Đứng bên ngoài Thừa Càn cung, Quân Duệ lần thứ tám mươi tám đi qua đi lại trước mặt Dạ Vũ, "ta nói này hoàng huynh của ta, hoàng tẩu chỉ là sinh tiểu bánh bao cho huynh, có cần phải rối rắm vậy không?" Y muốn hoa cả mắt lên rồi.


Bên trong phòng, đích thân Vân phu nhân ra tay, thế bà mụ đỡ sinh cho cậu, "nào, Huyên nhi ngoan, dùng sức thêm chút nữa."


Nô tì thay phiên nhau đổi nước, chậu nào chậu nấy nhiễm máu đỏ tươi, có người đứng bên cạnh lau mồ hôi cho cậu, Ly Huyên cảm thấy không còn tí sức lực nào, vô thức dùng lực đẩy tiểu hài nhi trong bụng mình ra.


Cậu nhất định sẽ làm được, vì Quân Duệ, vì tiểu hài nhi, cậu phải cố gắng hơn nữa.


Có cơn đau nào như nỗi đau lúc lâm bồn, bụng quặn thắt từng cơn, hít thở không thông, cảm thấy hoang man vì kiệt sức, Ly Huyên dù vậy vẫn quyết tâm sinh ra tiểu bảo của cậu và Quân Duệ.


"Ra rồi, sinh ra rồi." Đến sau tiếng la lớn của Vân phu nhân là chuỗi âm thanh trẻ sơ sinh bật khóc: "Oe..oe.."


"Là tiểu nam hài, Huyên nhi giỏi lắm, rốt cuộc cũng làm được." Bế trên tay anh nhi đỏ hỏn vừa mới lọt lòng, Vân phu nhân động viên Ly Huyên.


Lúc Quân Duệ tiến vào, thấy tâm can bảo bối của mình nằm thoi thóp trên giường sinh, anh thật có ý nghĩ sau này bọn họ không cần phải có thêm đứa trẻ nào, anh không muốn trông thấy tiểu bạch liên tiều tuỵ yếu ớt như vậy thêm lần nào nữa.


Đặt tên tiểu nhi tử là Quân Phàm, thông cáo thiên hạ cả đời đế vương không tuyển tú, không có tam cung lục viện, độc sủng mỗi mình hoàng hậu Ly Huyên. Trong sự tranh cãi cùng nghị luận của chúng thần, nhưng không ai lay động được ý chí Quân Duệ đã quyết.


Đời này anh chỉ cần một người ái nhân là cậu.


~Nắm tay đi trọn một đời


Suốt đời suốt kiếp không rời không xa~


Dạ Vũ chính thức nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ thế giới từ hệ thống.


[Chúc mừng ký chủ đã nhận được: Nước mắt Bạch Liên.] Hệ thống vui mừng.


Trái tim Tử Đằng... nước mắt Bạch Liên... những thứ này là gì, sao có cảm giác vô cùng thân thiết.


"Tiên quân, tiên quân, Bạch.. Bạch Liên muốn.. nhờ người chuyện nha~." Lại nữa, lần này lại là giọng nói trong trẻo của thiếu niên khác vang lên trong đầu y, Dạ Vũ dùng hết sức muốn truy đuổi ký ức nào đó đã bị cậu lãng quên, chỉ tiếc cành nghĩ đến càng đau đầu.


"Tiểu Vũ, em không sao chứ?" Cố Huyền Mặc cũng phát hiện mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, lão bà đều có phản ứng khác thường.


Lần này bình tĩnh, Dạ Vũ điều hoà hơi thở, nhào vào lòng lão công, "nghĩ đến lúc hoàn thành tất cả nhiệm vụ tỉnh lại, em có chút bồn chồn."


Nghe đến đó, Cố Huyền Mặc vui mừng không tả, ái nhân tỉnh lại, bọn họ sẽ được sống cuộc đời của mình, bên cạnh nhau đến già, hạnh phúc quá đỗi.


Mỗi người một tâm tư, ôm chặt đối phương như muốn khảm người ấy vào lòng, vô ngôn bất ngữ, lại yên bình đến lạ thường.


.


Tại Hình phòng Đại Lý tự, Ly Huyên chậm rãi đi tới nhà giam Quân Ngạo.


Bạch y tuyệt sắc, không nhiễm hồng trần, từng cử chỉ bước đi đều lao động nhân tâm, gương mặt tinh xảo lại vô cùng quen thuộc mà ngày ngày đêm đêm hắn đều nghĩ tới.


"Liên nhi, Liên nhi..." Quân Ngạo vốn chờ đợi ngày hành quyết, thân tỏa ra sự hắc ám bất cần, vừa trông thấy người mình tâm niệm, cứ tưởng cả đời không còn cơ hội gặp lại, hắn vội vàng đưa tay chỉnh lại y phục tử tù, qua loa vuốt lại mái tóc đã bao lâu chưa được gội rửa, lúng túng nhìn đến cậu như chàng trai trông thấy mối tình đầu.


Ly Huyên chậm rãi bước vào bên trong nhà lao, nhìn hắn chật vật như vậy, trong tim cậu có cảm giác khó chịu âm ỉ, hắn vốn không nên có bộ dáng này. "A Ngạo, chuyện hành quyết ngày tới ngươi đã nghe rồi chứ?" Giọng điệu ôn nhu như tính tình cậu trước giờ.


"Ân, ta đã biết." Quân Ngạo thanh thản cứ như người bị xử trảm không phải hắn.


"Ta đã tìm tử tù thay ngươi tại pháp trường, lúc đó sẽ có người đưa ngươi đi, hãy sống cuộc đời mới, một cuộc đời như chưa từng có sự xuất hiện của Bạch Liên." Ly Huyên dồn nén cảm xúc nói hết câu.


"Người cần gì phải làm như vậy?" Quân Ngạo bất đắc dĩ thở dài, hắn cam tâm gánh chịu tội nghiệt hắn đã gây ra, biết bao sinh linh đồ thán, biết bao gia trang tan nát, đều cho sự chấp mê bất ngộ của bản thân, hắn sai lại càng sai.


"Liên nhi, ngươi nói cho ta biết, nếu lúc cứu ngươi khỏi tay bọn sát nhân, ta nhận ra ngươi, kết cục của chúng ta có thay đổi hay không?" Quân Ngạo ngước nhìn ánh trăng trên cao xuyên qua kẻ hỡ của nhà giam.


Trăng lúc này gần rằm nên vừa to vừa sáng, nhưng trong mắt hắn, vĩnh viễn không có ánh trăng nào đẹp bằng đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau, cùng đối ẩm thưởng nguyệt.


"Sẽ khác, có thể chúng ta sẽ trở thành một đôi. Chỉ tiếc, cuộc đời này, vốn không có hai chữ 'nếu như'". Ly Huyên tin rằng nếu tại căn phòng lạnh lẽo của Toả Liên thành ngày ấy, thiếu niên hoàng tử anh tuấn, tài hoa đó đối xử với cậu thật lòng thật dạ, kết cuộc của bọn họ cũng không đi đến ngày hôm nay. Có thể là sự sắp đặt của tạo hoá đi, trách bọn họ hữu duyên vô phận.


"Ân, cảm ơn ngươi." Quân Ngạo mỉm cười.


"Ta trở về đây, Quân Duệ sẽ lo lắng." Nhắc đến ái nhân, gương mặt vốn căng thẳng của cậu trở nên nhu hoà.


Ly Huyên vừa rời đi, Quân Ngạo đã không còn mang vẻ ưu tư như vừa rồi, thay vào đó là ánh mắt quyết tuyệt, sự tồn tại của hắn chỉ là cản trở yên bình giang sơn, Bắc Tấn tuyệt đối sẽ ấp ủ dã tâm khôi phục hùng đồ, hắn không muốn cậu lại trở thành tội nhân vì mình. Còn nữa, hắn phải chịu tội vì những chuyện đã xảy ra, ý chí đã quyết, Quân Ngạo dùng hết sức lực, vận công đánh nát thiên linh cái, hộc máu, chết ngay tại chỗ.


Liên nhi, Liên nhi... nếu thời gian có thể trở lại, ta tuyệt đối sẽ nhận ra ngươi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play