Đệ thất thập cửu chương.


Beta : Kì (tks nàng đã giúp ta trong những chương cuối của truyện, cũng là lúc ta cần nhiều sự giúp đỡ hơn cả ^^)


"Hắn cùng y cách nhau một trăm năm, cách một Lạc Liên Vân, cách nhau một cái giang hồ không hề giống trước.


Hà Uẩn Phong từng nói qua, y ngủ say một trăm năm tựa hồ chỉ để tỉnh lại gặp Mạc Phi Trần...."


——————————————————————————————————————


"Cha... ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?" Quân Vô Sương từ trong vạt áo lấy ra một bản kinh thư, "Vô Lượng đại sư nói muốn ta học cách buông chấp niệm, nhưng nếu buông đi chấp niệm ấy ta còn lại gì? Không biết bản <<Thanh tâm minh chú>> này có thể nói cho ta biết hay không. Không đúng, hẳn phải là chúng ta... Sao ta có thể quên hai phụ tử chúng ta là giống nhau không thể buông tay chứ?"


Đương khi hoàng hôn buông xuống, Lục Khinh Mặc giá xe ngựa đứng trước một mảnh đất tím thẫm.


Con ngựa chấn kinh mà dừng lại.


Mạc Phi Trần nhô đầu ra, nhìn một biển tím lay động dưới trời chiều, tựa như được nhuộm máu.


"Tới rồi sao?" Hà Uẩn Phong nắm lấy thắt lưng Mạc Phi Trần, khóe miệng mỉm cười. Tựa hồ cái chết đến gần cũng không làm y e ngại. Y hưởng thụ từng chút thời gian được ở bên Mạc Phi Trần, thậm chí cả cảm giác mỗi lần chạm vào hoặc ôm lấy hắn.


"Không... Ta nghĩ hoa này có độc..." Mạc Phi Trần nhướn mày, biển hoa này thực rộng, sau cùng là một cây đa thật lớn, cành lá trên cây tạo nên một gian phòng.


"Sắc tím rất đẹp."Hà Uẩn Phong mang theo âm điệu thưởng thức mà cảm thán.


"Thứ gì càng xinh đẹp," Lục Khinh Mặc xuống xe, đưa tay về phía Mạc Phi Trần, "Độc tính càng dễ ăn sâu tận xương."


"Vậy chúng ta làm sao đi qua đó?"


"Không thể đụng vào hoa này, cánh hoa một khi cảm nhận được áp lực, sẽ phun ra nhụy hoa mang độc." Ngón tay Lục Khinh Mặc khẽ búng, một đạo kiếm khí nhẹ nhàng đảo qua biển hoa, hơn mười đóa hoa phát ra tiếng 'bang bang' rất nhỏ, nhụy hoa nhìn như bình thường phun ra, mấy con bướm nguyên bản chỉ lượn lờ trên mặt bỗng nhiên rơi xuống cuộn sóng nhìn như ôn hòa kia.


"Chúng ta phải một lần bay qua biển hoa này, mũi chân cũng không được đụng, ngươi nắm chắc không?"


"Ta không thành vấn đề." Mạc Phi Trần hắn cái gì không chắc, nhưng nói đến khinh công thì tuyệt không sợ.


"Nhưng ta lại không chắc." Hà Uẩn Phong nhẹ giọng nói: "Chân khí của ta không đủ để một lần đi qua."


"Chỉ cần có ta cùng Lục đại ca, Uẩn Phong ngươi qua được hay không cũng không thành vấn đề." Mạc Phi Trần giảo hoạt cười, Lục Khinh Mặc hiểu rõ ý hắn, hai người nâng cánh tay Hà Uẩn Phong, chốc lát rời khỏi mặt đất.


Cả vùng biển hoa chao đảo đón gió khi họ bay qua


Đến khi cả ba chạm đất, biển hoa đã ở đằng sau nhẹ lay động.


"Không tưởng được.... nhiều ngày không thấy, nội công của ngươi tiến bộ rất khá." Nụ cười của Hà Uẩn Phong hòa cùng biển hoa, nguyên bản biển hoa đẹp lộng lẫy thế nhưng bị khí chất của y lan tràn trở nên càng thanh nhã hơn.


"Đương nhiên rồi." Mạc Phi Trần nghĩ thầm, chính mình chẳng những có kiếm chủng Thanh Loan Kiếm, còn tu luyện <<Tú Thủy tâm kinh>>, nội công tất nhiên không giống trước.


Mà cây đa kia còn lớn hơn so với bọn họ tưởng, đất khe hở từng cảnh cây mọc lên thật nhiều các loại hoa cỏ không biết tên.


"Bạch Cảnh Khê có ở đây không?" Mạc Phi Trần nhìn căn nhà trên cây, hình như không có người ở.


"Đi lên xem sẽ biết." Lục Khinh Mặc nhảy lên. "Nhớ kỹ, không được giẫm lên nơi có cây cỏ."


Cửa nhà chỉ lớn đủ một người đứng thẳng, Mạc Phi Trần cùng Hà Uẩn Phong ngồi trên một bên thân cây.


Nhưng Lục Khinh Mặc còn chưa nhấc tay, cửa đã tự động mở ra.


Bạch Cảnh Khê mặc áo khoác xám bằng vải bố, tay áo dài tới cổ tay, tựa hồ đang vội làm gì đó, "Quả nhiên là Lục huynh, mời vào đi."


Mạc Phi Trần cùng Hà Uẩn Phong cũng đi theo vào.


Trong khi Mạc Phi Trần cùng Hà Uẩn Phong đang nói chuyện cùng Bạch Cảnh Khê, Hà Uẩn Phong tựa như tất cả không liên quan tới y, chỉ ngẩng đầu nhìn nóc nhà giắt đầy các loại lọ cùng giỏ đựng dược, tựa như y là du khách tới đây chỉ để thăm thú vườn cây.


Mà Bạch Cảnh Khê sau khi nghe xong hai người Mạc Phi Trần kể lại mọi chuyện, chỉ nghiêng đầu đánh giá Hà Uẩn Phong.


Gian nhà thực yên lặng, chỉ còn lại tiếng hô hấp cùng tiếng bước chân không nhanh không chậm của Hà Uẩn Phong.


Mạc Phi Trần bỗng nhiên có chút tức giận, bởi vì thái độ đối với sinh mệnh của mình chẳng chút lưu tâm của Hà Uẩn Phong. Y chẳng lẽ không nghĩ tới, nếu y đi rồi, bản thân mình thực sự không thể chấp nhập được sao? Nhưng Mạc Phi Trần không thể nổi giận với y, hỏi y vì sao không muốn ngồi xuống cùng Bạch Cảnh Khê nói chuyện.


"Ngươi sợ chết không?" Bạch Cảnh Khê mở miệng hỏi, đánh vỡ không gian yên tĩnh.


Hà Uẩn Phong không nhìn hắn, hai mắt như trước ngắm nhìn đóa hoa nhỏ nở trong một giỏ hoa, "Sợ."


"Nhưng ta không nhìn thấy trong ánh mắt ngươi có sự sợ hãi."


"Ta sống hai lần. Lần đầu tiên là khoái ý khắp giang hồ, xem hết tang thương nhân thế, cũng từng có thứ cầu mà không được. Lần thứ hai ở trên núi, mãn nguyện tự nhiên, sở cầu tất ứng. Tất thảy mọi thứ trên đời ta đều trải qua."


"Cho nên ý ngươi là ngươi không cần sinh tử, vậy thì tìm ta làm chi?" Bạch Cảnh Khê xoay người đi về một bãi bùn, đưa tay tìm thứ gì đó bên trong.


"Nhưng Phi Trần để ý." Hà Uẩn Phong hơi cúi đầu, "Ta thực ích kỷ, lại muốn chết bên hắn."


Bạch Cảnh Khê từ đám bùn láy ra một hạt đậu nhỏ, bỏ vào trong một cái chén, "Vậy lần này so với lần trước, ngươi cảm thấy lúc nào khoái hoạt hơn?"


"Là lần này." Khi Hà Uẩn Phong trả lời đều không chút do dự, chỉ đơn giản ba chữ, lại làm hốc mắt Mạc Phi Trần ướt đẫm.


Hắn cùng y cách nhau một trăm năm, cách một Lạc Liên Vân, cách nhau một cái giang hồ không hề giống trước.


Hà Uẩn Phong từng nói qua, y ngủ say một trăm năm tựa hồ chỉ để tỉnh lại gặp Mạc Phi Trần.


"Ta không có cách nào chữa khỏi cho ngươi, bởi vì ngươi bị thương là khí hải. Khí hải khi bị thương liền không giữ được kiếm chủng, theo nội lực suy sụp, ngươi sẽ suy kiệt mà chết." Bạch Cảnh Khê lại đem một hạt đậu ném vào chén, tiếng vang vọng lại chấn động tâm can Mạc Phi Trần, làm cho tất cả hy vọng của hắn rơi vào đáy vực.


Mạc Phi Trần muốn nói gì đó, lại bị Lục Khinh Mặc đứng một bên giữ chặt.


Hà Uẩn Phong cười cười, "Sống chết có số. Nếu ta có thể sống thật lâu, sẽ muốn đi Tây Vực đòi lại kiếm chủng Thiên Vân kiếm, thêm một Trọng Quân kiếm của Át La Đa, nhưng khi biết thời gian còn rất ít, ta mới biết thứ mình chân chính muốn làm chỉ có một việc mà thôi, hơn nữa lại rất đơn giản, nên ta không cần sống thật lâu."


Khi y nhìn về phía Mạc Phi Trần, khi y mỉm cười, thời gian tựa hồ trở về ngày y tỉnh lại từ băng quan, ôm Mạc Phi Trần đứng tại cửa động, nhìn mây mù tán đi hiện ra vô số ánh sao lấp lánh.


Mạc Phi Trần nắm lấy tay Hà Uẩn Phong, đầu ngón tay xét qua cổ tay tao nhã của y. Mạc Phi Trần hiểu ý y. Chỉ cần thời gian còn lại bọn họ được cùng một chỗ, như vậy có dài ngắn bao nhiêu cũng không còn quan trọng.


Lục Khinh Mặc kinh ngạc nhìn Hà Uẩn Phong nắm tay Mạc Phi Trần đi ra cửa, nhưng lại lập tức cười yếu ớt.


"Chậm đã." Bạch Cảnh Khê đứng lên, tùy tay lấy một chiếc khăn xoa xoa tay, từ trong lòng ngực lấy ra một bình sứ màu xanh, ném về hướng hai người, "Ta nói không có biện pháp chữa khỏi, không có nghĩa là không có biện pháp giúp hắn sống lâu chút."


Mạc Phi Trần tiếp được bình sứ kia, nhìn Bạch Cảnh Khê.


"Có lẽ một năm, có lẽ ba năm, vận khí tốt thì sống hơn mười năm nữa, chờ khi hắn chết nhớ nói ta biết, để xem thuốc này hiệu lực bao lâu." Bạch Cảnh Khê nói xong, liền ngồi lại bàn tiếp tục đào bùn.


Ngón tay Mạc Phi Trần gắt gao nắm lấy bình sứ, hắn không thể tin đối phương có thể tùy tiện đem thứ trân quý như thế giao cho mình.


"Đa tạ." Hà Uẩn Phong lạnh nhạt nói một câu, liền đi ra ngoài.


Y ngẩng đầu nhìn trời, cảm thán nói: "Xanh thật."


Mạc Phi Trần cũng hướng theo tầm mắt ý, mỉm cười, "Ân."


"Hai vị có tính toán gì không?" Lục Khinh Mặc cười nói.


"Bạch Cảnh Khê không phải đã nói sao? Nếu chỉ có một năm, ba năm, vậy chúng ta được nhiên phải trải qua những ngày như mong muốn!" Mạc Phi Trần tiến lên, ôm cổ Lục Khinh Mặc, nhẹ giọng nói: "Lục đại ca, bảo trọng."


Hắn buông tay quá nhanh, Lục Khinh Mặc chỉ bắt được một ngọn gió.


.......


Trong không gian đầy cát vàng, lạc đà thong thả bước đi, những người ngồi trên lưng chúng liếm môi, nước mang theo bọn họ đã uống hết, không biết còn phải nhịn khát bao lâu.


Đúng lúc này, có một người kêu lên, "Mau nhìn, phía trước hình như có ốc đảo! Có nước a!"


Quả nhiên, cách đó một đoạn, một mảnh xanh biếc mơ hồ hiện ra trước mặt bọn họ. Từ lưng lạc đà ngã xuống, điên cuồng chạy tới phía trước, ngay cả khi ngã lộn nhào mấy vòng, cũng tựa như không hề cảm giác mà chạy lên, nhảy vào hồ nước trong suốt, mới vừa cúi đầu vốc nước lên, chất độc của bọ cạp từ lòng bàn tay lan dần ra.


Bọn họ điên cuồng gào thét, muốn đem thứ đang chuyển động trong thân thể lấy ra, nhưng không lâu sau đều nằm im trên mặt đất. Lúc này, mấy nam nữ mặc trang phụ dị tộc đi ra.


Mỗi người lấy từ lọ sứ giắt bên hông lấy ra một cây sáo cỏ thổi lên, vô số tiểu trùng từ cổ những kẻ tê liệt ngã trên đất phá da đi ra, hướng tới phía lọ sứ.


Đó là nơi ở của Bái Huyết giáo, một ốc đảo nho nhỏ giữa mênh mông sa mạc. Trong sa mạc dù là người có thể cảm hướng tốt nhất, thấy một vùng phong cảnh bất biến ấy, cũng sẽ bị lạc, lại đừng nói tới việc tìm được ốc đảo này.


Kiến trúc xây trên ốc đảo tựa như cung điện, đó là Bái Huyết giáo.


Ở trong một gian phòng đầy những trân châu bảo thách, Kha Ma La ngồi trên tọa ỷ khắc ra từ vàng, đầu lưỡi liếm lên môi, nguy hiểm khát máu.


"Ôn Tiềm Lưu, Ôn trang chủ, Ôn sư huynh, hình như ngươi quên mất cha ta vì sao lại đưa ngươi tới Mộc Vân sơn trang rồi nhỉ?" Kha Ma La tùy tay nhấc lên một cây đàn Tây Vực, lung tung tấu lên.


Ôn Tiềm Lưu chậm rãi mở mắt, thấy một phòng đầy trân trâu bảo thạch đẫm máu, ngực một trận lộn nhộn, nghiêng mình quỳ rạp trên đất nôn mửa.


"Nôn sao? Xem ra lâu rồi sư huynh không về thăm Bái Huyết giáo ha?" Nháy mắt, Kha Ma La xuất hiện bên cạnh hắn, một cước đá qua, Ôn Tiềm Lưu đập vào vách tường, thanh âm nứt vỡ rắc rắc vang lên, Ôn Tiềm Lưu gian nan đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play