Sảnh chính lễ đường uy nghi, trang trọng, từng dàn hoa hồng rực rỡ được đính lên xung quanh các cột đá quý tạo ra hiệu ứng thu hút người nhìn. Tông màu trắng đỏ chủ đạo của toàn bộ quy cách trang trí khiến cho sự xuất hiện của Thiếu tướng Hàn Thiên Dật trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.


Nam nhân mắt xanh tóc vàng với dòng máu lai tuyệt mỹ như thiên sứ giáng trần, tích hợp toàn bộ gen trội từ Hàn Nguyên soái chí khí lẫm liệt với quý phu nhân mỹ mạo tuyệt trần, là nam nhân trong lòng đại đa số thiếu nữ, thiếu nam không chỉ Đế Quốc mà còn Liên Bang hay các Tinh cầu khác, à trừ Tinh cầu Thất lạc ra vì trên đó chỉ có sinh vật vô tri.


Hàn Thiên Dật lạnh lùng tiến vào, mặt lạnh như băng, không nhìn cũng đoán được hắn là dị năng giả Băng hệ. Quân Cẩm lặng lẽ đi bên cạnh, một vẻ bối rối nhìn vào người đang đi cùng mình, hắn ta là Mặt trời của Đế Quốc, nhưng lại là tảng băng đối với cậu, không những vô tình, mà còn vô cảm.


Người chủ trì buổi lễ chính là vị sứ giả có danh tiếng lẫy lừng, ông lão hiền từ hòa ái khiến người ta kính phục, ông hỏi Quân Cẩm: "Con có đồng ý kết hôn cùng người này, cho dù giàu sang hay nghèo khó, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, suốt đời suốt kiếp không bỏ không rời."


Quân Cẩm không hề suy nghĩ lập tức đồng ý, ông lại quay sang hỏi Hàn Thiên Dật câu tương tự, hắn mãi vẫn không trả lời.


Tâm trí Hàn Thiên Dật lúc này đang hết sức phẫn nộ cùng hối hận, sao hắn lại nghe lời tên Thượng Cẩn hồ nháo kia, nháo đến lễ đường luôn rồi. Lời của cậu ta nói hoa mỹ làm sao, gì mà thử lòng Tử Hiên, để xem ái nhân của hắn có để ý chút nào đến hắn không, biết đâu chừng mạnh mẽ tác động như vậy giúp cậu nhận ra tình cảm của bọn họ.


Giờ thì hay rồi, Tử Hiên không đến cướp hôn, hắn còn có thể làm gì, mau chóng kết thúc trò cười này, còn phải trốn đi tìm cậu. Tấm lòng thê nô trời xanh sao lại không thấu!


"Hàn Thiên Dật, con có đồng ý không?" Lão sứ giả ôn hòa lặp lại câu hỏi lần nữa trong sự chờ đợi của mọi người.


"Tôi không đồng ý!" Hai âm thanh đồng loạt vang lên, bất quá, lời của Quý Tử Hiên ở phía khán đài hoàn toàn át đi tiếng trả lời của Hàn Thiên Dật.


"Có chuyện gì vậy?" "Cậu ta là ai?" "Sao lại như thế?" Vang lên sau đó là một loạt bàn tán trầm trồ, mọi người hoang man, hôn lẽ của Hàn gia mà cũng dám phá, là kẻ nào không biết sống chết.


"Tử.. Tử Hiên." Em ấy thật sự đến cướp hôn. Hóa ra trong tim em ấy cũng có mình. Hàn Thiên Dật ngây ngốc đứng đờ ra, Hàn Nguyên soái tức giận điên người, dám động thổ trên đầu Thái Tuế, tên nhãi ranh này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ: "Người đâu, bắt giữ kẻ này cho ta."


Hàn Thiên Dật giật mình, liền lao về phía Quý Tử Hiên, che chắn cho cậu ấy, cứ như việc thủ hộ cho ái nhân đã trở thành bản năng của hắn, sống chết của mình có thể mặc kệ, tuyệt đối không thể để Tử Hiên chịu chút thương tổn nào.


"Cha à, chuyện này kết thúc ở đây thôi. Con đã nói với người, cả đời này con chỉ yêu một mình em ấy, nếu không là Tử Hiên, con sẽ không cưới." Hàn Thiên Dật mặt vô biểu tình, lại nói ra những câu tình ý sâu đậm, vô cùng không hợp tác phong làm người của hắn.


"Loạn rồi, loạn rồi. Con còn biết ta là cha của con thì xin lỗi mọi người, tiếp tục cử hành hôn lễ thôi." Hàn Nguyên soái cảm thấy ông chưa bao giờ hiểu rõ đứa con trai này, từ sau khi được ông cứu về từ Phòng Nghiên Cứu Liên Bang, hắn từ từ trở nên vô cảm, không còn hoạt bát nói cười, không còn hiếu động nhiệt tình, bộ dáng khiến người khác không dám tới gần. Vậy mà hiện tại, lại vì một tên phản quốc, một tên gián điệp Liên Bang mà trở mặt cùng ông, là ông đã quá dung túng nuông chiều hắn sao?


"Xin lỗi cha mẹ, là con bất hiếu, lần này con không thể nghe lời hai người." Dứt lời, cùng Quý Tử Hiên tay nắm chặt tay, ánh mắt thâm tình nhìn nhau, nở ra nụ cười mà mọi người trước giờ đều chưa hề thấy được. Chỉ có hai người họ biết, sự quan trọng của đối phương trong sinh mệnh của mình, rốt cuộc đã không đánh mất nhau, cảm ơn trời cao đã cho họ cơ hội này.


"Người đâu, mau bắt bọn họ lại." Mắt thấy ý định bỏ trốn của con trai mình, Hàn Nguyên soái làm sao để hắn đắc thủ, liền phong tỏa phạm vi.


Quân lão gia tức giận rùng mình, lão phải dùng trăm phương ngàn kế, vốn dĩ hôn sự đã như chuyện trên tay, lại bị phá vỡ ngay bước cuối cùng, "Ngày hôm nay Hàn gia không cho con tôi một sự công bằng, đừng trách lão già này không nể mặt."


"Nếu muốn đòi lại công bằng cho nhi tử, cũng phải nhìn lại xem con mình là hạng người gì?" Dạ Vũ đứng dậy rời khỏi chỗ, bên cạnh còn có Cố Huyền Mặc cùng vài dị năng giả trong Băng Cướp Ngân Hà hộ tống. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play