Đệ cửu chương


Hà Uẩn Phong buồn cười nhíu nhíu mi, "Cái gì mà 'Đạn chỉ thần công'? Vừa rồi mới chỉ là 'xuất kiếm', chiêu thức cơ bản của kiếm khí mà thôi, nếu ngươi chăm chỉ học nội công, sẽ không dừng lại ở 'xuất kiếm' đâu."


"Thôi đi, các sư huynh nhiều như vậy, mỗi người đều chăm hơn ta mấy lần, luyện tập nhiều năm cũng không đạt đến. Trong chốn võ lâm, đệ tử có thể 'xuất kiếm' cùng lắm chỉ hai, ba trăm người mà thôi." Mạc Phi Trần tìm nhánh cây xuyên qua con cá kia, đem lên bờ.


"Ngươi không giống bọn họ, ngươi có thiên phú."


"Hắc, đúng vậy. Vu sư huynh nói ta có thiên phú chọc tức chết người ta. Mạc Phi Trần cầm cá cười toe toét.


"Không phải đã kêu không nhớ đến sư huynh kia sao?"


"Thói quen, thói quen!" Mạc Phi Trần ha ha cười, "Hơn nữa vừa rồi khi nhắc hắn, ta cũng không nhớ. Chẳng qua sư phụ à, khổ khổ cực cự luyện công làm gì, không phải nói ta cùng ngươi ăn uống vui chơi là được rồi sao?"


"Ta nhàm chán a, dạy ngươi luyện công, xem như kiếm chút việc làm đi."


"Không cần a, luyện công rất vất vả, ta chịu khổ không nổi."


"Ai nói luyện công vất vả?" ngón tay Hà Uẩn Phong điểm điểm chóp mũi Mạc Phi Trần, "Đã ngốc thì càng phải cố gắng, nhưng mỗi giọt mồ hôi đổ ra, sẽ không vô ích."


"Ta nếu luyện thành, cũng không muốn phiêu bạt giang hồ..."


"Thầy trò chúng ta có thể cùng chơi đùa." Đôi mắt Hà Uẩn Phong ánh lên vẻ tính nghịch của tiểu hài tử.


Nhưng nét khờ dại này, khi hiện lên trong đôi mắt không hề gợn sóng kia, lại là bảo vật trân quý.


"Được a...." Mạc Phi Trần nói xong câu này liền hối hận, bèn lảng sang chuyện khác, "Trước tiên ta đi đưa con cá này cho nhà bếp, cái khác nói sau!"


Bữa tối bốn phía ngào ngạt hương cá đường dấm chua, thầy trò hai người đem bàn ra ngoài sạn đạo ngồi. Nhà bếp cấp họ một bầu rượu, có ngư sao lại không có tửu được?


Hà Uẩn Phong nâng chén rượu ngang mũi nhẹ nhàng ngửi, sợi tóc hỗn loạn bay trong gió, đường cong gương mặt uyển chuyển, "Ngươi nhìn cái gì?" (Đây là câu cửa miệng của anh rồi sao?)


"Sư phụ, người thực sự là một mỹ nam tử...." Mạc Phi Trần không cẩn thận đem lời trong tim nói ra.


"Qua hai năm nữa, cô nương theo đuổi ngươi chỉ sợ xếp hang dài." Hà Uẩn Phong đem chén rượu quơ quơ trước mặt Mạc Phi Trần, "Uống rượu được không?"


"Ta không uống rượu."


"Cùng ta uống một chút, uống rượu một mình rất cô đơn."


"Ai nói một mình? Rõ ràng là bốn." Mạc Phi Trần chỉ chỉ xuống dưới, "Như vậy thì sư phụ sẽ không cô đơn ha?"


Dưới ánh trăng, Hà Uẩn Phong khẽ nở nụ cười, rõ ràng rượu còn chưa uống, Mạc Phi Trần cảm giác mình đã say.


Ngày hôm sau, Mạc Phi Trần cố ý nằm lại trên giường, hắn ôm hy vọng Hà Uẩn Phong sẽ quên ước định ở thủy đàm ngày hôm qua, xa xa truyền đến tiếng đọc khẩu quyết của các đệ tử nhỏ, Hà Uẩn Phong ngồi bên bàn, một mình chơi cờ năm quân.


Rốt cục đến trưa, bụng Mạc Phi Trần sôi lên rột rột, lúc này hắn mới ngồi dậy.


"Giữa trưa muốn ăn gì?" Thanh âm Hà Uẩn Phong nhàn nhạt, lực chú ý vẫn đặt trên bàn cờ.


"Màn thầu ngô, nếu có thêm dưa muối là được rồi." Mạc Phi Trần dùng nước trà súc miệng, đi tới phía sau Hà Uẩn Phong, "Sư phụ, người chơi cờ năm quân một mình sao?"


"Ai~ ta đang nhàm chán a." Hà Uẩn Phong nhướn mi, sờ sờ cằm mình, "Bởi vì người nào đó không muốn luyện công."


Mạc Phi Trần nhếch miệng, "Được rồi được rồi, ta luyện là được chứ gì?" Chỉ cần ta trưng ra bộ dáng uể oải mềm nhũn, cho dù ngươi tốt tính đến mấy, cũng sẽ cầu xin ta đừng luyện nữa thôi.


Vì thế, qua bữa trưa, Mạc Phi Trần theo Hà Uẩn Phong tới một khi đất trống, bốn phía đều là cây cối, thỉnh thoảng có vài chú thỏ hoang ghé đầu thăm dò.


Hà Uẩn Phong bẻ hai nhánh cây, đưa một cành cho Mạc Phi Trần, "Dù là luyện công phu gì, cũng chưa chắc phải cắn răng thức khuya dậy sớm mới có thành quả đâu."


"Vậy sao?" Mạc Phi Trần xoay xoay vai, "Để ta xem sư phụ sẽ dạy ta thế nào?"


Nhớ lại.... năm đó Vu Cấm bị mình chọc tức tới hộc máu.


"Tấn công đi, nhiệm vụ của ngươi ...." Hà Uẩn Phong từ dưới đất nhặt lên một phiến là khô, dắt bên hông, "chính là phải làm phiến là này rớt xuống."


Mạc Phi Trần nhìn y, mình cùng Hà Uẩn Phong chênh lệch không nhỏ, một phiến lá khô, chỉ sợ tốn mười năm cũng chưa chắc làm nó rơi xuống được (ai da... em tự ti)


"Ta sẽ không dùng nội lực đối phó ngươi, cứ xem như một trò chơi, thế nào?" Hà Uẩn Phong dùng nhánh cây vẽ vẽ trên mặt đất.


Mạc Phi Trần vừa nghe vậy, liều mạng xông tới, "Đại gia đến đây – "


Hà Uẩn Phong cười cười, thoải mái tránh né, thủ pháp tránh khai nhìn như đơn giản, nhưng chứa không ít huyền cơ. Chỉ cần một bước chuyển động, là lên hay xuống, đều là công – thủ liên hợp.


Mạc Phi Trần bị y quay vòng vòng, bực dọc quăng nhánh cây đi, trực tiếp nằm lên đất, "Không chơi nữa, mệt chết ta."


Hà Uẩn Phong nhìn hắn không biết xấu hổ cũng không thèm giận, ngồi xuống bên cạnh, cầm tay Mạc Phi Trần, ngón tay đặt trên cổ tay hướng dẫn hắn sử dụng lực đạo, "Ngươi xem, chỉ cần làm như vầy, là có thể ngăn không cho ngươi bị ngã sấp, tiếp tục như vầy, sẽ câu được đai lưng của ta xuống..."


Ban đầu, Mạc Phi Trần cũng lười đáp lại lời y, nhưng giọng nói Hà Uẩn Phong từ tính mà hòa nhã, không chút gợn sóng, hấp dẫn tư duy hắn, Mạc Phi Trần cảm giác được tay mình di chuyển theo từng chuyển động của đối phương, ẩn ẩn có thể thấu hiểu từng chiêu thức của Hà Uẩn Phong.


"Không chơi cùng ta nữa sao?" Hà Uẩn Phong nghiêng mặt, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).


Mạc Phi Trần hồi phục tinh thần, hùng hổ đứng lên, vỗ vỗ mông nói, "Ai không muốn chơi? Đồ đệ nghỉ ngơi đủ rồi!"


"Thực sự nghỉ tốt rồi sao?" Hà Uẩn Phong cười cười, vẫn không đứng lên, Mạc Phi Trần cầm nhánh cây vọt tới.


"Xem chiêu – "


Thân mình Hà Uẩn Phong chợt nghiêng, nhánh cây vẽ vòng tròn trên tay Mạc Phi Trần, "Ngươi này con khỉ chơi xấu."


Một buổi chiều cứ vậy trôi qua, Mạc Phi Trần vẫn không thể làm phiến lá khô rơi xuống, nhưng không thể phủ nhận, hắn bị trò chơi này thu hút.


Sau bữa tối, toàn thân mồ hôi dính dính, Mạc Phi Trần một bên đun nước tắm, một bên không tự chủ lại nghĩ đến từng động tác, từng chiêu thức của Hà Uẩn Phong, nước đã được, hắn thẫn thờ muốn dùng tay không bưng ấm nước lại bị Hà Uẩn Phong cản lại.


"Ngươi ngốc rồi sao, cẩn thận thành tay khỉ kho bây giờ!"


Mạc Phi Trần mở to mắt, lần đầu hắn thấy Hà Uẩn Phong nhíu mày.


Đổ nước ấm vào dục dũng (bồn tắm), lại thêm chút nước lạnh, "Sư phụ, người tẩy đi! Ta đi đun thêm một ấm nước."


Hà Uẩn Phong đưa lưng về phía hắn, cởi ngoại y ra, đường cong lưng thon dài khiến Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước miếng, định xoay người ra ngoài, lại bị giữ lấy, "Đun làm gì nữa, thân mình ngươi cũng nhỏ, cùng ta tẩy đi."


"Cùng nhau....tẩy ..... " Mạc Phi Trần đứng ngây người, "Hay .... thôi đi... như vậy thực kỳ quái..."


Hà Uẩn Phong đã bước vào dục dũng, "Cũng không phải tiểu cô nương, ngại cái gì?" A, ta nghĩ ra rồi, hay ngươi chính là tiểu cô nương?" (Đuôi sói a~...)


"Ai... ai nói! Chẳng qua ta tôn trọng sư phụ, không muốn trước mặt người xích lõa thân mình, như vậy không nhã nhặn chút nào!"


"Ha ... ha ha ha...." Hà Uẩn Phong ngửa đầu cười to, động tác kia khiến Mạc Phi Trần cảm thấy mình thật ngốc, "Ngươi này tiểu hầu tử còn muốn cùng ta nói cái gì nhã nhặn? Đến đây, để vi sư thay ngươi thoát y, nhìn thử trên người ngươi có chỗ nào gọi là nhã nhặn?"


"Ta vẫn là....."


"Ngươi làm gì mà khẩn trương như thế chứ? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi a (anh nói xạo!), cùng lắm chỉ giúp ta chà lưng mà thôi." Hà Uẩn Phong lắc đầu.


"Cởi liền cởi!" Mạc Phi Trần một phát ném y phục xuống dưới, nhấc chân định vào dục dũng.


Ngón tay Hà Uẩn Phong xả hạ tiết khố hắn, "Ngươi thẹn thùng cái gì, có ai tắm mà còn mặc quần không?" (Anh Phong bỉ a~.....=)))


Mạc Phi Trần bị y kéo như vậy, hơn nửa cái mông trắng lộ ra, đành phải nhanh chân ngồi vào trong nước.


Chân Hà Uẩn Phong rất dài, gần như vây hết thân mình Mạc Phi Trần, cái □ của hai người (nguyên tác để vậy a, nghĩ là để chí cái "ấy", ôi chị Bí =))) rất gần nhau, điều này làm Mạc Phi Trần không dám cúi đầu, Hà Uẩn Phong ngược lại thực nhàn nhã, tựa đầu vào dục dũng, sắc mặt vì nước ấm mà nhiễm một tầng ửng đỏ, một cảnh liêu nhân làm cho tim người ta đập không ngừng.


Mạc Phi Trần không dám nhìn nữa, chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng mà nhìn về hướng khác.


Hà Uẩn Phong lấy một cọng cỏ tranh, bỏ vào trong nước, "Phi Trần, ngươi xem."


Mạc Phi Trần cúi đầu, phía dưới cỏ tranh là đùi của Hà Uẩn Phong, cỏ tranh nổi lềnh bềnh trong nước, "Mọi người thường nói 'thủy' chính là cảnh giới cao nhất của võ học, tỷ như nói cái gì 'thượng thiện nhược thủy' (ý nói việc cao cả nhất của làm việc thiện, như nước chảy, không tranh danh lợi), trừu đao đoạn thủy (là dùng đao chém nước, việc không thể làm), còn có hành vân lưu thủy (nước chảy mây trôi). Nước đều sẽ mang hình dạng vật nào chứa nó, chỉ cần một khe hở, cũng có thể chảy ra. Còn nói 'thủy vãng cấp hạ lưu'(Nước chảy về hạ lưu – nơi thấp), như vậy cũng biết 'thủy' hiểu biết đối nhân xử thế cỡ nào."


"Sư phụ ý nói cái gì?" Mạc Phi Trần cũng hiểu Hà Uẩn Phong không muốn trêu chọc mình, cũng không muốn mình chà lưng cho y, mà chính là mượn cơ hội giảng dạy cho hắn cái gì đó.


"Liền tinh tế giống cọng cỏ tranh này, thủy dao động thế nào, nó cũng sẽ dao động như thế, cái này gọi là 'tùy ba trục lưu' (nước chảy bèo trôi)... Võ học dù gặp bất kỳ tình huống nào cũng cần 'du nhận hữu dư' (thành thạo).... Làm người cũng vậy, đừng quá 'nghịch lưu' (ngược dòng) để lên, chỉ nên tùy ba trục lưu, vô dục tắc an (không tham vọng tất sẽ an bình)."


"Đệ tử hiểu được." Mạc Phi Trần gật gất đầu.


"Chơi một trò chơi đi, hai ta hất nước từ phía mình, không được đụng trúng cọng cỏ tranh, cỏ tranh đụng tới ai trước liền thua."


"Được a, rất thú vị a!" Mạc Phi Trần ngón tay trên mặt nước khẽ khẩy, cỏ tranh loạng choạng một chút lại đứng yên.


Ngón tay Hà Uẩn Phong cũng đẩy, nhưng không quá dùng lực, cỏ tranh di động hướng về phía Mạc Phi Trần.


"A... Thật sự thú vị!"


Cứ như vậy, Mạc Phi Trần lại bị trò chơi này hấp dẫn, kỳ thực Hà Uẩn Phong có rất nhiều cơ hội để thắng, nhưng đều lưu lại một nửa khí lực, y một tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn Mạc Phi Trần hoàn toàn chuyên chú trên mắt nước. (Mỹ cảnh a~~~~)


Đến khi nước đã lạnh dần, y mới đẩy một chút nội lực, cỏ tranh đụng tới ngực Mạc Phi Trần, "Đứng lên đi, đừng để bị lạnh."


Mạc Phi Trần hai mắt trừng trừng nhìn Hà Uẩn Phong với tay lấy quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn, chính mình chỉ có thể lượm đồ bẩn mà mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play