Lại nhắc đến căn nhà cũ bị ma quỷ lộng hành kia, ma quỷ bên trong đúng là rất nhiều, âu cũng là những nghiệt chướng do đời trước để lại. Cha của Trương viên ngoại chẳng phải đèn đã cạn dầu, những nữ quyến hậu viện đều là đưa về đây chơi bời. Những người phụ nữ này tụ tập lại một chỗ dĩ nhiên sẽ không tránh được tranh cãi đấu đá nhau, họ hoặc chết oan, hoặc vẹo mặt đều bị ném vào trong cái giếng cổ, tóc rồi mặt của bọn họ nổi trương phềnh lên có đếm cũng không xuể, ai nấy oán khí đều nặng vô cùng.
Hôm ấy cổng nhà vừa mở ra, mấy con ma ở đó còn nghĩ có nên xông lên chỉnh đốn hai vị “khách mới” không biết nông sâu kia hay không.
Ai ngờ đâu, hai người này, một người là hòa thượng đã gần tu thành tiên và người còn lại là một Xà yêu có đạo hạnh ngàn năm, làm sao mà đày đọa người ta được đây?
Thế là một yêu một tăng cứ như vậy đường hoàng bước vào, còn chưa nói gì thì những thứ bên trong đã sợ vỡ mật rồi.
Vì Bạch nương nương đã quen được kẻ khác hầu hạ, nàng bèn giữ lại năm người cùng phòng với “A Phiêu” ở bên cạnh để bưng trà rót nước cho mình.
Nếu giờ mà có người nào đi vào, thấy chén trà, quạt lá cứ lơ lửng bay bay bên cạnh, chắc có khi bị dọa cho chết tươi ấy chứ.
Thiền sư Pháp Hải cất tiếng: “Những người này không thể hầu hạ cô mãi được, sắp tới ta về chùa lấy đồ làm lễ cầu siêu tới rồi sẽ đưa bọn họ đi luân hồi thôi.”
Bạch nương nương bỏ qua những lời này, ung dung uống hết một chén trà rồi tỏ ý bảo “A Phiêu” bên cạnh đi ra ngoài. Nàng vắt hai cái chân dài lết đến cạnh hắn, ghé sát đầu lại nhìn một cái, nói: “Ngài mặc quần áo kiểu này ưa nhìn hơn bao nhiêu, ngài nói xem…thế này có được tính là vì ta mà cởi tăng bào một lần không?”
Thiền sư Pháp Hải không nói gì, nàng cũng chẳng mong hắn lý sự với mình, nàng xoay mình một cái trở lại chếc giường nhỏ bên cạnh, nói: “Ta toàn ở trong động yêu ẩm ướt, không ở được trong nhà khô ráo quá đâu. Cũng không cần giường phải gọn gàng thế này làm gì, ở dưới có rơm rạ trải thì tốt hơn.”
Thiền sư Pháp Hải nghe xong, không nói câu nào đi ra ngoài, một lát sau bưng một chậu nước đầy quay lại và bắt đầu vẩy nước lên nền đất. Ở ngoài cửa là một đống rơm rạ vừa mới mang vào, đó là dùng để trải giường cho nàng nằm.
Chúng sinh bình đẳng. Thật ra thì thiền sư Pháp Hải cũng không có ý khắt khe với Bạch nương nương.
Bạch Tố Trinh nằm nghiêng người trên chiếc giường nhỏ, đôi chân dài vắt lại và quan sát. Nàng cảm thấy Pháp Hải cũng rất biết điều, trừ việc hơi cố chấp ra thì tính tình hắn cũng coi như là rất tốt. Nếu nàng cứ không chịu đi tìm Hứa Tiên, rất nhiều chuyện hắn có thể nhân nhượng cho nàng.
Nhưng mà ý nghĩ này cũng chẳng kéo dài vô thời hạn được, sau khi thiền sư Pháp Hải vẩy nước xong thì đến chỗ ghế ngồi xuống, vừa lấy chuỗi hạt châu ra vê, vừa nói với Bạch Tố Trinh: “Sau này cứ yên tâm mà đi tìm tiểu mục đồng đi.”
Nói xong lại cúi đầu tự ngẫm nghĩ một lát, chân mày nhíu chặt lại, chính là dáng vẻ muốn nói chuyện về lâu về dài. Hắn nghiêm túc nói với Bạch Tố Trinh: “Chúng ta nhìn nhau đều thấy chán, lần này cô đừng có bày trò nữa, chỉ cần quan tâm đến việc tìm được tiểu mục đồng kia thôi. Cô trả nợ tình cho người ta, ta độ kiếp của mình là xong, bớt ở phàm trần hành hạ lẫn nhau, chẳng phải ai nấy đều yên ổn sao?”
Hiếm khi Bạch Tố Trinh thấy Pháp Hải nói cả một đoạn dài như vậy, nàng một tay chống đầu, cũng bỏ đi sự không đứng đắn những ngày qua mà nghiêm túc hỏi hắn: “Trên sách trời Phật Tổ đưa cho ngài viết thế nào vậy?”
Hồi nàng vẫn còn là Triệu Bất Hủ, nàng đều đã xem Bạch Xà truyện trên ti-vi và đọc truyện truyền kỳ, sở dĩ nàng không chịu xuống núi đi tìm Hứa Tiên, bởi nàng không hề muốn thành tiên một chút nào cả.
Hiện giờ thật sự không có chuyện gì khiến Bạch nương nương cảm thấy thích thú hơn làm yêu cả. Nàng không muốn làm theo những gì được viết trong truyện, gì mà tìm một người rồi sinh con, đợi sau khi đứa bé lớn lên, công thành danh toại rồi sẽ cứu nàng ra khỏi tháp. Nàng cũng không kiên nhẫn đọc Kinh niệm Phật được, vừa nhìn nàng đã thấy nhức đầu rồi, nếu ép nàng vào tháp để niệm Kinh thì thà chết còn hơn.
Thiền sư Pháp Hải nói: “Thật ra cũng không phức tạp như cô tưởng tượng đâu. Sách trời chỉ nói để cô tìm được chuyển thế của tiểu mục đồng kia rồi trả nợ ân tình. Sau khi trả xong, ta đưa cả hai vào cửa Phật, không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Nghe xong Bạch Tố Trinh nói: “Thế nào gọi là hết nợ? Nếu ta không yêu thương y, thì kể cả ngài có giết ta, ta cũng không dâng nước nhấn chìm chùa Kim Sơn, vậy thì ngài làm sao dùng tháp Lôi Đỉnh bắt nhốt ta được chứ? Ta là kẻ nhìn thấy kinh Phật thì sẽ cắn lưỡi tự vẫn đó…ngài là người xuất gia, như vậy không được coi là sát sinh à?”
Trên mặt thiền sư Pháp Hải cũng lộ ra vẻ mờ mịt, hắn bèn nói tiếp: “Tháp Lôi Đỉnh là vật thuộc sự quản lý của thần tướng thiên giới, ta chỉ quan tâm đến việc độ hóa cho cô và tiểu mục đồng kia thôi. Sao ta lại dùng đến thần vật đó làm gì chứ?”
Nghe xong câu này Bạch Tố Trinh dường như cảm thấy mâu thuẫn với trí nhớ của mình, không khỏi nghi ngờ: “Nếu như chỉ cần ta trả nợ ân tình cho tiểu mục đồng kia rồi sau đó quy y của Phật, vậy vì sao ngài cứ phải ép ta dâng nước làm ngập chùa Kim Sơn làm gì?”
Thiền sư Pháp Hải đáp: “Đây chính là điều kỳ lạ trong sách trời, chính ta cũng không hiểu sao cô phải dâng nước nhấn chìm chùa Kim Sơn nữa.”
Có điều nó cũng cũ kỹ lắm rồi, cứ làm ngập đi rồi xây một ngôi chùa mới cũng được.
Tất nhiên câu này thiền sư Pháp Hải sẽ không nói trước mặt Bạch Tố Trinh rồi.
Bạch nương nương vắt một chân lên đùi chân kia, mũi chân lơ lửng đưa qua đưa lại.
Cái mà Pháp Hải gọi là sách trời nôm na là lời chỉ dẫn để làm sao cho tiểu hòa thượng sớm tới ngày độ kiếp, thực chất chính là phần kết đã được định sẵn trong câu chuyện của ba người họ.
Bạch Xà báo ơn, nên duyên chồng vợ, Kim Sơn ngập nước, theo ta quy y cửa Phật.
Nhưng nàng không muốn báo ơn, lại càng không muốn kết duyên gì đó, vậy thì sao phải vì tiểu mục đồng kia mà dâng nước làm ngập chùa Kim Sơn đây?
Thiền sư Pháp Hải thấy Bạch Tố Trinh cứ im lặng, chỉ cho rằng nàng vì không muốn niệm kinh, bèn tận tình khuyên nhủ: “Đọc nhiều Phật pháp có thể khiến người được thông tỏ, hiện giờ cô vẫn chưa hiểu ra, thế nên mới cảm thấy nó nhàm chán. Thật ra thì…”
Bạch nương nương ngoáy ngoáy lỗ tai, biểu hiện không muốn nghe hắn nhắc đến những đạo lý lớn lao kia chút nào. Lê người tới, nàng cười nói: “Tiểu hòa thượng này, rắn ăn thịt, ngựa ăn cỏ, loài nào ăn thức nấy riêng rồi, đâu ra đạo lý không trâu bắt chó đi cày như thế chứ!” Nói xong lại không kìm được mà cảm thán: “Lúc ngài còn là Bùi Văn Đức còn có phần dễ thương chút.”
Thiền sư Pháp Hải tỉnh bơ lùi lại mấy bước, chân mày lại nhíu chặt vào nhau.
Hắn nói với Bạch Tố Trinh: “Gọi ta là thiền sư Pháp Hải!”
Người xuất gia đã vào cửa Phật thì sẽ không còn tên tục nữa, nếu không phải vì để Bạch Tố Trinh được ‘an cư’, hắn nhất định sẽ không dùng nữa.
Bạch Tố Trinh ghé đầu nghiêng qua khuỷu tay, híp mắt lại thành cái dáng vẻ xấu xa: “Mẹ ngài không gọi ngài như vậy à? Không phải, hình như bà ấy gọi ngài là…Lược Trần? Đấy là tên mụ à?
Trước khi hai người tới Hàng Châu ở có đi qua Bùi phủ, đã lâu thiền sư Pháp Hải không gặp cha nên bèn thu Bạch Tố Trinh vào trong bát vàng rồi vào thăm nhà một lát.
Trước hết giới thiệu sơ qua đã, thiền sư Pháp Hải xuất thân từ nhà quan, cha hắn Bùi Hưu cũng là một đại danh tướng học rộng tài cao. Đời đời họ Bùi đều tôn thờ Phật pháp, hai cha con ít khi gặp nhau nhưng cũng chỉ trò chuyện đôi chút về Phật học thiện ngữ, vô cùng nhàm chán. Được cái, mẹ thiền sư Pháp Hải – Lục Tú Ngôn lại là một người không thích như vậy, nghe nói con trai tới thì ruột gan nhộn nhạo cả lên, lúc tiễn hắn ra cửa còn kiên quyết nhét một túi bạc vào bọc của hắn.
Vốn là thiền sư Pháp Hải không muốn nhận số bạc ấy nhưng mà hắn muốn mua nhà cho Bạch Tố Trinh thì đâu thể dựa vào hóa duyên để hóa ra một căn nhà được chứ? Tuy biết không nên đụng tới vàng bạc phàm trần nữa, nhưng vẫn đành đỏ mặt nhận lấy.
Khi ấy Bạch nương nương nằm trong bát vàng, uốn éo cái đuôi khắp nơi, còn vui vẻ khen ngợi hắn: “Lược Trần này, đây đều là tâm ý của mẹ ngài, ngài nhận thì cứ nhận thôi còn xấu hổ gì chứ?”
Thiền sư Pháp Hải thật sự thấy rất có lỗi, nay lại nghe Bạch Tố Trinh gọi tên mụ của mình, khuôn mặt lại đỏ bừng lên vì tức giận song vẫn không nói gì.
Mỗi lần trêu chọc Pháp Hải xong, tâm trạng của Bạch nương nương đều thấy tốt hơn, bắt chước bộ dáng hắn sừng sộ lên, trịnh trọng nói: “Thiền sư Pháp Hải này, ngài nhớ dặn lại Bùi Văn Đức là sớm ngày mai cùng ta đi tìm tiểu mục đồng đấy nhé!”
Thiền sư Pháp Hải mím môi rất chặt, Bạch Tố Trinh cũng có thể cảm thấy được huyệt thái dương của hắn giật giật.
Cứ như vậy một lúc, hắn ngẩng lên trả lời nàng: “Ngày mai ta phải trở lại chùa Kim Sơn lấy vài thứ để siêu độ cho những vong linh này. Đi đi về về cũng mất mấy ngày, ta đi nhanh chút, cô ngoan ngoãn cho ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hai cái chân của Bạch nương nương đung đưa thể cái đuôi rắn, đồng ý mặt không đổi sắc, con ngươi đảo đảo không ngừng.
Hắn phải đi rồi.
Hết chương 7
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT