Thiền sư Pháp Hải tụng kinh liên tục suốt bảy bảy bốn chín ngày. Suốt bốn mươi chín ngày siêu độ không ăn không uống, cuối cùng siêu độ cho cả trăm hồn ma mà Bạch Tố Trinh đưa về.
Ngược lại, Bạch đại tiên vẫn cứ ngủ ngon lành, cuộn người trong tường mà ngủ đến trời đất mờ mịt, chẳng hề có ý thức dậy. Hắn bèn ngồi chờ trên chiếc đệm cói, tiện thể lôi mấy tên sơn tinh đất quái đeo vàng bạc đầy người ra giảng một tràng về “thuyết tiết kiệm”, cuối cùng là chỉnh lại cả thẩm mĩ của bọn chúng luôn.
Ấy vậy mà Bạch Tố Trinh vẫn cứ miên man, thiền sư Pháp Hải trở nên rảnh rang. Tuy hắn là cao tăng đắc đạo nhưng dù sao thời gian tiếp xúc với người vẫn hơn lũ yêu tinh rất nhiều. Hắn không biết nàng còn muốn ngủ đến lúc nào nên đành ngày ngày ngồi trong phòng nàng tĩnh tọa tham thiền mà thôi. Thỉnh thoảng thấy nàng cử động, hắn lập tức mở to đôi mắt mà nhìn lom lom vào, thấy chẳng qua nàng chỉ là trở mình lại cảm thấy vô cùng chán nản. Có lúc chăn bị rơi ra, hắn lại cẩn thận vén lại cho nàng, thậm chí hắn còn lo nàng ngủ đến chết luôn rồi, có mấy lần còn lén lút cầm miếng bánh bao nhét nhét vào miệng Bạch tố Trinh, sau đó bị Tiểu Hôi nhìn thấy phê bình hắn mấy lần.
Tiểu Hôi nói với hắn rằng, loài rắn ngủ đông vốn không cần phải ăn uống gì cả, chỉ là ngủ rất lâu mà thôi. Bây giờ thời tiết lại lạnh thế này, có lẽ Bạch nương nương phải ngủ đến tận tiết Thanh minh không chừng.
Khuôn mặt thiền sư Pháp Hải cứng như gỗ, đứng im trong phòng rất lâu, chăn bị hất ra cũng không vén lại nữa. Sau mấy ngày liền suy nghĩ, hắn chau mày sai mấy con yêu quái mới Bạch Tố Trinh trên tường ra.
Hắn đến huyện Tiền Đường này là có việc quan trọng phải làm kia mà, chẳng lẽ cứ trì hoãn mất thời gian thế này mãi ư? Thế thì hắn cũng không kịp sửa lại bức tường hỏng sau chùa Kim Sơn mất.
Lại nhắc đến Bạch nương nương bên này, tuy nói nàng là một xà tinh nhưng vẫn không tránh khỏi quy luật phải ngủ một giấc thật say mỗi năm như thế này. Nàng vẫn có thể nghe mang máng được tiếng của thiền sư Pháp Hải và cũng vẫn có thể cảm nhận được Tiểu Hôi ấn ấn xuống nhân trung của nàng.
Nàng cứ không muốn dậy đấy, cũng lười động đậy luôn. Mãi đến khi nghe thiền sư Pháp Hải nói muốn mang những đồ nàng mua ra ngoài bố thí, nàng mới thò một cánh tay ra khỏi chăn.
Thiền sư Pháp Hải xếp bằng ngồi trên chiếc đệm cói mở to mắt nhìn Bạch Tố Trinh, Bạch nương nương cũng trợn to đôi mắt còn ngái ngủ mà nhìn lại hắn, hai người đối mặt nhau một lúc. Bạch Tố Trinh không chịu nổi nữa, thân rắn uốn éo kê đầu lên đùi hắn, nói: “Ta ngủ thêm chút nữa đã.”
Vất vả lắm thiền sư Pháp Hải mới khiến thứ này tỉnh lại, rất sợ nàng lại ngủ mất. Thấy Bạch Tố Trinh lại muốn nhắm mắt, cũng không để ý đầu nàng đang gối vào đâu, luôn miệng nói với Tiểu Hôi: “Nàng ta nói chuyện rồi, mau mau kéo nàng ta lên đi, mấy đứa còn lại thì ra giếng múc nước cho nàng ta rửa mặt, nhanh lên.”
Một đám yêu tinh nghe xong thì lập tức cầm thau chạy lạch bạch về phía sau nhà.
Trong số này, đại ca Đại Tông Tông của Tiểu Hôi là kẻ chạy nhanh nhất. Nhà Tiểu Hôi có tổng cộng bốn anh chị em, chỉ có một mình nó là đực, lúc mới nghe tin phải tới phục vụ đại yêu tinh trong lòng nó vốn không vui vẻ gì rồi, đã thế Bạch nương nương lại là một người xem mặt mà bắt hình dong. Nàng chê ngoại hình nó xấu xí, nhất định để nó phục vụ bên ngoài, phụ trách mua sắm. Nay Đại Tông Tông thấy thiền sư Pháp Hải đã trở lại rồi, rất muốn thể hiện bản thân mình thật tốt, y bèn chạy vút đi rồi xách một thùng nước giếng lạnh toát lại sau đó đổ nước thẳng vào mặt Bạch nương nương.
Dưới thách thức của dòng nước lạnh băng thấu xương, dĩ nhiên Bạch nương nương đã tỉnh lại. Không những tỉnh mà tinh thần của nàng còn vô cùng sôi sục nữa. Đầu tóc ướt sũng, nàng chỉ vào một kẻ mà run lập cập bò dậy, tóm lấy Đại Tông Tông lập tức đánh cho nó một trận nên thân.
Trong phút chốc, trong phòng lại là cảnh nhốn nháo như trên chiến trường.
(Nhân ngưỡng mã phiên: chỉ cảnh nhốn nháo, lộn xộn, thường là cảnh trên chiến trường.)
Lại cũng đúng vào lúc này, tiểu đạo sĩ Cô Thanh leo tường vào nhà.
Kể từ khi đi theo Bạch nương nương làm mấy phi vụ làm ăn lớn, Cô Thanh đã trở thành khách quen của Bạch phủ nên chạy qua đây rất thường xuyên. Có điều khoảng thời gian này “em trai” của nàng bỗng về nên mỗi lần gã muốn vào đều bị người ta dùng một câu “tỷ ấy đang ngủ” mà cho người chặn gã ở ngoài cửa.
Cô Thanh cảm thấy hình như vị Bùi công tử, em trai của Bạch đại tiên này rất coi thường gã thì phải. Mỗi lần ra nói chuyện với gã thái độ cũng tệ vô cùng. Tuy trên mặt luôn không có biểu cảm gì nhưng hắn lại sai con sóc Tiểu Hôi đóng cửa chặt vào. Tiếc rằng Tiểu Hôi cũng chỉ là một đứa nhóc, có dạo Cô Thanh đến quá thường xuyên, cửa Bạch phủ đều bị nó đóng đến rụng cả ra rồi. Sau khi Bùi công tử kia thấy vậy thì nhíu mày than vãn mấy câu rồi lại đi sửa cửa, thực sự là Cô Thanh không thể nhìn thấu rốt cuộc người này có lai lịch gì nữa.
Hôm nay gã không đi lối cửa chính nữa mà trèo tường vào, vừa mới đặt chân xuống lập tức thấy thiền sư Pháp Hải mặc một bộ tăng bào, gã đứng hình tại chỗ. Gã thầm nghĩ, thì ra kẻ này là một hòa thượng cơ đấy, bảo sao mà quái đạo của gã không dò ra được yêu khí trên người tên này. Gã đảo mắt một vòng, chỉ coi Pháp Hải cũng là một tên “nhập bọn” làm ăn với Bạch nương nương mà thôi, bèn tùy tiện vỗ vai Pháp Hải một cái và nói: “Ồ, thì ra là đồng bọn à, ta đã bảo người thường thì không thể ở đây trồng trọt lâu được rồi mà. Huynh là người theo cạnh đại tiên trước, chắc cũng biết kiểu kiếm sống của chúng ta rồi nhỉ? Vậy thì thêm một người là nhiều hơn một cách, huynh việc gì lúc nào cũng phải loại ta ra thế, ngay cả cửa cũng không cho ta bước vào nữa?”
Thiền sư Pháp Hải đáp: “Ta không hề loại ngươi.” Vừa nói vừa hất cái tay của Cô Thanh đang khoác trên vai mình xuống.
“Chẳng qua là ta không ưa con người ngươi thôi.”
“Con người ta thì làm sao?”
Cô Thanh nghe xong thì cười khẩy, dưới chân gã là một đống đồ bị đổ ngổn ngang, gã bèn nhún chân nhảy lên cái bàn gỗ đàn hương ở chính giữa, trả lời: “Ta vì dân trừ hại, làm giảm họa nạn, bắt quỷ giúp dân, chỉ đơn giản là thu vài thứ như bạc mà thôi, huynh thì có gì tốt mà không ưa ta chứ. Nói đi nói lại, hai ta cũng giống nhau cả thôi. Ta là yêu đạo, mà huynh chính là yêu tăng, đều như nhau cả, chẳng lẽ đạo hạnh của huynh so với người khác thì cao hơn à?”
Thiền sư Pháp Hải đáp: “Ta không phải yêu tăng. Vạn vật trên thế gian đều có quy luật của riêng nó, ngươi bắt quỷ cũng không siêu độ quỷ, còn gọi là trừ họa nạn gì chứ?”
Huống hồ, nếu quỷ khí tích tụ lâu dài rất có thể sẽ kết thành lực âm vô cùng đáng sợ, đến lúc ấy, kể cả bọn họ có liên thủ lại cũng chẳng áp chế nổi đâu.
Cô Thanh chỉ cho là hắn đang ra oai giảng đạo mà thôi, gã hừ mũi châm chọc: “Vậy huynh có thể tụng kinh nhiều hơn chứ sao? Huynh cũng đừng cho là ta không có tài cán gì, lúc đầu chưa vào đây, ta đã nhìn ra trong Bạch phủ này có yêu khí rồi đấy!”
Thiền sư Pháp Hải ngồi vào ghế không thèm bắt vè.
Trước khi đi hắn đã từng điểm lên đầu Tiểu Hôi ba cái chính là để ẩn giấu yêu khí trên người nó, khỏi rước lấy phiền phức không đâu thế này. Chỉ là không ngờ rằng, Tiểu Hôi còn bớt thời gian quay về động yêu một chuyến, mang mấy vật dụng thường dùng tới đây, lúc ấy mới khiến Cô Thanh nhìn ra đầu mối.
Cô Thanh thấy thiền sư Pháp Hải không nói gì thì cho rằng mình đã thắng thế, tiếp tục gật gù đắc ý nói tiếp: “Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả. Nếu huynh biết siêu độ cho quỷ, vậy ta sẽ kết hợp, không chừng lấy được chút tiếng tăm ở huyện Tiền Đường này cũng nên ấy? Huynh thấy đấy, ta cũng dám thừa nhận mình là yêu đạo, mà huynh là hòa thượng thường trực bên cạnh nàng ta, có gì ngại ngần mà không dám thừa nhận mình là một yêu tăng cơ chứ? Con người huynh cũng chẳng thẳng thắn gì cả.”
Pháp Hải nói: “Ta không phải yêu tăng, ta là thiền sư, tên Pháp Hải.”
Cô Thanh nghe xong thì bật cười lên: “Thiền sư á? Huynh gọi chân sai vặt là thiền sư à? Đều là kiếm sống cùng phụ nữ, huynh còn ở đây mà giả vờ thanh cao nỗi gì chứ?”
Vừa nói gã vừa định đẩy Pháp Hải, có điều tay còn chưa đụng tới áo thiền sư Pháp Hải, thân thể gã bỗng nhiên bị một dải lụa trắng kéo đến bên cạnh Bạch Tố Trinh rồi.
Đầu tóc Bạch nương nương vẫn ướt sũng, sau lưng là đám tiểu yêu yêu đang cầm khăn cẩn thận lau tóc cho nàng.
Nàng nheo mắt cười hỏi Cô Thanh: “Bibi xong chưa?”
Cô Thanh không hiểu ‘bibi’ là ý gì, nhưng từ vẻ mặt của Bạch Tố Trinh cũng hiểu câu đó không phải là ý tốt. Gã không dám chọc giận Bạch Tố Trinh, nhe răng toét miệng cười đáp: “Xong rồi ạ… Đã lâu không gặp nương nương, ngài giờ còn đẹp hơn trước gấp ba lần đấy ạ!”
Bạch Tố Trinh “ừ” một tiếng rồi nâng dải lụa trắng trên tay một cái, gã lập tức bị ném ra ngoài bức tường.
“Vậy ngươi ít gặp ta chút đi!”
Mặc dù khoảng thời gian này nàng ngủ li bì nhưng vẫn có thể nghe được tiếng tên tiểu hòa thượng này suốt ngày đêm tụng kinh trong nhà. Tụng suốt bảy bảy bốn chín ngày, nếu thân thể không phải là bán tiên thì chẳng phải là sẽ mệt mỏi đến xỉu từ lâu rồi sao? Tuy phần lớn thời gian Bạch Tố Trinh không phải là một yêu tinh khiến cho người ta yên tâm nhưng cũng không phải người không biết lí lẽ. Trong lòng nàng vốn đã hối hận vì đã gây thêm rắc rối cho hắn rồi, há lại để người ngoài làm nhục hắn nữa sao?
Nhưng mà ngoài miệng Bạch Tố Trinh vẫn sẽ không nói lời hay ho gì. Sau khi ném tên đạo sĩ kia ra ngoài, nàng hỏi hắn: “Sao người ta mắng chửi ngài mà ngài cũng không cãi lại thế?”
Thiền sư Pháp Hải đáp: “Ta sẽ không gây gổ đâu.” Nói xong lại nhìn ra ngoài, nói với Bạch Tố Trinh: “Cô cũng đâu phải kẻ lúc nào cũng muốn đánh nhau, sao nãy cô lại mắng người ta thế?”
Bạch nương nương rất sợ hắn sẽ lại giáo dục mình nên bèn đánh trống lảng: “Vậy sao ngài còn ở đây mà không bay ra ngoài cứu hắn trước đi.”
Thiền sư Pháp Hải không đáp. Sau một hồi im lặng, hắn mới nhíu mày ngẩng đầu nói: “…Người xuất gia không nói dối, ta cũng không mốn cứu hắn cho lắm!”
Dù sao cũng không ngã chết được mà.
Bạch nương nương nhìn tên hòa thượng đần độn kia một lúc, cảm thấy hắn đúng là dễ thương quá đi mất, lại mặc kệ sự phản kháng của hắn mà sợ hai cái lên cái đầu bóng loáng của hắn, nói: “Vậy thì đừng cứu hắn. Đi đi đi, ta cùng ngài đi tìm tên tiểu mục đồng kia đi.”
~ Hết chương 13 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT