Mộc Hạ Vy lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, vết thương được xử lí tỉ mỉ không còn chảy máu. Thu dọn đống đồ y tế trên nền cỏ dại, bây giờ cô mới nhận ra khung cảnh nơi đây yên bình đến lạ. Giống như nơi đây với trường học tách biệt hoàn toàn, như hai thế giới.

Phía sau trường học cỏ vẫn được cắt tỉa gọn gàng, cây cối thuận theo thứ tự nhiên mưa nắng mà cao khỏe xanh tươi. Mùi hoa sữa còn thoang thoảng trong làn gió nhẹ, cuốn hồn người theo hương thơm của cỏ cây. Mộc Hạ Vy từng nghĩ bản thân chỉ muốn làm một người bình thường, có cuộc sống bình thường không chém giết. Ngày ngày có thể vui vẻ mà sống. Nằm trên bãi cỏ xanh, nhìn từng đám mây trôi lơ lửng trên nền trời xanh ngắt. Vô tư trồng trọt loại cây yêu thích. Ngắm mặt trăng trên một ngọn núi cao. Đi thật xa mỗi khi mệt mỏi. Ngắm hoàng hôn trên mặt biển xanh rì. Nhưng tất cả chỉ có trong tưởng tượng của một cô gái tuổi thơ chỉ có màu máu. Thực tại bóp nát giấc mơ bé nhỏ đơn giản.

Mộc Hạ Vy vỗ vỗ mặt mình vài cái, cẩn thận vết thương.

Nhìn xung quanh khu vườn thêm lần nữa, cô sẽ còn quay lại.


Mộc Hạ Vy mỉm cười đi vào lớp. Không khí của lớp học có chút lạ. Hình như là u ám. Phải không?

Lương Anh Đào mặt mày có chút ủ dột chút xíu lại nhìn vào tờ giấy bên cạnh. Mộc Hạ Vy lạ lùng nhíu mày thanh tú. Cô mới vắng mặt một tiết thôi mà. Chuyện gì xảy ra vậy? Sắc mặt mọi người kém vậy?


-Có chuyện gì thế?


-Trường vừa thông báo tổ chức một cuộc thi để chọn ra ba lớp được đi du lịch cùng tiền bối khóa trên.


Mộc Hạ Vy vừa nghe vừa ngồi vào chỗ của mình. Chỉ là du lịch thôi mà. Muốn đi cũng đâu có khó.


-Vậy sao nữa??? Đi du lịch thôi mà.


-Cậu không hiểu sao. Đây không phải là vấn đề được đi hay không mà nằm ở danh dự. Khối chúng ta có tổng tất cả 12 lớp. Lớp ta luôn đứng hạng cuối về mấy vấn đề này. Vì thế luôn bị mấy lớp khác chèn ép, khinh thường.


Lương Anh Đào hăng say kể lể tất cả và cũng không quên lên án Mộc Hạ Vy trước kia đã khiến lớp mất mặt ra sao. Mộc Hạ Vy nghe vậy cũng quyết tâm giành lại danh dự.

Mà sao đột nhiên lại tổ chức cuộc thi nhảm nhí này. Du lịch với tiền bối khoá trên. Vớ vẩn !!
Một nữ sinh bàn bên cạnh vừa ăn dở miếng bánh, vừa quay đầu ra nói chuyện cùng cô và Lương Anh Đào.


-Nghe nói vụ này do Hội trưởng Lâm Mặc đề ra. Lại muốn hạ nhục lớp ta. Tôi nghĩ vì cậu hay bám anh ấy đấy Mộc Hạ Vy.


Nhận lời chỉ trích chẳng kiêng kỵ, Mộc Hạ Vy lại gãi gãi đầu, xấu hổ thật. Nhưng tất cả có lẽ là thật. Nhưng cô không để chuyện này xảy ra. Nữ sinh nheo mắt khó chịu nhìn cô, tay vẫn hoạt động đưa thức ăn vào miệng. Mộc Hạ Vy đập bàn một cái bằng tay phải. Đôi mắt xanh lưu ly loé lên tia sáng, hạ quyết tâm đầy mình.


-Tôi sẽ tham gia cuộc thi đó.


-Cậu đừng làm lớp thêm mất mặt.


Vẫn là nữ sinh miệng không ngừng nhai đồ ăn nói. Nàng tỏ hẳn thái độ khó chịu với cô.

Trong lớp ai cũng biết việc cô tuy là con nhà giàu nhưng lại không được coi trọng nên bọn họ cũng chỉ coi như người bình thường mà đối xử. Không ai biết Mộc Hạ Vy là viên ngọc quý của Mộc Gia danh tiếng.


-Cậu tên gì vậy??


-Tôi Lam Cầm. Vậy mà cậu cũng không nhớ.


-Tôi cũng đâu có nghĩa vụ biết cậu.


Nữ sinh đang ăn liền trừng mắt một cái rồi quay mặt đi chỗ khác. Mộc Hạ Vy nhún vai, cô nói sai sao? Lương Anh Đào hích người cô một cái, đánh mắt sang nhìn Lam Cầm.


-Lam Cầm là lớp trưởng, cậu ấy sẽ tham gia thi. Cậu và cậu ấy cùng thi đi. Dù sao cũng là hai người tham gia mà.


-KHÔNG ĐƯỢC!!


Cả lớp cùng quay lại lớn tiếng. Đâu cần phản ứng thái quá vậy chứ. Mộc Hạ Vy cười nhẹ, cô trực tiếp đi lên bục giảng, vẫn phong thái ung dung bất cần đó. Vẫn là nụ cười khiến người ta xoa động nhưng tuyệt nhiên ánh mắt không cảm xúc.


-Vậy lớp trưởng, cậu ra đề tôi sẽ làm. Các cậu cũng vậy, bất kỳ ai cũng có thể ra đề. Tôi tiếp.


Lương Anh Đào giơ ngón trỏ nên rồi gật đầu tán thưởng. Vẫn là khí chất của một đại boss. Mọi người trong lớp liền gật đầu đồng ý.

Một nam sinh bước lên đầu tiên, hắn đẩy gọng kính, mắt kính lóe lên một tia sáng. Hắn tiến gần về phía cô cười khinh một cái. Cũng là một đứa con gái ngu dốt thích gây thị phi.Ở đây nói mấy câu ra oai thật buồn cười.

Hắn liền viết lên bảng một dãy phương trình toán học cao cấp. Thành viên bên dưới liền tán thưởng, ánh mắt tỏ rõ vẻ ngưỡng mộ.

Quả là Mộ Duy lớp phó.

Tuy lớp F thành tích học tập không tốt nhưng không phải không có nhân tài. Trong 24 thành viên thì có đến 7 người kiến thức khá là chắc, cũng không gọi là giỏi nhưng trong lớp F thì miễn cưỡng gọi là thiên tài .
Mộc Hạ Vy nhăn mày, trình độ kém vậy mà cũng muốn hạ nhục danh dự cô. Đừng mơ.


-Đáp án: 55,345.


Mộ Duy ngạc nhiên mà trợn to mắt nhìn cô. Không thể, chỉ trong có vài phút mà có thể giải ra được hắn không tin.


-Là cậu đọc bừa phải không?


Mộc Hạ Vy không nói mà trực tiếp dùng hành động, phong thái hiên ngang cầm trên tay cục phấn trắng viết sau dãy phương trình của hắn chỉ có đúng ba dòng duy nhất.

Mộ Duy càng thêm kinh ngạc, hắn rõ ràng ngày đêm nghĩ cách để giải mà bây giờ cách giải của cô còn ngắn vậy. Chính xác từng số thập phân.


-Kết... Kết quả... Đúng..


-Thật sao??


-Mộc Hạ Vy thật sự giải ra.


-...


Lam Cầm khó chịu đứng dậy, còn tưởng Mộ Duy cũng đủ khiến Mộc Hạ Vy bẽ mặt ai ngờ người bẽ mặt lại là cả cái lớp F này. Lớp trưởng như nàng sao có thể để yên.


-Tôi giao đề.


Khí thế vô cùng hùng hồn nhưng trong mắt Mộc Hạ Vy cư nhiên là một con mèo nhỏ xù lông. Liếm môi một cái yêu nghiệt. Lam Cầm a... Mộc Hạ Vy tôi cũng chỉ muốn lấy lại danh tiếng cho lớp, có phải muốn đối đầu với lớp đâu chứ.

Viết thêm một dãy phương trình trên bảng, Lam Cầm hiên ngang vênh mặt lên một cái.

Mộc Hạ Vy nhìn một lượt cười lớn.


-Cậu viết đề sai rồi lớp trưởng.


-Là cậu không giải được, tôi không viết sai đề.


Mộc Hạ Vy cầm phấn hướng Lam Cầm, hất mặt về phía bảng.


-Cậu giải cho tôi xem. Lớp trưởng..


.
.
.
.


Vote and cmt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play