"Đại ... đại.. hoàng tẩu" âm thanh Dạ Vũ run rẩy lắp bắp phối hợp cùng vẻ mặt như nuốt phải ruồi nhặng, thoạt nhìn vô cùng đặc sắc.


Thái độ của Cố Huyền Mặc lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn, hắn từ giây đầu tiên tiến vào thế giới nhìn thấy y phục đang khoác trên người đã cảm giác thập phần khó chịu, đến lúc nhận được nội dung từ đứa em trai yêu dấu, anh thực sự muốn tẫn cho cậu nhóc mấy cái. Hoàn toàn không ý thức được chuyện mình xuyên tới nhân vật nào đều là ngẫu nhiên thiên định!


"Ta có chuyện muốn nói riêng với tiểu đệ." Cố Huyền Mặc cố tỏ ra là mình ổn.


"Ân ân, hoành huynh cho ta tâm sự với đại .. tẩu một khắc, đã lâu không gặp ta cũng nhớ người đi." Dạ Vũ miễn cưỡng bản thân nói hết câu, tiểu yêu tinh trong bụng đã ói không còn manh giáp.


"Không được" Quân Duệ cực kỳ dứt khoát, có gì để tâm sự chứ.


"Tại sao lại không được?" Dạ Vũ cực kỳ mất hứng. Mode đệ khống gì đó còn chưa online sao?


Ly Huyên là ca nhi, anh không ngại cho tiểu đệ nhà mình gặp mặt trò chuyện, nhưng Cố Huyền Mặc thì khác, hắn là nam nhân đường đường chính chính, thân cao tám thước, nhìn xem, đứng cạnh còn cao hơn cả anh, để nam nhân phúc hắc ấy ở riêng cùng tiểu đệ nhuyễn nhu nhà mình, anh mới không bị điên đâu mà đồng ý.


Nếu như Cố Huyền Mặc đọc được suy nghĩ trong đầu Quân Duệ lúc này, hẳn sẽ liếc mắt xem thường, giường bọn họ còn lăn không ít lần đâu.


"Ca, ca... đại ca không thương tiểu Dạ Vũ nữa rồi, ta biết ngay mà." Dạ Vũ nức nở, bắt đầu sử dụng sát chiêu chưa bao giờ cũ.


"Sao đệ lại như vậy, có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Quân Duệ làm sao chịu được dáng vẻ đáng thương hề hề của tiểu đệ đáng yêu nhà mình.


"Ta chỉ muốn gặp riêng lão công, .. à nhầm, tẩu tử chút xíu, huynh cũng không đồng ý, chúng ta rõ ràng không phải huynh đệ ruột mà." Dạ Vũ khóc tu tu.


"Không được nói bậy. Ta cho đệ gặp riêng hắn là được nhưng hai người tuyệt đối phải giữ khoảng cách." Quân Duệ đau đầu không thôi.


"Ân, ân ta đã biết." Dạ Vũ hứa suông không chớp mắt.


Hai người vừa vào nội điện của Cố Huyền Mặc, tại thời khắc cánh cửa khép lại, không biết ai phản ứng trước, lao tới ôm lấy đối phương. Quả thật người ta nói không sai, tình yêu làm mờ mắt gì đó, lời dặn của huynh trưởng đã bị tiểu đệ tức thì quẳng lên chín tầng mây.


Một hồi ôm ôm ấp ấp, vất vả lắm mới tách ra được, Dạ Vũ lần nữa nghiêng đầu nghiền ngẫm bộ trang phục của đối phương, đậu xanh, cốt truyện cũng mặn quá rồi.


Đưa tay chạm đến bờ ngực hắn, xoa xoa nắn nắn, ân, rất săn chắc, có nữ nhân nào ngực như vậy, phù may mắn thật.


"Em đang làm gì vậy?" Cố Huyền Mặc đen mặt liếc nhìn y.


Phắc, y quên mất thế giới này không chỉ có nữ nhân, còn có cái gì đó ca nhi nha, ái nhân hẳn sẽ không phải là... vừa dự định cởi xuống quần áo của hắn để kiểm tra, đã bị người nào đó đè xuống ngấu nghiến đôi môi, còn bị cắn cho cái nhớ đời.


"Anh là cẩu hay sao?" Cho nên nói, trung khuyển gì đó thì cũng là khuyển đi.


"Anh là nam nhân." Cố Huyền Mặc vẻ mặt bất đắc dĩ nói hết câu.


Không sai, thân phận của Cố Huyền Mặc chính là vương gia Huyền quốc, quốc gia hùng mạnh không kém Thiên quốc. Một lần xuất cung vi hành, không may gặp phải sát thủ, bị truy sát rơi xuống vực, lúc tỉnh lại vô tình nhìn thấy đoàn đưa dâu của công chúa Phiên bang, mắt thấy nàng nhân lúc mọi người không để ý âm thầm bỏ trốn, hắn tương kế tựu kế, thay mận đổi đào, giả làm công chúa Phiên bang gả tới Thái tử phủ.


Hắn tại ngay đêm tân hôn đã lật bài cùng Thái tử, không ngại hợp tác với Quân Duệ, duy trì thái bình thịnh thế cho hai đất nước, chỉ yêu cầu Thái tử đừng vạch trần thân phận của mình, chờ đợi thời cơ tiêu diệt thế lực mưu phản ở Huyền quốc.


"Hóa ra là như vậy, cũng không khó chấp nhận lắm, chỉ là sau này trước mặt em thì anh đừng ăn mặc như thế này, em sợ em không cứng nổi." Tiểu yêu tinh trong lòng Dạ Vũ khóc ròng.


"Phải rồi, anh gặp mặt Ly Huyên chưa?" Dạ Vũ cuối cùng cũng nhớ đến chính sự.


"Vẫn chưa, anh mới đến thế giới này sáng nay, đều do tên tiểu tử Cố Thanh Huyền kia làm hỏng việc đi." Anh trai đại nhân rất không có khí phách mà bán đứt đứa em trai ruột của mình.


"Thế chúng ta cũng nên đi gặp cậu ta rồi." Dạ Vũ mở cửa ra, liền bắt gặp ánh mắt đăm chiêu có phần lo lắng của hoàng huynh.


"Tên đó.. à không hoàng tẩu có làm gì đệ không?" Có phải là anh nhìn lầm không, tự nhiên cảm thấy đôi môi của tiểu đệ có phần hơi sưng đỏ.


Đại ca à, chúng ta có thể nào thẳng thắn với nhau không? Đều đã là người trưởng thành rồi đi? Còn đang suy nghĩ nên nói thế nào cùng Thái tử, đã nghe Cố Huyền Mặc lên tiếng. "Ta đã nói rõ chuyện của ta với Dạ Vũ, đều là người nhà, không cần phải giấu giếm lẫn nhau."


Quân Duệ bất ngờ nhìn tiểu đệ nhà mình, thấy y thập phần bình tĩnh, anh mới thở phào: "Chuyện của ta đệ không cần lo lắng, ta tự có chừng mực."


Ta nói này hoàng huynh, rốt cuộc là huynh đang nghĩ gì vậy, có thể nói rõ hơn chút cho tiểu đệ này theo kịp được không. Dạ Vũ cảm thấy mình không thể nào phán đoán nổi tư duy của Quân Duệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play