“Hà Du Đồng, nếu cậu không thích anh ấy thì cậu nhường anh ấy lại cho mình được không?” Lý Nhiễm Khê lại đến tìm Hà Du Đồng lần nữa, thốt lên không hề thấy xấu hổ.

Hà Du Đông cười cợt: “Có bản lĩnh thì tự giành lấy anh ấy đi!”

Lý Nhiễm Khê đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Phải! Anh ấy không thích mình mà anh ấy thích Hà Du Đồng cậu. Nhưng căn bản cậu không hề thích anh ấy thì sao còn cố níu giữ, không chịu buông tha cho anh ấy chứ?”

Hà Du Đồng cũng bực bội, đáp trả: “Sao cậu biết được mình không thích anh ấy chứ? Cậu có biết mình được coi là gì không? Cậu chỉ là một kẻ theo sau ngưỡng mộ anh ấy mà thôi, còn mình mới chính là bạn gái chính thức của anh ấy. Cậu bảo tôi cách xa anh ấy ra, cậu dựa vào cái gì hả? Dựa vào việc cậu là người theo đuổi anh ấy ư? Hay là một người dưng mà anh ấy mới chỉ gặp mấy lần?” Du Đồng có phần mất kiên nhẫn, từng câu tựa như từng đợt sấm giáng xuống vậy, toàn bộ đều là châm biếm Lý Nhiễm Khê.

Sắc mặt Lý Nhiễm Khê hơi tái, nói với vẻ yếu ớt đáng thương: “Phải, mình là kẻ đeo đuổi anh ấy, nhưng cậu đừng quên, chẳng phải năm ấy cậu với Lục Tề nhất quyết muốn ở bên nhau ư? Vậy sau đó thì sao? Cậu ấy cũng đâu cần cậu nữa, cậu ấy đã đi xa rồi. Đợi đến lúc cậu ấy trở lại thì đã không còn là con mọt sách giống trước kia nữa, mà là một người có quyền có thế rồi. Còn cậu thì sao, cả đời cũng không bước ra nổi quá khứ, cả đời chỉ có thể chuyển động quanh cậu ấy mà thôi. Đôi khi mình thật sự cảm thấy cậu cũng thật đáng thương, cứ sống mãi trong uất ức như vậy. Tự nhìn lại bản thân mình, ít ra mình cũng có quyền theo đuổi tình yêu, có thể mạnh dạn nói lời yêu, còn cậu thì sao? Bề ngoài xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ? Kết quả người cậu yêu vẫn bỏ cậu mà đi, cậu đâu có được lợi lộc gì kia chứ.”

Hà Du Đồng vung tay lên, lúc sắp tát thật mạnh xuống, cánh tay lại dừng lại giữa không trung, hơi sững sờ.

Trái tim cô râm ran rất rõ ràng, không hề kiêng nể gì mà nói: “Cậu không có tư cách tranh luận những điều này với tôi, ít nhất cho tới bây giờ anh ấy cũng không hề yêu cậu.”

Lý Nhiễm Khê cũng chịu yếu thế nói: “Vậy cậu có bao nhiêu tư cách được anh ấy yêu hả?”

Cô ngạo nghễ bước đi không quay đầu nhìn lại, nhưng nước mắt tuôn trào như đê vỡ, không sao ngăn được, âm thanh nức nở trong lòng: “Các người đều thắng cả, chỉ có mình mình ngu ngốc để bị rơi từ trên mây xuống đáy vực mà thôi, thua hoàn toàn rồi.”

Phải, cô vốn không có tư cách được Cao Minh yêu, bởi vì cô vốn không yêu anh. Người cô vẫn luôn yêu là Lục Tề ở bên kia đại dương xa xôi cơ, trái tim cô xưa nay đều chưa từng thay đổi.

Cô chầm chậm bước tới cạnh hồ, trong khoảnh khắc đó, cô lại muốn nằm trên mặt hồ. Tựa như trong thoáng qua ấy, từ mặt nước cô lại mơ hồ trông thấy một bóng dáng xa lạ mà quen thuộc vậy, cô lập tức muốn thời gian cứ như dừng lại như thế này. Cùng người mình yêu ở bên nhau cho đến mãi về sau, đó là điều mà biết bao đôi tình nhân có bỏ cả đời cũng không sao đạt được.



Lục Tề và cô là bạn cùng lớp thời cấp ba.

Khi ấy cô rất xinh đẹp, gần như là nàng công chúa mối tình đầu trong lâu đài của đám con trai vậy, đẹp đến hoàn mĩ, lại lấp lánh như chiếc hài thủy tinh trong veo thuần khiết của cô bé Lọ Lem.

Thành tích học tập tốt lại càng khiến cô trở nên hoàn hảo hơn, cô nghiễm nhiên trở thành vầng hào quang lấp lánh, bất kể đi tới đâu cũng đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tình yêu đẹp đẽ của thiếu nữ mười tám tuổi Hà Du Đồng chầm chậm nảy nở trong lòng, cuối cùng lớn lên thành một cây đại thụ khỏe mạnh.

Trong lớp có một chàng trai trở thành đối tượng thu hút sự chú ý của Hà Du Đồng, mặc dù đối phương là người không mấy nổi trội.

Chàng trai đó chính là Lục Tề, bình thường luôn đeo một chiếc kính gọng đen, mặc chiếc áo sơ mi đồng phục trắng, trên người thoang thoảng mùi hương hoa nhài. Đó là một chàng trai có vóc dáng nhã nhặn, dong dỏng, lại hay xấu hổ như một cô gái, nhưng trong ánh mắt lại toát ra niềm tin rất mãnh liệt.

Hôm đó, Hà Du Đồng nhìn thấy Lục Tề ở cổng trường yên lặng cúi đầu dắt xe đạp, lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với cậu.

Cô tập tễnh đi về phía Lục Tề, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ lại ửng đỏ như ráng chiều, những sợi tóc bên tai nhẹ nhàng bay lên theo gió, hình ảnh kia đẹp tựa như trong thơ vậy.

Lục Tề nhìn Hà Du Đồng đang chầm chậm bước về phía mình, vẻ mặt cô có vẻ đau đớn, đôi mắt cậu tựa như bị một tầng hơi nước che phủ. Loại cảm giác lo lắng cùng với nhịp tim đập nhanh khiến cho Lục Tề trở nên luống cuống không thôi.

Cậu đã từng không chỉ len lén ngắm nhìn Hà Du Đồng được đám con trai vây quanh một lần, ngắm nhìn cô gái ấy cười đến vô cùng tươi tắn, nụ cười đẹp tựa như vầng dương ấm áp trong ngày đông lạnh giá, cứ như là những sợi lông mềm mại trêu chọc trái tim của cậu vậy. Cậu thường xuyên nghe thấy từ đám con trai ấy, ai ai cũng bày tỏ với Hà Du Đồng. Nghe những lời ấy cậu chỉ hận không thể xông lên đánh cho mấy tên kia một trận. Câu biết, bản thân mình đã thực sự đã thích cô bạn ấy mất rồi.

“Lục Tề, cậu có thể đèo mình tới ngã rẽ đằng trước được không?” Hà Du Đồng niềm nở cười lịch sự hỏi.

“Ồ…được chứ.” Lục Tề lòng đầy căng thẳng và bối rối nói.

“Xin lỗi cậu nhé. Tại vì trong tiết thể dục hôm nay mình bị thương ở chân nên bị trẹo mất rồi.” Nét cười của cô vẫn tươi tắn như thế, khiến lòng người hơi ẩm ướt.

“Vậy à, vậy mình còn muốn cảm ơn tiết thể dục này ấy chứ.” Lục Tề thầm nói trong lòng.

Gió thu rất dễ chịu, thổi mái tóc cô tung bay, thổi vào trái tim bồi hồi của cả hai, thổi tan một ánh nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play