là hướng về thân phận Hatake này. Nếu người sau lưng nàng nói cho nàng việc tộc Hatake có người rời đi, muốn nàng bày mưu tính kế ngăn người lại cũng không phải là không có khả năng... Ít nhất hãy đợi ta xác định được mục đích của nàng rồi mới quyết định nên làm thế nào".

Kakashi chớp mắt, câu cuối cùng của đối phương nghe có vẻ quá bình tĩnh và chắc chắn, khiến y nhịn không được mà suy đoán: "Ngài... phái ảnh phân thân đi thám thính tin tức sao?".

Trong bóng tối truyền tới tiếng cười khẽ của Tobirama: "Ngươi đúng là rất nhạy bén... Không sai, tuy rằng hôm nay ta tới sòng bạc không nghe ngóng được quá nhiều tin tức, nhưng ta biết được tối nay nữ nhân kia sẽ có buổi gặp mặt với một nhân vật trọng đại, nếu may mắn thì ngay hôm nay chúng ta có thể biết được người sau lưng nàng là ai, mục đích của người đó là gì".

Họ lại rơi vào trầm mặc, nhưng không lâu sau Kakashi liền nhận thấy chakra của Tobirama đột nhiên dao động, y ngước lên, không biết Tobirama thu hồi biến thân thuật bộ phận từ khi nào, đôi mắt đỏ tươi dưới ánh trăng chiếu rọi phảng phất như quỷ hỏa thiêu đốt.

"Người giật dây nàng là lãnh chúa Thuỷ Quốc, mục tiêu là— chiêu binh mãi mã, lật đổ Mizukage Đệ Nhị".

Khi nhẫn thôn mới được thành lập, không phải quốc gia nào cũng có thể chung sống hoà bình với nhẫn thôn của mình.

Kakashi vừa nhớ lại những lời Tobirama nói với mình, vừa yên lặng sửa sang lại các mặt hàng được trưng bày trong tiệm. Sau khi biết được thế lực sau lưng vị bà chủ này, hai người đã tốn hàng giờ đồng hồ để nghĩ ra đối sách, bước đầu của kế hoạch chính là để Kakashi nhận lời làm việc ở chỗ của đối phương để nằm vùng (còn phải giả vờ là đã suy nghĩ rất lâu mới miễn cưỡng đồng ý). Khi y gật đầu đồng ý, nữ nhân tóc đen kia lộ ra biểu cảm an tâm, chắc là cũng bị người sau lưng ép tới nóng nảy.

Khi thế lực của nhẫn thôn quá mạnh mẽ lại không biết cách tôn trọng lãnh chúa, trong mắt lãnh chúa chính là con dao hai lưỡi không chịu khống chế— Mizukage Đệ Nhị chính là người như vậy. Thực lực cá nhân của hắn quá mạnh, nhưng thái độ đối với lãnh chúa lại quá cứng nhắc, xem ra bọn họ muốn kéo hắn xuống vũng bùn trước khi đời Mizukage tiếp theo được xác định... Nếu nữ nhân kia nhắc tới việc đi gặp mặt một nhân vật quan trọng vào hai tuần sau, ngươi cũng phải tham gia. Rất có khả năng rằng mục tiêu của chúng ta sẽ tham gia vào cuộc giao dịch với lãnh chúa Thuỷ Quốc này, vì nội chiến nên Thuỷ Quốc rất cần vũ khí và nhân lực.

Đúng như họ dự đoán, bốn ngày sau, bà chủ liền dặn Kakashi rằng tuần sau y hãy tới giúp họ chiêu đãi khách quý, hỗ trợ bưng thức ăn hoặc mời rượu gì đó. Nhưng cho dù được mời tham gia, Kakashi vẫn không lấy được tin tức liên quan tới vụ khách quý kia, y có giả vờ tò mò cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa. Có thể là bà chủ cho rằng y thuộc nhóm người tộc Hatake mới rời khỏi Thuỷ Quốc, phỏng chừng là không muốn rút dây động rừng trước khi gặp lãnh chúa.

Nếu bọn họ không cho ngươi biết tin tức liên quan thì chúng ta phải sử dụng thủ đoạn khá nguy hiểm—

"Kaka-chan, tới giúp ta sửa sang lại mấy thứ này đi!".

Kakashi lên tiếng đáp ứng, cong đôi mắt cười với bà chủ đang đứng ngoài cửa. Động tác của nàng hơi ngừng, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, chỉ huy những kẻ cao to phía sau dọn mấy rương vũ khí vào trong kho. Kakashi âm thầm kiểm kê hàng hoá được dọn vào, thấy nhiều hơn hai rương so với những gì y nhìn thấy trong sổ lúc sáng.

Họ sẽ không quang minh chính đại dọn tất cả hàng hoá vào, nhiều lắm là dọn 1-2 rương hàng mẫu vào thôi. Ta sẽ phụ trách canh giữ ở cổng thành, ngươi phụ trách chú ý hàng hoá ra vào tiệm, nếu tìm được rồi thì tìm cơ hội bỏ cái này vào.

Kakashi một mặt nghe theo phân phó của bà chủ, một mặt lặng lẽ đánh giá mấy rương vũ khí được dọn vào kho, tinh mắt nhìn thấy ấn ký đặc trưng trên bề mặt hai cái rương trong số đó. Y cười thầm, hơi nghiêng người, mượn một ngăn tủ gần đó để che giấu, sau đó bắn viên đá mà mình đã giấu sẵn trong ống tay áo ra, chuẩn xác mà đập trúng chân của một người đang khiêng rương vũ khí làm đối phương ngã chổng vó, vũ khí trong rương cũng rơi ra đầy đất.

"Ngươi làm cái gì thế hả?!" - bà chủ tức giận thét chói tai, bộ dáng khẩn trương đã chứng minh được sự phỏng đoán của Kakashi về cái rương kia - "Đồ ở nơi này mà xảy ra sơ xuất gì thì cái mạng của ngươi cũng không đền nổi đâu!".

Nam nhân kia cuống quít xin lỗi, ba chân bốn cẳng thu dọn đống vũ khí rơi đầy đất kia. Kakashi nhẹ nhàng trấn an bà chủ, sau đó cũng cúi người nhặt đồ, rồi lặng lẽ tráo đổi một thanh kunai nhờ vào góc chết, dùng thanh kunai có ấn ký Phi Lôi Thần của Tobirama trà trộn vào trong đó.

Kế hoạch tiếp theo có hai cách, nhưng cho dù chúng ta áp dụng cách nào đi chăng nữa, nếu bọn họ muốn ta và ngươi cùng tới hiện trường, ngươi phải nghĩ cách từ chối—

"Mấy tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này..." - bà chủ tức giận lắc đầu, hút một hơi thuốc - "Nếu là bọn chúng đều cẩn thận giống Kaka-chan thì tốt rồi".

"Bà chủ quá khen" - Kakashi ôn hoà cười, trên mặt lộ ra chút ngại ngùng - "Ngài đã giúp đỡ huynh đệ chúng ta rất nhiều, từ lộ phí cho tới tin tức... Có thể trả ơn cho ngài là sự vinh hạnh của ta".

Đôi mắt màu nâu của nữ nhân kia hiện lên một chút áy náy, nhưng rất nhanh liền trở về ánh mắt mị hoặc như thường ngày: "Ta cực kỳ thích những đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa có tài như ngươi, cho nhiều phúc lợi hơn cũng chẳng đáng là bao... Đáng tiếc là ca ca ngươi không tới cùng ngươi, thật sự không có cách nào thuyết phục hắn sao?".

Nam nhân tóc bạc cười khổ, y rũ mi mắt, lộ ra sự mất mát: "Xin lỗi, huynh trưởng đại nhân khá là cố chấp, tuy rằng ta đã nói rất nhiều lần rằng ngài là thật sự muốn giúp đỡ chúng ta, nhưng huynh trưởng đại nhân vẫn không đồng ý, huynh ấy cho phép ta tới đây làm việc đã là nhân nhượng lắm rồi".

Bà chủ cười cười, sắc mặt tuy hơi miễn cưỡng nhưng cũng không khăng khăng bắt Kakashi phải đưa người tới. Nàng chỉ đổi đề tài, muốn y đi thử bộ Kimono mới may, nói là tối nay đi tiếp khách cũng cần phải ăn mặc tươm tất một chút. Y cầm lấy bộ Kimono màu lam nhạt kia lên, hình thức không phải quá hoa lệ nhưng chất vải sờ lên thật sự không tồi, ngoài ý muốn phù hợp với sở thích của y. Y đi vào trong phòng, chậm rãi cởi quần áo đang mặc, đầu ngón tay bất giác chạm vào ấn ký đặc biệt trên eo mình được che giấu sau lớp băng vải.

Ta sẽ để lại ấn ký Phi Lôi Thần trên người của ngươi, điều này giúp ta có thể cảm nhận được vị trí của ngươi. Cho dù là dùng kế hoạch một hay kế hoạch hai thì vẫn phải chú ý xem hàng hoá được đưa tới đâu. Vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, có khả năng họ sẽ trực tiếp đưa ngươi tới điểm gặp mặt luôn, ngươi không cần tìm cách truyền tin cho ta, cứ tuỳ cơ ứng biến là được, ta sẽ tự mình phán đoán xem nên làm như nào.

"Chiều nay ngươi đừng về nhà, Kaka-chan" - bà chủ đứng ngoài cửa, nhìn Kakashi đã thay xong quần áo đi ra, hài lòng mỉm cười - "Chúng ta trực tiếp tới nơi gặp mặt đi".

Kakashi ngạc nhiên chớp mắt, sau đó nhíu mày, do dự lên tiếng: "Nhưng ta chưa có báo cho huynh trưởng đại nhân... Ta đã nói với huynh ấy là sẽ trở về báo bình an, ngài biết đấy, dù sao hiện tại chúng ta cũng là—".

"Đừng lo lắng, ta sẽ phái người tới lữ quán thông báo cho hắn" - nàng xua tay trấn an y - "Hắn cũng biết hôm nay ngươi phải làm ca tối mà, chẳng qua phải chuẩn bị một chút thôi. Còn nữa, đây chính là ngày cuối cùng mà ngươi giúp ta, mượn ngươi nhiều hơn một chút, ca ca ngươi cũng không để ý tới vậy đâu".

Y giả vờ trầm mặc một lúc sau đó mới hơi chần chừ mà gật đầu, lúc này bà chủ mới nở nụ cười. Nàng lười biếng đi về phía phòng nghỉ của mình, lúc đi qua nhóm người làm cuối cùng cũng sắp xếp hàng hoá xong, nàng nghiêng đầu khẽ phân phó.

—Mau dọn đồ tới đó trước đi, đừng có lại làm hỏng.

Kakashi giả vờ không biết gì mà xoay người, tiếp tục làm nốt công việc mà lúc nãy mình chưa làm xong.

—Xem ra là phải áp dụng kế hoạch hai.

Khi bọn họ không mang theo hàng hoá cùng di chuyển tới địa điểm giao dịch thì dùng kế hoạch hai, ta sẽ tìm thời cơ thuấn thân tới nơi gửi vũ khí để hủy hoại chúng. Số vũ khí đó có không ít là được nhập vào từ chợ đen tại Hoả Quốc, không thể mặc kệ bọn chúng có cơ hội bán cho quốc gia khác được. Còn phía bên ngươi thì ta nghĩ hẳn là ngươi sẽ biết phải làm như thế nào.

Khi màn đêm buông xuống, Kakashi liền đi theo bà chủ tới địa điểm giao dịch. Ban đầu y còn lo lắng nếu nơi này quá gần đường phố thì sẽ gây ra khủng hoảng và thương vong không cần thiết, những nữ nhân tóc đen kia lại dẫn y đi vào mật đạo được giấu sâu trong tiệm vũ khí. Dựa theo khoảng cách và góc độ mà hai người di chuyển, y đoán là họ đã rời xa khu thành trấn náo nhiệt, thậm chí là có khả năng đã đi tới khu rừng bên cạnh đó.

—Tuy rằng là biên giới Hoả Quốc nhưng thế lực của quốc gia khác lại có thể tạo ra mật đạo và mật thất ở nơi này, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

Kakashi nhìn không gian trang nhã rộng rãi phía sau hành lang dài, không hề biểu lộ sự không vui lên mặt, ngược lại còn cười nhạt tán thưởng vài câu, giả vờ hứng thú mà đánh giá khắp mật thất. Trong mật thất không trang trí quá nhiều, cũng không có dấu vết rằng có mật môn, dọc theo đường đi lúc nãy chỉ có hai cánh cửa, một cái hơi lộ ra mùi hương của cỏ cây núi rừng, rất có thể là cửa thoát hiểm khẩn cấp, cánh cửa còn lại chắc là nơi để vận chuyển hàng hoá.

Đệ Nhị đại nhân, về bước cuối cùng của kế hoạch, ta có một ý tưởng khác. Ta cảm thấy chúng ta phải có một nhân chứng.

Nhân chứng?

Đúng vậy—

Âm thanh nổ mạnh vang vọng khắp thông đạo, ngay cả mật thất trong chỗ sâu nhất cũng bị vụ nổ kia làm cho rung chuyển. Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra biểu cảm kinh hãi, sứ giả mà Thuỷ Quốc phái tới cũng không ngồi yên được nữa, đột nhiên đứng phắt dậy. Mà mục tiêu ám sát của Kakashi lại sợ hãi nhìn hai tên ninja lưu vong mà hắn thuê làm hộ vệ.

"Các vị đại nhân! Mời nhanh lên—" - bà chủ vài phút trước còn đang đi chuẩn bị rượu vội chạy vào mật thất, thở hồng hộc nói không nên lời - "Kho vũ khí... kho vũ khí bị—".

"Là bùa nổ sao? Sao có thể, bà chủ rõ ràng đã kiểm tra..." - Kakashi ra vẻ khẩn trương mà lẩm bẩm, đương nhiên là bị sứ giả Thuỷ Quốc ở bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt đoan chính nghiêm túc kia lập tức mang theo phẫn nộ và nghi ngờ hướng về phía thương nhân buôn vũ khí kia.

"Quả nhiên là ngươi làm! Mang theo ninja lưu vong làm hộ vệ quả nhiên là không có ý tốt!".

"Ngươi—" - thương nhân kia đột nhiên bị chỉ trích liền phẫn nộ đứng lên, hai tên hộ vệ bên cạnh cũng móc vũ khí ra - "Ngươi đừng có vừa ăn cắp vừa la làng! Mật thất này và đám người hầu này đều là do người chỉ định, này căn bản là bẫy rập chứ gì, tên cẩu quan thấp kém!".

"Ngươi—".

"Hai vị, chúng ta phải nhanh lên mới được!" - Kakashi lạnh giọng chen vào cuộc cãi vã của hai người, phía hành lang lại truyền tới tiếng nổ nữa - "Còn tiếp tục như vậy thì nơi này sẽ sập đấy!".

"Chết tiệt— Otsuru! Đi mở cửa thoát hiểm mau!".

Nhận được mệnh lệnh của sứ giả, nữ nhân tóc đen lập tức chạy ra ngoài, giữa vụ nổ mạnh, nàng gian nan mở cửa. Nhưng không đợi nàng có hành động tiếp theo, thương nhân và sứ giả theo sát phía sau liền đẩy nàng ra, chỉ lo chính mình chạy trốn. Nàng ngã xuống đất, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng giây tiếp theo, từng tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống cửa thoát hiểm, che kín lối ra. Nàng tuyệt vọng ngẩng đầu, trang sức hoa lệ trên búi tóc rơi xuống, mái tóc dài cũng nhẹ nhàng rũ xuống, khẽ chuyển động theo sự tàn phá của vụ nổ.

"Bà chủ, đừng lo lắng, ta sẽ đưa ngài ra ngoài".

Nữ nhân chớp mắt, không dám tin tưởng mà nhìn Kakashi cúi người trước mặt mình, một tay kéo nàng dậy, chạy vội về phía cửa vào của mật đạo: "Kaka-chan? Sao ngươi...".

Kakashi hơi cúi đầu, ôn nhu cười với nàng: "Ngài đã giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, sao ta có thể bỏ ngài lại được chứ".

Đôi môi nàng run rẩy, gần như muốn khóc: "Kaka-chan...".

Cước trình của Kakashi khá nhanh, không bao lâu hai người đã tới cửa. Nhưng đúng lúc này, vách tường bên trái đột nhiên nứt vỡ ra, dưới tình thế cấp bách, Kakashi chỉ có thể bế nữ nhân kia ném ra ngoài. Nữ nhân tóc đen ghé vào cửa kêu đau một tiếng, kinh hoảng nhìn mật đạo dần dần sụp xuống, nhìn nam nhân bị nàng lợi dụng nhưng vẫn cứu nàng kia.

"Mong ngài hãy sống sót, bà chủ, nói với huynh trưởng đại nhân—".

Còn chưa kịp nói xong, thân ảnh của Kakashi liền bị ngọn lửa bùng lên và đất đá rơi xuống vùi lấp.

"...Ngươi đứng lên được rồi đó".

Nghe thấy thanh âm của Tobirama, Kakashi mới thôi quỳ rạp trên mặt đất giả chết, cười ha hả đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên Kimono. Hokage Đệ Nhị nhìn gương mặt tươi cười của y, bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay ném một cái bùa nổ xuống, đất đá rơi xuống che lấp cửa mật đạo. Hành lang dài hoàn toàn sụp đổ trong mắt bà chủ lúc nãy rõ ràng vẫn còn có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa, càng không có ngọn lửa bùng lên do vụ nổ, Kakashi cũng không hề bị thương chút nào— cảnh tượng tuyệt vọng kia chỉ là ảo thuật mà thôi.

"Kế hoạch đã hoàn thành rồi sao, Đệ Nhị đại nhân?".

"...Đương nhiên" - hắn thở dài, khuôn mặt luôn nghiêm túc lại lộ ra một biểu cảm một lời khó nói hết, tựa hồ là đang hối hận vì mình đã đồng ý cùng Kakashi làm loạn - "Ta chất vấn nàng rằng ngươi đang ở đâu, sau đó lao vào muốn cứu người... Tuy rằng ta đồng ý với ngươi là phải có người chứng kiến cái chết giả của chúng ta để tiện che giấu hành tung sau này, nhưng có cần thiết phải khoa trương tới vậy không? Nữ nhân kia khóc tới độ muốn ngất xỉu luôn".

"Như vậy mới có sức thuyết phục chứ..." - y áy náy cười - "Tuy rằng thực xin lỗi nàng, nhưng không có cách nào khác, nàng là nhân chứng an toàn nhất".

"Chậc, dù sao cũng đã hoàn thành mục đích rồi, so đo chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì" - Tobirama không suy nghĩ nữa, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Kakashi - "Ngươi hẳn là đã...".

"Đã sắp xếp xong rồi" - Kakashi cười nhạt, xen ngang câu hỏi của Tobirama - "Xem ra trình độ của mấy tên ninja lưu vong mà hắn thuê cũng chẳng ra gì, bị nhét đồ vào túi mà cũng chẳng phát hiện".

Tobirama hừ khẽ một tiếng, trong ánh mắt lộ ra sự khen ngợi hiếm có: "Đi thôi".

Hắn ném một lượng lớn bùa nổ ra, trước khi mật đạo bị ngọn lửa và đất đá vùi lấp, hai người đã thuấn thân tới một sơn động bí mật ở vùng ngoại ô. Đôi mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối, Kakashi liền nghe thấy tiếng người truyền tới, có người gào thét phát động công kích. Dựa vào sự lưu động của không khí và mùi vị, y tránh được lưỡi đao chém tới, thuận thế dùng kunai chém ngang cổ đối phương. Y nhẹ nhàng nhảy lên, nắm lấy đầu hai kẻ đang lao tới rồi đập chúng vào nhau. Bên kia, Tobirama cũng thoải mái xử lý mấy tên ninja lưu vong mà thương nhân kia thuê tới trông giữ hàng hoá. Chưa tới vài giây, mười mấy người kia đều đã bị hai nam nhân đầu bạc giải quyết hết sạch.

Kakashi thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía tên thương nhân đang run rẩy sợ hãi trong góc, theo thói quen mà lộ ra một nụ cười trấn an. Tobirama đứng bên cạnh y hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng liếc Kakashi một cái rồi mới tiến lên, thanh kunai nhuốm máu trong tay bị ánh trăng chiếu vào, loé lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Các ngươi... các ngươi rốt cuộc là ai?!" - người nọ không cam tâm mà gào rống, sợ hãi và phẫn uất trong lòng cuốn vào nhau, vặn vẹo thành tơ máu phủ kín mắt gã.

"Ngươi có thể xuống địa ngục mà tự mình suy ngẫm đáp án của câu hỏi này" - Tobirama nhàn nhạt nói, giơ tay chém xuống, hạ màn nhiệm vụ này.

"Ai nha, kết thúc nhanh ghê... Bên phía tên sứ giả kia thì sao? Có cần qua đó không?".

"Không cần, hắn đã chết, chết ở gần cửa thoát hiểm, bị gã này hạ lệnh giết".

"Vậy à... Vậy đống vũ khí này thì phải làm sao?" - Kakashi chậm rãi bước tới bên cạnh Tobirama, nhìn hắn ném kunai xuống đất - "Quả nhiên vẫn không thể cho Hoả Quốc".

"Nó quá thu hút sự chú ý" - hắn xoay người nhìn đống vũ khí lớn trong sơn động, từ kunai cho tới đoản đao, loại binh khí nào cũng có đủ - "Lấy mấy cái dùng thuận tay đi, còn lại thì hủy hết đi, những thi thể này cũng xử lý hết".

Kakashi gật đầu, chọn lấy mấy cái kunai và shuriken. Y do dự vài giây khi thấy thanh đoản đao bên cạnh, cuối cùng y vẫn cầm nó lên, ước lượng một chút, sau đó cất vào ngực áo mình. Tobirama nhìn y, nhận được cái gật đầu đáp lại của y, hai người liền ra khỏi sơn động. Dưới Thổ độn của Tobirama, sơn động trước mắt rung chuyển, sau đó ầm ầm sụp xuống, vùi lấp toàn bộ tang vật và thi thể trong đó.

—Mà ngoài động, hai nam nhân có mái tóc tựa như ánh trăng bạc kia cùng nhau biến mất, khu rừng trở lại sự yên ắng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play