Vì chương cuối của chính văn có vẻ dang dở quá, sợ mọi người buồn nên thôi đăng luôn phiên ngoại lên nè
—————————
—Hai tên nam nhân kia chính là cái đồ ngu ngốc.
Momoka đã mắng thầm như vậy không biết mấy trăm lần rồi.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng đã sớm nhìn ra được Tobirama thiên vị hậu bối tên là Hatake Kakashi kia tới nhường nào rồi, mà nàng lại rất để tâm tới chuyện này. Senju Tobirama là một người luôn lý trí, hiếm khi để cho tình cảm áp đảo lý tính, nếu có thể có được sự đối xử thiên vị hoặc đặc biệt của hắn thì chứng tỏ người đó đã chiếm một vị trí nhất định trong lòng hắn, do đó mới có thể khiến hắn quên đi bình tĩnh như vậy. Ví dụ như vị huynh trưởng Senju Hashirama mà hắn luôn kính yêu kia, tuy rằng hắn mắng thì cứ mắng nhưng cuối cùng vẫn sẽ đi thu dọn cục diện rối rắm cho huynh trưởng của mình, thậm chí là nghĩ mọi cách để đạt được những lý tưởng xa xôi gần như không thể thực hiện kia. Cho nên khi Tobirama cấm nàng không được thử y, nàng liền có thể khẳng định rằng đứa nhỏ này trong mắt hắn không phải là cấp dưới bình thường; khi hắn trở mặt với các trưởng lão để cảnh cáo họ không được đụng tới y thì nàng càng thêm chắc chắn rằng hắn yêu thích đứa nhỏ này.
Trong khoảng thời gian chung sống với Kakashi, nàng cũng có thể cảm nhận được tình cảm như vậy từ một vài hành động của y, ví dụ như y nhớ rõ sở thích của Tobirama, hiểu được cảm xúc của hắn, nhiều lúc lại bất giác suy nghĩ cho hắn, thậm chí là cần mẫn đưa cơm cho hắn, lo hắn chuyên tâm nghiên cứu mà quên ăn cơm.
Những điều này ở trong mắt Momoka chính là lưỡng tình tương duyệt hàng thật giá thật, nhưng hai tên ngốc kia lại ngây thơ không hiểu. Một người khi Tobirama hôn mê thì luôn lo lắng, mỗi ngày tới chăm sóc hắn đều sẽ nói là xuất phát từ áy náy mà tuỳ hứng. Một người rõ ràng luyến tiếc Kakashi nhưng vẫn lựa chọn buông tay, sau đó lại làm như vì tư tâm mà tuỳ hứng. Cũng không biết hai người họ rốt cuộc hiểu lầm hai chữ "tuỳ hứng" này ở chỗ nào, khiến nàng tức giận tới mức không màng Tobirama vừa mới tỉnh dậy liền đạp cho hắn một cái.
—Tuy rằng hiện tại nàng vẫn cảm thấy mình nên đấm cho hắn thêm hai cái nữa mới vừa lòng.
Momoka dỗ Masako ngủ, nhìn Tobirama dọn dẹp văn kiện xong liền xách bầu rượu đi về phía bờ sông, nàng cắn răng suýt nữa rống giận thành tiếng. Cả tuần nay đều là như vậy, ban ngày Tobirama sẽ mặc kệ những lời xỉa xói của các trưởng lão mà sửa sang lại những ghi chép và nghiên cứu mà trước kia hắn để lại, tới buổi tối sẽ ra bờ sông ngồi mấy tiếng trời, mỗi lần đều mang theo một bầu rượu nhưng lại chưa từng mở ra, bầu rượu tới nay vẫn còn đầy ắp.
Nàng hận không thể hung hăng đấm cho hắn một trận, cũng hận bản thân không thể cho hắn một cái ôm. Nàng vẫn luôn biết— trong mắt hắn, trách nhiệm luôn luôn lớn hơn chính bản thân hắn, hai mươi năm đầu đời của hắn đã sống vì Senju, hai mươi năm tiếp theo lại sống vì làng Lá, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ cách vì chính mình mà sống.
Nếu hỏi nàng hy vọng ai có thể có được sự yên bình và hạnh phúc một cách chân chính thì tuyệt đối sẽ là Tobirama. Vậy nên khi nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn dành cho Kakashi, nàng mới nhịn không được mà lên tiếng nhắc hắn hãy giữ đối phương lại. Vào một khắc kia, nàng thật tâm cảm nhận được rằng— ở bên cạnh thanh niên không thuộc về nơi này kia, hắn khó khăn lắm mới có thể thả lỏng.
Nhưng mà vào giây phút cuối cùng, Tobirama vẫn không vì bản thân mà thốt lên lời níu giữ.
Nàng bước ra khỏi cửa, lấy ra tẩu thuốc đã lâu không dùng mà hút một hơi, ý niệm trước khi tạm biệt Kakashi lại lần nữa hiện lên. Nàng gian nan nuốt nước bọt, khi phun ra một ngụm khói trắng thì buông bỏ tất cả sự băn khoăn, dứt khoát mà kiên quyết đi về phía bờ sông.
Mái tóc trắng bạc của Tobirama trong bóng đêm rất dễ nhận ra, Momoka không tốn chút sức nào đã tìm thấy hắn đang ngồi bên bờ sông nhìn về phía xa xa. Nàng bước tới, khi hắn quay đầu lại thì híp mắt cười khiêu khích: "Ngươi cứ định ngồi cả đời ở nơi này để nhìn cảnh nhớ người đấy hả?".
"Momoka" - Tobirama nhíu mày, không đáp lại câu hỏi sắc bén của nàng mà nhìn tẩu thuốc trong tay nàng - "Ngươi hút thuốc từ khi nào vậy?".
Momoka cười khẽ vài tiếng, nửa bất đắc dĩ nửa cảm khái mà lắc đầu: "Tobirama... chúng ta đã không gặp nhau mười mấy hai mươi năm rồi, trong khoảng thời gian ấy, chúng ta đều đã thay đổi".
Nói xong nàng ngồi xổm xuống, lẳng lặng hút thuốc: "Khi ngươi vừa mới trở về ta đã cảm thấy thật may mắn, ngươi vẫn giống như trước kia, không hề thay đổi chút nào, ta cũng cảm thấy rằng có lẽ chúng ta vẫn có thể giống như trước đây. Nhưng ta đã sớm biết rằng— ngươi không còn là Senju Tobirama cùng ta lên chiến trường năm ấy nữa rồi, ngươi đã có lập trường mới, có vướng bận mới".
Tobirama trầm mặc nhìn nàng như cố phân tích xem nàng đang muốn nói cái gì, nhưng nàng lại cố ý nhả khói vào mặt hắn, khi hắn bực bội xua đi đám khói lượn lờ trước mặt thì nàng vẫn cười: "Ngươi nói ngươi tuỳ hứng, nhưng— bây giờ ta mới dám thừa nhận người tuỳ hứng là ta. Ta sớm nên biết nếu ngươi cứ tự hỏi thì sẽ không thể nào quyết định được chuyện này, ta cần phải giúp ngươi một phen mới được, nhưng ta lại vì không muốn từ biệt người bạn cuối cùng mà do dự".
"...Momoka?".
Nàng đoạt lại bầu rượu vẫn luôn không được mở ra kia cùng với chén rượu, đột nhiên đứng thẳng dậy: "Đi tìm y đi, Tobirama".
Hắn mở to đôi mắt nhìn nàng.
"Tobirama, ta biết ngươi vẫn luôn rất coi trọng trách nhiệm, nhưng tộc Senju ẩn cư có các trưởng lão chăm lo là đủ rồi, làng Lá bây giờ cũng được giao cho đứa học trò mà ngươi tin tưởng nhất. Ngươi không nhận ra sao? Ngươi đã không cần phải gánh lấy trách nhiệm vì bất cứ ai nữa rồi" - sau khi nói ra những lời này, nàng như trút được gánh nặng mà cười vang - "Ngươi vì Senju, vì làng Lá mà đã trả giá hơn nửa đời mình rồi, bây giờ, ta lấy thân phận là một người bạn cũ mà cầu xin ngươi, những ngày tháng sau này, hãy vì bản thân mình mà sống đi".
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực rỡ lấp lánh trong bóng đêm của Tobirama, cong lưng dùng sức vỗ vai hắn: "Ta còn đang muốn đưa Masako rời khỏi tộc Senju để đi lữ hành đây, đừng cứ mãi ở lại nơi này khiến ta lo lắng— đi tìm y đi".
Tobirama trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới hạ quyết tâm mà nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đứng lên: "...Cảm ơn".
Momoka buông tay, nhìn hắn vội vàng chạy đi mà cong lên khoé môi. Nàng rũ mắt nhìn bầu rượu trong tay, dễ dàng mở nắp ra, rót đầy chén rượu.
"Một chén này, xin kính Senju Tobirama của tộc Senju".
Nói xong, nàng đổ chén rượu xuống mặt sông, sau đó lại rót đầy chén thứ hai.
"Một chén này, xin kính Senju Tobirama của làng Lá".
Nhìn chén rượu trống không, Momoka thoải mái cười vang, sau đó rót toàn bộ bầu rượu vào trong lòng sông.
"Mà tất cả chỗ còn lại... xin kính Senju Tobirama cuối cùng cũng có thể sống vì chính bản thân mình".
Nàng ngưng cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bạc treo trên cao, cứ như cảm thấy chói loá mà hơi nheo mắt lại.
"Phải sống cho thật tốt đấy, Tobirama".
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT