Mộc Hạ Vy bình tĩnh ngồi đợi Lâm Hàn Phong tại một quen của hai người. Cô chán nản khuấy tan lớp bọt nghệ thuật trên cốc capuchino của mình. Lâm Hàn Phong từ xa nhìn thấy Mộc Hạ Vy liền vui vẻ chạy tới ôm lấy cô,hắn làm nũng cọ cọ đầu vô hõm vai Mộc Hạ Vy,giọng nói cũng vô cùng dịu dàng.


- Cua nhỏ, nhớ em chết mất.....


Mộc Hạ Vy đẩy nhẹ hắn ra, ra hiệu cho hắn ngồi lên ghế đối diện. Với thái độ lạnh lùng này của cô hắn có chút không quen, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ.

Mộc Hạ Vy nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn ra cửa, một cô gái có mái tóc vàng xinh đẹp bước vào, trên người mặc một chiếc váy Dior vô cùng sang chảnh, toát lên vẻ quý phái. Cô gái nhìn thấy Lâm Hàn Phong thì vui vẻ đi tới ngồi xuống cạnh hắn. Lâm Hàn Phong thật sự sợ rồi, cô đã biết,,,, đã biết rồi sao.


Cô gái tóc vàng cười ngọt ngào nhìn Lâm Hàn Phong lại nhìn sang Mộc Hạ Vy ngồi đối diện.


- Phong ca, cô gái này là ai?


Lâm Hàn Phong ngồi nhích ra xa khỏi cô gái tóc vàng đó, hướng Mộc Hạ Vy giải thích.


- Hạ Vy...Không phải,...em nghe anh nói.


Chưa để Hắn lên tiếng Mộc Hạ Vy khẽ một ngụm capuchino của mình từ từ cất lời


- Cô ấy tên Anne, là vị hôn phu của anh? Lâm Hàn Phong anh trêu đùa tôi đủ chưa?


Anne bên cạnh đánh giá Mộc Hạ Vy một lượt, hóa ra đây là cô gái trên tấm ảnh được đặt trong phòng của Phong ca. Là cô gái khiến Phong ca muốn hủy đi hốn ước giữa hai người.Anne ôm lấy một bên cánh tay của Lâm Hàn Phong như đánh dấu chủ quyền.


- Tôi chính là vợ tương lai của Phong ca, cô là.....


- Câm miệng.


Lâm Hàn Phong gấp đến hỏng rồi, vốn hắn đã định hủy hôn từ trước nhưng khi đó xảy ra quá nhiều chuyện đành lùi lại. Hắn vốn định giải quyết mọi chuyện  ổn thỏa sẽ sang bên Mộc Gia xin phép lập hôn ước với cô, nhưng cô biết rồi.... cô biết hết rồi.


Mộc Hạ Vy cười nhạt một cái, đôi mắt xanh lưu ly đó không còn dịu dàng riêng cho hắn,không còn lấp lánh hiện lên hình ảnh của duy nhất hắn.

Lâm Hàn Phong chết lặng, trái tim co thắt từng đợt. Hắn không màng hình tượng tiến đến nắm chặt lấy tay cô gấp gáp giải thích.


- Hạ Vy , mọi chuyện không như em nghĩ đâu... Hạ Vy....


- Anh tự mình xem mấy tấm ảnh này đi.


Mộc hạ Vy để một tập ảnh trên bàn một cách nhẹ nhàng, cô còn từ từ xếp các bức ảnh thành một hàng dài. Kéo tay mình đang bị nắm chặt thoát ra.


- Chúng ta kết thúc tại đây. Về sau đừng gặp nhau nữa.


Lâm Hàn Phong nhìn các tấm ảnh trên bàn không khỏi sững sờ, hắn chỉ đơn giản đưa Anne đi ăn vì cô ấy không quen thuộc nơi đây, hắn chỉ đơn thuần thuê giúp cô ấy khách sạn... Ai ?? Ai đã chụp mấy tấm ảnh mập mờ như vậy?


Mộc HẠ Vy cầm túi xách đứng dậy rời đi, Lâm Hàn Phong vội vàng đuổi theo sau, cả người ôm trọn cô vào lòng. Hắn trong lòng có bao nhiêu lo sợ, cô cứ vậy mà rời xa hắn sao?


- Hạ Vy đừng như vậy....nghe anh giải thích được không??.... Đừng vội phán anh tội tử hình mà... Xin em...anh không đồng ý chia tay....


Mộc Hạ Vy cúi gằm mặt xuống đất,buông rèm mi che giấu đi đôi mắt sớm đã nhòe dần.  


- Lâm Hàn Phong, anh cũng đi lại vết xe đổ giống Tống Hạo Thiên.... 


- Không,...không phải như em nghĩ đâu. Làm ơn đừng rời xa anh....xin em... Hạ Vy....


- Như nào cũng vậy thôi.... ngày từ đầu anh đã lừa tôi rồi. Chúng ta kết thúc tại ngày thứ 28


Mộc Hạ Vy dùng lực thoát khỏi cánh tay hắn, cô nhanh chóng lên một chiếc taxi rồi chạy đi. Lâm hàn Phong đứng bất động nhìn theo bóng dáng chiếc xe khuất dần, hắn mất đi điểm tựa ngồi thụp xuống đất. Hắn không nghĩ cô phát hiện nhanh đến vậy. Chuyện này chỉ có người trong gia đình hắn biết... không lẽ!! Lâm Mặc..
......
Lâm Hàn Phong lao xe với vận tốc chóng mặt về nhà, đôi mắt hắn đều là vẻ tức giận đến đáng sợ. Hắn trực tiếp đi vào phòng của Lâm Mặc trên lầu hai, vừa nhìn thấy liền nắm lấy cổ áo Lâm Mặc hết lớn.


-Lâm Mặc, có phải chính mày là người nói cho Hạ Vy biết chuyện của Anne? Chỉ có mày biết chuyện hôn ước...


Lâm Mặc cười nhạt một cái, hắn bình tĩnh nhìn thẳng anh trai đang mất bình tĩnh của mình


-Lâm Hàn Phong, sao anh không thử hỏi vị hôn thê đáng yêu của anh đó. Cô ta là người cung cấp ảnh cho tôi mà, tôi chỉ giúp cô ta gửi cho Hạ Vy xem mà thôi... Ha


-Khốn nạn


Lâm Hàn Phong vung một nắm đấm về phía Lâm Mặc, lực khá lớn nên khiến Lâm Mặc ngã ra sàn, khoé môi còn rách chảy máu. Lâm Mặc xoa xoa khoé môi, lại cười một cách bình thản.


-Lâm Hàn Phong, rõ ràng biết Hạ Vy là người yêu anh, nhưng anh lại thân mật cùng cô gái khác, còn bỏ mặc cả người yêu mình.... Hahaaa thật nực cười.


Lâm Hàn Phong tức giận hét lên.


-Không phải.....


Lâm Mặc từ từ đứng dậy, quệt đi vết máu nơi khoé môi, từ từ tiến lại gần chỗ Lâm Hàn Phong đang đứng, khẽ thì thầm vào tai hắn.


-Nước mà lạnh thì không thể pha trà a...


Nói rồi Lâm Mặc cười thêm một tiếng rồi ly khai khỏi căn phòng.

Lâm Hàn Phong không còn sức lực mà ngồi xuống đất, hắn ôm lấy mặt của mình suy nghĩ, bờ vai rộng lớn khẽ run rẩy muốn ngăn cảm xúc cũng không được. Cả căn phòng duy nhất chỉ có chút ánh sáng mập mờ từ chiếc đèn ngủ trên bàn, trong không gian tĩnh mịch khẽ vang lên tiếng nấc nhè nhẹ của ai đó. Những giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Không thể cứ vậy mà kết thúc được...

.....


Mộc Hạ Vy không khóc không nháo, cô vô hồn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tay cầm một ly kem vừa ăn vừa xem tivi. Đôi mắt vô hồn không biểu hiện một chút cảm xúc nào nhìn chằm chằm vô một chương trình giải trí đang chiếu trên TV, tay đút kem vô miệng được lặp lại liên tục như được lập trình sẵn.

Hạ Minh tiến đến ngồi cạnh cô, giành lấy ly kem đó. Cô đã như vậy suốt một tiếng rồi. Ăn đến ly thứ năm rồi. Cứ vậy sớm nhập viện mất.


-Tiểu Vy, ngoan đưa anh. Chúng ta đi ngủ thôi đã muộn rồi. Em còn ăn vậy đêm sẽ bị đau bao tử mất.


Mộc Hạ Vy như không nghe thấy tiếp tục ăn rồi xem TV,ôm khư khư ly kem.
Hạ Minh dùng sức một chút công lấy được ly kem. Mộc Hạ Vy lúc này mới quay ra nhìn hắn, cô cười nhẹ ngồi bó gối im lặng trên ghế.


-Ngay cả đồ tôi thích ăn cũng bị các người giành lấy....., tôi đã làm gì sai chứ?

Hạ Minh vuốt nhẹ mái tóc cô, hắn nhẹ nhàng vỗ vai cô thay lời an ủi.


-Ngoan, hắn không đáng. Em vẫn luôn có anh bên cạnh... Đừng lo.... Giờ thì đi ngủ nào được không??


-Hahaa... Các người chẳng một ai tốt hết... Từng người.. Từng người... Từng người một thay phiên nhau sát muối lên trái tim tôi.... Hahaaa


Hạ Minh không nhịn được đau lòng ôm lấy cả người Mộc Hạ Vy, giọng nói ấm áp như tiếng violon truyền đến bên tai cô.


-Anh xin lỗi, từ giờ anh sẽ không đi đâu, anh sẽ luôn bên em. Đừng kìm nén, hãy khóc đi... Anh sẽ giúp em lau nước mắt..


Mộc Hạ Vy không chống cự, cô khẽ thở ra một tiếng nhắm nghiền cả hai mắt lại.


-Khóc sao? Đã sớm không còn sức để khóc nữa rồi....


Mộc Hạ Vy mệt mỏi từ từ thiếp đi trong lòng Hạ Minh. Hắn ôm chặt lấy cô như trân châu dị bảo, nâng niu không dứt.

Cứ như vậy, yếu đuối dựa vào thì thật tốt.

....
Sau khi Hạ Minh bồng Mộc Hạ Vy vào phòng, hắn cẩn thận đắp chăn giúp cô, kiểm tra lại một lượt sau đó hôn lên trán cô rồi rời khỏi phòng.

Bác quản gia dưới nhà có chút lo lắng nhìn lên phòng ngủ của tiểu thư... Lại như vậy nữa sao?

Bảo vệ từ bên ngoài chạy vào, giọng nói có chút khẩn trương.


-Hạ thiếu gia, bên ngoài có một người đàn ông nằng nặc đòi gặp tiểu thư... Không biết...


- Để tôi ra.


Đã đến rồi sao? Hạ Minh cao ngạo đi ra phía cổng lớn của Mộc gia, hắn nhìn Lâm Hàn Phong xộc xệch trước mặt mình trong mắt hiện lên tia trào phúng.

Lâm Hàn Phong nhận ra nhưng hắn mặc kệ, hắn chỉ muốn gặp cô, nói rõ với cô mà thôi.


-Hạ Minh, Mau cho tôi vô gặp Hạ Vy, tôi muốn giải thích cho cô ấy...


-Anh giải thích việc gì? Sự thật là anh đã có hôn thê từ trước mà còn tán tỉnh cô ấy hay việc anh bỏ mặc cô ấy chờ đợi mình để ở bên vị hôn thê....


Lâm Hàn Phong muốn thanh minh nhưng hắn không thể phủ nhận Hạ Minh nói sai. Đều do hắn luôn nghĩ mọi chuyện đơn giản, hắn luôn tự cho bản thân mình là đúng.

Hạ Minh khẽ nhìn đồng hồ trên tay mình, cười vui vẻ nhìn bộ dạng lôi thôi của Lâm Hàn Phong lúc này.


-Cũng không dấu gì anh, tiểu thư Anne là do tôi mời về nước,nhưng tôi chỉ có một lời mời nhỏ nhỏ, còn lại đều là Tiểu thư Anne thông minh làm hết a... Anne tiểu thư cũng thật yêu anh rất sâu đậm đi.

Lâm Hàn Phong bàng hoàng, Anne từ trước hắn biết đều không có tình cảm đặc biệt với hắn, còn nói đến chuyện hủy hôn cô ấy cũng đồng ý nên hắn mới vui vẻ tiếp đón. Hắn không biết...thực sự không biết. Nếu hắn biết vậy, ngay từ đầu hắn sẽ giữ khoảng cách. Sẽ không để Hạ Vy của hắn phải đau lòng.

Hạ Minh ra hiệu bảo vệ khóa cửa lại, hắn xoay người vào nhà. Trước khi đi có nói thêm một chút với Lâm Hàn Phong vẫn đang chết lặng ngoài kia.


-Anh nên tránh xa Hạ Vy một chút, vì cũng giống Tống Hạo Thiên, đều làm cô ấy phải khóc.

.
.
.
Vote and cmt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play