[Hệ thống, ta là ai, còn tên này lại là ai, cậu ấy vừa gọi ta cái gì tẩu ấy nhỉ?] Dạ Vũ vừa ăn vừa liên lạc trong ý thức với Hồng Nhiên, làm rõ thân phận nguyên chủ.

[Người chính là thê tử danh giá của An Tử Huyền nha.

] Hệ thống vui vẻ trước thân phận hiển hách của ký chủ nhà mình.

“Phụtttt” ngụm canh còn đang ngậm trong họng lập tức bắn tới làm ướt nhẹp gương mặt thiếu niên đang ngây ngốc.

“Xin.

.

xin lỗi” Dạ Vũ áy náy nhìn đối phương, mặt già không biết cất ở đâu cho đỡ xấu hổ bây giờ.

“Tẩu giữ gìn sức khỏe, mau uống nước đi, coi chừng nghẹn.

” Thiếu niên thiện lương chẳng hề để tâm chuyện vừa rồi, còn lấy khăn tay giúp Dạ Vũ lau đi chỗ dơ.

[Người trước mặt ký chủ là An Tử Phàm, biểu đệ của nam chủ, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, được phụ thân An Tử Huyền nhận nuôi, huynh đệ quan hệ khá tốt, cậu ấy cũng có hảo cảm với vị biểu tẩu thân mang bệnh nặng này.

] Hệ thống nhìn vào dữ liệu hiện hữu, tri kỷ báo cho Dạ Vũ thông tin.

[Ta còn chưa gặp được lão công, đã là thê tử của người khác, chuyện này có lấy nước sông Hoàng Hà cũng chẳng thể rửa sạch được đâu.

] Dạ Vũ nhớ lại hủ dấm chua có tính chiếm hữu cực cao nhà y, cảm thấy vấn đề nan giải này chẳng có cách nào làm rõ.

[À, còn chưa kể, ta dù sao cũng là quý phu nhân, ở nơi này có phải là tồi tàn quá rồi không?] Dạ Vũ đến lúc này mới nhận ra chỗ đáng ngờ.

“Biểu tẩu à, ta nói tẩu có giận biểu ca cũng không nên làm khổ bản thân, nhà cao cửa rộng uy nghi tẩu không ở, lại dọn ra khu nhà ổ chuột này, cớ gì phải vậy chứ?” An Tử Phàm ra sức khuyên giải, cậu chẳng hiểu vì lý do gì mà biểu tẩu yếu đuối, bệnh hoạn phải bỏ nhà ra đi.

Hóa ra không chỉ nam chủ não bã đậu, mà còn thê tử nam chủ não úng nước, Dạ Vũ một lần nữa nhìn nhận lại thế giới đầy não tàn này, [Ê hệ thống, mày cũng nên cho tao lời giải thích nhỉ?][Dạ phu nhân phát hiện tình ý của phu quân mình cùng y tá riêng của mình, lòng buồn u uất, lại không dám vạch trần, chỉ đành gom quần áo bỏ đi, sợ về nhà mẹ đẻ sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà An – Dạ, lựa chọn trốn tại nơi cơ cực thế này tự làm khổ bản thân.

] Hệ thống cảm nhận trên đời này, hóa ra còn có người ngu ngốc hơn ký chủ nhà mình.

May mắn Dạ tiểu yêu tinh không đọc được suy nghĩ này của nó, nếu không thì lập tức gia đình tan nát.

Dạ Vũ lúc này đây chỉ cảm thấy có lỗi với ba từ “não úng nước”, thật xin lỗi chúng mày, đã sỉ nhục ý nghĩa của chúng mày rồi đi, nếu như được dùng lại ba từ để đánh giá vị nguyên chủ này, hẳn nên sửa thành “không có não”.

Dạ *tiểu yêu tinh* Vũ tức khắc nhập vai nhân vật đại kiều thê thân hư thể nhược, vô năng trước số phận nghiệt ngã, dòng đời vùi dập: “Tử Phàm, tẩu có nỗi khổ riêng, chẳng thể giải bày, khụ.

.

khụ…, đệ cứ mặc kệ…khụ.

.

khụ ta đi.

” Gần như ho muốn nổ phổi sau khi nói hết câu, hừ hừ, cho nên nói, diễn viên cũng cần có tâm huyết và lương tâm nghề nghiệp đi.

“Tẩu đừng làm ta lo lắng.

Đại ca cùng An gia rất quan tâm tẩu.

” An Tử Phàm đưa tay vuốt vuốt tấm lưng giúp y thuận khí.

À há, hẳn là quan tâm, không phải đang chim chuột cùng nữ chính sao? Lão từ mới thèm hắn quan tâm!“Vậy được, đệ đưa ta về đi, có một số chuyện giữ mãi trong lòng chưa hẳn là cách hay.

” Dạ vũ bộ dạng yếu ớt chọc người thương tiếc, trong đầu thì đang thích thú, An gia, ta đến đây, An Tử Huyền, Dạ đại thần chuẩn bị vả mặt ngươi đây tên tra công chết tiệt.

Cảnh vật xung quanh Dạ Vũ lần đầu tiên mới được trông thấy, hóa ra Dân quốc chính là như vậy sao? Nhìn những vũ trường cũ kỹ, trang trí có phần diêm dúa khó tiếp thu, lại thêm vào phu xe chở hành khách qua lại, “Lộc cộc, lộc cộc” tiếng vang tần suất rất đều kể từ khi y tiến vào, thu hút sự chú ý của Dạ Vũ.

“Biểu đệ, chiếc xe này.

.

” có phải là nên đổi rồi không? Dạ Vũ vẻ mặt khó xử.

“Ta biết trước giờ biểu tẩu không có thói quen ngồi xe, không bằng chúng ta đi bộ.

” An Tử Phàm nghe một, hiểu chưa tới nửa, liền đưa ra phán đoán sai lầm.

Này này, ý ta không phải là như vậy đâu, “Bùm” âm thanh bất chợt vang lên làm trái tim Dạ Vũ nhảy cẫng, người nào dám mưu sát bảo bảo, có gan thì bước ra đây, đang để cao cảnh giác, bỗng thấy luồng khói đen từ máy xe tỏa ra, lão tài xế chạy ra ngoài kiểm tra sau đó thông báo xe gặp trục trặc.

An Tử Phàm khó xử quay sang cười trừ, “dù sao chúng ta cũng dự định đi bộ mà, với cả An gia cách nơi này cũng không xa”.

Ai dự định đi bộ chứ, ta mới không có đâu, Dạ Vũ dù muốn dù không cũng bất lực nhận mệnh, cùng An Tử Phàm hì hục đi một quãng đường *không quá xa*.

Nửa canh giờ sau, nếu ánh mắt có thể giết người, chắc hẳn An Tử Phàm đã bị những viên đạn từ trong đôi mắt sắc bén như đang phát lửa của Dạ Vũ bắn không dưới chục phát, mà còn chẳng hụt phát nào.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play