Nằm trên chiếc giường mềm mại, mắt hướng về sao sáng trời cao nhưng thâm tâm lại ra sức hồi tưởng về quá khứ đau thương của Cố Huyền Mặc, đồng thời Dạ Vũ cũng nhớ đến những sự kiện sắp diễn ra giữa hai người bọn họ.Cố tổng cao cao tại thượng chỉ là lớp vỏ bọc quá hoàn mỹ mà ái nhân tạo ra qua mặt người đời, thực chất thì hắn cũng như bao kẻ khác, che giấu đoạn quá khứ bi thương thấm đẫm máu và nước mắt.

Nếu nói Kỷ Minh Hạ đáng thương vì cả gia đình anh đều bị sát hại, thì nhân sinh Cố Huyền Mặc chẳng thua kém là bao, khác là hắn còn đứa em trai nhiệt huyết, vui vẻ luôn tạo ra tiếng cười xua tan sự âm trầm.Người ngoài cuộc chẳng tận tường, kể cả Cố Thanh Huyền cũng không biết, nguyên nhân cái chết của cha mẹ bọn họ còn rất nhiều ẩn tình, Cố Huyền Mặc mười lăm tuổi cha mẹ qua đời, họ hàng xa cưu chiếm sào thước, giăng bẫy hãm hại.Đứa trẻ vốn được bao bọc kỹ càng phải đối mặt với các thế lực tranh đấu, bị sa vào cạm bẫy, đưa vào trại cải tạo gần năm trời, đến lúc trở ra, nào còn là thiếu niên đầy dương quang rạng rỡ, chỉ là ác ma đội lốt Cố tổng mà thôi.

Những gì hắn phải chịu đựng trong chốn nhà giam, Dạ Vũ vừa nghĩ đến đã thấy rùng mình.Từng bước âm mưu, thiết lập bẫy rập, đòi lại toàn bộ cổ phần Cố thị, bảo vệ đứa em trai ngây thơ chưa hiểu sự đời, lòng người đen tối thì nội tâm hắn càng u ám hơn, nhân sinh bi kịch thì tâm trí hắn càng thêm lạnh nhạt, dần dần, tạo thành Cố Huyền Mặc mà trong mắt người đời chính là kiệt ngạo bất khuất, tài trí hơn người, mạnh mẽ quyết đoán, nhưng mấy ai để tâm người đó cũng từng là một thiếu niên ngây ngô, trải qua quá nhiều sóng gió cuộc đời.Sự kiện tiếp theo chính là Tập đoàn kỹ thuật cao Cố thị cho lên sàn dự án dòng xe siêu việt, với các cải tiến thông minh từ sự sáng tạo của Cố Thanh Huyền, liền tổ chức cuộc thi đấu đua xe tranh giải thu hút sự chú ý, tiện thể ra mắt công chúng trên quy mô lớn.Trận đua ấy Dạ Vũ cũng tham gia, lúc ấy trong đầu y chỉ có suy nghĩ kiếm thật nhiều tiền, đi thi gom giải thưởng về đủ để ăn sung mặc sướng cả năm, nào ngờ, gom luôn cả Cố lão công – ái nhân ngàn kiếp, thiên định duy nhân.Chỉ là trận đua ấy thế mà lại xảy ra sự cố kinh người, đường đua hùng vĩ được bộ phận quan sát địa hình chuẩn bị kỹ lưỡng, xe đua kiểu dáng mới bắt mắt cùng công nghệ kỹ thuật cao, toàn bộ tưởng chừng như hoàn mỹ không kẽ hở, lại chẳng ngờ cả hai phần đều xảy ra trục trặc, còn trên chính chiếc xe y lái.Chuyện này y có nên nói cho Cố lão công nghe hay không? Nhưng nguyên nhân làm sao mình biết được mới là điều nan giải, chả nhẽ nói y chính là thần côn chuyển thế, biết trước tương lai, Dạ Vũ lăn lộn trên chiếc giường mềm mại kingsize cả đêm, trằn trọc không làm cách nào ngủ được.Đó là lý do mà tại sao Cố Thanh Huyền mới sáng sớm tập thể dục về, nhìn thấy người bước xuống từ trên lầu, cứ tưởng mình bị hoa mắt, chạy bộ đến hoa mắt!“Tiểu..tiểu Vũ?” Hướng về phía gấu trúc nhỏ nào đó gọi tên, tiểu yêu tinh đang đội lốt quốc bảo Trung Hoa chớp chớp đôi mắt sưng húp, còn quầng thâm hai mảng, nhíu nhíu mi gật gật đầu.“Ặc, sao có một đêm mà cậu điêu tàn thế?” Đừng nói là nửa đêm hôm qua, lão anh lạnh lùng, cấm dục của mình hóa sói gặm sạch y nha? Cố Thanh Huyền bắt đầu tự bổ não ra viễn cảnh trai nhà lành bất khuất bị tổng tài ác ma ức hiếp, bắt nạt.“Hai người còn đứng đó làm gì? Mau vào ăn sáng đi.” Cố Thanh Huyền giật thót, anh trai đích thân xuống bếp, bữa này định sẵn là húp nước lã rồi, kỹ thuật nấu ăn kinh thiên động địa kia chỉ cần nếm thử một lần trong đời, liền chẳng dám có lần thứ hai.Lê đôi chân như đeo chì nặng ngàn tấn, chạy bộ năm cây số cũng chẳng thấy mệt như vậy, Cố Thanh Huyền trong lòng khóc thét, vẻ mặt bi ai ngồi xuống nhìn bữa sáng đầy đủ sắc hương vị, nhẹ nhàng liếc qua gấu trúc tinh nào đó cũng vừa ngồi vào bàn.Dạ Vũ suy đi tính lại, vẫn chẳng nghĩ ra cách nào ngoài việc quay lại tập đoàn Cố thị vạch lá tìm sâu, mò kim đáy biển.

Kẻ có thể ra tay trừ người trong công ty, còn có thể là ai nữa?“Tôi có thể quay lại Cố thị không?”“Cậu có muốn quay lại Cố thị không?”Hai câu nói vang lên đồng thời, Cố Thanh Huyền làm khán giả mà cũng bất ngờ trước sự tâm ý tương thông kia, hí hửng vừa xem kịch vừa gắp thức ăn cho vào miệng.Không có cái ngu nào như cái ngu nào.

Giây phút vị giác cảm nhận được hình phạt đầu tiên, chưa tới tíc tắc đã trả tin tức về cho trí não, trong đầu Cố Thanh Huyền chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

‘Toang’ cục vừa cứng vừa mặn lại còn có mùi kỳ lạ trong miệng là đồ ăn sao? Giờ phun ra còn kịp không?Nước mắt lưng tròng nhìn hai kẻ kia tương kính như tân, anh một miếng, em một miếng, ăn đến tâm hoa nộ phóng, Cố Thanh Huyền lập tức cảm thấy lỗi giác, chẳng nhẽ vị giác của y mới có vấn đề?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play